Bách Lý phủ

Bách Lý Mạn Song trở lại tiền sảnh, khó chịu im lặng ngồi xuống. 

"Thế nào, Hội nhi nói thế nào?" Bách Lý Sa Văn vội vàng kêu đại phu nhân qua bên cạnh, hỏi thăm. 

"Còn có thể nói thế nào, nói cái gì mà chuyện của Vương gia nàng không dám quản, bảo chúng ta tự mình đi nói với Vương gia, ngươi nói đi, cái này gọi là nữ nhi hả?" Đại phu nhân tức giận cất bước đi qua đi lại, sắc mặt khó coi đến cực điểm. 

Bách Lý Mạn Song đột nhiên đứng lên, giống như điên rồi nổi lên đập bể tất cả mọi thứ trong nhà, bình hoa, trà cụ, chỉ cần di chuyển được đều đập. Theo từng tiếng va đập chói tai, tan nát dưới đất: "Bách Lý Hội, ta hận ngươi, ta hận ngươi............"

Đại phu nhân sợ tới mức vội vàng che mặt đứng bên ngoài phòng, Bách Lý Sa Văn nhưng lại ngồi đó không lên tiếng, nhìn nàng đập bể từng cái một. 

Cho đến khi nàng đập mệt mỏi, mới vô lực xụi lơ trên mặt đất: "Vì sao ở bên cạnh Vương gia không phải là ta? Ô....ô...ô........"

Bọn nha hoàn trong đại sảnh từ lâu đã vọt đến một bên cạnh, vị nhị tiểu thư này, tất cả mọi người đều hiểu rõ. 

Vừa về tới phủ, Bách Lý Hội liền nhìn thấy Vân vương phi đang bận bịu thu xếp, nhìn thấy bọn họ trở lại, vội vàng cười tiến lên: "Vương gia, tất cả đều chuẩn bị xong rồi." 

"Tốt" Tập Ám nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Bách Lý Hội, vươn một tay vỗ vỗ đầu nàng: "Ngày mai tiến cung."

Vân Khinh hâm mộ nhìn hai người, hành động thân mật như vậy, Vương gia sẽ không đối với mình như thế. 

"Tiến cung?" Từ lúc vào Tây Quận phủ, còn chưa bao giờ gặp qua người nhà chồng đâu. Nhưng vừa nghĩ tới đối phương là đương kim thánh thượng cùng hoàng hậu, lòng bàn tay Bách Lý Hội đã toát ra một tầng mồ hôi hột. 

"Đúng, muội muội không cần sợ, là con dâu chung quy vẫn phải gặp cha mẹ chồng, hơn nữa, bộ dạng ngươi xinh đẹp như vậy, bất luận kẻ nào thấy cũng sẽ yêu thích." Vân Khinh nhìn ra sự khẩn trương của Bách Lý, bước lên phía trước động viên, "Vả lại, lúc đó vương gia cũng ở bên cạnh, không cần sợ."

Nhìn nữ tử dịu dàng này, Bách Lý Hội một lần nữa lại thấy an tâm: "Đa tạ, tỷ tỷ." 

Thấy nàng gọi mình là tỷ tỷ, Vân Khinh hết sức vui vẻ cầm tay nàng. Nguyện vọng của nàng luôn luôn rất đơn giản, gả cho một vị hôn phu tốt, người một nhà chung sống hòa thuận, là đủ rồi."

Mộ của Lý Như đã lập xong, hài cốt của nam tử kia cũng đã được chôn cất.

Chôn cất cùng một chỗ, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa. 

Mỗi lần nhớ tới nữ tử ấy, tâm Bách Lý Hội liền nhịn không được đau nhức, nàng cảm thấy là mình không bảo hộ được nàng. 

Thật ra thì, nàng không biết, người mình không bảo vệ được, còn rất nhiều, rất nhiều................

"Tiểu Lam, ngươi nói ta nên mặc gì mới được đây? Tiểu Mai, giúp ta suy nghĩ xem, hôm nay phải búi tóc thế nào?" Bách Lý Hội nhìn từng kiện y phục mà đau cả đầu, vừa không thể quá diêm dúa, lại vừa không thể quá đơn giản. 

"Hội phi, ngài mặc gì cũng đẹp cả." Tiểu Lam vội vàng chọn y phục, cầm trên tay vài bộ, trên vai treo vài bộ, mà Tiểu Mai thì đang ở một bên cân nhắc xem nên búi tóc thế nào. 

"Hội phi, áo này là Vương gia bảo nô tỳ đưa tới." Ngoài cửa một tiểu nha hoàn cầm trong tay một bộ trường sam, Tiểu Lam thấy thế vội đi qua tiếp lấy. 

Bách Lý vuốt ve khẽ run lên, không khỏi chậc chậc ngạc nhiên, đây là áo màu kim hoàng thêu hỏa phượng vân yên, váy bên trong là một đôi bướm cùng màu xanh da trời, càng tạo ra sự tinh tế bất phàm. 

"Thật xinh đẹp a............." Tiểu Lam cùng Tiểu Mai vội vàng hầu hạ Bách Lý Hội thay đổi: "Vương gia thật là có mắt nhìn a."

Kích cỡ của y phục rất vừa vặn, Tiểu Mai để Bách Lý Hội ngồi xuống vấn tóc lên, từ từ chải. 

Để phối với bộ y phục này, Tiểu Mai chải thành kiểu tóc mây sở trường, làm cải biến qua loa, càng làm tôn lên khuôn mặt tinh xảo của Bách Lý Hội. 

Bên trái cắm lên một cây Ngũ Phượng Triêu Dương treo châu sai, cùng với hoa văn trên người càng thêm hài hòa. Bên kia, cắm lên hai cây trâm vàng, trương xứng với màu sắc của y phục, càng như thêu hoa trên gấm. 

Quét lông mày nhàn nhạt, điểm chút son môi, Bách Lý Hội hài lòng đứng lên, đi về hướng tiền viện. 

Cỗ kiệu tiến cung đều đã chuẩn bị tốt, Tập Ám vừa thấy Bách Lý Hội đến gần, liền cười tiến lên đón: "Tốt chứ?"

"Ừ."

Nhẹ nhàng ôm lấy, hai người liền lên xe ngựa, lần này vào cung, Tập Ám chỉ dẫn theo một mình nàng. Liễu Nhứ nhìn trang phục của Bách Lý Hội, hết thảy đều không cam lòng đứng tại chỗ, nhìn xe ngựa bọn họ càng đi càng xa. 

Vừa vào cung, Bách Lý Hội liền khẩn trương nắm lấy tay Tập Ám, một bước cũng không dám thả xuống. 

Nàng không biết là đi bao xa, chỉ là một mực dẫm lên dấu chân của Tập Ám, rốt cuộc cũng ngừng lại trước một cung điện. 

Không tưởng tượng được lại khí thế bức người như vậy, trong điện đã an vị mấy người, còn có nha hoàn đi theo hầu hạ, bọn thái giám, có, vẫn là cảm thấy ấm cúng hòa thuận thoải mái. 

Đối diện bọn họ, là một nam tử khoảng chừng bốn mươi, long bào màu vàng sáng chói cực kì dễ thấy, bên cạnh ngồi một mỹ phụ nhân, từ chỗ ngồi họ đều đem ánh mắt bắn tới hai người bọn họ.

"Phụ hoàng, mẫu hậu..........." Tập Ám tiến lên hành lễ, Bách Lý Hội cũng ngoan ngoãn chiếu theo lễ nghi thỉnh an. 

"Đều đứng lên đi, chỉ là gia yến thôi, không cần gò bó." Nam tử mỉm cười nhìn về phía hai người, so với Thiên tử uy nghiêm, càng thấy rõ vẻ đôn hậu của một người cha. 

"Tạ phụ hoàng."

Hai người từng bước hướng về những người khác chào hỏi, Bách Lý Hội mới biết được, bọn họ đều là huynh đệ của Tập Ám. 

"Đến, Hội nhi, đến đây ngồi." Hoàng hậu một phen kéo lấy Bách Lý Hội ngồi xuống, vui vẻ nhìn từ trên xuống dưới: "Quả nhiên là tuyệt sắc, hoàng thượng, ta nói không sai chứ?"

Nam tử sủng nịch nhìn nàng một cái, cũng đã vài chục năm, vẫn còn như hài đồng, một chút cũng chưa từng bị gò bó những quy củ trong cung. 

Bữa ăn này hết sức thoải mái, Bách Lý Hội cũng rất nhanh dung nhập vào bầu không khí này, "Hội nhi, ngươi cùng mẫu hậu đến đây một chút."

"Được." Bách Lý Hội nhu thuận đi theo phía sau, những nam tử trên bàn tiếp tục nói chuyện.

Hai người đi tới một tẩm cung, xem bộ dáng là cung điện của hoàng hậu, Triêu Phượng Điện.

Hoàng hậu đi đến trước một ngăn tủ, đem cửa tủ nhẹ nhàng mở ra, từ bên trong lấy ra một bức tranh gì đó. 

Giơ tay lên, cuộn tranh liền mở ra, ở trong vẽ một nữ tử cực kì xinh đẹp, phục sức mặc dù không hoa lệ, nhưng mà khóe miệng kia lại nở ra một nụ cười nhẹ, càng lộ ra vẻ xuất trần mà không nhiễm bụi trần. Tóc như mực, làm cho người ta cảm giác đó là vân đạm phong thanh (nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi). Bụng hơi nhô ra, nhưng cũng không chút nào tổn hại đến dung mạo của nàng. 

Hốc mắt của Bách Lý Hội nóng lên, tầm mắt liền trở nên mơ hồ, nữ tử kia, cùng dáng dấp của nàng không khác gì nhau. 

Đôi tay run rẩy nhận lấy bức tranh nữ tử trong tay, Bách Lý Hội khẽ gọi ra miệng: "Nương..........."

"Mẫu hậu biết, thời điểm nương ngươi sinh ngươi đã chết vì khó sinh, đáng tiếc, một nữ tử như vậy. Đây là ngày đó lúc gặp nhau, ta mời họa sư vẽ lại, phỏng chừng cũng là bức tranh duy nhất của nương ngươi. Ngươi hãy cất giữ cho tốt đi, để lưu lại một thứ để nhớ nhung. 

"Mẫu hậu.........." Bách Lý Hội nhìn nữ tử trong bức tranh, nỗ lực khắc ghi vào trái tim. 

"Về sau, ta chính là nương ngươi, đứa nhỏ không cần ủy khuất mình, tất cả đều có mẫu hậu ở đây." Nữ tử đỡ nàng đến trước sập, chậm rãi an ủi nàng. 

Bách Lý thu hồi cuộn tranh trong tay, "Mẫu hậu, có bức họa của nương, Hội nhi sẽ không khóc, bởi vì, bức họa vẽ nương đang cười a."

"Đúng, Hội nhi, chuyện của Vân Khinh, ngươi không cần để ở trong lòng, ta đã nhìn nàng từ nhỏ cho đến khi trưởng thành, tính cách cũng vô cùng tốt." Hoàng hậu đứng lên, trong điện, đèn sa ( chụp đèn bằng vải lụa) màu vàng nhạt phát ra ánh sáng nhu hòa, càng làm nổi bật hơn vẻ đẹp lộng lẫy của nữ tử. 

"Tương lai hoàng nhi hẳn là người kế vị của Nam Triều ta, mà chiếu theo tổ huấn.........., tất phải một hồi đại nạn, sinh ở hoàng thất, tránh không khỏi vận mệnh." Trên mặt nữ tử lộ ra vẻ lo lắng, tuy không muốn nhưng đành bất đắc dĩ lắc đầu. 

Bách Lý Hội biết, ngôi vị hoàng đế từ trước đến nay là truyền cho đứa con lớn tuổi nhất, mà Tập Ám, phía trên còn có ba ca ca. Nàng vẫn cho là loại sự tình này, cùng nàng là xa không thể chạm, chỉ là đã quên, bản thân mình đã gả cho một nam nhân, là đứa con cưng của thiên tử. 

"Phụ thân của Vân Khinh, là Tể Tướng của Nam Triều ta, thế lực trong triều không thể khinh thường. Hoàng nhi lại nắm binh quyền trong tay, trận đánh này liền có phần thắng hơn." Hoàng hậu trở về bên người Bách Lý Hội, kéo nàng tới phía trước cửa sổ điêu khắc bằng hồng trắc, "Sứ mệnh làm vua chỉ có thể rơi ở trên người hắn, mấy ca ca của hắn quá vô dụng, sẽ dễ dàng phá hủy đi giang sơn xã tắc.

"Mẫu hậu, ta hiểu rõ." Bách Lý Hội theo cửa sổ mở nhìn ra ngoài, thâm cung, một điểm cũng không rõ ràng, không đếm được cung điện, cũng không đếm được các kiểu mỹ nữ. Một đời bày ra vẻ mặt nồng nhiệt, chỉ vì nụ cười của quân vương. 

Nếu như, Tập Ám thực sự trở thành hoàng đế, bản thân mình chắc chắn sẽ vào ở thâm cung, giai lệ tam thiên, hắn làm sao chỉ đến chỗ một người? "Hội nhi, so sánh mà nói, ngươi rất may mắn, hiện tại chúng ta cấp cho Vân Khinh, cũng chỉ có thân phận chánh phi mà thôi." Hoàng hậu theo tầm mắt của nàng nhìn về phía từng dãy hậu cung âm u kia, "Khi đó, mẫu hậu cũng cực kì bài xích nơi này, chỉ là, yêu một người, cũng chỉ đành tiếp nhận tất cả những thứ hắn mang đến."

Bách Lý đồng ý gật đầu, nàng không dám xác định lòng của Tập Ám, nhưng lại hiểu rõ, bản thân mình là yêu nam tử này. 

Một đời một kiếp, nếu như may mắn, cùng hắn trải qua khó khăn, cùng hắn vui vẻ, cùng hắn sống, cùng hắn chết. 

"Mẫu hậu, ngài yên tâm, ta sẽ cùng với Vân vương phi sống hòa thuận." Mặt Bách Lý Hội giãn ra, một nữ không tranh như thế, làm sao khiến người ta không thương tiếc đây?

Hoàng hậu nghe xong vui mừng cầm tay Bách Lý Hội, nhìn nhìn ngoài cửa sổ: "Đi thôi, chắc là tiệc tối cũng đã kết thúc rồi."

Bách Lý Hội nắm chặt cuốn tranh trong tay, đi theo phía sau, tâm lại nhẹ nhàng bay ra ngoài. Trở lại trong điện đối với Tập Ám vẫn cứ như vậy, mãi cho đến khi xuất cung, mới thu lại thần trí. 

"Làm sao vậy, Hội nhi?" Tập Ám cầm lấy bức họa trong tay nàng, mở ra, "Nương ngươi?"

Bách Lý Hội gật đầu như khúc gỗ, chậm rãi tựa đầu vào vai nam tử. 

Bản thân mình hỏi hắn chuyện nạp phi, hắn cũng không chút nào giấu diếm mà thừa nhận, chỉ riêng không nói tới quyền lực kết thân. 

Một nam nhân kiêu ngạo như vậy, lần đầu tiên, Bách Lý thấy được hắn là thân bất do kỷ, không nhịn được đem đôi tay quấn thật chật lên cánh tay hắn, an tâm nhắm nghiền hai mắt. 

Tập Ám nghĩ rằng nàng là tưởng niệm mẫu thân, liền để tùy ý nàng dựa vào. 

Xe ngựa nhàn nhã chạy chậm, theo từng đợt xốc nảy rất nhẹ, Bách Lý chậm rãi chìm vào mộng đẹp. 

Xuân sắc thoạt nhiên ấm áp, sáng sớm, ánh mặt trời liền dẫn hơi lạnh của đám sương mù xông vào khe hở cửa sổ, Bách Lý Hội mở to mắt buồn ngủ, dụi dụi hốc mắt. Một tay tùy ý đặt qua bên cạnh, Tập Ám đã ra ngoài. 

Đứng dậy đẩy cửa sổ ra, cùng với một cỗ sương mù trong lành, mùi hoa, Bách Lý Hội sung sướng hít một hơi thật sâu. Chỗ lương đình, Tiểu Lam cùng Tiểu Mai đang bận rộn bày bát đũa, ghế đá cũng vừa lau. 

Bách Lý Hội lặng yên tiến lên, hai người thấy nàng đi tới, vội vàng buông công việc trong tay, cười nhìn về phía nàng. 

"Mới sáng tinh mơ, chuyện gì lại cao hứng như vậy?"" Chỉ khoát lên một kiện sa y, tóc tự nhiên buông thả xuống, vẻ mặt Bách Lý Hội lười biếng nhìn hai người. 

Tiểu Lam thân thiết trải trên ghế đá một khối khăn gấm, liền lôi Bách Lý Hội ngồi xuống, "Hôm nay, Thủy Cơ làm bánh ngọt hoa mai cho chúng ta ăn đấy."

"Bánh ngọt hoa mai?" Bách Lý Hội nhớ tới, tại địa lao khi đó Thủy Cơ đã đề cập qua. 

Vừa thấy bộ dạng vui vẻ của Tiểu Lam, Bách Lý Hội cũng không nhịn được cười ra tiếng: "Tiểu Lam, ngươi là tham ăn nhất rồi."

Tiểu Lam nghe vậy mặt đỏ lên, không ngừng xua xua tay: "Mới không phải, ta chỉ là tò mò muốn nhìn một chút mà thôi............"

Lời còn chưa dứt, Thủy Cơ đã bưng điểm tâm đi tới, màu hồng ẩn trong trắng, mơ hồ còn tỏa ra từng cỗ mùi thơm hoa mai. 

"Oa, thơm quá." Tiểu Lam nhìn chằm chằm đĩa bánh ngọt hoa mai không dừng mắt, Bách Lý Hội cũng không nhịn được cầm lấy đũa: "Đều ngồi đi, đứng làm cái gì?"

Đi theo Bách Lý Hội, bình thường cũng quá quen với sự tùy ý, Tiểu Lam ngồi xuống đầu tiên, vừa định cầm lên ăn, dường như chợt nhớ tới cái gì, lấy từ trên tóc ra một cây ngân châm. 

"Có thể Liễu phi kia lại vừa đưa ra cái phương pháp phá hư nào rồi, tuy là Thủy Cơ làm, nhưng cũng có thể là nha hoàn ma ma nào đó động tay động chân, cũng là không nói chính xác được." Điểm ấy tất cả mọi người đều đồng ý, cho nên Thủy Cơ cũng không có chút khó chịu nào. 

Thấy điểm tâm không có vấn đề gì, Tiểu Lam mới thu hồi ngân châm, "Được rồi, có thể ăn rồi."

Bách Lý Hội kẹp một khối, cắn một ngụm nhỏ, "Ăn ngon, ngọt mà không ngấy."

"Ừ, ăn ngon thật, Thủy Cơ ngươi rất lợi hại nha............"" Tiểu Lam cùng Tiểu Mai vui vẻ ăn, Thủy Cơ chỉ là cười nhẹ, thì ra, nhìn người khác vui vẻ, cũng là một loại hưởng thụ. 

Liễu Nhứ ở cách đó không xa, lạnh lùng nhìn chằm chằm các nàng, trên mặt lộ ra một tia hàn ý. 

Nữ tữ đi lên bậc thềm, Tiểu Lục phía sau gắt gao theo kịp. 

"Ôi, còn rất náo nhiệt?" Âm thanh Liễu Nhứ đột ngột phát ra khiến mọi người ai cũng giật nảy mình, Bách Lý Hội càng không vui hai hàng lông mày nhíu lại. 

"Khụ....khụ..........." Tiểu Lam kinh hãi, một ngụm bánh ngọt hoa mai mắc kẹt ở trong cổ, khuôn mặt đỏ bừng. 

Thủy Cơ bên cạnh vội vàng vuốt lưng nàng, Bách Lý Hội cũng buông đũa trong tay xuống, "Tiểu Lam, ăn từ từ........."

Trừ bỏ Bách Lý Hội, ba người đều đã sợ hãi đứng lên, thối lui về sau lưng nàng.

"Quy củ trong phủ này khi nào lại tán loạn như vậy, cả nha hoàn cũng có khả năng cùng chủ tử cùng ngồi ăn với nhau rồi hả?" Liễu Nhứ đến gần ghế đá, đối diện Bách Lý ngồi xuống. 

"Liễu phi, ngươi quản có phần hơi nhiều rồi? Các nàng là người của ta." Bách Lý nhìn Tiểu Lục sau lưng nàng liếc mắt một cái, lại đem ánh mắt chậm rãi chuyển về trên người Liễu Nhứ. 

"Người của ngươi, vậy cũng là hạ nhân của Vương phủ thôi."

"Đúng, nhưng ngươi cũng là thiếp như ta, thân phận ngang nhau, muốn quản cũng là chuyện của Vân vương phi, ngươi, dường như vượt quá rồi." Bách Lý đem trà bên cạnh nhấp một ngụm, khi đặt lại trên bàn, đồ gốm chạm vào mặt đá cẩm thạch, phát ra tiếng va chạm rất nhỏ. 

Liễu Nhứ nhất thời im lặng, thấy được Thủy Cơ sau lưng Bách Lý Hội, mới tiếp tục lên tiếng: "Thủy Cơ? Vừa nghe tên liền biết là không phải dạng nữ tử gia đình tử tế gì." 

Thủy Cơ nghe vậy, khuôn mặt thoáng cái trắng bệch, chỉ đành phải cúi đầu thấp hơn. 

"Vậy ý ngươi là, tên này không tốt hả?" Bách Lý Hội hơi tức giận mở miệng, hai nữ tử tranh cãi với nhau, lại luôn luôn đề cập đến người ngoài.

"Đương nhiên."

"Hừ, Tiểu Lục không có nói với ngươi sao? Tên Thủy Cơ, là Vương gia ban cho" Khóe mắt Bách Lý Hội mang theo ý cười, môi đỏ mọng khẽ cong lên một độ cong tuyệt mỹ, "Ta ngược lại cảm thấy rất dễ nghe."

Liễu Nhứ hung hăng trừng mắt liếc Thủy Cơ một cái, Bách Lý Hội thấy ba người đứng phía sau, tâm tình cũng đã không còn như lúc trước, "Chúng ta đi thôi."

Ba người theo phía sau thật sát, đi khỏi lương đình. 

Liễu Nhứ đập một chưởng nặng nề lên bàn đá, vòng ngọc trên tay theo tiếng mà vỡ nát. 

"Pằng" một tiếng, bánh ngọt trên bàn cùng nước trà bị vung vãi trên mặt đất, trên quần lụa mỏng của nữ tử, dính một chút màu nâu nhạt. 

Nữ tử ngồi trên băng đá, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Lục: "Lục Nô,  ngươi một lòng đối với ta sao?"

"Nô tỳ không dám." Tiểu Lục gấp đến độ vội vàng quỳ xuống, tính tình Liễu Nhứ rất hay thay đổi, nàng không biết ban đầu đi theo nàng là đúng hay không, "Nô tỳ thật không biết, thời điểm Lục Nô biết Thủy Cơ, nàng cũng đã có cái tên này rồi."

"Hừ, ngươi nói ngươi có thể giúp ta cái gì? Hôm nay Bách Lý Hội được tân sủng, ta nhiều năm nỗ lực như vậy đều đã uổng phí rồi." Liễu Nhứ căm hận thắt khăn gấm trong tay, trừng mắt liếc Tiểu Lục một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện