Giọng điệu Hải Diêu nghe ra coi như bình tĩnh, nhưng Thịnh Hạ lại vẫn nhẹ nhàng giữ tay cô lại, cô rũ tầm mắt xuống, giọng nói có chút đắng chát: "Tớ biết, tớ biết trong lòng cậu đau đớn và oán hận, lúc ba tớ chết tớ cũng có cảm giác giống như cậu."

Hải Diêu bỗng dưng nhớ tới, lúc Thịnh Hạ mới có mấy tuổi thì ba Thịnh đã qua đời, mẹ cô ấy chiều chuộng đứa em trai, đối với cô ấy không phải đánh thì là mắng, cô ấy đã trải qua nhiều năm khổ cực.

Có lẽ trong lòng hai người đều có sự tổn thương giống nhau, Hải Diêu chỉ cảm thấy trái tim gần gũi Thịnh Hạ hơn mấy phần, cô nắm chặt tay cô ấy: "Hạ Hạ, về sau hai chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau, cả đời này đều là chị em tốt."

Thịnh Hạ không tim không phổi đôi mắt cong lên cười một tiếng: "Tốt lắm, không cho phép đổi ý."

Hải Diêu nhìn dáng vẻ tươi cười đơn thuần khả ái của cô ấy, trong lòng lại có sự đau đớn không nói ra được, cái người Cố Diệc Hàn này đến cùng là có ý gì? Cô nhìn cô gái như Thịnh Hạ cũng cảm thấy thương tiếc trong lòng, anh ta lại có thể ra tay ác như vậy! Cô có lòng muốn quản, nhưng Thịnh Hạ luôn luôn chuyển hướng đề tài nói không được bao lâu, cô ấy không muốn nói, cô lại không thể ép buộc cô ấy mở miệng, cuối cùng trong lòng Hải Diêu cũng khó chịu thay cô ấy.

Mặc kệ như thế nào, trước nay việc yêu đương kết hôn, Lục Thế Quân vắng vẻ cô chán ghét cô cũng tốt, lại chưa từng động chân động tay với cô một lần nào.

Nghĩ đến Lục Thế Quân... Hải Diêu nắm chặt tay Thịnh Hạ: "Hạ Hạ, tớ muốn trở về Lục gia, cần cậu giúp tớ một chuyện."

"Cậu nói đi, chỉ cần tớ có thể làm được."

Hải Diêu cong lên khóe môi, cười có chút lạnh: "Không phải Trình Nhã Như dùng đứa nhỏ để tính kế tớ sao? Lần này, tớ cũng dùng nó để đáp trả lại."

*

Lục Thế Quân đang ở thư phòng mở cuộc họp qua video, sau khi móc nối quan hệ được với Tấn Hằng, anh ta ở thành phố A ngày càng thuận lợi.

Sau khi Thang Khải Huân giở trò với anh ta, lại thật lâu cũng không có ra tay nữa, trong lòng Lục Thế Quân không có thả lỏng, ngược lại một mực kéo lấy sợi dây cung này, từ sau khi nghi ngờ Thang Khải Huân và Hải Diêu có quan hệ gì đó, trong lòng Lục Thế Quân vẫn có một nút thắt không giải được.

Anh ta không tiếp tục đi tìm Hải Diêu, mặc dù biết cô bị bệnh thật lâu, nhưng cũng chỉ bí mật sắp xếp một số người ở bệnh viện để giúp đỡ cô.

Không đi gặp cô, không muốn kích thích cô khiến hai người nảy sinh tranh chấp là một chuyện, mà nguyên nhân quan trong nhất lại là, Lục Thế Quân phát hiện tâm tư của mình với Hải Diêu đã thay đổi rồi.

Mới đầu anh ta nghĩ là, ngày đó anh ta đau khổ nên mất khống chế, chỉ là xuất phát từ sự áy náy cùng đồng tình, dù sao anh ta cũng phải chịu trách nhiệm với việc của ba cô, thế nhưng về sau, anh ta mới dần dần phát hiện, mọi việc lại phát triển rất nhanh theo hướng mà anh ta không thể khống chế, mà càng đáng sợ hơn là, anh ta dần dần không có cách nào khống chế lòng mình.

Qua hơn một tháng, cuối cùng anh ta sẽ nhớ tới cô, ngẫu nhiên dừng lại khi đang làm việc bận rộn liền nghĩ tới cô, nghĩ đến dáng vẻ lúc yêu đương của cô, dáng vẻ lúc kết hôn, muôn hình muôn vẻ, đủ loại, kết quả anh ta lại ngạc nhiên phát hiện ——

Ngoại trừ cô dùng đứa nhỏ để lừa gạt anh ta vào ngày kỷ niệm một năm, anh ta lại không nghĩ ra được cô có chỗ nào không tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện