Một buổi sáng sớm sau cơn mưa lớn đầu mùa hạ tại kinh đô Nam Tịch Quốc.

Đằng Phủ...

Đêm qua trời đổ mưa như trút nước, hừng đông sáng vẫn còn nghe được tiếng nước tí tách tí tách từ mái hiên rơi xuống sân viện. Nhưng khi mặt trời ló dạng, bầu trời lại trong xanh đến rạng rỡ, những tia nắng đầu tiên của ngày bắt đầu chiếu xuống mặt đất, hoa lá, cây cỏ trên thân còn đọng những giọt nước mưa đêm qua đang chen nhau mà đua sắc, đâm chồi, nảy lộc, hấp thụ ánh sáng tinh khiết của ngày. Đâu đó, không gian khắp cả Đằng Phủ, dù là sau một đêm mưa lớn, sáng sớm vẫn có thể ngửi được mùi hương hoa nhài thoang thoảng dễ chịu. Hình ảnh lúc này đây, quả là một mỹ cảnh của thế gian.

- “ Thiếu gia, đêm qua mưa lớn, không khí vẫn còn nhiễm lạnh, người lại mặc phong phanh như thế đứng dưới hiên, thân thể người sẽ lại bị nhiễm phong hàn, còn nữa, lúc này trời vẫn còn sớm, người vẫn nên vào ngủ thêm chút nữa đi, tối qua trời mưa, lại có sấm chớp lớn, người luôn bị giật mình tỉnh giấc, ngủ không đủ, kẻo lại thêm bệnh, thiếu gia, nghe lời Tứ Hỉ, người mau vào phòng đi.” – Tứ Hỉ lúc này vừa ngáy ngủ vừa cằn nhằn tiểu thiếu gia của hắn.

Trời vẫn còn sớm, giờ này chỉ có mấy hạ nhân phòng bếp mới thức dậy làm việc, thế mà thiếu gia hắn giờ này đã thức dậy, còn đứng dưới mái hiên thẩn thờ hứng gió lạnh, thiệt là làm cho Tứ Hỉ hắn khó xử vạn phần. Thiếu gia thức dậy, không lẽ gia nhân như hắn còn nằm ngủ được sao, đúng là khổ thân hắn mà.

Từ hôm nhận được tin của Hàn Nhị công Tử - Hàn Tử Hiên sắp quay về, thiếu gia hắn mấy hôm nay đặc biệt thơ thẩn một mình rất nhiều lần, lại hay mất tập trung, lúc học y thuật còn bị Hàn thái y nhiều lần nhắc nhở, thậm chí hắn còn nhiều lần thấy thiếu gia hắn như cứ nghĩ tới gì đó mà vô thức lại mỉm cười, rồi tự mình xấu hổ. Haizzz, không biết chuyện gì đang xảy ra với thiếu gia của hắn nữa. Mọi người nhìn vào thì thấy thiếu gia của hắn mấy ngày nay cũng giống như mọi ngày, nhưng hắn đây hầu hạ bên cạnh thiếu gia đã nhiều năm, nên hắn nhìn ra được thiếu gia hắn khác thường a.

- “ Thiếu gia, thiếu gia, thiếu gia, ngài có nghe Tứ Hỉ nói không? – Thấy Đằng La Nguyệt không trả lời mình, quay ra vẫn thấy thiếu gia đứng đó tiếp tục thơ thẩn, hắn sốt ruột gọi.

- “ Sao, có chuyện gì?” – Đằng La Nguyệt lúc này đang mong ngóng tin báo Hàn Tử Hiên trở về, bối rối không biết làm thế nào để đối mặt với Hiên ca ca của y, đang miên man suy nghĩ thì liền bị mấy tiếng kêu lớn của Tứ Hỉ kéo về thực tại.

Tứ Hỉ nghe thiếu gia hắn nói mà càng ảo não:

- “ Thiếu gia, người không nghe những lời nãy giờ Tứ Hỉ nói sao?”

- “ Thật xin lỗi Tứ Hỉ, nãy giờ ta hơi mất tập trung, lúc nãy nói gì giờ ngươi nói lại đi ta sẽ nghe.” – Đằng La Nguyệt nở nụ cười hối lỗi với Tứ Hỉ rồi lại tiếp tục quay lại nhìn về hướng của cửa lớn Đằng Phủ.

- “ Hay là thôi đi.” - Tứ Hỉ từ bỏ, rồi lại nói tiếp:

- “ Thiếu gia, nếu ngài thức rồi thì để Tứ Hỉ hầu hạ ngài rửa mặt, thay y phục, còn đi vấn an lão gia, phu nhân buổi sáng nữa. Ngài đừng thẩn thờ nữa được không, làm em thật lo.”

- “ Hảo, hảo, ta nghe rồi, đi thôi.” – Đằng La Nguyệt rủ rượi bước vào trong phòng.

Kể từ tối hôm đó đến nay cũng đã ba ngày rồi, nếu không gì sai sót, hôm nay là ngày Tử Hiên sẽ quay về, y muốn thật sớm gặp mặt Tử Hiên, nên hôm nay đặc biệt thức sớm để trông, nhưng chắc do y quá nôn nóng rồi. Nếu Tử Hiên hôm nay quay về, thì sáng sớm cũng không có cơ hội để gặp y, chắc huynh ấy phải vào cung diện kiến bệ hạ, rồi còn về nhà vấn an Hàn bá phụ, Hàn bá mẫu, không có khả năng giờ này sẽ đến tìm y – Đằng La Nguyệt cười khổ, nghĩ nghĩ trong đầu

Cùng lúc này, cách cửa thành Nam Tịch Quốc một trăm dặm, trên một quan đạo rộng lớn, có ba con hắc mã đang chạy tới tốc độ rất nhanh về hướng cửa thành. Trên mỗi con hắc mã đều có một nam tử ngồi phía trên điều khiển.

Người nam tử ngồi trên con hắc mã có hơi hướng dẫn đầu kia đang vận một thân hắc y, một thân tóc được buộc cao gọn gàng, đai lưng bạc, áo choàng thuần đen quấn lấy một bên vai trái của nam tử, bên hông phải là bội kiếm dài. Diện mạo của nam tử thập phần anh tuấn, ngũ quan cương trực, đôi mặt đen láy lúc này nhìn thẳng tấp về hướng kinh thành, vô thức trên môi nở một nụ cười nhạt rất khó nhìn ra được, khuôn mặt cũng bớt mấy phần lãnh liệt thêm mấy phần ôn hoà.

- “ Nè, Tử Hiên, không cần phải vội như vậy a.” – Một trong hai nam tử phía sau đang mặc võ bào cũng cưỡi hắc mã lên tiếng nói với nam tử cưỡi hắc mã dẫn đầu.

Đúng vậy, nam tử cưỡi hắc mã phía trước chính là người mà Đằng La Nguyệt ngày nhớ đêm trông –Hộ Quốc tướng quân Nam Tịch Quốc cũng chính là Nhị công tử Hàn gia - Hàn Tử Hiên.

- “ Tử Lam, lẽ nào huynh không biết đệ đệ huynh mấy hôm nay như kiến bò trên chảo nóng sao? Đệ đệ huynh không phải nóng lòng diện kiến thánh thượng đâu, rõ ràng là nóng lòng muốn gặp tứ đệ của ta.” – Một nam tử khác cũng mặt võ bào cưỡi hắc mã, quay sang nói với nam tử bên cạnh. Mà nam tử vừa được gọi là Tử Lam kia chính là Hàn Tử Lam – Đại Tướng Quân uy dũng của Nam Tịch Quốc cũng là Đại công tử Hàn gia, đại ca của Hàn Tử Hiên. Người vừa nói cũng không ai khác chính là Đằng Kỳ - nay là Phiêu Kỵ tướng quân Nam Tịch Quốc cũng là Nhị công tử Đằng Gia, nhị ca Đằng La Nguyệt.

Ba người bọn họ từ hôm nhận được ý chỉ về kinh triệu kiến của hoàng đế đã thu xếp xuất phát từ ba ngày trước. Chạy ròng rã ba ngày liền, vốn là trên đường về có thể dừng chân nghỉ ngơi, nhưng đều là bị tên tiểu tử mặt lạnh Hàn Tử Hiên khước từ, chỉ cho mua lương khô, nước uống đem theo dọc đường, nếu có thể không cần ngủ, chắc chắn Hàn Tử Hiên sẽ không ngủ mà tiếp tục lên đường”- Đằng Kỳ ai oán nghĩ, càng nghĩ càng bực cái tên tiểu tử Hàn Tử Hiên, chỉ có hắn nôn nóng a, ta với Tử Lam mới không cần gấp gáp như vậy.

- “ Không cần ngươi nói, đệ đệ ta mà ta còn không rõ sao, chỉ trách đệ đệ ngươi quá trọng yếu đối với Tử Hiên nhà ta.”. Hàn Tử Lam cảm thán, cười cười nói.

- “ Hừ, còn nói, đệ đệ ta mà không hấp dẫn được hắn vậy ai có thể hấp dẫn được tên tiểu tử mặt lạnh đó, vừa đến gần đã thấy khủng bố.” Đằng Kỳ đắc ý nói.

Lúc hai người bọn họ đang nói đến đắc y, liền cảm nhận được khí lạnh bắn về phía mình, vô thức nuốt nước bọt nhìn lên Hàn Tử Hiên, vừa thấy hắn thu mắt nhìn về phía này, cả hai vô thức lãng tránh ánh mắt hắn, chỉ thấy ngay sau đó nghe một tiếng hí lớn của ngựa, nhìn lại đã thấy hắc mã của Hàn Tử Hiên đã bỏ xa hai người bọn họ chạy cực nhanh về phía kinh thành.

Cả hai cảm thán: “ Quá khủng bố rồi!”.

Khoảng một canh giờ sau, cả ba người họ đã đứng trước cổng thành, cả ba lúc này không nói gì chỉ ngồn trên hắc mã im lặng ngước nhìn cổng thành, cả ba người họ dù gì đã quá lâu vẫn chưa trở về kinh thành, giờ này đứng đây, dù tâm tính có cứng rắn đến mấy thì cũng có chút tư niệm trong lòng. Một lúc sau, cửa thành được binh lính gác thành mở ra, tiếp đó có hai hàng cấm vệ quân song song nhau tiến tới trước hắc mã của bọn họ, hai hàng binh lính đứng sang hai bên cổng thành, chính lúc này có một nam tử tầm tuổi bọn họ cũng mặc võ bào và cưỡi một con ngựa màu nâu đen tiến tới đối diện với ba người họ. Dừng ngựa, người đó xuống ngựa đi đến vị trí của Hàn Tử Lam cúi đầu cung kính hành lễ:

- “ Binh bộ Tả Thị Lang Khâu Chiết bái kiến Hàn Đại Tướng Quân, Hộ Quốc tướng quân và Phiêu Kỵ tướng quân, cung nghênh ba vị trở về kinh thành.”.

- “ Được rồi, không cần đa lễ, ngươi đứng lên đi. Ngươi đây là Khâu Chiết, con trai của Khâu đại nhân?” – Hàn Tử Lam cho nam tử đối diện đứng lên, rồi thuận miệng hỏi hắn. Khâu đại nhân mà Hàn Tử Lam nói chính là Binh Bộ Thượng thư Khâu Minh. Vừa hỏi xong, Hàn Tử Lam hữu ý đưa mắt nhìn về phía Đằng Kỳ cũng đang nhìn chăm chăm vào Khâu Chiết.

- “ Hàn Đại tướng quân nói đúng, ti chức chính là đại nhi tử của sinh phụ, tên là Khâu Chiết, hiện tại đang giữ chức vụ Tả Thị Lang trong Binh Bộ, nghe đại danh của ba vị tướng quân đã lâu, hôm nay được gặp, thật vinh dự cho ti chức.”. Khâu Chiết ngưỡng mộ nói.

- “ Hảo, hảo, ngươi từng tuổi này đã giữ chức Tả Thị Lang, quả thật năng lực không nhỏ.”. Hàn Tử Lam thoải mái nói, thấy cũng không còn sớm, liền nói với Khâu Chiết:

- “ Làm phiền Khâu đại nhân đây thông đọc thánh chỉ của bệ hạ, để ba huynh đệ chúng ta còn mau mau vào triều diện kiến thánh thượng.”.

- “ A, là ti chức sơ suất, mong Hàn Đại Tướng quân thứ lỗi.”. Khâu Chiết nói, rồi nhanh chóng lấy thánh chỉ ra, quay sang ba vị tướng quân bên cạnh nghiêm giọng tuyên chỉ:

- “Đại Tướng Quân Hàn Tử Lam, Hộ Quốc Tướng quân Hàn Tử Hiên và Phiêu Kỵ tướng quân Đằng Kỳ tiếp chỉ.”

Ba người Hàn Tử Lam nhanh chóng xuống ngựa quỳ xuống cung kính tiếp thánh chỉ:

“ Phụng thiên thừa nhận, hoàng đế chiếu viết, Đại Tướng Quân Hàn Tử Lam, Hộ Quốc tướng quân Hàn Tử Hiên, Phiêu Kỵ tướng quân Đằng Kỳ, mấy năm gần đây có công trấn giữ biến cương, dẹp yên phản loạn, bảo vệ cuộc sống bình yên cho bá tánh ngoài biên cảnh, nay trẫm đặc biệt khen thưởng, ban cho đặc ân trở về kinh thành diện kiến, tham gia thọ yến của trẫm. Khâm thử!”- Khâu Chiết to giọng, nghiêm chỉnh tuyên chỉ.

“ Tạ chủ long ân, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”- Cả ba người Hàn Tử Lam đồng thanh tạ ơn,

Thấy ba người họ đã tạ ơn xong, Khâu Chiết đi đến mời họ đứng dậy, lên ngựa rồi dẫn đầu vào cung, nhanh chóng diện kiến thành thượng.

Khoảng chừng hai khắc, ba người bọn họ cùng Khâu Chiết đã đứng trước cửa cung, cửa cung lúc này hai bên đã xếp đầy xe ngựa của các quan viên.

Ba người Hàn Tử Lam cùng Khâu Chiết lần lướt bước xuống ngựa, để binh lính dẫn đi. Còn bọn họ theo Khâu Chiết tiến vào cung diện thánh.

Buổi triều sáng hôm nay diễn ra tại điện Cần Chánh, trong điện, các quan văn võ ăn mặc triều phục đứng theo thứ tự phẩm trật, văn bên trái võ bên phải, phía trên là ngai vàng đặt trên ba tầng bệ sơn son thếp vàng, hoàng án đặt ngay trước ngai vàng, trên bàn lúp khăn vàng, bày biện đầy đủ vật phẩm của vua. Trên ngai vàng, Cảnh đế đang ngồi xem tấu chương, còn các quan viên thì vẫn nghiêm chỉnh, đứng im lặng bên dưới. Cảnh đế năm nay chỉ vừa mới qua tam tuần, diện mạo bình thường, khí chất đế vương cũng không mạnh mẽ. Lúc trước, sở dĩ ông ta được chọn làm người kế vị vì ông ta là người có chút mưu mô tranh đấu triều đình hơn so với các vị hoàng tử khác, lại thêm lúc đó Đức đế bệnh nặng, hoàng tử cũng chỉ có sáu vị, kém tài, kém đức, chỉ có Cảnh đế xem như vượt trôi chút, lại là con hoàng hậu nên tạm xem như thích hợp.

Lúc này, có quan môn vào bẩm tấu, Binh Bộ Tả Thị Lang Khâu Chiết, Đại tướng quân Hàn Tử Lam, Hộ Quốc tướng quân Hàn Tử Hiên, Phiêu Kỵ tướng quân Đằng Kỳ đang chờ tấn kiến bên ngoài.

Cảnh Đế nghe quan môn bẩm tấu, sau đó cố ý liếc mắt nhìn về phía Đằng Quý và Hàn Chính, chỉ thấy hai người họ mặt vẫn không lộ cảm xúc gì, thầm tính toán rồi quay lại giả vờ vui mừng, nói với quan môn:

- “ Đã trở về rồi sao? Mau, cho họ vào.”.

Không lâu sau, bọn người Hàn Tử Lam đã bước vào chính điện, ba người họ không nhanh không chậm cùng nhau một lượt cung kính hành đại lễ với hoàng đế:

- “Thần, tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”.

Cảnh đế mỉm cười, gật đầu, niềm nở nói:

- “ Ba vị ái khanh bình thân.”

- “Tạ hoàng thượng.” – Cả ba cùng nói.

- “ Mấy năm nay ngoài biên quan đã vất vả cho các ái khanh.”. – Hoàng đế nói.

- “ Góp sức vì triều đình, bá tánh, không gì vất vả.” – Hàn Tử Lam nhìn thẳng vào Cảnh đế, chậm rãi nói.

- “ Nói hay, rất hay, đúng là ái khanh của trẫm.”. – Nhận được ánh mắt của Hàn Tử Lam, làm cho Cảnh đế có chút mất tự nhiên, nhanh chóng nói tiếp:

- “ Tối nay, trẫm và các triều thần dự định sẽ đãi tiệc tại Ngự hoa viên để chiêu đãi ba vị tướng quân đây vừa từ biên quan trở về, các ngươi thấy thế nào?”.

- “ Đa tạ hoàng thượng và các vị triều thần đã nhọc lòng vì chúng thần, thần đây thay mặt hai người họ tạ chủ long ân.” – Hàn Tử Lam cười lạnh trong lòng rồi thoải mái đáp ứng, tối nay hoàng đế chắc hẳn đã bày sẵn nhiều kịch vui cho bọn họ, hắn muốn xem, hoàng đế mấy năm nay đã có thể làm được gì.

- “ Hảo, các khanh vừa đi đường xa, trẫm ân chuẩn cho các khanh về phủ gia nghỉ ngơi trước.” – Cảnh đế nói với ba người Hàn Tử Lam.

- “ Đa tạ Hoàng thượng, chúng thần xin cáo lui.”. – Ba người Hàn Tử Lam hành đại lễ rồi li khai khỏi chính điện, họ không về gia phủ liền mà ở trước cửa cung đợi Đằng Quý và Hàn Chính.

Cảnh đế cười hài lòng, sau đó lại nói với chúng thần: “ Hôm nay trẫm hơi mệt, các khanh có chuyện thì tấu, không chuyện thì bãi triều.”. Thấy chúng thần im lặng, công công thân cận của Cảnh đế lớn giọng, tuyên:

- “Bãi triều.”.

Một buổi triều sáng hiếm hoi mới có mặt Cảnh đế chỉ như thế rồi kết thúc. Các quan đại thân chỉ biết nhìn nhau rồi lắc đầu, chán nản ra về. Còn Đằng Quý và Hàn Chính thì sớm đối với chuyện này đã không còn bất cứ cảm xúc nào, nhưng hôm nay là ngày nhi tử họ trở về từ biên quan, nên lúc ra về hôm nay nhìn họ thật cao hứng. Hai người họ vừa mới ra đến cửa cung đã thấy ba đứa nhi tử đứng đó. Vẫn là Hàn Tử Lam nhanh chóng nhìn thấy họ rồi cung kính vấn an:

- “ Phụ thân, Đằng bá phụ, Tử Lam đã trở về.” Hàn Chính, Đằng Quý gật gù, mỉm cười hài lòng với thành thục, ổn trọng của Hàn Tử Lam.

Tiếp đó là Đằng Kỳ thẳng thắn: “ Phụ thân, Hàn Bá Phụ, hai người vẫn khoẻ chứ?”

“Ha ha ha, tiểu tử ngươi vẫn là thành thật hơn hai đứa con của ta a.”. – Hàn Chính rất thích tính cách này của Đằng Kỳ. Đằng Quý bên cạnh chỉ cười cười, không nói, lẳng lặng nhìn đánh giá nhị nhi tứ, chỉ biết cảm thán trong lòng: “ Lớn rồi!”.

Cuối cùng là Hàn Tử Hiên kiệm chữ như vàng, ngắn gọn cúi đầu, mặt không biểu cảm, nói: “ Phụ thân, Đằng bá phụ.”. Hàn Chính lắc đầu, bất lực với sự lãnh tình của nhị nhi tử, nhưng lúc nhìn đến Hàn Tử Hiên, thì ngay lập tức có một cổ xúc động, tự hào khó nén dâng trào trong người Hàn Chính ông lúc này, còn Đằng Quý ở bên cạnh lại rất thích Hàn Tử Hiên thế này:

- “ Đã không gặp bốn năm, Tử Lam ngày càng thành thục, trầm ổn, càng ngày càng có phong thái của Đại Tướng quân, còn Đằng Kỳ con ta đã trưởng thành rất nhiều, ta rất hài lòng, còn ngươi, Tử Hiên, mới bốn năm, ngươi đã thay đổi rất lớn, vẻ anh tuấn tiêu sái này, khí chất toát ra từ con người ngươi, làm ta thấy được hình ảnh của cha ngươi lúc trẻ luôn quyết liệt tranh đấu với ta. Ha ha ha, Hàn Chính, ông xem đi, chúng ta già thật rồi. Nhìn con ông và con ta bây giờ, hai lão gia chúng ta đã mãn nguyện rồi, phải không lão Chính?

Hàn Chính cười lớn, gật gù đồng ý với Đằng Quý, bèn nói:

- “Con của Hàn Chính và Đằng Quý không thể quá tầm thường, ha ha ha.”.

- “ Ha ha ha.” Đằng Quý, Hàn Tử Lam, Đằng Kỳ cũng nghe Hàn Chính nói mà không nén được cười to, còn Hàn Tử Hiên mặt than trên mặt lúc này khi nghe phụ thân và Đằng bá phụ nói về mình mà không nén tự hào nên cũng nhàn nhạt ý cười trên môi.

- “ Phụ thân, đại ca và tam đệ đi đâu rồi? Sao lúc nãy tới giờ ta không thấy?”- Đằng Kỳ chú ý, nói.

- “ À, hôm nay ở ngoại ô xảy ra thiên tai, ta đã kêu bọn chúng đem xem xem thế nào, chắc chiều đến chúng nó sẽ về.”- Đằng Quý cười, nói. Nghe Đằng Quý nói, những người còn lại đều nhíu mày, bất mãn.

- “ Phụ thân, con cảm thấy hoàng đế này càng ngày càng vô năng”. – Đằng Kỳ bực tức nói, đến cả chuyện ngoại ô xảy ra thiên tai, mà hoàng đế lại không hỏi han, màng đến, mọi thứ đều đổ lên đầu của phụ thân hắn.

- “ Đằng Kỳ, tai vách mạch rừng, nên thận trọng.” – Hàn Tử Lam nhắc nhớ, nhưng trong lòng hắn lúc này cũng phẫn nộ như Đằng Kỳ.

Một hồi sau, khi cả năm người đều đã đứng lâu chuyện trò, lúc này Hàn Chính ông quay sang nói với hai đứa con của mình:

- “ Hai ngươi mau về phủ thăm mẫu thân các ngươi đi, bà ấy rất ngóng trông các ngươi. Ta và Đằng Quý còn phải ở trong cung xử lí thêm vài việc, lát nữa sẽ về”.

– “ Dạ, phụ thân, chúng con đi ngay” – Hàn Tử Lam đáp ứng phụ thân, chuẩn bị cùng Hàn Tử Hiên quay về Hàn Phủ. Đằng Kỳ bên cạnh cũng nhận được sự đồng ý của Đằng Quý, nên cũng chuẩn bị quay về Đằng Phủ. Trước khi tách ra, lúc này, Đằng Quý kêu Hàn Tử Hiên đến gặp riêng ông.

- “ Đằng bá phụ, người muốn nói chuyện gì với tiểu điệt?” – Hàn Tử Hiên thắc mắc hỏi.

- “ Ha, ha ngươi không biết thật sao?” – Đằng Quý cười, nói.

- “ Ta,...” – Hàn Tử Hiên thật khó nói, hắn biết Đằng Quý gặp hắn để nói gì? Còn chuyện gì ngoài chuyện của Tiểu Nguyệt?

- “ Được rồi, tối nay đến xem nó đi, nó rất nhớ ngươi, nghe tin ngươi sắp trở về, ba ngày hôm nay nó rất trông ngóng ngươi, đừng để Tiểu Ngư nhà ta phải sốt ruột.”. Đằng Quý mỉm cười nói với Hàn Tử Hiên.

Hàn Tử Hiên nghe Đằng Quý nói về Tiểu Nguyệt như thế mà bất giác cảm thấy ngọt ngào, thậm chí ngay lập tức muốn chạy đến Đằng Phủ để gặp đệ ấy, nhưng hắn thật không thể lỗ mãng như vậy được, chỉ có thể áp chế xúc động trong người, rồi cúi đầu nói với Đằng Quý:

- “ Tiểu điệt đa tạ Đằng bá phụ”.

- “ Được rồi, còn một chuyện nữa, ta muốn nói với ngươi.”- Đằng Quý hài lòng với cách hành xử của Hàn Tử Hiên, quả thật đây là một thiếu niên rất có tài nhưng không lỗ mãng, còn rất biết nhẫn nhịn, kiềm nén đúng lúc.

- “ Tử Hiên thỉnh bá phụ dạy bảo.” - Hàn Tử Hiên cung kính nói.

- “ Tối nay, Hoàng thượng mở yến chiêu đãi các ngươi, ta dám chắc trong buổi yến sẽ nói đến chuyện ban hôn. Tử Lam đại ca ngươi và Đằng Kỳ con ta đã có hôn ước cả rồi, dĩ nhiên hoàng đế sẽ hướng mũi nhọn vào ngươi, người bên ngoài vẫn nghĩ ngươi chưa được phụ mẫu hứa hẹn hôn ước, chuyện năm đó, chỉ có hai nhà chúng ta biết. Nếu tối nay hoàng đế thật sự muốn ban hôn cho ngươi, ngươi biết làm thế nào chứ? Ta và phụ thân ngươi sẽ hỗ trợ bên cạnh.” – Đằng Quý chậm rãi nói.

- “ Bá phụ, Tử Hiên tối nay biết phải làm gì, mong bá phụ yên tâm.”- Hàn Tử Hiên trịnh trọng hứa hẹn với Đằng Quý. Đằng Quý hài lòng, gật đầu, vỗ vai hắn khích lệ rồi li khai. Đi được vài bước, lại nghe Hàn Tử Hiên ở phía sau nói tiếp:

- “ Bá phụ, chuyện tối nay Tử Hiên đến gặp La Nguyệt, mong bá phụ khoan hãy nói cho La Nguyệt biết.”.

- “ Ha ha ha, được,...”. - Đằng Quý ưng thuận đáp ứng thỉnh cầu của Hàn Tử Hiên.

Đằng Quý rời đi, Hàn Tử Hiên xuất hiện ý cười trên môi đuổi theo đại ca hắn quay về vấn an mẫu thân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện