Thang Khải Huân bị cô mỉa mai, trong lòng vừa tức vừa giận lại buồn cười, vừa định gọi cô lại, đã thấy cô quay lại kéo Thịnh Hạ rời đi, lúc ra cửa còn không quên trợn mắt nhìn anh, dáng vẻ không khác như lúc bọn họ còn yêu đương! Vốn dĩ Cố Diệc Hàn còn đang tức giận nhưng thấy bầu không khí kì lạ giữa Thang Khải Huân và Hải Diêu, người chìm đắm trong tình trường nhiều năm như anh ta sao có thể không hiểu? Anh ta cố gắng đè nén lửa giận.

Lại nhìn về phía Cố Diệc Thù, thất ánh mắt si mê của chị ta nhìn Thang Khải Huân, dường như đối với sự việc vừa rồi không để ý một chút nào, trong lòng Cố Diệc Hàn cười lạnh một tiếng.

Mỗi ngày ông cụ luôn miệng nói với anh ta, chị ta thông minh như nào, lúc nào cũng tiếc nuối chị ta không phải là thân con trai, lại không biết một khi yêu, IQ của chị ta cũng không còn, hiện tại cho dù Thang Khải Huân có bán đứng chị ta, chị ta cũng sẽ vui vẻ giúp Thang Khải Huân đếm tiền.

Chỉ là cho đến nay, bốn anh em nhà họ Cố đều lớn lên trong tranh đấu, cho dù Cố Diệc Hàn có nhìn ra được một số việc nhưng tuyệt đối sẽ không nhắc nhở Cố Diệc Thù, đừng nhìn thấy chị ta là nữ, nhìn như không có liên quan đến người thừa kế nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua, vạn nhất ông cụ hồ đồ……….

Vẻ mặt Cố Diệc Hàn trầm xuống, anh ta đã bị người ta dồn đến đường cùng, không có một giây thư giãn.

………

Thịnh Hạ dựa người vào giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhưng hiện tại đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt rất trắng dường như có thể nhìn thấy cả mạch máu, ánh mắt của cô ấy nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hồi lâu cũng không có nhúc nhích. 

Sau khi gọt xong hoa quả, Hải Diêu đưa cho cô ấy, Thịnh Hạ chỉ ăn một miếng nhỏ rồi bỏ xuống, cô ấy cảm thấy vô vị.

Hải Diêu thở dài, đứng dậy kéo hết rèm cửa ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào trong phòng, rơi xuống trên mặt cô, Thịnh Hạ nhìn dáng vẻ này của Hải Diêu, bỗng nhiên Thịnh Hạ có chút hâm mộ, thần thái của cô bình tình mà cương quyết khiến cho người ta âm thầm bội phục, quả nhiên, phụ nữ khi làm mẹ không giống như trước….

Thịnh Hạ cảm thấy trong lòng khó chịu, cô quay đầu đi, nước mắt lại rơi xuống.

Ngoài của sổ là một gốc cây Thụ sắp rụng hết lá, Hải Diêu lằng lặng nhìn ra ngoài một lúc, ánh mắt ngây dại.

Dưới tán cây có hai người đi tới, nam anh tuấn, nữ kiều mị ưu nhã, bọn họ vừa nói vừa cười thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau, lộ ra mấy phần thân mật.

Bỗng nhiên, Hải Diêu cảm thấy có chút chán nản, cô xoay người đi đến bên giường Thịnh Hạ, ngồi xuống, cầm lấy bàn tay Thịnh Hạ, nghiêm túc nói: “Chúng ta trả lại cửa hàng, phòng ở cho anh ta, kể cả những bộ quần áo, trang sức xinh đẹp cũng đều trả lại hết cho anh ta, triệt để cùng anh ta phân rõ giới hạn, Hạ Hạ cùng tớ rời đi nơi này được không?”

Hải Diêu không muốn ở lại thành phố này, cuộc sống mà cô muốn vô cùng đơn giản, bình thường và yên tĩnh, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, không cần đại phú đại quý, chỉ cần hai người lưỡng tình lưỡng duyệt ở bên nhau, không có người ngoài, giấc mơ đơn giản như vậy, rốt cuộc cũng không có cách nào thực hiện được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện