Editor: Miêu Bàn Tử
Tiêu Ngự sững sờ.
Suýt nữa hắn quên mất, rượu giao bôi cũng là rượu hợp cẩn, chỉ có thể cùng chính thê kết tóc cộng ẩm uống.
Cho nên nàng cảm động rơi lệ là nghĩ rằng hắn đối đãi nàng như chính thê sao? Nàng uống vào nửa chén, ý tứ chính là nguyện ý trở thành thê tử của hắn. Nhưng cái này vốn không hợp với lễ pháp, nàng sợ hắn sẽ bị trời phạt cho nên mới ném chén rượu đi?
Sau khi nghĩ thông suốt tất cả sự việc, Tiêu Ngự càng thấy xấu hổ không chịu nổi.
Nàng dùng thành ý chân tình đối đãi với hắn, vì từng hành động của mình, thậm chí chỉ vì một câu nói mà vui đến phát khóc, mà hắn căn bản không phải ý tứ kia, thậm chí nói ra việc uống rượu giao bôi, chỉ là vì thăm dò nàng có hạ độc vào trong chén rượu hay không mà thôi.
【 Đinh! Độ thiện cảm +10 điểm, tiến độ trước mắt 57/100 】
Hắn đưa tay sờ sờ đầu tiểu yêu tinh, đáy mắt xẹt qua một tia xấu hổ,
"Phiên Phiên ngốc."
"Nô gia mới không ngốc đâu!"
Lúc này Tô Đát Kỷ mới nín khóc, bất mãn hừ một tiếng.
Làm sao không ngốc, ngốc đến mức coi là trẫm động chân tình đối với ngươi, ngốc đến mức vì cái hư giả tình ý này mà phản kháng lại vận mệnh của mình.
Một cái mật thám ngốc như vậy, thật là... Để tâm hắn đau.
Tiêu Ngự ôm nàng vào trong ngực, trong mắt trìu mến vô hạn.
Hệ thống bay ở bên trên nhìn xuống, tức đến mức đấm ngực dậm chân, đầu loảng xoảng đụng phải tường lớn,
【 Ngốc? Nam chính, ngươi mới là người ngây thơ ngu ngốc đấy a! 】
Hắn vuốt ve an ủi chỉ chốc lát, Tô Đát Kỷ đột nhiên "Ai nha" một tiếng, từ trong lòng của hắn chui ra ngoài, khẩn trương nhìn về phía trên bàn,
"Đồ ăn muốn lạnh rồi, đều do Hoàng Thượng muốn lôi kéo nô gia nói chuyện, nô gia đều bị đói chết~ "
Tiêu Ngự lại bị nàng kéo đến trước bàn, đối mặt với đồ ăn rực rỡ muôn màu như vậy, không biết có món nào có độc hay không.
Tô Đát Kỷ còn chưa có ngồi xuống, lại chờ không nổi mà kẹp cho hắn một đũa thịt kho tàu, hai mắt long lanh to tròn tràn đầy mong đợi nhìn hắn,
"Hoàng Thượng, đây là món ăn nô gia giỏi nhất, ngài nhất định phải nếm thử!"
Trong bát cơm trắng hiện ra một miếng thịt mỡ màu mật ong lộng lẫy, trơn dầu lập loè toả sáng, nhìn qua rất hấp dẫn.
Nhưng có ăn được hay không, đối với Tiêu Ngự mà nói là cái lựa chọn lưỡng nan.
Mặc dù độ thiện cảm của hắn đối với Tô Đát Kỷ đã đủ cao, nhưng mà cái thân phận mật thám này như nghẹn ở cổ họng, khiến hắn không có cách nào tín nhiệm nàng trăm phần trăm.
Độc trong giang hồ nhiều như vậy, cho dù hắn có ám vệ tinh anh bảo hộ, nhưng cũng không kịp, hắn không có cách nào bình tĩnh như lúc đối mặt với chuỷ thủ sắc bén được.
Thế nhưng đối mặt với nụ cười ngọt ngào của Tô Đát Kỷ, trong mắt nàng lại chất chứa chờ mong nồng nàn như vậy, cực kỳ giống một con tiểu hồ ly ngoan ngoãn chờ đợi khích lệ, khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
Tiêu Ngự cầm lấy đôi đũa nặng nghìn cân vô hình, cơ hồ là mang theo lá bài cược vận mệnh của hắn, kẹp miếng thịt kho tàu kia, nhưng đột nhiên nó lại biến mất trước mắt hắn!
"Hoàng Thượng, Quý tần thứ tội, nô tài thử trước."
Hắn quay đầu nhìn thì thấy một thái giám mập mạp kẹp khối thịt kia đi.
Lúc này Tiêu Ngự mới nhớ tới, hắn còn có thái giám thử đồ ăn!
Cho nên, vừa nãy lòng hắn xoắn đi xuýt lại thật sự là phí công!
Nhưng ánh mắt chuyển tới trên mặt Tô Đát Kỷ đang ủy khuất kia, tâm vừa cởi bỏ lại nhấc lên.
Hình như hắn thấy được bộ dáng một con tiểu hồ ly đáng thương cụp hai tai với cái đuôi xuống.
"Không cần",
Tiêu Ngự miệng nhanh hơn não lập tức trả lời,
"Đồ ăn của Quý tần không cần thử."
Đây là tín nhiệm hoàn toàn!
Đôi mắt hồ ly của Tô Đát Kỷ mở to, vừa cảm động lóng lánh nước mắt, lại lập tức phân phó thái giám thử đồ ăn,
"Không được, an nguy của Hoàng Thượng là quan trọng nhất."
"Ngươi ăn thử, không chỉ ăn thịt kho tàu, cả một bàn đồ ăn với rượu ngươi đều phải thử một lần."
Nàng thản nhiên làm như vậy, càng làm cho Tiêu Ngự bài xích hơn,
"Không cần."
"Cần!"
"Thật sự không cần..."
"Nhất định cần!"
Thái giám béo thử đồ ăn nhìn hai người kẹp lấy miếng thịt đưa qua đẩy lại trước mặt, trong lòng ủy khuất ba ba, thậm chí có chút muốn khóc, thầm nghĩ:
"Thịt này trông thật ngon, rốt cuộc hai người có để ta thử hay không."
Ngay tại lúc hai người không phân thắng bại, Tô Đát Kỷ bỗng nhiên trợn mắt, rít lên một tiếng phá tan bầu trời,
"Hoàng Thượng! Mặt của ngài làm sao vậy!"
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Bắt đầu trả nghiệp:)))))))
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Tiêu Ngự sững sờ.
Suýt nữa hắn quên mất, rượu giao bôi cũng là rượu hợp cẩn, chỉ có thể cùng chính thê kết tóc cộng ẩm uống.
Cho nên nàng cảm động rơi lệ là nghĩ rằng hắn đối đãi nàng như chính thê sao? Nàng uống vào nửa chén, ý tứ chính là nguyện ý trở thành thê tử của hắn. Nhưng cái này vốn không hợp với lễ pháp, nàng sợ hắn sẽ bị trời phạt cho nên mới ném chén rượu đi?
Sau khi nghĩ thông suốt tất cả sự việc, Tiêu Ngự càng thấy xấu hổ không chịu nổi.
Nàng dùng thành ý chân tình đối đãi với hắn, vì từng hành động của mình, thậm chí chỉ vì một câu nói mà vui đến phát khóc, mà hắn căn bản không phải ý tứ kia, thậm chí nói ra việc uống rượu giao bôi, chỉ là vì thăm dò nàng có hạ độc vào trong chén rượu hay không mà thôi.
【 Đinh! Độ thiện cảm +10 điểm, tiến độ trước mắt 57/100 】
Hắn đưa tay sờ sờ đầu tiểu yêu tinh, đáy mắt xẹt qua một tia xấu hổ,
"Phiên Phiên ngốc."
"Nô gia mới không ngốc đâu!"
Lúc này Tô Đát Kỷ mới nín khóc, bất mãn hừ một tiếng.
Làm sao không ngốc, ngốc đến mức coi là trẫm động chân tình đối với ngươi, ngốc đến mức vì cái hư giả tình ý này mà phản kháng lại vận mệnh của mình.
Một cái mật thám ngốc như vậy, thật là... Để tâm hắn đau.
Tiêu Ngự ôm nàng vào trong ngực, trong mắt trìu mến vô hạn.
Hệ thống bay ở bên trên nhìn xuống, tức đến mức đấm ngực dậm chân, đầu loảng xoảng đụng phải tường lớn,
【 Ngốc? Nam chính, ngươi mới là người ngây thơ ngu ngốc đấy a! 】
Hắn vuốt ve an ủi chỉ chốc lát, Tô Đát Kỷ đột nhiên "Ai nha" một tiếng, từ trong lòng của hắn chui ra ngoài, khẩn trương nhìn về phía trên bàn,
"Đồ ăn muốn lạnh rồi, đều do Hoàng Thượng muốn lôi kéo nô gia nói chuyện, nô gia đều bị đói chết~ "
Tiêu Ngự lại bị nàng kéo đến trước bàn, đối mặt với đồ ăn rực rỡ muôn màu như vậy, không biết có món nào có độc hay không.
Tô Đát Kỷ còn chưa có ngồi xuống, lại chờ không nổi mà kẹp cho hắn một đũa thịt kho tàu, hai mắt long lanh to tròn tràn đầy mong đợi nhìn hắn,
"Hoàng Thượng, đây là món ăn nô gia giỏi nhất, ngài nhất định phải nếm thử!"
Trong bát cơm trắng hiện ra một miếng thịt mỡ màu mật ong lộng lẫy, trơn dầu lập loè toả sáng, nhìn qua rất hấp dẫn.
Nhưng có ăn được hay không, đối với Tiêu Ngự mà nói là cái lựa chọn lưỡng nan.
Mặc dù độ thiện cảm của hắn đối với Tô Đát Kỷ đã đủ cao, nhưng mà cái thân phận mật thám này như nghẹn ở cổ họng, khiến hắn không có cách nào tín nhiệm nàng trăm phần trăm.
Độc trong giang hồ nhiều như vậy, cho dù hắn có ám vệ tinh anh bảo hộ, nhưng cũng không kịp, hắn không có cách nào bình tĩnh như lúc đối mặt với chuỷ thủ sắc bén được.
Thế nhưng đối mặt với nụ cười ngọt ngào của Tô Đát Kỷ, trong mắt nàng lại chất chứa chờ mong nồng nàn như vậy, cực kỳ giống một con tiểu hồ ly ngoan ngoãn chờ đợi khích lệ, khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
Tiêu Ngự cầm lấy đôi đũa nặng nghìn cân vô hình, cơ hồ là mang theo lá bài cược vận mệnh của hắn, kẹp miếng thịt kho tàu kia, nhưng đột nhiên nó lại biến mất trước mắt hắn!
"Hoàng Thượng, Quý tần thứ tội, nô tài thử trước."
Hắn quay đầu nhìn thì thấy một thái giám mập mạp kẹp khối thịt kia đi.
Lúc này Tiêu Ngự mới nhớ tới, hắn còn có thái giám thử đồ ăn!
Cho nên, vừa nãy lòng hắn xoắn đi xuýt lại thật sự là phí công!
Nhưng ánh mắt chuyển tới trên mặt Tô Đát Kỷ đang ủy khuất kia, tâm vừa cởi bỏ lại nhấc lên.
Hình như hắn thấy được bộ dáng một con tiểu hồ ly đáng thương cụp hai tai với cái đuôi xuống.
"Không cần",
Tiêu Ngự miệng nhanh hơn não lập tức trả lời,
"Đồ ăn của Quý tần không cần thử."
Đây là tín nhiệm hoàn toàn!
Đôi mắt hồ ly của Tô Đát Kỷ mở to, vừa cảm động lóng lánh nước mắt, lại lập tức phân phó thái giám thử đồ ăn,
"Không được, an nguy của Hoàng Thượng là quan trọng nhất."
"Ngươi ăn thử, không chỉ ăn thịt kho tàu, cả một bàn đồ ăn với rượu ngươi đều phải thử một lần."
Nàng thản nhiên làm như vậy, càng làm cho Tiêu Ngự bài xích hơn,
"Không cần."
"Cần!"
"Thật sự không cần..."
"Nhất định cần!"
Thái giám béo thử đồ ăn nhìn hai người kẹp lấy miếng thịt đưa qua đẩy lại trước mặt, trong lòng ủy khuất ba ba, thậm chí có chút muốn khóc, thầm nghĩ:
"Thịt này trông thật ngon, rốt cuộc hai người có để ta thử hay không."
Ngay tại lúc hai người không phân thắng bại, Tô Đát Kỷ bỗng nhiên trợn mắt, rít lên một tiếng phá tan bầu trời,
"Hoàng Thượng! Mặt của ngài làm sao vậy!"
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Bắt đầu trả nghiệp:)))))))
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Danh sách chương