Bách Lý Hội lấy phương thức cũ lăn một khối nhỏ hơn, muốn chuyển nó lên phía trên tuyết cầu kia, nhưng là thử mấy lần cũng đều không thành công.

Vốn định thử lại lần nữa, nhưng lại sơ ý, rơi xuống phía trước.

Nữ tử lộ vẻ tức giận sờ sờ mũi, thấy Gia Luật Thức đang cười nhìn về phía mình, vội chỉ chỉ tuyết cầu bên cạnh, "Rất nặng nha".

Nam tử đi lên trước, không hề nhìn thấy hắn dùng lực như thế nào, tuyết cầu liền yên ổn đắp lên phía trên.

Bách Lý Hội đi đến hoa mai bên cạnh, hái vài nhánh.

Cây mai này, chính là Gia Luật Thức đặc biệt trồng vì nàng.

Gỡ xuống hai cánh hoa, làm thành mắt cho tuyết cầu, một tay vẽ nhẹ ở phía dưới nó, một khuôn mặt tươi cười nhàn nhạt liền hiện lên.

"Nhìn xem, nó cười thật là vui vẻ a" Bách Lý Hội đi đến bên cạnh người tuyết, "So với ta còn cao hơn nha".

Gia Luật Thức lấy xuống áo choàng trên vai, khoác lên trên người nàng, "Bên ngoài gió lớn!".

"Gia Luật Thức," Nàng hờn dỗi lắc lắc bả vai, "Ngươi thật là làm ta mất hứng”

Một tay nam tử phủ lên vai của nàng, vỗ nhẹ, "Bệnh của ngươi vừa mới tốt lên!”

"Nhưng là vừa mới chơi được một chút mà, bệnh của ta, không phải thật sự tốt rồi sao?" Bách Lý Hội ngẩng đầu lên, mang theo vài phần không xác định.

Gia Luật Thức vươn một tay ra vén tóc của nàng, nặng nề gật đầu một cái, "Đúng, còn lại dã tính Tuyết Hồ......".

Nàng  dùng tay chặn lại lời của hắn, "Không cần gấp gáp, ta không sợ".

Gia Luật Thức cầm tay nàng, đặt ở trong lòng bàn tay mình xoa bóp, nhìn vào mắt nàng, tràn đầy tình cảm.

Bầu trời mất sắc, trắng xóa làm cho người ta có vài phần mệt mỏi. Hai bóng người đứng ở đó, lẳng lặng, tựa vào một chỗ.

Qua hồi lâu, Bách Lý Hội mới lôi kéo hắn, "Đi thôi, lạnh quá nha".

Nam Triều.

Trận tuyết này, rơi lớn như thế, xuyên suốt từ bắc đến nam.

Bên trong tẩm cung, chậu than bốc cháy sáng rực, nam tử trên ghế trước điện, nằm nghiêng người, trên mặt viết đầy mệt mỏi.

Cả phòng sáng rỡ, khiến người ta hít thở không thông.

Bên trong, chỉ có một mình nam tử, cửa điện mở rộng, đang nhìn ra bên ngoài, một mảnh tuyết trắng.

Đột nhiên, một người có bộ dáng nha hoàn vội vàng chạy vào trong điện, quỳ xuống, "Hoàng thượng......".

Tập Ám liếc nhìn nữ tử trên đất một cái, ánh mắt sắc bén, "Chuyện gì?"

"Hoàng thượng," Nàng cũng không nói gì, chỉ là dập đầu xuống đất, thân thể vì sợ mà càng thêm lay động kịch liệt.

"Nói!" - thanh âm nam tử lộ đầy vẻ không kiên nhẫn, nhìn chằm chằm nữ tử trên đất.

"Hoàng thượng, nô tỳ, nô tỳ là nha hoàn thiếp thân của Hội phi lúc trước Vô Thái, hiện nay, hầu hạ ở bên cạnh Liễu Phi. Trước khi Duyệt phi chết…nô tỳ đã nói dối, cầu xin hoàng thượng tha mạng...".

Hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại, tầng tầng nghi ngờ giấu ở trong lòng lại trỗi dậy, nhưng lại mang theo nỗi sợ hãi bản thân không muốn tiếp nhận.

"Lúc ấy Duyệt phi bệnh nặng, Liễu Phi thất sủng, Duyệt phi nương nương chỉ đành phải đánh cược một ván cuối cùng, nô tỳ nhất thời hồ đồ, cầu xin hoàng thượng tha mạng..." Vô Thái sợ hãi tiếp tục dập đầu, trên trán, đã sớm có đầy vết máu. Nếu không phải là, cha mẹ bị nhốt, nàng cũng sẽ không bán đứng Liễu Phi, hôm nay, cho dù là phải đền cả mạng của chính nàng, cũng muốn gạt bỏ lời nói ban đầu của mình.

Tập Ám không nói một lời, đáy mắt, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.

"Lúc ấy, là Duyệt phi tự đâm mình hai đao, căn bản không liên quan đến Hội phi...".

Căn bản không liên quan đến Hội phi, không liên quan đến Hội phi...

Một trận tiếng bước chân, dồn dập mà đến, một nữ tử quỳ xuống ở bên cạnh Vô Thái.

"Hoàng thượng...".

Hắn ngẩng đầu lên, nhận ra chính là nha hoàn hầu hạ Liễu Duyệt lúc đó.

"Đến hôm nay, các ngươi thế nào còn có gan nói ra?"

Hai người nhìn nhau, Vô Thái bên trái lên tiếng trước, "Hội phi nương nương là người thân thiện, nô tỳ từ sau lần đó, cảm thấy tự trách, chỉ muốn trả trong sạch cho nàng".

"Nô tỳ cũng vậy" Xung quanh một mảnh căng thẳng.

"Người đâu" Tập Ám nhìn ra ngoài điện, tuyết, tựa hồ rơi xuống ngày càng lớn hơn.

"Dạ".

"Lôi ra ngoài, chém!"  

"Không, hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng...", hai người sợ hãi  bắt đầu cầu xin tha thứ, ban đầu vẫn còn có một phần hi vọng, hiện nay xem ra là vô vọng.

Tập Ám cực kì mệt mỏi trở về trên ghế dựa, trong lòng càng nặng trĩu.

"Hoàng thượng, là nô tỳ nói lung tung, thả nô tỳ..." thanh âm nữ tử vang vọng trong cung điện rộng lớn, sau một hồi đã biến mất.

Thì ra là chính hắn đã đẩy nàng vào trong lòng người khác.

"Ha ha......", nam tử đột ngột cười ra tiếng, nhưng là vô cùng khổ sở, trong lòng thế nào cũng thấy trống rỗng.

"Hoàng thượng, " Thị vệ ngoài cửa chạy vào, nhìn về phía hắn.

"Cút!" Tập Ám chợt đứng lên, đi ra ngoài điện.

Đã thành thói quen, không có nàng trong cuộc sống, một mình đứng ở nơi cao nhất. 

Trên tay nắm giữ thiên hạ, mà phần vinh dự này, cũng do bỏ rơi nàng mà có được.

Thì ra, là hắn đã vứt bỏ nàng.

Đứng ở phía trên điện Kim Loan, nam tử, một bộ áo quần màu vàng sáng, tan vào bầu trời đêm.

Ngẩng đầu lên, lạnh lẽo đánh vào mặt, chảy xuống, không biết là nước mưa, hay là, những giọt nước mắt lặng lẽ.

Vài ngày sau, tin tức liền truyền đến Bắc Phương.

"Vương, tất cả đều  đã an bài thỏa đáng, hai nha hoàn kia, bị chém chết rồi". Hàn Hữu Thiên đứng ở sau lưng nam tử, đem tin tức nhận được từng việc báo lại.

Gia Luật Thức khẽ gật đầu, "Xem ra, đến lúc rồi".

"Vương…" Hàn Hữu Thiên quỳ xuống phía sau hắn, "Đừng dùng nội lực để áp chế, như vậy chỉ làm bệnh tình trầm trọng hơn".

"Thân thể mình, bổn vương là người rõ nhất" Gia Luật Thức đi về phía ghế dựa bình tĩnh ngồi xuống, "Cho ta thêm thời gian ba ngày ".

Lời định nói của Hàn Hữu Thiên bị chặn ở cổ họng, thủy chung không nói lên nổi.

Vì hắn si mê, mà đau thương.

Ba ngày, hắn làm sao buông tay? 

Đêm khuya yên tĩnh, kẹp nến độc vũ, Bách Lý Hội tựa vào trên giường, trên tay cầm một quyển sách, đọc chăm chú.

Cửa không tiếng động mở ra, một cơn gió lạnh nhân cơ hội lùa vào, ánh nến bên trong đèn sa, chớp vài cái.

Nàng để quyển sách trên tay xuống, nhàn nhạt cười.

Gia Luật Thức cởi áo ngoài, chui vào chăn, "Hôm nay, ta muốn ngủ cùng ngươi”.

Hắn vươn ra một tay, ôm nàng vào ngực mình, lực từ khuỷu tay càng lúc càng mạnh.

"Gia Luật Thức, ngươi làm sao vậy?" Bách Lý Hội nghi ngờ ngẩng đầu lên, bất an kéo kéo góc áo của hắn.

Nam tử lùi thân thể về, cũng là tự nhiên cởi ra áo lót, lập tức, lồng ngực tráng kiện liền phơi bày ra ngoài, Bách Lý Hội không thoải mái quay đầu đi, mà một khắc sau, thân thể hắn như muốn đem người khác đốt cháy, dán lên sau lưng nàng.

Một tay đặt ở bên hông nàng, khẽ cởi ra, ngăn cách một ít tóc, trần trụi ôm nhau.

Cái yếm xanh lục ở phía sau cổ của nàng, quấn quanh thật chặt, một tay hắn tới lui dò xét ở cần cổ Bách Lý Hội, nhẹ nhàng cởi ra, liền không hề báo trước rơi xuống.

Nữ tử khép chặt mắt, quanh quẩn, chỉ có tiếng thở dốc rõ ràng của hai người.

Từ khi nàng theo hắn trở về,  liền nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.

Đối với trước kia, nếu đã lựa chọn quên thì sẽ không còn cố kị gì nữa.

Đôi tay nam tử chụp lên bầu ngực đẫy đà của nàng, hơi thở nóng bỏng quanh quẩn ở bên tai, Bách Lý Hội chỉ cảm thấy thân thể một hồi căng thẳng, vành tai  bị hắn khéo léo  ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm láp, nặng nề mút vào.

Nàng nhạy cảm giật giật bả vai, nam tử hôn một đường dọc xuống, ở phần lưng nàng lặp lại nhiều lần, tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Bách Lý Hội không kiềm chế được cong người lên, tiếng rên rỉ vỡ nát từ trong cổ họng bật ra.

Đem thân thể nàng đặt xuống giường, Gia Luật Thức lập tức phủ lên, khuỷu tay chống hai bên nàng, nụ hôn ấm áp, tràn đầy dục vọng, in ở trên trán trơn bóng của nàng.

Bách Lý Hội hừ nhẹ một tiếng, khẽ nâng cằm lên, đôi môi không tô mà hồng  phiếm sắc màu đỏ thắm  trong suốt, như muốn mời người hái.

Nụ hôn ẩm ướt liền phủ lên ngay sau đó, đôi tay nàng quấn lên cổ hắn, thân thể  kề nhau thật chặt.

Tựa như hôn bao nhiêu cũng không đủ, Gia Luật Thức ngậm nhẹ chiếc cằm thon của nàng, dục vọng ở dưới thân, sẵn sàng để phát động, nóng rực để giữa hai chân của nữ tử.

Tóc xõa trải dưới thân nàng mang theo vài tia mê hoặc, nàng mở to hai mắt, khẽ cười.

Gia Luật Thức lúc này lại dừng lại động tác, tiếng hít thở nặng nề quanh quẩn bên tai nàng, nam tử, ẩn nhẫn lợi hại.

Bách Lý Hội quay đầu, chỉ nhìn thấy khuôn mặt khó coi của hắn quay đi, "Thức......".

Gia Luật Thức không nói một câu, thân thể nóng bỏng kịch liệt.

Hắn rất muốn nàng, nhưng là, vì nàng, lại chỉ có thể giữ trong sạch cho nàng.

Hắn cùng với nàng, chỉ có ba ngày thôi, nhất định là nàng phải về Nam Triều, trở lại bên người Tập Ám.

Hắn làm sao nhẫn tâm, phá hủy nàng.

"Thức......", Bách Lý Hội thì thầm ở bên tai hắn, "Ngươi không cần ta sao?"

Gia Luật Thức ngẩng đầu lên, một tay khều nhẹ đẩy tóc bị mồ hôi thấm ướt của nàng, tiếng thở dốc ở giữa ngực hai người đồng thời tràn ra.

"Sao có thể?" Nam tử tỉ mỉ hôn lên gò má nàng, "Ta đương nhiên là muốn ngươi, chỉ là, bây giờ còn không phải lúc, thân thể của ngươi, chịu không nổi".

Dục vọng của Gia Luật Thức, thế nhưng một chút cũng không tụt xuống, cứng rắn, để giữa hai chân nàng.

"Ta hiểu rõ thân thể của chính mình" Bách Lý Hội hôn lên trên cổ hắn, nam tử chịu không nổi  rên lên một tiếng, cúi thấp thân thể, môi lưỡi cùng lượn quanh.

Qua hồi lâu, hắn mới không nỡ buông nàng ra, vuốt ve cánh môi, Gia Luật Thức từ trên người nàng nằm xuống, ôm nàng vào ngực mình.

"Chờ thân thể ngươi  khôi phục một chút đã".

Bách Lý Hội cười một cái gật đầu, cầm quần áo bên cạnh.

"Không cần mặc, " Gia Luật Thức cường thế  đè nàng xuống, một tay đặt ở bên hông Bách Lý Hội, ôm lấy nàng vào trong lồng ngực mình, nữ tử cũng vươn tay, vòng bên hông của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn, chôn sâu ở trước ngực hắn.

Gia Luật Thức thương tiếc  nhìn nàng một cái, một tay đặt ở trên lưng nàng vỗ nhẹ, "Khụ khụ......".

"Làm sao vậy?" Bách Lý Hội ngẩng đầu lên, một tay xoa giữa ngực hắn.

"Không có việc gì, mấy ngày nay bị lạnh thôi”. Xem ra, thật không thể kéo dài được nữa, trong lòng hắn chợt lạnh, ôm nàng  càng chặt hơn.

Bách Lý Hội không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn nhắm nghiền hai mắt.

Đêm khuya, ánh nến vẫn chưa tắt, nữ tử ngủ rất sâu, lông mi nồng đậm như hơi hé mở, khóe miệng, mang theo một nụ cười thỏa mãn.

Hội Nhi, nụ cười này hãy giữ mãi trên môi nhé. 

Nam tử nằm nghiêng, không hề chớp mắt  nhìn chằm chằm nàng, giống như, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất thế gian.

Bách Lý Hội ngọt ngào ngủ, cực kì an ổn, vừa mở ra mắt, liền đối điện với hai mắt thâm thúy của hắn.

Trong mắt, chỉ có nàng, như muốn đem nàng nhẹ nhàng hút vào.

"Ngươi đã tỉnh?" Bách Lý Hội giật giật thân thể, một tay cầm tóc hắn ngắm nghía.

"Đã tỉnh lâu rồi, ngươi thật tham ngủ".

Nàng cầm lên sợi tóc của hắn, quét nhẹ giữa ngực hắn, "Mới không phải, ngươi không có ngủ sao? Mắt đỏ hoe".

Gia Luật Thức bắt được tay không an phận của nàng, đặt ở giữa ngực mình, "Ta tỉnh sớm hơn ngươi".

Bách Lý Hội nhìn ngoài cửa sổ, "Trời còn chưa sáng đâu".

"Hôm nay, chúng ta liền ở trong viện, không đi đâu cả".

Nàng hé miệng suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, "Được".

Đợi đến trời sáng rõ, hai người mới đứng dậy.

Trận tuyết này liên miên không dứt, vẫn còn rơi xuống dày đặc.

Bên trong nhà sàn cũng là đủ bụi hoa  đầy màu sắc, trên lan can, một nửa dính đầy bông tuyết.

Vài cánh mai hồng rơi xuống phía trên, vướng trên song sắc, phổ lên khúc nhạc, cũng là đứng đầu thế gian.

Bốn góc, mấy chậu than đang bốc cháy, ở giữa đang nướng một con dê, trên bàn đá bên cạnh, bày ra một bình rượu thanh đạm.

Hai người ngồi yên tĩnh trên chiếc ghế da hổ, bình hoa trên bàn, hoa mai đang nở rộ.

Bách Lý Hội chỉ chỉ con dê bên cạnh: “Đây là cái gì?”

Nam tử nhướng  mày, tràn đầy chế nhạo “Dê cũng không biết?"

Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh, dò xét hồi lâu: “Giò thì không, bị lột da, không nhận ra thôi.”

Bách Lý Hội nhẹ nhàng quay tay cầm, một nửa bên con dê đã được nướng giòn vàng đến mê người.

"Lúc nướng thịt dê phải cho vào một chút mật ong", hắn ở một bên tốt bụng nhắc nhở.

"Nha", Bách Lý Hội cầm mật ong bên cạnh tưới lên.

Hắn đi tới bên cạnh nàng, cầm tay nàng dạy "Phải quét cho đều.”

Nàng vui vẻ làm theo dưới sự giúp đỡ của Gia Luật Thức, chuyển động tay.

Cho đến khi cả con dê đã được nướng giòn vàng, Bách Lý Hội mới đưa tay xé một khối nhỏ, đưa tới miệng hắn, "Nếm thử một chút".

Gia Luật thức há mồm, đem hai ngón tay nàng ngậm vào trong miệng, tỉ mỉ thưởng thức.

"Ngươi rốt cuộc ăn cái gì a?"

Nam tử cười nhai thịt dê trong miệng, "Ăn ngươi a".

Bách Lý Hội cầm dao găm một bên, ra sức cắt đùi con dê, nhét vào trong tay Gia Luật Thức, "Ăn cái này đi".

Hắn ôm nàng trở về trước bàn, để cho nàng ngồi ở trên đùi của mình, căn bản là không buông ra nàng.

Một ngày, nhanh qua làm cho người ta lưu luyến không thôi.

Ngày thứ hai, Bách Lý Hội vẫn không biết chút gì, cũng đã trôi qua.

Ngày thứ ba, Gia Luật thức nỗ lực thu nhận toàn bộ nụ cười của nàng, khắc thật sâu vào trái tim, so với đao còn khắc sâu hơn.

Hắn tham luyến nhiệt độ của nàng, hàng đêm quấn lấy nàng mà ngủ, cũng chỉ còn lại, một đêm cuối cùng.

Nữ tử ngủ rất an ổn, ngủ ngon như vậy, ở Nam Triều không hề có.Không cần suy nghĩ phải sinh tồn thế nào, bởi vì, Gia Luật Thức đã giúp nàng an bài xong tất cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện