Màn mưa trắng xóa ập xuống đầu Logicielle và Germain khi họ ra khỏi căn hộ. Dông gió ầm ầm, dữ dội gấp đôi. Chạy hết hai mươi mét đến chỗ đậu xe ô tô thì họ đã ướt sũng.
- Bác Germain, nhanh lên! Đến nhà cháu ở Epinay: Max đang gặp nguy hiểm!
Cầu Saint-Denis đang bị chặn lại: có một vụ tai nạn vì thời tiết xấu, họ buộc phải chờ sau một hàng dài xe cộ.
- Như vậy là, Germain hỏi, cháu đã biết tất cả mọi chuyện? - Đơn giản lắm, Logicielle trả lời: Achille là con đẻ của ông Chiron nên luôn thấy lâu đài Grimoire như là nhà mình. Ký ức thuở ấu thơ của cậu ta đã lưu giữ những kỷ niệm sâu sắc về lâu đài. Chắc chắn cậu ta đã cảm thấy rất đau đớn khi ông Chiron mất: Achille mất đi người bố thực sự của mình - ngay cả khi ông ấy không hề biết điều đó! Cậu ta hẳn đã lờ mờ đoán ra là lâu đài sẽ bị đóng cửa. Thực ra, nhờ có người gác cổng nên cậu ta vẫn có thể tiếp tục đến thăm lâu đài, ngay cả sau khi nó bị bán... Tuy nhiên từ khi mẹ cậu ta lấy chồng, Achille phải chịu niềm hận thù của Jean Boulazac khi ông ta không muốn thừa nhận đứa con của một người đàn ông khác. Hẳn là địa ngục lắm... Rẽ phải, bác Germain, đằng sau cái đèn giao thông, rẽ phải!
Đèn chuyển sang vàng, tuy nhiên Germain vẫn cứ vượt qua.
- Tất nhiên, Logicielle nói tiếp, Jean Boulazac cũng biết về lâu đài và lối vào thông qua cái giếng. Chắc là ông ta cũng đột nhập vào bên trong qua đường đó nên không làm chuông báo động kêu và dần dần tuồn đồ ra ngoài.
- Nhưng những người khác? Germain hỏi. Còn Sauzon, Lavigne...
- Có thể một trong số những tên đó đã bắt đầu vụ trộm lâu đài? Thử hình dung một chút nhé: sau khi thâm nhập trái phép, Boulazac lại tình cờ gặp một vị khách không mời khác của lâu đài, cũng đang có ý định thó đồ. Hoặc ngược lại. Bọn họ đều lo sợ bị kẻ khác tố cáo... Tình huống của bà Boulazac nghe cũng chấp nhận được: Bron, Maruani hoặc tay ngư ông đắc lợi nào đó bỗng một ngày dừng lại trước cửa hàng bán đồ cổ. Hắn nhận ra đồ vật trưng bày trong tủ kính là tài sản của lâu đài Grimoire! Hắn hiểu ra ngay đồ vật đó là đồ ăn cắp và đe dọa sẽ tố cáo người bán hàng. Nhưng lại đe dọa rất khéo léo...
- Đồng ý, Germain công nhận. Những kẻ đó đã biết nhau từ lâu. Từ khi là trẻ con cho đến thời thanh niên, hẳn là bọn chúng đã thám hiểm kỹ càng lâu đài Grimoire, hệt như Achille!
- Bằng cách này hay cách khác, những kẻ biết lối vào bí mật của lâu đài Grimoire đã nhanh chóng thống nhất một thỏa thuận: bọn chúng quyết định kín miệng và chia nhau chiến lợi phẩm.
- Tuy nhiên, phải loại trừ con trai của ông Chiron chứ...
- Đúng. Ngày Achille phát hiện ra lâu đài mà cậu vẫn coi như di sản tinh thần của mình đã bị rút ruột một cách trắng trợn như thế, hẳn là cậu ta đã rất giận dữ. Cậu ta đã thề sẽ trả thù. Cậu ta nghi ngờ cha dượng của mình. Ngược lại với mẹ mình, cậu ta không dễ bị lừa khi nhìn thấy đồ vật của lâu đài Grimoire hiện hữu trong nhà mình. Và hẳn là cậu ta biết Jean Boulazac không phải là thủ phạm duy nhất trong vụ cướp phá đó. Tuy nhiên cậu ta lại không có cách nào để xác định danh tính của những thủ phạm còn lại...
- Và cậu ta đã tìm ra mẹo để nhận diện chúng, Germain nói, là phần mềm TTCT!
- Đúng, Achille đã xây dựng chương trình đó như một cái bẫy thực sự. Cậu ta đã rắc thính nhử những kẻ ăn cắp khi xưa nhưng cũng tạo ra chướng ngại vật để ngăn cản những kẻ ngoài cuộc không tiếp tục phá hoại lâu đài Grimoire.
- Thế mà, Germain nói trong khi đỗ xe lại gần cửa tòa nhà nơi Logicielle đang ở, Achille lại chết vào tháng Mười một năm ngoái! Vậy thì làm sao cậu ta lại có thể đăng tin trên nhật báo địa phương và các tờ báo chuyên ngành hồi đầu năm? Làm thế nào bóng ma ấy có thể cho phép tải chương trình TTCT lên Internet chứ?
- Có thể là cậu ta đã để lại hướng dẫn cho một người bạn. Một người bạn không cần biết đến nội dung bên trong những cái phong bì cũng như không cần biết chương trình mà cậu ta gửi cho người khác! Đừng quên, bác Germain ạ, mạng Internet là một không gian gặp gỡ rộng lớn; có thể có hàng nghìn đồng phạm...
- Và chỉ một vài tháng sau khi Achille chết, Germain thì thầm, vòng tròn dần khép lại: những nạn nhân được chỉ định sẽ rơi vào cái bẫy đã được chuẩn bị từ rất lâu trước đó. Chỉ có họ mới biết cái giếng là lối đi bí mật vào lâu đài. Ê, Logicielle?
Cô đã lao ra khỏi xe và đang chạy dưới cơn mưa.
- Chờ bác với! Germain hét lên vì cô đã vội vã chạy đến tiền sảnh tòa nhà.
Ngay lúc đó, cô đã leo thang bộ bốn bậc một, tim đập thình thịch. Từ căn hộ nhỏ của cô phát ra tiếng nhạc lạ kỳ, điệu nhạc ma quái cứ mạnh dần và giật lên từng hồi.
- Max! Cô hét lên. Max!
Cô vội mở cửa và chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng: ngồi trước OMNIA 3 với màn hình lộn xộn những đốm màu chuyển động, Max như đang chết ngạt, người cứng đờ vẻ đau đớn cùng cực, miệng há hốc, mắt lồi ra như trong trạng thái bị thôi miên.
- Max!
Cô vội vã tiến về phía anh đúng lúc một tia sáng lóe lên từ màn hình lẫn với với tia chớp từ cơn dông. Cô ôm ngang lưng Max, xô đổ chiếc ghế. Họ ngã nhào xuống đất. Đột nhiên, tiếng nhạc im bặt và màn hình tự động tắt.
- Max, trả lời em đi, em xin anh đấy!
Có tiếng rên khe khẽ từ cổ họng của anh chàng đồng nghiệp đang nằm sõng soài trên đất, như thể anh ta vừa lấy lại được hơi sau khi ngừng thở mất một lúc lâu. Anh chàng khó nhọc ngóc đầu dậy, gượng mở mắt và khó khăn lắm mới hoàn hồn được. Anh chàng lắp bắp, giọng khản đặc:
- Logicielle?... Là em hả?
- Vâng. Em đây. Max, xảy ra chuyện gì thế?
Cô đưa anh chàng lại gần giường; anh ngồi yên, người lả đi rồi thì thầm:
- Thực là... thực là kinh khủng! Anh đã đi lang thang hàng giờ dưới hầm ngầm. Anh bị rơi xuống hầm sập rồi lạc lối trong mê cung, rất nhiều lần đi vào đường cụt hoặc đụng phải tẩm lưới chắn... Cuối cùng, anh cũng tìm thấy Kho Báu! Pyrrha đã hướng dẫn anh hoặc chính xác hơn là tiếng nhạc mỗi lúc một nhanh đã hướng dẫn anh đi đúng. Nhịp tim rồi cả nhịp anh thở rốt cuộc cũng hoàn toàn bị cái âm điệu ấy chi phối. Khi đến chỗ ngôi mộ; anh vẫn tự biết là đã đến lúc ngắt kết nối rồi; mở cái mộ ấy ra thế nào cũng gặp nguy hiểm. Nhưng anh không thể cưỡng lại được...
- Anh đã mở ngôi mộ ra hả? Logicielle nói.
- Ừ. Thế nên anh đã thực sự biết đến nỗi khiếp sợ kinh hoàng.
Cơ thể của anh đột nhiên run lẩy bẩy không thể kiểm soát nổi, Max đưa hai tay ôm đầu.
- Đó là ảo ảnh của một cơn ác mộng, Logicielle ạ! Anh sẽ không bao giờ có thể quên được...
Cô đặt tay lên vai anh rồi nhẹ nhàng an ủi:
- Con quái vật không ăn tươi nuốt sống anh được, Max ạ. Nó đã phải tránh anh ra đấy thôi.
Max ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn, người thì bất động như thể đang có một bóng ma thực sự xuất hiện trước mặt.
- Này, tôi không phải con quái vật đâu! Một giọng nói quen thuộc vang lên. Logicielle quay đầu lại. Thanh tra Germain đang đứng đó, chỉ cách cô vài bước chân. Ông đóng cửa lại rồi nhìn họ.
- Bác Germain, Logicielle nói, giới thiệu với bác, đây là Max.
- Không nghi ngờ gì nữa, Logicielle nhận định trong lúc di chuột. Phần mềm TTCT vẫn luôn ở đây. Em đã mong là thấy một khoảng trống tám mươi ba Gb, giống hệt sáu vụ tai nạn trước. Nhưng hẳn là anh đã nhắm mắt và tự ngắt kết nối vào phút cuối cùng.
- Nói một cách khác, anh đã thoát nạn?
- Không. Em nghĩ là anh sẽ không thể chết được, Max: trước tiên, anh trẻ và sức chịu đựng tốt. Thêm vào đó, anh đã lần ra được đầu mối mà không mắc nhiều sai lầm, anh chỉ ngồi máy khoảng bảy tiếng, điều này khiến cơ thể anh không rơi vào trạng thái tồi tệ lý tưởng để dễ bị sốc. Cuối cùng là anh không dùng amphetamin.
- Thế mà, Germain nói thêm, bác cứ tưởng là đã nhìn thấy tia sáng mạnh đấy...
- Đúng thế, Logicielle trả lời. Đó là dạng sáng do phóng điện. Một phát súng ân huệ dành cho người dùng phần mềm. Luồng sáng sẽ khiến dây thần kinh thị giác bị choáng trước khi gây những tổn thương nặng nề cho não. Vì nạn nhân tương lai đang bị giày vò bởi nỗi sợ hãi, sự thôi miên và tình trạng nghẹt thở...
Cô lại gần cửa sổ căn hộ nhỏ của mình và nhận thấy giữa hai đám mây đang lững lờ trôi là ánh sáng nhợt nhạt và quen thuộc của mặt trăng.
- Cơn dông tan rồi đấy, Germain thì thầm. Nhưng nó thực sự ghê gớm quá.
- Quả đúng vậy, hai người đi từ Bergerac à? Max hỏi, cổ họng nghẹn lại. Mọi người đã băng qua cơn dông suốt đêm để cứu tôi?
- Đừng nói quá thế chứ, Logicielle nói. Do em muốn thẩm vấn bà Boulazac ở Saint-Ouen. Hơn nữa, bác Germain lại muốn gặp anh nên đã tình nguyện đưa em về đây bằng xe ô tô.
- Ồ, thành thật chút đi, ông thanh tra chỉnh. Logicielle cũng có chút lo lắng cho mạng sống của anh đấy.
- Chà, thật vậy sao? Max thốt lên.
- Ồ, Logicielle bao biện, em và bác Germain thấy phải tóm tắt ngay cho anh nghe kết quả cuộc điều tra. Vì trong lúc anh còn đang say sưa chơi trò TTCT thì bọn em đã tìm thấy thủ phạm.
- Thật hả? Max vừa đứng dậy vừa thốt lên. Mọi người kể lại ngay đi! Lúc này, tôi đã tràn trề sinh lực rồi đây.
- Anh hả, có thể. Nhưng bác Germain và em vừa vượt qua những 600 ki lô mét đấy. Và giờ đã ba giờ sáng rồi.
Rồi cô chỉ vào cái giường duy nhất trong căn phòng nơi anh chàng đồng nghiệp đang ngồi.
- Anh thấy không, Max, em sẽ rất sung sướng nếu được ngủ một chút.
- Bác Germain, nhanh lên! Đến nhà cháu ở Epinay: Max đang gặp nguy hiểm!
Cầu Saint-Denis đang bị chặn lại: có một vụ tai nạn vì thời tiết xấu, họ buộc phải chờ sau một hàng dài xe cộ.
- Như vậy là, Germain hỏi, cháu đã biết tất cả mọi chuyện? - Đơn giản lắm, Logicielle trả lời: Achille là con đẻ của ông Chiron nên luôn thấy lâu đài Grimoire như là nhà mình. Ký ức thuở ấu thơ của cậu ta đã lưu giữ những kỷ niệm sâu sắc về lâu đài. Chắc chắn cậu ta đã cảm thấy rất đau đớn khi ông Chiron mất: Achille mất đi người bố thực sự của mình - ngay cả khi ông ấy không hề biết điều đó! Cậu ta hẳn đã lờ mờ đoán ra là lâu đài sẽ bị đóng cửa. Thực ra, nhờ có người gác cổng nên cậu ta vẫn có thể tiếp tục đến thăm lâu đài, ngay cả sau khi nó bị bán... Tuy nhiên từ khi mẹ cậu ta lấy chồng, Achille phải chịu niềm hận thù của Jean Boulazac khi ông ta không muốn thừa nhận đứa con của một người đàn ông khác. Hẳn là địa ngục lắm... Rẽ phải, bác Germain, đằng sau cái đèn giao thông, rẽ phải!
Đèn chuyển sang vàng, tuy nhiên Germain vẫn cứ vượt qua.
- Tất nhiên, Logicielle nói tiếp, Jean Boulazac cũng biết về lâu đài và lối vào thông qua cái giếng. Chắc là ông ta cũng đột nhập vào bên trong qua đường đó nên không làm chuông báo động kêu và dần dần tuồn đồ ra ngoài.
- Nhưng những người khác? Germain hỏi. Còn Sauzon, Lavigne...
- Có thể một trong số những tên đó đã bắt đầu vụ trộm lâu đài? Thử hình dung một chút nhé: sau khi thâm nhập trái phép, Boulazac lại tình cờ gặp một vị khách không mời khác của lâu đài, cũng đang có ý định thó đồ. Hoặc ngược lại. Bọn họ đều lo sợ bị kẻ khác tố cáo... Tình huống của bà Boulazac nghe cũng chấp nhận được: Bron, Maruani hoặc tay ngư ông đắc lợi nào đó bỗng một ngày dừng lại trước cửa hàng bán đồ cổ. Hắn nhận ra đồ vật trưng bày trong tủ kính là tài sản của lâu đài Grimoire! Hắn hiểu ra ngay đồ vật đó là đồ ăn cắp và đe dọa sẽ tố cáo người bán hàng. Nhưng lại đe dọa rất khéo léo...
- Đồng ý, Germain công nhận. Những kẻ đó đã biết nhau từ lâu. Từ khi là trẻ con cho đến thời thanh niên, hẳn là bọn chúng đã thám hiểm kỹ càng lâu đài Grimoire, hệt như Achille!
- Bằng cách này hay cách khác, những kẻ biết lối vào bí mật của lâu đài Grimoire đã nhanh chóng thống nhất một thỏa thuận: bọn chúng quyết định kín miệng và chia nhau chiến lợi phẩm.
- Tuy nhiên, phải loại trừ con trai của ông Chiron chứ...
- Đúng. Ngày Achille phát hiện ra lâu đài mà cậu vẫn coi như di sản tinh thần của mình đã bị rút ruột một cách trắng trợn như thế, hẳn là cậu ta đã rất giận dữ. Cậu ta đã thề sẽ trả thù. Cậu ta nghi ngờ cha dượng của mình. Ngược lại với mẹ mình, cậu ta không dễ bị lừa khi nhìn thấy đồ vật của lâu đài Grimoire hiện hữu trong nhà mình. Và hẳn là cậu ta biết Jean Boulazac không phải là thủ phạm duy nhất trong vụ cướp phá đó. Tuy nhiên cậu ta lại không có cách nào để xác định danh tính của những thủ phạm còn lại...
- Và cậu ta đã tìm ra mẹo để nhận diện chúng, Germain nói, là phần mềm TTCT!
- Đúng, Achille đã xây dựng chương trình đó như một cái bẫy thực sự. Cậu ta đã rắc thính nhử những kẻ ăn cắp khi xưa nhưng cũng tạo ra chướng ngại vật để ngăn cản những kẻ ngoài cuộc không tiếp tục phá hoại lâu đài Grimoire.
- Thế mà, Germain nói trong khi đỗ xe lại gần cửa tòa nhà nơi Logicielle đang ở, Achille lại chết vào tháng Mười một năm ngoái! Vậy thì làm sao cậu ta lại có thể đăng tin trên nhật báo địa phương và các tờ báo chuyên ngành hồi đầu năm? Làm thế nào bóng ma ấy có thể cho phép tải chương trình TTCT lên Internet chứ?
- Có thể là cậu ta đã để lại hướng dẫn cho một người bạn. Một người bạn không cần biết đến nội dung bên trong những cái phong bì cũng như không cần biết chương trình mà cậu ta gửi cho người khác! Đừng quên, bác Germain ạ, mạng Internet là một không gian gặp gỡ rộng lớn; có thể có hàng nghìn đồng phạm...
- Và chỉ một vài tháng sau khi Achille chết, Germain thì thầm, vòng tròn dần khép lại: những nạn nhân được chỉ định sẽ rơi vào cái bẫy đã được chuẩn bị từ rất lâu trước đó. Chỉ có họ mới biết cái giếng là lối đi bí mật vào lâu đài. Ê, Logicielle?
Cô đã lao ra khỏi xe và đang chạy dưới cơn mưa.
- Chờ bác với! Germain hét lên vì cô đã vội vã chạy đến tiền sảnh tòa nhà.
Ngay lúc đó, cô đã leo thang bộ bốn bậc một, tim đập thình thịch. Từ căn hộ nhỏ của cô phát ra tiếng nhạc lạ kỳ, điệu nhạc ma quái cứ mạnh dần và giật lên từng hồi.
- Max! Cô hét lên. Max!
Cô vội mở cửa và chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng: ngồi trước OMNIA 3 với màn hình lộn xộn những đốm màu chuyển động, Max như đang chết ngạt, người cứng đờ vẻ đau đớn cùng cực, miệng há hốc, mắt lồi ra như trong trạng thái bị thôi miên.
- Max!
Cô vội vã tiến về phía anh đúng lúc một tia sáng lóe lên từ màn hình lẫn với với tia chớp từ cơn dông. Cô ôm ngang lưng Max, xô đổ chiếc ghế. Họ ngã nhào xuống đất. Đột nhiên, tiếng nhạc im bặt và màn hình tự động tắt.
- Max, trả lời em đi, em xin anh đấy!
Có tiếng rên khe khẽ từ cổ họng của anh chàng đồng nghiệp đang nằm sõng soài trên đất, như thể anh ta vừa lấy lại được hơi sau khi ngừng thở mất một lúc lâu. Anh chàng khó nhọc ngóc đầu dậy, gượng mở mắt và khó khăn lắm mới hoàn hồn được. Anh chàng lắp bắp, giọng khản đặc:
- Logicielle?... Là em hả?
- Vâng. Em đây. Max, xảy ra chuyện gì thế?
Cô đưa anh chàng lại gần giường; anh ngồi yên, người lả đi rồi thì thầm:
- Thực là... thực là kinh khủng! Anh đã đi lang thang hàng giờ dưới hầm ngầm. Anh bị rơi xuống hầm sập rồi lạc lối trong mê cung, rất nhiều lần đi vào đường cụt hoặc đụng phải tẩm lưới chắn... Cuối cùng, anh cũng tìm thấy Kho Báu! Pyrrha đã hướng dẫn anh hoặc chính xác hơn là tiếng nhạc mỗi lúc một nhanh đã hướng dẫn anh đi đúng. Nhịp tim rồi cả nhịp anh thở rốt cuộc cũng hoàn toàn bị cái âm điệu ấy chi phối. Khi đến chỗ ngôi mộ; anh vẫn tự biết là đã đến lúc ngắt kết nối rồi; mở cái mộ ấy ra thế nào cũng gặp nguy hiểm. Nhưng anh không thể cưỡng lại được...
- Anh đã mở ngôi mộ ra hả? Logicielle nói.
- Ừ. Thế nên anh đã thực sự biết đến nỗi khiếp sợ kinh hoàng.
Cơ thể của anh đột nhiên run lẩy bẩy không thể kiểm soát nổi, Max đưa hai tay ôm đầu.
- Đó là ảo ảnh của một cơn ác mộng, Logicielle ạ! Anh sẽ không bao giờ có thể quên được...
Cô đặt tay lên vai anh rồi nhẹ nhàng an ủi:
- Con quái vật không ăn tươi nuốt sống anh được, Max ạ. Nó đã phải tránh anh ra đấy thôi.
Max ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn, người thì bất động như thể đang có một bóng ma thực sự xuất hiện trước mặt.
- Này, tôi không phải con quái vật đâu! Một giọng nói quen thuộc vang lên. Logicielle quay đầu lại. Thanh tra Germain đang đứng đó, chỉ cách cô vài bước chân. Ông đóng cửa lại rồi nhìn họ.
- Bác Germain, Logicielle nói, giới thiệu với bác, đây là Max.
- Không nghi ngờ gì nữa, Logicielle nhận định trong lúc di chuột. Phần mềm TTCT vẫn luôn ở đây. Em đã mong là thấy một khoảng trống tám mươi ba Gb, giống hệt sáu vụ tai nạn trước. Nhưng hẳn là anh đã nhắm mắt và tự ngắt kết nối vào phút cuối cùng.
- Nói một cách khác, anh đã thoát nạn?
- Không. Em nghĩ là anh sẽ không thể chết được, Max: trước tiên, anh trẻ và sức chịu đựng tốt. Thêm vào đó, anh đã lần ra được đầu mối mà không mắc nhiều sai lầm, anh chỉ ngồi máy khoảng bảy tiếng, điều này khiến cơ thể anh không rơi vào trạng thái tồi tệ lý tưởng để dễ bị sốc. Cuối cùng là anh không dùng amphetamin.
- Thế mà, Germain nói thêm, bác cứ tưởng là đã nhìn thấy tia sáng mạnh đấy...
- Đúng thế, Logicielle trả lời. Đó là dạng sáng do phóng điện. Một phát súng ân huệ dành cho người dùng phần mềm. Luồng sáng sẽ khiến dây thần kinh thị giác bị choáng trước khi gây những tổn thương nặng nề cho não. Vì nạn nhân tương lai đang bị giày vò bởi nỗi sợ hãi, sự thôi miên và tình trạng nghẹt thở...
Cô lại gần cửa sổ căn hộ nhỏ của mình và nhận thấy giữa hai đám mây đang lững lờ trôi là ánh sáng nhợt nhạt và quen thuộc của mặt trăng.
- Cơn dông tan rồi đấy, Germain thì thầm. Nhưng nó thực sự ghê gớm quá.
- Quả đúng vậy, hai người đi từ Bergerac à? Max hỏi, cổ họng nghẹn lại. Mọi người đã băng qua cơn dông suốt đêm để cứu tôi?
- Đừng nói quá thế chứ, Logicielle nói. Do em muốn thẩm vấn bà Boulazac ở Saint-Ouen. Hơn nữa, bác Germain lại muốn gặp anh nên đã tình nguyện đưa em về đây bằng xe ô tô.
- Ồ, thành thật chút đi, ông thanh tra chỉnh. Logicielle cũng có chút lo lắng cho mạng sống của anh đấy.
- Chà, thật vậy sao? Max thốt lên.
- Ồ, Logicielle bao biện, em và bác Germain thấy phải tóm tắt ngay cho anh nghe kết quả cuộc điều tra. Vì trong lúc anh còn đang say sưa chơi trò TTCT thì bọn em đã tìm thấy thủ phạm.
- Thật hả? Max vừa đứng dậy vừa thốt lên. Mọi người kể lại ngay đi! Lúc này, tôi đã tràn trề sinh lực rồi đây.
- Anh hả, có thể. Nhưng bác Germain và em vừa vượt qua những 600 ki lô mét đấy. Và giờ đã ba giờ sáng rồi.
Rồi cô chỉ vào cái giường duy nhất trong căn phòng nơi anh chàng đồng nghiệp đang ngồi.
- Anh thấy không, Max, em sẽ rất sung sướng nếu được ngủ một chút.
Danh sách chương