Đó là một tiếng thớ gấp áp lực ngắn ngủi, khàn giọng, tựa như có người đột nhiên bị cắt đứt cổ họng phát ra, cuối cùng hét thảm một tiếng.

Tôi càng dán sát vào tường hơn, ra sức nhìn về phía âm thanh truyền đến ở tầng hai.

Gần như chỉ mấy giây sau khuôn mặt Tô Hoàn tái nhợt, lảo đảo chạy theo Trần Bảo Châu. Từ góc của tôi không nhìn thấy trong phòng xảy ra chuyện gì, nhưng tôi không nhìn thấy Trịnh Chí Vĩ đâu.

Từ sau đêm nay cũng không còn thấy được bóng dáng Trịnh Chí Vĩ nữa.


Tô Hoàn lùi về sau mấy bước, xoay lưng về phía tôi, quát ầm lên về phía cửa: "Đồ điên! Đồ điên! Sát nhân! Là mày đã sớm bố trí bẫy! Tất cả đều là do mày giết! Bệnh hoạn! Mày là đồ bệnh hoạn! Dẫn chúng tao tới nhà mày, sau đó... giết chết chúng tao!"

Trong lòng tôi tựa như có một kẽ hở nào đó không ngừng mở rộng, một lát sau xâu chuỗi lại từng ly từng tí chuyện xảy ra đêm nay, chúng hợp thành mảnh lớn, còn tôi đã hiểu rõ tất cả.

Vơi tư cách "con mọt sách", chị ta để lộ về vật báu trong nhà với Trịnh Chí Vĩ.

Từ nhỏ đã sống dưới áp lực không được coi trọng, thậm chí còn bị mẹ khống chế "đắp nặn" như lời Phùng Yên nói cũng là chị ta.

Bị ép thay đổi chí hướng công việc cũng là chị ta, người tàn nhẫn bị ép khỏi một lần yêu đương cuồng nhiệt duy nhất cũng là chị ta.

Hành hạ động vật nhỏ đến chết rõ ràng là chị ta.

Khi người nhà bị tra tấn, bắt đầu công bố "Mẹ nói cho tôi biết nơi giấu đồ" cũng là chị ta. Thực ra không có người thứ hai nghe được tiếng của bà Trần. Nếu như đã sớm chuẩn bị “bảo vật" vậy thì cũng không có người phân biệt được thật giả.


Dẫn từng tên cướp đi vào bẫy cũng là chị ta.

Thật lâu về sau khi tôi nhớ lại buổi đêm này vẫn cảm thấy trước khi chết Tô Hoàn nhất định là vô cùng hối hận khi lựa chọn đến cướp nhà họ Trần. Tất cả bọn chúng đều cho rằng là mình lựa chọn nạn nhân, song thực ra từ đầu tới cuối người bị lựa chọn là bọn chúng. Cô gái cô độc, hướng nội, thông minh, biến thái kia lựa chọn bọn chúng, trong giấc mộng anh hùng ở gia đình này của chị ta, bọn chúng đóng vai "kẻ xấu", sau đó cả đám bị chị ta săn giết.

Bóng dáng Trần Bảo Châu xuất hiện ở cửa phòng. Cho dù cả người đầy thương tích, nhưng nét mặt thần thái của chị ta lại hoàn toàn thay đổi. Bản chất điên cuồng cuối cùng đã thực sự lộ ra.

Trong tay chị ta cầm cung tên, nhìn rất chắc chắn, có lực sát thương. Trên cung có một mũi tên kim loại sắc bén. Trên lưng đeo túi đựng tên. Vừa rồi có phải do Trịnh Chí Vĩ không để ý nên đã bị mũi tên bắn thủng cổ họng?

Trần Bảo Châu đang cười, trong mắt toàn là sự hưng phấn giống như một đứa trẻ phát điên. Tôi đoán chị ta nhất định đã tập bắn tên, chuẩn bị cho buổi đêm nay lâu rồi.

Chị ta hoàn toàn không nghe thấy Tô Hoàn lên án, chỉ hét lên: "Bọn cướp các người giết hại người nhà tao! Tao phải báo thù! Tao phải cứu bọn họ ra ngoài!"

Vẻ mặt Tô Hoàn dữ tợn vội lui về sau, chịu phải đả kích quá lớn. Lúc này gã lùi đến cửa phòng Trần Như Anh, đập rầm rầm kêu gọi giúp đỡ.


Trần Bảo Châu chẳng bận tâm, lại giương cung.

Nhưng vượt qua dự đoán của Tô Hoàn cũng như tất cả mọi người, cửa phòng Trần Như Anh đóng quá chặt, không có chút tiếng động nào, cũng không có ai đi ra.

Vẻ mặt Tô Hoàn sững sờ, đã không còn ai giúp đỡ, đành phải quay người chạy như điên xuống nhà. Tôi cũng nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt kia, mười Trần Như Anh chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hai tên cướp kia, nhưng bây giờ bên trong đang xảy ra chuyện gì?

Tôi đột nhiên nhớ tới lời Ô Ngộ nói phải theo dõi Trần Như Anh và Phùng Yên vì họ cũng từ trên thuyền xuống. Bọn họ hoặc một trong hai người có thể bị biến dị. Tôi nhìn về phía Phùng Yên, bà vẫn ngồi trên ghế salon, hai tay bám chặt thành ghế, vô cùng căng thẳng lo lắng. Xem ra ít nhất là bà vẫn bình thường.

Vậy còn Trần Như Anh thì sao?




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện