Đoạn quay sang Từ Ngôn Hy, bà nắm lấy tay cô cười nói, " Nó mà làm gì con thì con cứ cáo với mẹ, mẹ sẽ xử lí nó cho, con không phải sợ nó! "

Từ Ngôn Hy choáng váng, sao thành con dâu với mẹ rồi?!!

Cô cảm thấy mẹ của Hoắc Dư Viễn rất gần gũi, mặc dù nhìn cao quý sang trọng, nhưng nói chuyện rất tình cảm. Cô rất thích bà, cô cũng nắm lấy tay bà,

" Bác gái cứ yên tâm, con có thể chăm sóc cho anh ấy thật tốt! Bác cũng giữ gìn sức khỏe nhé "

Trương Mỹ San nhíu mày,

" Bác gái cái gì chứ, mau gọi ta là mẹ đi "

Từ Ngôn Hy choáng váng. Hai mẹ con thật giống nhau, trọng điểm không phải ở đó mà T.T, cô đỏ mặt nhìn Hoắc Dư Viễn cầu cứu, ai đó mặc kệ quay đầu đi. Cô đáng thương, khuôn mặt đỏ như trái cà chua, lan ra tới mang tai, ấp úng gọi một tiếng

" Mẹ! "

Trương Mỹ San cười hài lòng, ôm Từ Ngôn Hy cùng Hoắc Dư Viễn một cái rồi tạm biệt ra về.

Hắn và cô quay trở lại phòng bệnh. Hai tháng này dường như cô cắm cọc ở bệnh viện vậy. Ăn uống ngủ nghỉ đều ở bệnh viện. Chỉ có mấy lần về phòng trọ lấy đồ đạc mà thôi.

Hôm nay cô không phải lau mình cho hắn nữa. Hắn có thể tự tắm được rồi. Chính vì vậy, cô cảm thấy rất vui a, cô sẽ không bị đổ máu cam nữa.

Cô nằm trên giường lướt web, đang đọc thì cảm thấy hơi khát nước. Cô đứng dậy đi tới tủ lạnh ( phòng bệnh VIP sẽ có tủ lạnh riêng, được bố trí rất tiện nghi), đưa tay rót cốc nước uống. Chỉ là vừa mới uống được một ngụm thì cửa phòng tắm mở.

Từ Ngôn Hy nhìn cảnh tượng trước mắt, liền bị nước làm cho ho sặc sụa. Cái người kia... cái người kia cứ như vậy chỉ quấn một lớp khăn quanh hông, phô ra cả phần ngực săn chắc đầy múi, vết thương trên người đóng vảy dần tróc ra. Những giọt nước theo đường cong ngoằn ngoèo chảy từ trên tóc xuống, một vài giọt đọng lại trên yết hầu của hắn.

Gợi - cảm - quá!

Có điều, gợi cảm thì gợi cảm, để người trần vậy đứng trước mặt cô như vậy... Cô nhắm mắt quay phắt lại đằng sau la lên

" Hoắc Dư Viễn, anh mau mặc quần áo vào! "

Hắn nhếch mép nhìn cô. Từ từ tiến đến đứng sau cô, lồng ngực hắn chạm đến lưng cô. Giống như có một luồng điện chạy trong người, cô vội vàng dịch tới liền bị hắn kéo lại, giam cả người trong vòng tay vạm vỡ.

Cô vẫn nhắm tịt mắt lại, lắp bắp

" Hoắc Dư Viễn, anh..anh.. "

Hắn cúi người xuống, khẽ cắn nhẹ lên vai cô. Đem cả người cô quay lại, đáp cánh môi bạc lên đôi môi đỏ mọng của cô. Hung hăng dây dưa, tham lam mút mát. Hắn đưa đầu lưỡi cạy mở hàm răng, linh hoạt khuấy đảo trong khoang miệng của cô.

Từ Ngôn Hy bị hắn trêu chọc cho mềm nhũn cả người, không phản kháng được. Hai người dây dưa một hồi, không biết khi nào đã nằm lên giường. Hoắc Dư Viễn đưa tay luồn vào trong áo của cô. Môi lưỡi không ngừng ma sát. Áo lót bó chặt chợt bung ra, cảm giác trước ngực hơi lạnh. Cô giật mình, nhớ tới vết thương của hắn mặc dù đã hồi phục nhưng chưa lành hẳn liền đưa tay ngăn cản bàn tay to lớn đang làm loạn.

Hoắc Dư Viễn vẫn không có ý buông tha, ngừng lại nhìn cô chằm chằm.

Từ Ngôn Hy lắp bắp

" Anh.. vẫn còn đang bị thương! "

" Anh khỏe rồi! " Hoắc Dư Viễn đáp lại, tay bắt đầu làm loạn như cũ.

" Nhưng vẫn chưa lành hẳn! " Từ Ngôn Hy nhìn hắn, đôi mắt long lanh to tròn.

" Không sao! "

Mắt thấy tay Hoắc Dư Viễn đã tiến xuống dưới, cô giật mình hoảng hốt, buột miệng nói

" Đợi anh khỏe muốn gì cũng được! "

Hoắc Dư Viễn nhìn cô, nhếch mép

" Là em nói đấy nhé! "

Nói rồi, hắn lưu luyến hôn lên bờ môi của cô, dây dưa vào lần mới thả ra, cài lại áo lót cho cô sau đó bước vào phòng tắm. Vừa tới tắm xong giờ phải xối nước lạnh. Hắn cắn răng chịu đựng.

Vì một tương lai tươi sáng!

***

Hôm nay là ngày đầu tiên Từ Ngôn Hy đi làm lại sau khi Hoắc Dư Viễn xuất viện.

Như thường lệ, vẫn là một chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa, dáng người đàn ông cao lớn dựa ở thân xe.

Từ Ngôn Hy tung tăng xách túi chạy ra, hôm nay không có vào xe luôn, mà chạy tới ôm chầm lấy hắn. Hoắc Dư Viễn có hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười dịu dàng, đưa tay ôm chặt cô.

Hôm nay không cần đi nhà hàng hay mua điểm tâm nữa, mà tự tay cô làm lấy hai hộp cơm tình yêu vô cùng xinh xắn. Hoắc Dư Viễn cầm hộp cơm lên, mặc dù trang trí không đẹp lắm, nhưng ăn rất ngon.

Thầm nghĩ, sau này ngày ngày sẽ được bà xã nấu cho đồ ăn ngon rồi, vô cùng hạnh phúc!

Hắn lái xe đưa cô về. Lúc gần đến phòng trọ thì đột nhiên trời mưa to. Hoắc Dư Viễn liền bảo trời mưa, không về được. Cô choáng váng, đi xe hơi thì mưa to có liên quan gì. Cuối cùng không phản bác được, đành để hắn vào nhà, đợi khi nào trời " hết mưa " sẽ đuổi hắn về.

Hoắc Dư Viễn bước vào căn phòng trọ. Tuy hơi nhỏ nhưng rất gọn gàng. Từ Ngôn Hy lấy nước cho hắn. Hoắc Dư Viễn cầm ly nước để trên bàn, ôm cô hung hăng ngã nhào lên giường.

Từ Ngôn Hy ngây ngốc chưa hiểu gì thì Hoắc Dư Viễn liền nói

" Tiểu bảo bối, dọn tới nhà anh ở "

" Không được... " Từ Ngôn Hy lập tức phản bác. Dù có thế nào, cô vẫn là gái chưa chồng a.

" Tại sao? " Hoắc Dư Viễn vuốt mấy sợi tóc trên mặt cô.

" Bởi vì em là gái chưa chồng, sao có thể ở nhà đàn ông hả? " Hai mắt long lanh to tròn thật thà giải thích

" Thế em cưới anh là được, em là gái có chồng, về nhà chồng ở! " Ai đó giảo hoạt.

" Sao? Em... em.. " Cô lúng túng, chuyện này cô chưa có nghĩ đến.

Hoắc Dư Viễn đột nhiên lộ ra khuôn mặt nguy hiểm, cười nói,

" Tiểu bảo bối, em nói xem, lúc trước ở bệnh viện em từng hứa gì với anh? "

Từ Ngôn Hy ngẩn người ra, lục lọi trí nhớ. Để xem, hứa gì nhỉ, cái cảnh này, cũng quen quen, hình như...

Cô lập tức đỏ mặt, liền lắp bắp chống đối

" Anh... nhưng em là gái chưa chồng, không thể làm bậy nha "

" Thế anh chẳng phải nói em kết hôn với anh sẽ thành gái có chồng sao? " Lại gian xảo, rốt cuộc hắn muốn cái gì a? Hoắc Dư Viễn tốt bụng phân tích cho cô nghe

" Tiểu Hy, em nói xem. Lúc trước em hứa với anh nếu anh khỏe lại muốn gì cũng được. Bây giờ anh muốn em dọn qua nhà anh ở em cũng không chịu, anh muốn em cũng không chịu, em bảo em là gái chưa chồng làm vậy không đúng, nhưng mà em thực hiện lời hứa với anh, vậy chi bằng em kết hôn với anh, em vừa thực hiện được lời hứa với anh, vừa hợp mà anh cũng được mãn nguyện, em nói có đúng không? "

Xoay mòng mòng một hồi, Từ Ngôn Hy vẫn đang ngây ngốc tiêu hóa câu nói của hắn, lắp bắp

" Em.. em... "

" Tiểu Hy, em hứa với anh rồi, nếu em không thực hiện... " Hoắc Dư Viễn lộ ra vẻ ủy khuất.

Từ Ngôn Hy hốt hoảng

" Được rồi, được rồi, em kết hôn với anh là được chứ gì! "

" Em phải nói đàng hoàng chứ! "

" Em Từ Ngôn Hy, đồng ý kết hôn với anh, Hoắc Dư Viễn "

Hoắc Dư Viễn nhếch mép, thò tay vào trong túi áo lấy ra cái điện thoại, mở loa to hết cỡ

" Em Từ Ngôn Hy, đồng ý kết hôn với anh, Hoắc Dư Viễn "

Khuôn mặt ủy khuất khi nãy còn đâu, bây giờ nhìn xem, hoàn toàn một bộ dáng lưu manh,

" Anh có bằng chứng đàng hoàng, em đừng có nuốt lời đấy! "

Từ Ngôn Hy vẫn đang ngây ngốc không hiểu gì thì Hoắc Dư Viễn nói tiếp

" Mưa to như thế này, chắc anh không về được, đêm nay anh ngủ ở đây nhé. Dù sao chúng ta sắp thành vợ chồng hợp pháp rồi "

Nói rồi ai đó ôm cô ngủ ngon lành. Từ Ngôn Hy vẫn ngây ngốc suy nghĩ mấy câu nói của hắn đến tận hai giờ sáng mới biết được.

Mình - lại - bị - lừa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện