Editor: Miêu Bàn Tử

Vào ban đêm, trong kinh thành đột nhiên nổi lên một lời đồn đại, nói rằng cái vị vũ cơ nương nương trong cung kia, thật ra là hồ ly tinh chuyển thế!

Phía Tây Bắc hạn hán kéo dài, phía Đông lại gặp lũ lụt, tuyết rơi trong sáu tháng khiến người người chết đói, đều là do yêu nghiệt này hại. Đây là điềm báo trời muốn diệt quốc!

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu

Tiêu Ngự nhận được mật báo, khóe miệng trồi lên một tia cười lạnh. Triệu Thái Phó này thật đúng là cực kỳ sủng ái cháu gái, chân trước vừa bị ủy khuất, chân sau liền lập tức trút giận cho nàng ta.

Gia tộc Trịnh quý phi, Hiền Phi cũng không cam chịu lạc hậu, châm ngòi thổi gió.

Mấy cái gia tộc động đậy tâm tư, đối với chuyện này, ngược lại phi thường đồng tâm hiệp lực.

Chỉ là... Hồ ly tinh?

Mắt hắn liếc qua tiểu yêu tinh nằm ở trên giường Quý phi kia, nhớ tới cặp mắt chớp chớp lưu lại sóng mắt óng ánh vũ mị, cảm thấy rất có hình tượng.

Buổi chiều sau khi đuổi Lan Phi đi, Tiêu Ngự liền đến Thiên Điện, trong dự liệu ăn bế môn canh!

Hắn quả thực đạp cửa đi vào, không nghĩ tới nàng thở phì phò căn bản không để ý tới hắn, một mực làm những gì mình cần làm, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ.

Thẳng đến tối, nàng mới trở mình một cái từ trên nhuyễn tháp đứng lên, ôm chăn mền đi qua giường Quý phi, lại bày ra tư thế muốn cùng hắn phân giường ngủ.

"Thế nào, nàng không muốn chân tay bị co cóng ở nhuyễn tháp sao?"

Tiêu Ngự kém chút nữa bị hành động ngây thơ của nàng chọc cười, kéo căng mặt hỏi.

Tô Đát Kỷ càng hướng mặt chui vào trong chăn, không để ý tới hắn.

Tiêu Ngự thở dài, có chút bất đắc dĩ.

Lúc khi dễ người khác thì ngạo nghễ ngang ngược, miệng lưỡi sắc bén.

Tại sao tới lúc đối mặt với hắn lại bày ra bộ dạng ủy ủy khuất khuất này?

Mật thám này thật đúng là biết giả bộ đáng thương.

Nhưng đồng thời, Tiêu Ngự lại cảm thấy nàng nên như vậy.

Bởi vì Tô Đát Kỷ phát huy quá ưu tú, nguyên bản các gia tộc ẩn giấu thực lực đều bị nàng câu ra, cho nên Tiêu Ngự không thể trách cứ nàng, mà ngược lại hắn phải giúp nàng giữ vững hình tượng nhân vật sủng phi.

Xem như... tốt xấu gì nàng cũng giúp hắn một đại ân, nghĩ đến về sau khả năng nàng đứng trước sự trả thù điên cuồng của các đại gia tộc, trong lòng của hắn liền toát ra một tia không đành lòng.

Tuổi vẫn còn nhỏ đã làm quân cờ của người khác, còn bị hắn lợi dụng.

Một cỗ áy náy dâng lên trong nháy mắt.

【 Đinh! Độ thiện cảm +5 điểm, tiến độ trước mắt 2/100 】

Thừa dịp nàng còn nhảy nhót tưng bừng, liền tùy tiện theo nàng một cái.

Tiêu Ngự đi đến trước giường Quý phi, cúi người xuống, ôn tồn dỗ dành,

"Nàng thích hoa sao? Mỗi ngày trẫm để cho nội vụ phủ đưa cho nàng, mỗi ngày một loại có được hay không?"

Tô Đát Kỷ từ trong chăn lộ một chút con mắt ra nhìn hắn, vẫn không có lên tiếng.

"Còn thích gì nữa? Trẫm sẽ để người đi tìm cho nàng."

Hắn thấy có hi vọng, lại gia tăng lợi thế.

Hờn dỗi đúng lúc là tình thú trong tình yêu. Nhưng nếu mà hờn nhiều quá là chắc chắn chết không kịp ngáp.

Tô Đát Kỷ rất thông thạo cái đạo lý này, cho nên cũng không giae vờ cứng đầu nữa, nhỏ giọng lẩm bẩm,

"Ai mà thèm những cái hoa dại kia! Khó hái muốn chết, đau cả tay!"

Nghĩ đến bàn tay nàng mềm non như đậu hũ, Tiêu Ngự vén chăn lên bắt được xem xét. Quả nhiên trong lòng bàn tay có mấy đường đỏ hằn lên màu da trắng men vô cùng chói mắt.

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu

"Biết đau còn hái?"

Hắn nhẹ nhàng đưa tay nàng lên thổi thổi vài ngụm, mặt mũi không che giấu được đau lòng.

A, nếu như không phải độ thiện cảm vừa mới tăng, có quỷ mới tin ngươi thật tâm đau lòng vì ta!

Trong mắt hồ ly cũng phối hợp nhấp nhoáng nước mắt, rút tay về, tức giận nói:

"Vừa vặn đau chết nô gia, ngài có thể đi tìm sủng phi Lan Phi của ngài!"

- ------✡-------

✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:

- Độ thiện cảm đúng kiểu âm thịnh dương suy:))))))

🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện