"Tôi biết rồi." Lục Thế Quân suy nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Đúng lúc này, cửa phòng giải phẩu mở ra, bác sĩ đi ra ngoài.

Lục Thế Quân lập tức hỏi: "Bác sĩ, tình huống thế nào rồi?"

"Bệnh nhân mất máu quá nhiều, em bé không giữ lại được..."

"Người lớn thì sao?" Lục Thế Quân không ngừng hỏi.

"... Không lạc quan lắm, chỉ sợ về sau sẽ khó có thai..."

"Tại sao lại như vậy chứ!" Lục Thế Quân cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã ngồi xuống ghế.

Anh ta đã mất con, vậy mà Trình Nhã Như, về sau có khả năng sẽ không thể mang thai nữa...

Trình Nhã Như vừa mới trở lại bên cạnh anh ta, ngày tốt của bọn họ vừa bắt đầu, anh ta đã có một cô con gái, chỉ cần sinh hêm một đứa con trai nữa, thì người nhà của anh ta sẽ chấp nhận Trình Nhã Như, anh ta cũng đã ly hôn rồi.

Giữa bọn họ không có bất kỳ trở ngại gì nữa! Thế nhưng, Trình Nhã Như khả năng sẽ không thể mang thai nữa...

Lục gia, sẽ không chấp nhận một người như vậy vào cửa, còn anh ta, sẽ không có con trai kế thừa gia nghiệp...

*

"Cô còn không muốn nói xin lỗi sao? Được lắm!" Lục Thế Quân đột nhiên cười lạnh, nhìn gương mặt xinh đẹp thanh tú kia, hết lần này tới lần khác còn quật cường, cố chấp!

Anh ta chỉ muốn Hải Diêu đi xin lỗi Trình Nhã Như, vẻn vẹn một câu xin lỗi, nhưng Hải Diêu không chút do dự mà từ chối luôn, sắc mặt thì giống như người bị hại là Đông Hải Diêu!

Lục Thế Quân tức giạn vươn tay nắm lấy tóc Hải Diêu, kéo cô đi. 

"Tôi nói cho cô biết, cô làm Nhã Như không thoải mái, tôi cũng không cho cô thoải mái đâu!"

Cửa phòng bệnh bị Lục Thế Quân một chân đá văng, Trình Nhã Như giật mình, nhìn thấy Lục Thế Quân kéo Hải Diêu vào, thì ánh mắt của cô ta sáng lên, lập tức ngồi dậy!

Lục Thế Quân đẩy Hải Diêu đến bên giường, Hải Diêu đứng không vững nên ngã lên trên giường.

"Xin lỗi ngay!" Lục Thế Quân ra lệnh, Hải Diêu cảm giác như sức lực toàn thân bị rút khô hết, nhìn qua Lục Thế Quân, chậm rãi chống người đứng dậy: "Lục Thế Quân, anh đừng khinh người quá đáng."

Bàn tay chống trên giường bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, Hải Diêu cắn chặt hàm răng, nhưng không rút tay về.

Móng tay sắc nhọn của Trình Nhã Như móc vào bàn tay cô máu me đầm đìa, nhưng Hải Diêu vẫn cắn chặt răng khong hề rên rỉ.

Hải Diêu không phản kháng, không phải vì áy náy với Trình Nhã Như, mà là vì con cô ta vô tội, dù sao cũng vì cô mà không còn nữa, cô ta không thể mang thai nữa, cô cũng coi như kẻ đầu têu, Hải Diêu chỉ áy náy với em bé đã mất kia.

Hành động của Trình Nhã Như động tácđều rơi vào mắt Lục Thế Quân, thấy bàn tay thảm kia, nhưng anh ta vẫn đứng đó, coi như không thấy, không làm gì cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện