Hải Diêu cũng bị lây nhiễm dáng vẻ vui mừng của cô ta: “Nhất định là Thang tiên sinh chuẩn bị cầu hôn với cô nên không cần thời gian một ngày để cân nhắc, sợ là anh ấy không chờ nổi mà muốn cưới cô về nhà cho yên tâm!”

Cố Diệc Thù cười vui vẻ: “Cầu hôn vội vàng như này, có thể tôi sẽ không đồng ý đâu!”

Hải Diêu cũng cười, nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt: “Có tin tức tốt đừng quên nói cho chúng tôi biết đó, Cố tiểu thư, cô nhanh đi đi, tôi cũng muốn đến bệnh viện thăm Hạ Hạ rồi.”

“Giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến Thịnh tiểu thư, có thời gian, nhất định tôi sẽ đến thăm cô ấy, cô nhắn giúp tôi, bảo cô ấy yên tâm dưỡng bệnh, bên phía em ba đã có tôi, tôi sẽ không để cho nó làm ẩu.”

“Được, nhất định tôi sẽ chuyển lời giúp cô, Cố tiểu thư, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.” Cố Diệc Thù cũng vẫy tay chào cô, thấy cô lên xe rời đi, lúc này, cô ta mới thở ra một hơi, sửa sang lại đầu tóc, nhanh chóng đi đến vào trong cao ốc Thành Huân.

…………….

“Cố Diệc Thù, em luôn là người đúng giờ, sao hôm nay lại đến muộn như vậy?” Thang Khải Huân thấy Cố Diệc Thù đi đến, mỉm cười trêu ghẹo.

“Vừa rồi ở bên ngoài em có gặp một người bạn, có nói vài câu nên mới đến muộn.” Cố Diệc Thù nói một câu cho có lệ, đi đến chỗ bàn làm việc của anh, khẽ cầm lấy bút trên tay anh, giọng nói hờn dỗi: “Ba ba nói anh có chuyện tìm em, đến đây lại thấy anh bận bịu túi bụi, này ông chủ, kiếm tiền tuy quan trọng nhưng cũng phải lấp đầy bao tử của mình trước đã, không phải anh hẹn em đi anh cơm sao?” 

Sắc mặt Thang Khải Huân thay đổi, vẻ mặt ngưng trọng, để bút sang mộ bên, ánh mắt nhìn về phía Cố Diệc Thù: “Ừ, tôi có mấy chuyện muốn nói với em.”

Cố Diệc Thù cảm thấy không ổn, giọng nói cũng trầm xuống: “Anh nói cho anh thơi gian một ngày để suy nghĩ, hiện tại mới được nửa ngày, em không vội.”

“Cố Diệc Thù, em là người thông minh, tôi cũng rất quý trọng tình bạn với em.”

Thang Khải Huân từ từ đứng dậy, đưa lưng về phía cô ta, nhìn về phía cửa sổ.

Cố Diệc Thù chỉ cảm thấy, rõ ràng anh đứng ngay ở trước mắt mình nhưng không biết vì sao, lại không có cách nào chạm đến.

Cô ta lắc đầu, lùi về phía sau: “Hôm nay, em không muốn nghe những lời này, chúng ta đã nói sẽ suy nghĩ trong một ngày, hôm nay anh đừng nói gì cả…….”

“Anh nói mời em ăn cơm cũng chỉ là ăn cơm mà thôi, được không Khải Huân?”

Đây là lần thứ hai mà Cố Diệc Thù nói lời cầu xin, Thang Khải Huân không có sự kiêu ngạo và cảm giác thành tựu, chẳng qua, anh chỉ cảm thấy khổ sở.

“Cố Diệc Thù, em đừng bày ra bộ dáng đó….” Giọng nói của Thang Khải Huân có chút tối tăm, “Tôi không muốn lừa gạt em, bởi vì tôi trân trọng tình bạn giữa chúng ta cho nên tôi không thể lừa gạt em, tôi cũng không muốn mất đi người bạn tốt như em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện