Ánh mắt Thang Khải Huân từ từ chuyển đến trên người Đông Hải Diêu, dáng vẻ hứng thú nhưng Lý Huyền cũng cảm thấy ánh mắt của Thang Khải Huân lúc này rất sáng, đặc biệt mê người.
“Có việc?” giọng nói của anh trầm thấp, êm tai, không có dáng vẻ xa cách, giống như khi đối mặt với người bạn lâu lăm.
Lý Huyền lặng lẽ lui sang một bên, đứng ở cách đó không xa.
Anh ta lặng lặng nhìn hai người này, không phải vì hai người này có bất kỳ ma lực gì mà vì khi Thang Khải Huân và những người phụ khác ở cùng một chỗ hoàn toàn không có giống như giờ phút này, trên người anh tràn đầy ánh sáng mê người.
Cả người anh như phát sáng, mỗi một sợi tóc cũng đều phát ra mị lực.
Còn người tên Đông Hải Diêu kia, nhìn cũng không phải đặc biệt xinh đẹp nhưng không biết vì sao, cô xuất hiện bên cạnh Thang Khải Huân, giống như đặc biệt phù hợp, giống như vị trí đó vốn nên thuộc về cô.
Nhưng khi cô và Lục Thế Quân đứng cùng một chỗ, chưa từng mang đến cảm giác này cho anh ta.
Lý Huyền lặng lẽ đánh giá hai người, từ đầu đến cuối, ánh mắt Thang Khải Huân đều không có rời khỏi người Đông Hải Diêu, mà trong ánh mắt của Đông Hải Diêu không chỉ có kinh kinh ngạc, có ngượng ngùng, mà còn có một thứ tình cảm không thể nắm bắt.
Lý Huyền cảm thấy có chút mê mang, loại tình cảm này không giống như là thích, cũng không phải là chán ghét, ngược lại có loại cảm giác thương cảm.
Giống như rất vui khi nhìn thấy người này nhưng lại có điều kiêng kị.
“Ừm….có chuyện.” Đông Hải Diêu đột nhiên không biết nên nói gì, bỗng nhiên cô tìm đến cửa nhờ người ta hỗ trợ, hơn nữa đây lại là người mà mình đã năm lần bảy lượt làm tổn thương.
“Chuyện gì?” Thang Khải Huân chậm rãi tiến lên mấy bước, ánh đèn chiếu lên trên người anh, càng tăng thêm vẻ mị lực của anh, ánh mắt anh trầm tĩnh những giống như để lộ ra sự ôn nhu, khiến cho sự khẩn trương của cô biến mất.
“Anh, anh có biết tiểu thư Cố Diệc Thù sao?” Hải Diêu đón nhận ánh mắt của anh. Thang Khải Huân giống như có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt cô.
Mà vấn đề của cô…..khiến anh cảm thấy vui vẻ.
Thật ra cô cũng chú ý đến những chuyện liên quan đến anh cũng không? Nếu không, sao cô lại biết mối quan hệ giữa anh và Cố Diệc Thù.
“Ừ, anh và cô ấy là bạn tốt.” anh nghiêm túc trả lời, nhưng sự nghiêm túc này của anh, nghe vào trong tai Hải Diêu lại có ý nghĩa khác.
Cô hơi cúi đầu, môi cũng hơi mím lại, khi nói chuyện, giọng nói mang theo vài phần lười biếng.
“Anh có thể giúp em hỏi một chút hay không, cô ấy phủ nhận biết Cố Diệc Hàn?”
Thang Khải Huân sững sờ, không ngờ cô lại nói ra điều này, nhưng anh vẫn nhanh chóng trả lời: “Cô ấy là chị gái của Cố Diệc Hàn, chị gái cùng cha khác mẹ.”
“Thật?” Ánh mắt Hải Diêu sáng láp lánh: “Vậy anh có thể giúp hỏi cô ấy giúp em xem hiện tại Cố Diệc Hàn đang ở đâu được không? Em có chuyện rất quan trọng muốn tìm anh ta.”
Thang Khải Huân nhìn gương mặt đáng yêu của cô, trong lòng lại giống như có ngọn lửa bùng cháy, cô tìm anh là vì muốn thông qua anh để tìm một người đàn ông khác.
“Được.” anh vẫn gật đầu đồng ý, lập tức cầm điện thoại di động, đi tới một bên nói chuyện điện thoại.
“Có việc?” giọng nói của anh trầm thấp, êm tai, không có dáng vẻ xa cách, giống như khi đối mặt với người bạn lâu lăm.
Lý Huyền lặng lẽ lui sang một bên, đứng ở cách đó không xa.
Anh ta lặng lặng nhìn hai người này, không phải vì hai người này có bất kỳ ma lực gì mà vì khi Thang Khải Huân và những người phụ khác ở cùng một chỗ hoàn toàn không có giống như giờ phút này, trên người anh tràn đầy ánh sáng mê người.
Cả người anh như phát sáng, mỗi một sợi tóc cũng đều phát ra mị lực.
Còn người tên Đông Hải Diêu kia, nhìn cũng không phải đặc biệt xinh đẹp nhưng không biết vì sao, cô xuất hiện bên cạnh Thang Khải Huân, giống như đặc biệt phù hợp, giống như vị trí đó vốn nên thuộc về cô.
Nhưng khi cô và Lục Thế Quân đứng cùng một chỗ, chưa từng mang đến cảm giác này cho anh ta.
Lý Huyền lặng lẽ đánh giá hai người, từ đầu đến cuối, ánh mắt Thang Khải Huân đều không có rời khỏi người Đông Hải Diêu, mà trong ánh mắt của Đông Hải Diêu không chỉ có kinh kinh ngạc, có ngượng ngùng, mà còn có một thứ tình cảm không thể nắm bắt.
Lý Huyền cảm thấy có chút mê mang, loại tình cảm này không giống như là thích, cũng không phải là chán ghét, ngược lại có loại cảm giác thương cảm.
Giống như rất vui khi nhìn thấy người này nhưng lại có điều kiêng kị.
“Ừm….có chuyện.” Đông Hải Diêu đột nhiên không biết nên nói gì, bỗng nhiên cô tìm đến cửa nhờ người ta hỗ trợ, hơn nữa đây lại là người mà mình đã năm lần bảy lượt làm tổn thương.
“Chuyện gì?” Thang Khải Huân chậm rãi tiến lên mấy bước, ánh đèn chiếu lên trên người anh, càng tăng thêm vẻ mị lực của anh, ánh mắt anh trầm tĩnh những giống như để lộ ra sự ôn nhu, khiến cho sự khẩn trương của cô biến mất.
“Anh, anh có biết tiểu thư Cố Diệc Thù sao?” Hải Diêu đón nhận ánh mắt của anh. Thang Khải Huân giống như có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt cô.
Mà vấn đề của cô…..khiến anh cảm thấy vui vẻ.
Thật ra cô cũng chú ý đến những chuyện liên quan đến anh cũng không? Nếu không, sao cô lại biết mối quan hệ giữa anh và Cố Diệc Thù.
“Ừ, anh và cô ấy là bạn tốt.” anh nghiêm túc trả lời, nhưng sự nghiêm túc này của anh, nghe vào trong tai Hải Diêu lại có ý nghĩa khác.
Cô hơi cúi đầu, môi cũng hơi mím lại, khi nói chuyện, giọng nói mang theo vài phần lười biếng.
“Anh có thể giúp em hỏi một chút hay không, cô ấy phủ nhận biết Cố Diệc Hàn?”
Thang Khải Huân sững sờ, không ngờ cô lại nói ra điều này, nhưng anh vẫn nhanh chóng trả lời: “Cô ấy là chị gái của Cố Diệc Hàn, chị gái cùng cha khác mẹ.”
“Thật?” Ánh mắt Hải Diêu sáng láp lánh: “Vậy anh có thể giúp hỏi cô ấy giúp em xem hiện tại Cố Diệc Hàn đang ở đâu được không? Em có chuyện rất quan trọng muốn tìm anh ta.”
Thang Khải Huân nhìn gương mặt đáng yêu của cô, trong lòng lại giống như có ngọn lửa bùng cháy, cô tìm anh là vì muốn thông qua anh để tìm một người đàn ông khác.
“Được.” anh vẫn gật đầu đồng ý, lập tức cầm điện thoại di động, đi tới một bên nói chuyện điện thoại.
Danh sách chương