Nàng đối với hắn vừa hôn vừa vuốt ve, chủ động dụ dỗ mê hoặc hắn, có ý định đem hắn hôn đến ý loạn tình mê, làm cho hắn không rảnh đi chú ý đến gió thổi cỏ lay chung quanh.
Chỉ là lời lẽ quyến rũ, đã làm trong cơ thể hắn dấy lên ngọn lửa dục niệm hừng hực, muốn ngừng mà không được! Nữ nhân đáng yêu này, luôn luôn có biện pháp quyến rũ tâm dương của hắn khó nhịn.
Hôn lên đôi môi nóng bỏng của nàng, thưởng thức vị ngọt lịm trong miệng của nàng,ôn tồn ngọt ngào của nàng, hòa tan môi lưỡi với nhau.
Thừa dịp hắn đang mê say, nàng vội vàng đối với người đang đứng đợi ngoài cửa sổ khoa tay múa chân, hai tay ra hiệu cho hắn.
(Ta cũng không biết, các huynh tự mình xem xét mà hành động).
Giơ một bàn tay hướng lên cổ ra hiệu: (Giết!)
(Giết hắn!)
Mắt đẹp giận trừng mắt nhìn tên đang đứng trên cành cây, giương nanh múa vuốt.
(Ngươi muốn chết a, nói bậy bạ gì thế!)
Hai tay sửa lại ra dáng đánh vào đầu.
(Bằng không đánh bất tỉnh hắn!)
Bị hôn đến đôi môi sưng phồng đỏ bừng, đôi tay vội vã ôm người nam nhân nàng yêu say đắm đẩy mặt hắn vào bờ ngực tròn trịa của nàng, vôi vã ra hiệu.
(Không được! Không được làm thương tổn hắn!)
Hắn là báu vật suốt đời này của nàng, nàng mới không bao giờ đánh bất tỉnh hắn đâu!
Dù sao chỉ cần có thể làm cho hắn lúc này không cần rời đi, cực lực quyến rũ hắn, dời đi sự chú ý đến động tĩnh xung quanh của hắn là được rồi.
Cảnh Vân Thiên sa vào nơi tròn trịa thơm ngát mê người này, cơ hồ như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Hắn là nam nhân, là một nam nhân đang tràn đầy sức lực, dù đang bị dục hỏa thiêu đốt nóng cháy ở hạ thân, nhưng hắn cũng là một người đàn ông biết kiềm chế.
Chính mình nếu không dừng tay, sẽ làm mọi chuyện càng không thể vãn hồi, hắn không nên lúc này ăn nàng, tuy rằng hắn đang muốn đến phát cuồng, nhưng cũng nên cho nàng một danh phận, chính thức cưới nàng làm vợ, con gái đã xuất giá, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận ăn nàng sạch sẽ.
Hắn dùng hết tất cả nghị lực có được đem mặt từ bộ ngực sữa mềm mại thơm ngát của nàng ngẩng lên.
"Không được, nếu cứ tiếp tục như thế này, ta sợ ta sẽ nhịn không được ——"
Ngoài cửa sổ xa xa, chợt thấy ánh lửa.
"Hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, ta không làm phiền nàng——"
Mấy bóng đen ngoài cửa sổ, đang bay lượn từ trên xuống dưới.
"Tú Nhi ta sẽ đến tìm nàng sau."
Nói đùa sao, bên ngoài lúc này đang dầu sôi, lửa bỏng, mưu kế đã sắp hoàn thành,lúc này sao có thể để cho hắn đi a!
Nàng mạnh đánh về phía hắn, ôm cổ của hắn, kéo vào bộ ngực mềm mại của nàng một lần nữa, cũng vừa kịp lúc che khuất tầm mất hắn, không cho hắn thấy ánh lửa hiệu ngoài xa, không cho hắn có cơ hội quay đầu.
"Đừng rời đi, muội xin huynh. . . . . ."
Nàng một bên cảnh giác nhìn ra bên ngoài, một bên đem hết toàn lực hấp dẫn hắn,dùng tiếng nói mềm yếu mê hoặc, thêu rụi chút lí trí cuối cũng còn sót lại của hắn.
Hắn than nhẹ một tiếng, lần thứ hai bị mê hoặc bởi bộ ngực căng tròn của giai nhân lúc này, vốn dĩ cái sa màn đã được buông xuống từ lâu, cái áo khoác mỏng manh của nàng cũng đã được lột ra, còn cái trường bào của hắn nằm chơ vơ trên mặt đất,dĩ nhiên quần áo không chỉnh tề.
Vật nhỏ mê người này,quả thực nhanh chóng làm cho hắn phát cuồng.
Nàng cực lực khiêu khích hắn, để cho hắn chìm đắm trong thân thể mềm mại của nàng, một đôi mắt kinh hoàng lúc nào cũng nhìn chằm chăm ra cửa sổ, bất chợt một gã thích khách mặt mày dữ tợn tiến vào phòng, lập tức bị một đám người không tiếng động bao vây, kiềm kề cổ, ra hiệu im lặng,ba chân bốn cẳng dùng nắm đấm tiếp đãi, lôi đi!
"Trái tim của nàng . . . . . . đập thật nhanh. . . . . ."
"Đúng vậy. . . . . ." Nàng thiếu chút nữa bị hù chết, tim đập không nhanh mới là lạ.
Vừa mới nhẹ nhàng thở ra, nàng trừng lớn tròng mắt, chỉ còn thiếu chút nữa đã bị rớt ra ngoài, bởi vì một đám thích khách nữa lại tới, cầm thanh đại đao to, từ từ tiếp cận,lén lút bổ về phía Cảnh Vân Thiên.,
Nàng nhịn không được hít một hơi thật mạnh.
"Làm sao vậy?" Gương mặt đang chôn sâu giữa hai gò bồng đảo thơm phưng phức kia,ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn nàng.
Nhóm thích khách lại bị chung quanh thần không biết quỷ không hay bắt lấy tay chân ý bảo im miệng, vội vã lôi sang một bên đi.
"Tiếp tục. . . . . . Muội, muội rất thích. . . . . ." Kéo đậu hắn áp trở về, vùi sâu vào bộ ngực của nàng.
Nhiệt tình của nàng làm hắn nhiệt huyết sôi trào, càng thêm cố gắng dùng môi lưỡi cách một lớp sa mo ngr liếm mút, khiêu khích bộ ngực sữa của giai nhân căng phồng lên, hai nụ hoa phấn hồng mẫn cảm kia dựng đứng lên như mời mọc.
Địch ta hai phương, kết thành một khối đánh đấm nhau trong âm thầm,diễn không tiếng động , mãi đến khi có người không cẩn thận đụng vào bàn, đẩy ngã đồ vật trên bàn.
"Người nào!"
Cảnh Vân Thiên kinh hãi, cảnh giác nhảy xuống giường, nhìn xung quanh, giống như một con hắc báo bị quấy nhiễu địa bàn , cả người phát ra nguy hiểm.
Phó Quân Tú vội đi theo xuống giường, giữ chặt hắn."Không ai a, huynh nghe lầm thôi."
"Không, tai của ta xác thực nghe được tiếng vang."
Trái tim của nàng cơ hồ như muốn ngừng đập, lén nhìn ra thấy có người đang trốn dưới gầm bàn, có đang trốn dưới gầm giường, có người chui vào tủ áo, cả đám đang kề dao uy hiếp kẻ trên trán cũng toát mồ hôi lạnh, so với nàng cũng không tốt hơn là mấy.
Nếu còn tiếp tục như vậy, Cảnh Vân Thiên rất nhanh sẽ phát hiện, cái khó ló cái khôn, nàng dùng tay mò một cái bình hoa, đem nó phóng ra phía sau lưng.
"Ai nha, thì ra là bình hoa ngã."
Cảnh Vân Thiên quay đầu lại, mày rậm nhướng cao."Bình hoa?"
"Nhất định là con mèo con mà Xuân Hoa tỉ nuôi nhảy vào đây, làm ngã bình hoa của muội , nhìn, cửa sổ còn chưa có đóng."
Nàng làm bộ đem bình hoa dọn xong, đóng cửa sổ lại, không để cho hắn có thời gian nghĩ ngợi lung tung, kéo hắn quay về trên giường, lấy một tay hắn đẩy ngã xuống.
Hắn mở to mắt kinh ngạc, nhìn thấy nàng đem ngọn đèn dầu thổi tắt, buông hạ sa màn, thân thể mềm mại mà mê người kia, mềm mại khóa ngồi ở trên người hắn .
Sự chủ động lớn mật của nàng ,làm cả người hắn không khỏi nóng lên, không thể dời đi tầm mắt, nhanh nhìn chằm chằm nàng.
Chuyện tới hiện giờ, nàng quyết định bất cứ giá nào !
Ánh trăng bàng bạc chiếu sáng, soi rọi ra bóng dáng lả lướt yêu kiều của nàng,dáng người quyến rũ mất hồn, đôi môi đỏ mọng chủ động áp lên môi hắn, bàn tay lướt nhẹ cởi bỏ vạt áo hắn, ấn hạ từng nụ hôn, từ gáy của hắn, kéo dài xuống, dài xuống.
"Nhắm mắt lại." Nàng dùng tiếng nói quyến rũ du dương, mê hoặc hắn.
Khi hắn thuận theo nhắm mắt lại, nàng lập tức dùng tay vén sa màn lên, ra hiệu cho những người đang ở phòng ngoài, đang kềm chặt bốn tên thich khách, đang núp dười gầm bàn, trong tủ áo, dưới gầm giường, lén lút chui ra ngoài.
Mọi người rón ra rón rén di chuyển thân mình, nâng mấy tên thích khách bị đánh đến ngất xỉu, tất cả đều không dám hô hấp, chỉ sợ một cái vô ý, kinh động đến vị Thiết đầu mục kia.
"Đừng nhúc nhích!"
Hét lớn một tiếng, trong phút chốc, mọi người bị dọa đến linh hồn cơ hồ muốn chạy mất xác. Toàn bộ mọi người đứng yên giống như là bị điểm huyệt, cứng đờ bất động, ngay cả Phó Quân Tú cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lưng lạnh cả người.
Ông trời ạ! Bị phát hiện rồi sao? Hai hắn mắt tràn ngập tơ máu, thanh âm khàn khàn ở bên tai nàng cảnh cáo: "Muội còn động đậy, sẽ hại ta kềm chế không được."
Dọa nàng ngây ngốc cả người, thật vất vả mới tìm về được thần trí, nguyên lai hắn chỉ chính là chuyện này.
Sau khi hiểu được ý tứ của hắn, nàng lộ ra một nụ cười - quyến rũ, híp mắt chinh phục, lần thứ hai lại tiếp tục quyến rũ hắn, giọng nói mềm mại như tơ, lời nói thốt ra ngọt ngào như rót mật vào tay hắn.
"Muội, chính là muốn huynh toàn tâm toàn ý yêu muội,từ giờ trở đi, cho dù có xảy ra chuyện gì, nghe được thanh âm gì, cũng không cho phép huynh tìm lý do mà buông muội ra.”
Ám chỉ như thế này đã đủ rõ ràng đi? Lúc này không đi, còn đợi đến khi nào.
Bóng người lén lút, thừa dịp hai người trên giường đang nói chuyện, từng bước từng bước chuồn ra phòng ngoài, không dám có sự chần chờ.
Nàng lấy sở học suốt đời cực lực lấy lòng hắn, mị dụ hắn, dùng đôi môi cánh hoa mềm mại, vừa hôn vừa cắn nhè nhẹ lên đôi môi hắn, lên tai hắn, kéo dài xuống ngực hắn,, hai tay cũng không nhàn rỗi,lớn mật vuốt ve thân thể tinh tráng nóng bỏng của hắn.
Dần dần, nam nhân thở dốc tiếng hít thở trở nên dồn dập.
Nàng chính là một người luôn kiêu ngạo, cho dù làm bất cứ chuyện gì nàng cũng thật sự quyết tâm làm cho đến nơi đến chốn, cho dù chuyện trên giường hầu hạ phu quân, nàng cũng muốn học đến thật hoàn thiện, sẽ làm cho hắn không còn đường thối lui hay chống cự, mê hoặc hắn bằng những bí kíp kĩ xảo phòng the mà nàng đã cố tâm học từ cách nay rất lâu rồi, nay đã có dịp vận dụng. ^^
Nàng chính là muốn trêu chọc hắn tâm dương khó nhịn, cách một lớp quần áo, nàng dùng bộ ngực căng tròn kia, cọ xát vào bộ ngực trần của hắn, làm cho hắn dục hỏa lan tràn, không còn rảnh rỗi quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Cảnh Vân Thiên nhịn không được phát ra tiếng than nhẹ khó chịu , một cỗ dục vọng bị đọng lại đã lâu, đang muốn vỡ đê.
Nàng một bên hấp dẫn hắn, một bên chú ý động tĩnh trong phòng , mãi đến khi xác định tất cả mọi người đi rồi, nàng rốt cục có thể trộm thả lỏng tâm tư, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Bây giờ, nàng có thể thả hắn đi .
Nàng ngồi dậy, mím mím môi, ra vẻ miễn cưỡng, sửa sang áo lại nói: “ Nhưng mà muội đã nghĩ thông suốt rồi,miễn cưỡng người luôn không tốt lắm, nếu đại nhân không muốn, muội sẽ không làm ngài phải khó xử." ( *cười man rợ* Hô hô, muộn rồi nàng ơi!)
Có một số việc, không phải nói dừng lại là có thể dừng, nhất là đối với một nam nhân đang dục hỏa đốt cháy người như thế này, hiện tại giờ phút này cũng có thể làm cho một chính nhân quân tử rơi vào tội lỗi.
Ở dưới thân nam nhân sớm khắc chế tới cực điểm, không hề có ý định dừng lại, khi đã nếm trải, đương nhiên càng lúc muốn càng nhiều hơn.
"A ——"
Hắn xoay người mạnh đem nàng áp chế dưới thân hắn, một luồng hơi nóng phà ở bên tai kháng nghị nàng: "Chính muội đã bắt đầu, phải kết thúc."
Lúc này nghĩ muốn đuổi hắn đi, không có cửa đâu! Ngay cả cửa sổ cũng không có đường cho nàng thoát đâu! Hắn muốn nàng, điên cuồng muốn nàng, nếu không chiếm được nàng lúc này, hắn chắc chắn sẽ vì bất mãn mà chết bất đắc kì tử a!
Quần áo của nàng đã bị hắn thô bạo xé rách,miệng nàng nở ra nụ cười khẽ ;hắn muốn nàng như thế , làm cho nàng vui vẻ cực kỳ.
Mây mưa bốc lên, hắn xâm nhập nàng, đau đớn giống như xé rách cả người nàng ra thành hai khối, làm cho nàng nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Nhưng nàng không sợ đau, vì hắn, nàng có thể nhịn.
Nàng biết, lúc này không thể để cơn đau làm hỏng, nàng phải chủ động, bởi vì, nàng muốn cho hắn thưởng thức, cái gì tên là dục tiên dục tử.
Nàng, đang khống chế dã thú. . . . . .
Trong niềm hoan lạc sướng khoái cực độ, làm hắn rít gào ra tiếng."Đáng chết! Muội đi đâu học được vậy!"
Nàng vô tội hờn dỗi: "Huynh không thích sao?"
Không thích?
Không! Hắn thích đến phát điên luôn ấy chứ! Dục vọng vì nàng càng lúc càng thêm điên cuồng. Càng thêm thâm nhập sâu hơn vào nàng.
Hắn rốt cuộc chịu không nổi, đem nàng áp đảo, ở trên người nàng tận tình phát tiết cuồng dã nguyên thủy nhất giống như càng lúc càng không thể hưởng thụ đủ nàng, càng giải khát chỉ càng thêm khát.
Trong trướng rèm, kích tình càng dâng cao,kịch liệt như lửa cháy hừng hực, dương như muốn thiêu rụi laacn nhau, hòa tan vào nhau, nam nhân dũng mãnh tận tình dùng hết sức lực, nhìn nữ nhân yêu kiều, nam nhân thở dốc, mồ hôi hòa tan vào nhau. Một lần, lại một lần, liên tục suốt một đêm. . . . . .
*********
Nhìn nam nhân ở bên cạnh nàng đang ngủ say, lòng của nàng tràn ngập ngọt ngào vô hạn .
Sáng sớm ánh rạng đông hiện ra, nàng mặc dù mệt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào mừng như điên, mà hưng phấn e rằng khó đi vào giấc ngủ. Rốt cuộc, hắn cũng thuộc về nàng.
"Tiểu thư." Ngoài cửa phòng, truyền đến nhỏ giọng kêu to.
Nàng lặng lẽ đứng dậy, sợ kinh động hắn, nhẹ tay nhẹ chân mặc xiêm y, đi ra nội phòng, đem cửa nhẹ nhàng mở ra, Tiểu Chiêu ở ngoài cửa dường như đã chờ lâu.
"Sự tình làm được như thế nào?"
"Chúng ta đã bắt,cấu,cào vài tên thích khách ——"
"Suỵt. . . . . ."
Phó Quân Tú sợ làm ồn đến người đang ngủ trên giường, cũng sợ bị hắn nghe được, nàng lôi kéo Tiểu Chiêu.
"Chúng ta đến phía trước nói đi."
Hai người rón rén bước đi nhè nhẹ đi vào phòng khách, nơi này nói chuyện thì tiện hơn , Phó Quân Tú khẩn cấp lôi kéo Tiểu Chiêu ngồi xuống, hỏi: "Đã bắt được thích khách ? Có hỏi ra được chủ mưu là ai không?"
Tiểu Chiêu lắc đầu."Những tên thích khách này đều chịu qua sự huấn luyện nghiêm khắc, miệng thật sự cứng, chưa hỏi ra gì tin tức."
Phó Quân Tú khó nén thất vọng.
Suy nghĩ kĩ lại, muốn hỏi thăm tin tức cử Mẫu Đơn từ trong miệng của những tên thích khách này thật không phải chuyện dễ dàng như vậy .
Mẫu Đơn giúp thích khách, là một người tâm ngoan thủ lạt, bọn họ xuất quỷ nhập thần, theo dõi gắt gao chặt chẻ, lần này thiết kế già bẫy,có thể bắt được mấy tên thích khách này, đã là rất có tiến triển rồi.
"Tiểu thư, Phỉ trang chủ muốn gặp người."
"Ngay bây giờ?"
"Huynh ấy đang ở Vọng Nguyệt Lâu chờ tỷ."
Phó Quân Tú quay đầu lại nhìn vào nội phòng , trầm ngâm một lát, mới lại quay lại đầu. “ Được rồi, muội đi thông báo cho huynh ấy hay, ta thay đổi xiêm y xong, sẽ ra ngoài ấy diện kiến."
"Dạ"
Tiểu Chiêu nhìn tiểu thư cáo lui sau, vội phúc mệnh đi.
Phó Quân Tú rời khỏi phòng khách, xuyên qua tiểu viện, lặng lẽ đẩy cửa nội phòng ra, người trên giường hô hấp vững vàng, vẫn ngủ say như cũ, nàng lúc này mới yên tâm.
Cầm bộ xiêm ý,mặc ban ngày, nàng đi đến phía sau bình phong, bắt đầu tháo thắt lưng, lần lần tuột váy bằng sa mỏng xuống, một tấm thân trần ngà ngõ như ẩn như hiện.
Mạnh, một đôi tay cánh tay phía sau, đem thân thể trần trụi mê người mềm mại ôm vào lồng ngực ấm nóng trần trụi của hắn.
"Nha ——" nàng hô nhỏ, kinh ngạc hết sức, rất nhanh chóng nhận ra cánh tay quen thuộc này, cùng với mùi vị của hắn."Huynh sao lại tỉnh giấc?"
"Nàng đi đâu?"
"Không có a, nhưng thật ra huynh, sao không ngủ thêm chút nữa?"
"Đã đói bụng ." Hơi thở nóng rực, thổi vào lỗ tai mẫn cảm của nàng.
"Thật à? Kia. . . . . . Để muội gọi người làm chút ddierm tâm mang đến cho huynh."
"Không cần." Đại chưởng vỗ về chơi đùa bộ ngực meefm mại tròn lẳn của nàng, giọng nói khản đặc tràn đầy ham muốn.
."Ta chỉ muốn ăn nàng."
Nàng nhẹ nhàng giãy dụa ."Không được đâu."
"Tại sao?"
"Ách. . . . . . Bởi vì. . . . . . Chúng ta đã trễ lắm rồi, bây giờ đã gần giữa trưa. . . . . ."
Cơ hồ suốt một đêm qua, hai người bọn họ mây mưa thất thường, đến gần sáng mới chợp mắt ước chừng khoảng hai canh giờ mà thôi.
"Này muốn trách thì nên trách nàng a, ai bảo nàng khi đang ở trước mặt ta lại thoát quần áo xuống làm chi. . . . . ."
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có nữ nhân có thể làm cho hắn si mê điên cuồng như thế.
Hắn không phải là người nam nhân ham me nữ sắc, nhưng không hiểu vì sao lại si mê nàng đến điên cuồng.
Hắn nhớ rõ rất rõ ràng, vật nhỏ xảo quyệt này, đêm qua nàng đã dùng kỹ xảo độc đáo như thế nào để đến tra tấn hắn, mà hắn, cũng muốn phải đáp lại nàng cho thật đầy đử.
Nàng trong lòng kêu khổ, không thể trì hoãn lâu nữa, rồi lại không thể chống đỡ sự tra tấn ngọt ngào này của hắn,bị vây ở hơi thở mãnh liệt của hắn, chỉ có thể đáng thương hề hề mặc cho hắn cố tình làm bậy.
*********
Tiểu Chiêu ở ngoài cửa sốt ruột chờ đợi, nhìn lên gặp bóng dáng của tiểu thư, lập tức đón nhận.
"Tiểu thư, tỷ đã tới, đợi mãi vẫn không thấy tỷ tới, muội đang định cùng Chỉ Nhi đi tìm tỷ ——"
"Khụ. . . . . . Có một số việc trì hoãn ."
"Chuyện gì trì hoãn?" Nhìn gương mặt bỗng dưng đỏ bừng của nàng, Tiểu Chiêu lập tức hiểu.
Phó Quân Tú tặng cho nha hoàn lắm chuyện một cái liếc mắt, ."Không được hỏi, cũng không cho nói."
"Hỏi cái gì? Nói cái gì? Cái gì muội cũng không biết nha."
Tiểu Chiêu ra dáng như muốn cười, nhưng ráng nén lại, làm cho Phó Quân Tú xấu hổ vô cùng; nha đầu kia càng ngày càng nghịch ngợm, thật sự là bị Chỉ Nhi dạy hư mất rồi.
Nàng chính là thật vất vả mới từ trong ngực Cảnh Vân Thiên thoát thân được, nửa dọa nửa năn nỉ, mới lại làm cho hắn ngủ, bị hắn mây mưa vàn vũ đã sắp bị mệt chết, đôi chân đến tận bây giờ vẫn còn mềm nhũn, rồi lại phải vội vã ngồi dậy chạy nhanh đến đây.
Nàng vẻ mặt xấu hổ, đành phải nói sang chuyện khác.
"Trang chủ đâu?"
"Ở bên trong, đã chờ tiểu thư đã nữa ngày rồi! Tiểu thư hôm nay thật vội a, ứng phó xong Cảnh đại hiệp, bây giờ lại phải tiếp chuyện với Phỉ trang chủ, không hổ là hồng nương hoa khôi của Thiền Quyên Lâu chúng ta.”
"Dám giễu cợt ta?"
"Muội nào dám a! Tiểu Chiêu là bội phục sự thông minh lanh lợi của tiểu thư, tiểu thư đã làm cho Cảnh Đầu Mục mê mẩn tâm thần quỵ lụy dưới váy của tiểu thư đó thôi.”
Cũng may là tiểu thư đa mưu túc trí, cố gắng dụ dỗ Cảnh đầu mục ở lại trong phòng, nếu không kế hoạch đêm qua không thể thuận lợi tiến hành rồi.
"Không thèm nghe muội nói nữa, trang chủ còn chờ ta a!"
Chủ tớ hai người vừa nói vừa cười, không chú ý tới có người, khi một chân nàng vừa bước ra khỏi phòng, lập tức rón rén bước theo sau lưng nàng, cũng đem câu chuyện hai người vừa nói toàn bộ thu vào tai, tận mắt nhìn nàng bước về phía Vọng Nguyệt Lâu, có bóng dáng của một nam nhân đang đợi nàng.
Cảnh Vân Thiên hai đấm nắm chặt, hắn không nghĩ tới, nhìn đến, là loại kết quả này.
Tiểu thư hôm nay thật vội a, vừa ứng phó xong Cảnh đại hiệp, vừa muốn đến ứng phó Phỉ trang chủ. . . . . .
Hắn căng thẳng cằm, trán nổi gân xanh, ngực giống như có ai cào xé tim gan của hắn, đây là lý do nàng len lén rời giường, trốn khỏi vòng tay của hắn, , bởi vì có người nam nhân đang chờ nàng.
Tiểu thư đã làm cho Cảnh Đầu Mục mê mẩn tâm thần quỵ lụy dưới váy của tiểu thư đó thôi…
Thì ra, , nàng chính là không cam lòng bị hắn hối hôn, tất cả những chuyện nàng đã làm với hắn, chỉ là vì chứng minh, nàng có thể chinh phục hắn,đem hắn đùa giõn để rửa mối thù xưa.
Hắn đã sớm hoài nghi, nàng có việc gạt hắn, dường như đang âm thầm kế hoạch gì, nếu không có chính tai nghe được, chính mắt nhìn thấy, hắn sẽ không tin tưởng.
Nguyên lai, từ đầu đến cuối, nàng một mực trả thù hắn.
Phó Quân Tú hồn nhiên không biết, chính mình bị Cảnh Vân Thiên theo dõi, cùng Phỉ Lãnh Nghệ sau khi kết thúc vấn đề bí mật bắt bọn thích khách, nàng một mình đang ngồi trước bàn, hai tay chống cằm, suy nghĩ sâu xa .
Phỉ Lãnh Nghệ đã báo với nàng một việc, sự tình quan trọng, nàng không thể không thận trọng lo lắng.
"Tiểu thư, người thật sự định đến ở tại Phỉ Thúy sơn trang?"
"Ừm, trải qua mai phục lần này, Phỉ trang chủ cho rằng thích khách Mẫu Đơn vì muốn ám sát hắn, có thể sẽ xuống tay đối với ta, vì an toàn để..., chúng ta tốt nhất nên đến Phỉ Thúy sơn trang tránh một chút, hắn cũng có thể bảo hộ chúng ta an toàn."
"Chúng ta đi Phỉ Thúy sơn trang, Cảnh đại hiệp kia bên này làm sao bây giờ?"
"Ta đang định đợi lát nữa sẽ nói cho huynh ấy! Trải qua khuyên bảo của ta, Phỉ trang chủ cũng đồng ý , đem kế hoạch của chúng ta nói cho huynh ấy biết."
Phải đến ờ tại Phỉ Thúy sơn trang, nàng đương nhiên phải hỏi qua ý kiến của Cảnh Vân Thiên, nàng cũng không muốn cho hắn hiểu lầm đâu! Nàng chính là đang lo lắng, Cảnh Vân Thiên có thể đáp ứng nàng hay không?
Nhưng mà không quan hệ, nếu hắn không đồng ý, nàng sẽ dùng tài ăn nói khéo léo, mê hoặc thuyết phục hắn, thuyết phục hắn thần phục mới thôi.
Đã chuẩn bị sẳn kế hoạch, nàng không hề lo lắng .
"Ta phải trở về phòng , nói không chừng huynh ấy cũng đã tỉnh, đang tìm ta đây!" Nàng đứng dậy, kích động rời đi, vừa bước ra trước của phòng, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
"Đúng rồi, vị kia cô nương tỉnh không?"
"Tiểu thư là chỉ. . . . . ."
"Chính là vị ca kỹ mới tới kia, Phỉ trang chủ đặc biệt dặn dò, chiếu cố vị cô nương kia thật tốt, ta nhớ là. . . . . . Hình như kêu Song Song phải không?"
Tiểu Chiêu nói: "Nàng ấy vẫn còn đang ngủ, dường như đã hít phải rất nhiều xuân dược. Tiểu thư, tại sao Phỉ trang chủ lại căn dặn chăm sóc cô nương ấy thật đặc biệt? Chẳng lẽ nàng. . . . . . Có cái gì đặc biệt?"
Phó Quân Tú lắc đầu."Huynh ấy không có nói rõ, nhưng mà ta cảm giác được, thái độ của huynh ấy đối với vị kia nữ tử, dường như có sự gì khá đặc biệt."
Nói không chừng, Phỉ Lãnh Nghệ vừa mắt phải nàng kia, mà nàng cũng phát hiện, vị cô nương tên Song Song kia, cũng không như là ca kỹ bình thường, nhưng cũng không giống như là người của bang phái Mẫu Đơn tới thích khách. Bởi vì, có người thích khách nào đang trong lúc hành động ám sát, chạy đến trong phòng vù vù ngủ say sưa?
"Đã biết, tiểu thư, chúng tôi đã thông báo vơi Xuân Hoa tỷ, đặc biệt chiếu cố nàng."
Phó Quân Tú yên tâm gật đầu, sau khi dặn dò tỉ mỉ chuyện cần phải làm cho Chỉ Nhi và Tiểu Chiêu, sau đó nhanh chóng trở về Mai viện.
Một bước vào trong phòng, nàng không khỏi giật mình đứng yên.
"A, huynh đã tỉnh! Muội đang định đến gọi huynh dậy để dùng cơm trưa a."
"Không cần , ta đang muốn rời đi."
"Gấp như vậy làm gì? Dùng xong ngọ thiện hãy đi."
Nàng muốn ôm hắn, lại bị tay hắn ngăn nàng lại, làm cho nàng không khỏi sửng sốt, thình lình nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng băng giá của hắn.
"Làm sao vậy? Huynh. . . . . . Thật lạnh nhạt."
Ánh mắt hắn, làm cho tim nàng đột nhiên căng thẳng, đột nhiên hắn giống như người xa lạ, cảm giác thật sự khó chịu, rõ ràng người của hắn ngay tại trước mắt, nàng lại cảm thấy được không gặp được hắn.
"Chúng ta không cần gặp lại ."
"Cái gì?"
Mặt của hắn từ đầu đến cuối vẫn không chút thay đổi, đối thái độ của nàng, thật khác xa lúc trước, ngay cả giọng điệu đều là lạnh như băng.
"Ta sẽ không cưới một nữ tử thanh lâu, làm thê tử của ta."
Phó Quân Tú cả người chấn động kịch liệt, kinh ngạc trợn mắt nhìn hắn, không thể tin được, lời này là từ hắn trong miệng nói ra.
"Huynh đang nói đùa với muội sao?"
Hắn nhìn nàng thật sâu, Rất lâu sau đó, mới chậm rãi mở miệng: "Trò chơi đã xong."
Hắn nói, nàng là trò chơi, là trả thù nàng, mà nàng nghĩ đến, hắn theo ngay từ đầu, coi như đây là một trò chơi đấu sức xem ai sẽ ngã xuống trước.
Hành động của hắn là muốn báo thù nàng đã làm nhục hắn..
Nàng cứng ngắc như một khúc gỗ, không thể động đậy, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt lạnh lùng không mang theo một tia tình cảm nào, sự lạnh lẽo từ đôi mắt hắn xâm nhập thẳng vào tâm nàng.
Một bàn tay, hung hăng đánh vào trên mặt hắn.
Hắn không né tránh, giống như bàn tay này là cố ý đưa cho của nàng, nhưng bị đánh đau, cũng lòng của nàng đau.
Nam nhân này, lại phụ bạc nàng.
Chỉ là lời lẽ quyến rũ, đã làm trong cơ thể hắn dấy lên ngọn lửa dục niệm hừng hực, muốn ngừng mà không được! Nữ nhân đáng yêu này, luôn luôn có biện pháp quyến rũ tâm dương của hắn khó nhịn.
Hôn lên đôi môi nóng bỏng của nàng, thưởng thức vị ngọt lịm trong miệng của nàng,ôn tồn ngọt ngào của nàng, hòa tan môi lưỡi với nhau.
Thừa dịp hắn đang mê say, nàng vội vàng đối với người đang đứng đợi ngoài cửa sổ khoa tay múa chân, hai tay ra hiệu cho hắn.
(Ta cũng không biết, các huynh tự mình xem xét mà hành động).
Giơ một bàn tay hướng lên cổ ra hiệu: (Giết!)
(Giết hắn!)
Mắt đẹp giận trừng mắt nhìn tên đang đứng trên cành cây, giương nanh múa vuốt.
(Ngươi muốn chết a, nói bậy bạ gì thế!)
Hai tay sửa lại ra dáng đánh vào đầu.
(Bằng không đánh bất tỉnh hắn!)
Bị hôn đến đôi môi sưng phồng đỏ bừng, đôi tay vội vã ôm người nam nhân nàng yêu say đắm đẩy mặt hắn vào bờ ngực tròn trịa của nàng, vôi vã ra hiệu.
(Không được! Không được làm thương tổn hắn!)
Hắn là báu vật suốt đời này của nàng, nàng mới không bao giờ đánh bất tỉnh hắn đâu!
Dù sao chỉ cần có thể làm cho hắn lúc này không cần rời đi, cực lực quyến rũ hắn, dời đi sự chú ý đến động tĩnh xung quanh của hắn là được rồi.
Cảnh Vân Thiên sa vào nơi tròn trịa thơm ngát mê người này, cơ hồ như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Hắn là nam nhân, là một nam nhân đang tràn đầy sức lực, dù đang bị dục hỏa thiêu đốt nóng cháy ở hạ thân, nhưng hắn cũng là một người đàn ông biết kiềm chế.
Chính mình nếu không dừng tay, sẽ làm mọi chuyện càng không thể vãn hồi, hắn không nên lúc này ăn nàng, tuy rằng hắn đang muốn đến phát cuồng, nhưng cũng nên cho nàng một danh phận, chính thức cưới nàng làm vợ, con gái đã xuất giá, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận ăn nàng sạch sẽ.
Hắn dùng hết tất cả nghị lực có được đem mặt từ bộ ngực sữa mềm mại thơm ngát của nàng ngẩng lên.
"Không được, nếu cứ tiếp tục như thế này, ta sợ ta sẽ nhịn không được ——"
Ngoài cửa sổ xa xa, chợt thấy ánh lửa.
"Hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, ta không làm phiền nàng——"
Mấy bóng đen ngoài cửa sổ, đang bay lượn từ trên xuống dưới.
"Tú Nhi ta sẽ đến tìm nàng sau."
Nói đùa sao, bên ngoài lúc này đang dầu sôi, lửa bỏng, mưu kế đã sắp hoàn thành,lúc này sao có thể để cho hắn đi a!
Nàng mạnh đánh về phía hắn, ôm cổ của hắn, kéo vào bộ ngực mềm mại của nàng một lần nữa, cũng vừa kịp lúc che khuất tầm mất hắn, không cho hắn thấy ánh lửa hiệu ngoài xa, không cho hắn có cơ hội quay đầu.
"Đừng rời đi, muội xin huynh. . . . . ."
Nàng một bên cảnh giác nhìn ra bên ngoài, một bên đem hết toàn lực hấp dẫn hắn,dùng tiếng nói mềm yếu mê hoặc, thêu rụi chút lí trí cuối cũng còn sót lại của hắn.
Hắn than nhẹ một tiếng, lần thứ hai bị mê hoặc bởi bộ ngực căng tròn của giai nhân lúc này, vốn dĩ cái sa màn đã được buông xuống từ lâu, cái áo khoác mỏng manh của nàng cũng đã được lột ra, còn cái trường bào của hắn nằm chơ vơ trên mặt đất,dĩ nhiên quần áo không chỉnh tề.
Vật nhỏ mê người này,quả thực nhanh chóng làm cho hắn phát cuồng.
Nàng cực lực khiêu khích hắn, để cho hắn chìm đắm trong thân thể mềm mại của nàng, một đôi mắt kinh hoàng lúc nào cũng nhìn chằm chăm ra cửa sổ, bất chợt một gã thích khách mặt mày dữ tợn tiến vào phòng, lập tức bị một đám người không tiếng động bao vây, kiềm kề cổ, ra hiệu im lặng,ba chân bốn cẳng dùng nắm đấm tiếp đãi, lôi đi!
"Trái tim của nàng . . . . . . đập thật nhanh. . . . . ."
"Đúng vậy. . . . . ." Nàng thiếu chút nữa bị hù chết, tim đập không nhanh mới là lạ.
Vừa mới nhẹ nhàng thở ra, nàng trừng lớn tròng mắt, chỉ còn thiếu chút nữa đã bị rớt ra ngoài, bởi vì một đám thích khách nữa lại tới, cầm thanh đại đao to, từ từ tiếp cận,lén lút bổ về phía Cảnh Vân Thiên.,
Nàng nhịn không được hít một hơi thật mạnh.
"Làm sao vậy?" Gương mặt đang chôn sâu giữa hai gò bồng đảo thơm phưng phức kia,ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn nàng.
Nhóm thích khách lại bị chung quanh thần không biết quỷ không hay bắt lấy tay chân ý bảo im miệng, vội vã lôi sang một bên đi.
"Tiếp tục. . . . . . Muội, muội rất thích. . . . . ." Kéo đậu hắn áp trở về, vùi sâu vào bộ ngực của nàng.
Nhiệt tình của nàng làm hắn nhiệt huyết sôi trào, càng thêm cố gắng dùng môi lưỡi cách một lớp sa mo ngr liếm mút, khiêu khích bộ ngực sữa của giai nhân căng phồng lên, hai nụ hoa phấn hồng mẫn cảm kia dựng đứng lên như mời mọc.
Địch ta hai phương, kết thành một khối đánh đấm nhau trong âm thầm,diễn không tiếng động , mãi đến khi có người không cẩn thận đụng vào bàn, đẩy ngã đồ vật trên bàn.
"Người nào!"
Cảnh Vân Thiên kinh hãi, cảnh giác nhảy xuống giường, nhìn xung quanh, giống như một con hắc báo bị quấy nhiễu địa bàn , cả người phát ra nguy hiểm.
Phó Quân Tú vội đi theo xuống giường, giữ chặt hắn."Không ai a, huynh nghe lầm thôi."
"Không, tai của ta xác thực nghe được tiếng vang."
Trái tim của nàng cơ hồ như muốn ngừng đập, lén nhìn ra thấy có người đang trốn dưới gầm bàn, có đang trốn dưới gầm giường, có người chui vào tủ áo, cả đám đang kề dao uy hiếp kẻ trên trán cũng toát mồ hôi lạnh, so với nàng cũng không tốt hơn là mấy.
Nếu còn tiếp tục như vậy, Cảnh Vân Thiên rất nhanh sẽ phát hiện, cái khó ló cái khôn, nàng dùng tay mò một cái bình hoa, đem nó phóng ra phía sau lưng.
"Ai nha, thì ra là bình hoa ngã."
Cảnh Vân Thiên quay đầu lại, mày rậm nhướng cao."Bình hoa?"
"Nhất định là con mèo con mà Xuân Hoa tỉ nuôi nhảy vào đây, làm ngã bình hoa của muội , nhìn, cửa sổ còn chưa có đóng."
Nàng làm bộ đem bình hoa dọn xong, đóng cửa sổ lại, không để cho hắn có thời gian nghĩ ngợi lung tung, kéo hắn quay về trên giường, lấy một tay hắn đẩy ngã xuống.
Hắn mở to mắt kinh ngạc, nhìn thấy nàng đem ngọn đèn dầu thổi tắt, buông hạ sa màn, thân thể mềm mại mà mê người kia, mềm mại khóa ngồi ở trên người hắn .
Sự chủ động lớn mật của nàng ,làm cả người hắn không khỏi nóng lên, không thể dời đi tầm mắt, nhanh nhìn chằm chằm nàng.
Chuyện tới hiện giờ, nàng quyết định bất cứ giá nào !
Ánh trăng bàng bạc chiếu sáng, soi rọi ra bóng dáng lả lướt yêu kiều của nàng,dáng người quyến rũ mất hồn, đôi môi đỏ mọng chủ động áp lên môi hắn, bàn tay lướt nhẹ cởi bỏ vạt áo hắn, ấn hạ từng nụ hôn, từ gáy của hắn, kéo dài xuống, dài xuống.
"Nhắm mắt lại." Nàng dùng tiếng nói quyến rũ du dương, mê hoặc hắn.
Khi hắn thuận theo nhắm mắt lại, nàng lập tức dùng tay vén sa màn lên, ra hiệu cho những người đang ở phòng ngoài, đang kềm chặt bốn tên thich khách, đang núp dười gầm bàn, trong tủ áo, dưới gầm giường, lén lút chui ra ngoài.
Mọi người rón ra rón rén di chuyển thân mình, nâng mấy tên thích khách bị đánh đến ngất xỉu, tất cả đều không dám hô hấp, chỉ sợ một cái vô ý, kinh động đến vị Thiết đầu mục kia.
"Đừng nhúc nhích!"
Hét lớn một tiếng, trong phút chốc, mọi người bị dọa đến linh hồn cơ hồ muốn chạy mất xác. Toàn bộ mọi người đứng yên giống như là bị điểm huyệt, cứng đờ bất động, ngay cả Phó Quân Tú cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lưng lạnh cả người.
Ông trời ạ! Bị phát hiện rồi sao? Hai hắn mắt tràn ngập tơ máu, thanh âm khàn khàn ở bên tai nàng cảnh cáo: "Muội còn động đậy, sẽ hại ta kềm chế không được."
Dọa nàng ngây ngốc cả người, thật vất vả mới tìm về được thần trí, nguyên lai hắn chỉ chính là chuyện này.
Sau khi hiểu được ý tứ của hắn, nàng lộ ra một nụ cười - quyến rũ, híp mắt chinh phục, lần thứ hai lại tiếp tục quyến rũ hắn, giọng nói mềm mại như tơ, lời nói thốt ra ngọt ngào như rót mật vào tay hắn.
"Muội, chính là muốn huynh toàn tâm toàn ý yêu muội,từ giờ trở đi, cho dù có xảy ra chuyện gì, nghe được thanh âm gì, cũng không cho phép huynh tìm lý do mà buông muội ra.”
Ám chỉ như thế này đã đủ rõ ràng đi? Lúc này không đi, còn đợi đến khi nào.
Bóng người lén lút, thừa dịp hai người trên giường đang nói chuyện, từng bước từng bước chuồn ra phòng ngoài, không dám có sự chần chờ.
Nàng lấy sở học suốt đời cực lực lấy lòng hắn, mị dụ hắn, dùng đôi môi cánh hoa mềm mại, vừa hôn vừa cắn nhè nhẹ lên đôi môi hắn, lên tai hắn, kéo dài xuống ngực hắn,, hai tay cũng không nhàn rỗi,lớn mật vuốt ve thân thể tinh tráng nóng bỏng của hắn.
Dần dần, nam nhân thở dốc tiếng hít thở trở nên dồn dập.
Nàng chính là một người luôn kiêu ngạo, cho dù làm bất cứ chuyện gì nàng cũng thật sự quyết tâm làm cho đến nơi đến chốn, cho dù chuyện trên giường hầu hạ phu quân, nàng cũng muốn học đến thật hoàn thiện, sẽ làm cho hắn không còn đường thối lui hay chống cự, mê hoặc hắn bằng những bí kíp kĩ xảo phòng the mà nàng đã cố tâm học từ cách nay rất lâu rồi, nay đã có dịp vận dụng. ^^
Nàng chính là muốn trêu chọc hắn tâm dương khó nhịn, cách một lớp quần áo, nàng dùng bộ ngực căng tròn kia, cọ xát vào bộ ngực trần của hắn, làm cho hắn dục hỏa lan tràn, không còn rảnh rỗi quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Cảnh Vân Thiên nhịn không được phát ra tiếng than nhẹ khó chịu , một cỗ dục vọng bị đọng lại đã lâu, đang muốn vỡ đê.
Nàng một bên hấp dẫn hắn, một bên chú ý động tĩnh trong phòng , mãi đến khi xác định tất cả mọi người đi rồi, nàng rốt cục có thể trộm thả lỏng tâm tư, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Bây giờ, nàng có thể thả hắn đi .
Nàng ngồi dậy, mím mím môi, ra vẻ miễn cưỡng, sửa sang áo lại nói: “ Nhưng mà muội đã nghĩ thông suốt rồi,miễn cưỡng người luôn không tốt lắm, nếu đại nhân không muốn, muội sẽ không làm ngài phải khó xử." ( *cười man rợ* Hô hô, muộn rồi nàng ơi!)
Có một số việc, không phải nói dừng lại là có thể dừng, nhất là đối với một nam nhân đang dục hỏa đốt cháy người như thế này, hiện tại giờ phút này cũng có thể làm cho một chính nhân quân tử rơi vào tội lỗi.
Ở dưới thân nam nhân sớm khắc chế tới cực điểm, không hề có ý định dừng lại, khi đã nếm trải, đương nhiên càng lúc muốn càng nhiều hơn.
"A ——"
Hắn xoay người mạnh đem nàng áp chế dưới thân hắn, một luồng hơi nóng phà ở bên tai kháng nghị nàng: "Chính muội đã bắt đầu, phải kết thúc."
Lúc này nghĩ muốn đuổi hắn đi, không có cửa đâu! Ngay cả cửa sổ cũng không có đường cho nàng thoát đâu! Hắn muốn nàng, điên cuồng muốn nàng, nếu không chiếm được nàng lúc này, hắn chắc chắn sẽ vì bất mãn mà chết bất đắc kì tử a!
Quần áo của nàng đã bị hắn thô bạo xé rách,miệng nàng nở ra nụ cười khẽ ;hắn muốn nàng như thế , làm cho nàng vui vẻ cực kỳ.
Mây mưa bốc lên, hắn xâm nhập nàng, đau đớn giống như xé rách cả người nàng ra thành hai khối, làm cho nàng nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Nhưng nàng không sợ đau, vì hắn, nàng có thể nhịn.
Nàng biết, lúc này không thể để cơn đau làm hỏng, nàng phải chủ động, bởi vì, nàng muốn cho hắn thưởng thức, cái gì tên là dục tiên dục tử.
Nàng, đang khống chế dã thú. . . . . .
Trong niềm hoan lạc sướng khoái cực độ, làm hắn rít gào ra tiếng."Đáng chết! Muội đi đâu học được vậy!"
Nàng vô tội hờn dỗi: "Huynh không thích sao?"
Không thích?
Không! Hắn thích đến phát điên luôn ấy chứ! Dục vọng vì nàng càng lúc càng thêm điên cuồng. Càng thêm thâm nhập sâu hơn vào nàng.
Hắn rốt cuộc chịu không nổi, đem nàng áp đảo, ở trên người nàng tận tình phát tiết cuồng dã nguyên thủy nhất giống như càng lúc càng không thể hưởng thụ đủ nàng, càng giải khát chỉ càng thêm khát.
Trong trướng rèm, kích tình càng dâng cao,kịch liệt như lửa cháy hừng hực, dương như muốn thiêu rụi laacn nhau, hòa tan vào nhau, nam nhân dũng mãnh tận tình dùng hết sức lực, nhìn nữ nhân yêu kiều, nam nhân thở dốc, mồ hôi hòa tan vào nhau. Một lần, lại một lần, liên tục suốt một đêm. . . . . .
*********
Nhìn nam nhân ở bên cạnh nàng đang ngủ say, lòng của nàng tràn ngập ngọt ngào vô hạn .
Sáng sớm ánh rạng đông hiện ra, nàng mặc dù mệt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào mừng như điên, mà hưng phấn e rằng khó đi vào giấc ngủ. Rốt cuộc, hắn cũng thuộc về nàng.
"Tiểu thư." Ngoài cửa phòng, truyền đến nhỏ giọng kêu to.
Nàng lặng lẽ đứng dậy, sợ kinh động hắn, nhẹ tay nhẹ chân mặc xiêm y, đi ra nội phòng, đem cửa nhẹ nhàng mở ra, Tiểu Chiêu ở ngoài cửa dường như đã chờ lâu.
"Sự tình làm được như thế nào?"
"Chúng ta đã bắt,cấu,cào vài tên thích khách ——"
"Suỵt. . . . . ."
Phó Quân Tú sợ làm ồn đến người đang ngủ trên giường, cũng sợ bị hắn nghe được, nàng lôi kéo Tiểu Chiêu.
"Chúng ta đến phía trước nói đi."
Hai người rón rén bước đi nhè nhẹ đi vào phòng khách, nơi này nói chuyện thì tiện hơn , Phó Quân Tú khẩn cấp lôi kéo Tiểu Chiêu ngồi xuống, hỏi: "Đã bắt được thích khách ? Có hỏi ra được chủ mưu là ai không?"
Tiểu Chiêu lắc đầu."Những tên thích khách này đều chịu qua sự huấn luyện nghiêm khắc, miệng thật sự cứng, chưa hỏi ra gì tin tức."
Phó Quân Tú khó nén thất vọng.
Suy nghĩ kĩ lại, muốn hỏi thăm tin tức cử Mẫu Đơn từ trong miệng của những tên thích khách này thật không phải chuyện dễ dàng như vậy .
Mẫu Đơn giúp thích khách, là một người tâm ngoan thủ lạt, bọn họ xuất quỷ nhập thần, theo dõi gắt gao chặt chẻ, lần này thiết kế già bẫy,có thể bắt được mấy tên thích khách này, đã là rất có tiến triển rồi.
"Tiểu thư, Phỉ trang chủ muốn gặp người."
"Ngay bây giờ?"
"Huynh ấy đang ở Vọng Nguyệt Lâu chờ tỷ."
Phó Quân Tú quay đầu lại nhìn vào nội phòng , trầm ngâm một lát, mới lại quay lại đầu. “ Được rồi, muội đi thông báo cho huynh ấy hay, ta thay đổi xiêm y xong, sẽ ra ngoài ấy diện kiến."
"Dạ"
Tiểu Chiêu nhìn tiểu thư cáo lui sau, vội phúc mệnh đi.
Phó Quân Tú rời khỏi phòng khách, xuyên qua tiểu viện, lặng lẽ đẩy cửa nội phòng ra, người trên giường hô hấp vững vàng, vẫn ngủ say như cũ, nàng lúc này mới yên tâm.
Cầm bộ xiêm ý,mặc ban ngày, nàng đi đến phía sau bình phong, bắt đầu tháo thắt lưng, lần lần tuột váy bằng sa mỏng xuống, một tấm thân trần ngà ngõ như ẩn như hiện.
Mạnh, một đôi tay cánh tay phía sau, đem thân thể trần trụi mê người mềm mại ôm vào lồng ngực ấm nóng trần trụi của hắn.
"Nha ——" nàng hô nhỏ, kinh ngạc hết sức, rất nhanh chóng nhận ra cánh tay quen thuộc này, cùng với mùi vị của hắn."Huynh sao lại tỉnh giấc?"
"Nàng đi đâu?"
"Không có a, nhưng thật ra huynh, sao không ngủ thêm chút nữa?"
"Đã đói bụng ." Hơi thở nóng rực, thổi vào lỗ tai mẫn cảm của nàng.
"Thật à? Kia. . . . . . Để muội gọi người làm chút ddierm tâm mang đến cho huynh."
"Không cần." Đại chưởng vỗ về chơi đùa bộ ngực meefm mại tròn lẳn của nàng, giọng nói khản đặc tràn đầy ham muốn.
."Ta chỉ muốn ăn nàng."
Nàng nhẹ nhàng giãy dụa ."Không được đâu."
"Tại sao?"
"Ách. . . . . . Bởi vì. . . . . . Chúng ta đã trễ lắm rồi, bây giờ đã gần giữa trưa. . . . . ."
Cơ hồ suốt một đêm qua, hai người bọn họ mây mưa thất thường, đến gần sáng mới chợp mắt ước chừng khoảng hai canh giờ mà thôi.
"Này muốn trách thì nên trách nàng a, ai bảo nàng khi đang ở trước mặt ta lại thoát quần áo xuống làm chi. . . . . ."
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có nữ nhân có thể làm cho hắn si mê điên cuồng như thế.
Hắn không phải là người nam nhân ham me nữ sắc, nhưng không hiểu vì sao lại si mê nàng đến điên cuồng.
Hắn nhớ rõ rất rõ ràng, vật nhỏ xảo quyệt này, đêm qua nàng đã dùng kỹ xảo độc đáo như thế nào để đến tra tấn hắn, mà hắn, cũng muốn phải đáp lại nàng cho thật đầy đử.
Nàng trong lòng kêu khổ, không thể trì hoãn lâu nữa, rồi lại không thể chống đỡ sự tra tấn ngọt ngào này của hắn,bị vây ở hơi thở mãnh liệt của hắn, chỉ có thể đáng thương hề hề mặc cho hắn cố tình làm bậy.
*********
Tiểu Chiêu ở ngoài cửa sốt ruột chờ đợi, nhìn lên gặp bóng dáng của tiểu thư, lập tức đón nhận.
"Tiểu thư, tỷ đã tới, đợi mãi vẫn không thấy tỷ tới, muội đang định cùng Chỉ Nhi đi tìm tỷ ——"
"Khụ. . . . . . Có một số việc trì hoãn ."
"Chuyện gì trì hoãn?" Nhìn gương mặt bỗng dưng đỏ bừng của nàng, Tiểu Chiêu lập tức hiểu.
Phó Quân Tú tặng cho nha hoàn lắm chuyện một cái liếc mắt, ."Không được hỏi, cũng không cho nói."
"Hỏi cái gì? Nói cái gì? Cái gì muội cũng không biết nha."
Tiểu Chiêu ra dáng như muốn cười, nhưng ráng nén lại, làm cho Phó Quân Tú xấu hổ vô cùng; nha đầu kia càng ngày càng nghịch ngợm, thật sự là bị Chỉ Nhi dạy hư mất rồi.
Nàng chính là thật vất vả mới từ trong ngực Cảnh Vân Thiên thoát thân được, nửa dọa nửa năn nỉ, mới lại làm cho hắn ngủ, bị hắn mây mưa vàn vũ đã sắp bị mệt chết, đôi chân đến tận bây giờ vẫn còn mềm nhũn, rồi lại phải vội vã ngồi dậy chạy nhanh đến đây.
Nàng vẻ mặt xấu hổ, đành phải nói sang chuyện khác.
"Trang chủ đâu?"
"Ở bên trong, đã chờ tiểu thư đã nữa ngày rồi! Tiểu thư hôm nay thật vội a, ứng phó xong Cảnh đại hiệp, bây giờ lại phải tiếp chuyện với Phỉ trang chủ, không hổ là hồng nương hoa khôi của Thiền Quyên Lâu chúng ta.”
"Dám giễu cợt ta?"
"Muội nào dám a! Tiểu Chiêu là bội phục sự thông minh lanh lợi của tiểu thư, tiểu thư đã làm cho Cảnh Đầu Mục mê mẩn tâm thần quỵ lụy dưới váy của tiểu thư đó thôi.”
Cũng may là tiểu thư đa mưu túc trí, cố gắng dụ dỗ Cảnh đầu mục ở lại trong phòng, nếu không kế hoạch đêm qua không thể thuận lợi tiến hành rồi.
"Không thèm nghe muội nói nữa, trang chủ còn chờ ta a!"
Chủ tớ hai người vừa nói vừa cười, không chú ý tới có người, khi một chân nàng vừa bước ra khỏi phòng, lập tức rón rén bước theo sau lưng nàng, cũng đem câu chuyện hai người vừa nói toàn bộ thu vào tai, tận mắt nhìn nàng bước về phía Vọng Nguyệt Lâu, có bóng dáng của một nam nhân đang đợi nàng.
Cảnh Vân Thiên hai đấm nắm chặt, hắn không nghĩ tới, nhìn đến, là loại kết quả này.
Tiểu thư hôm nay thật vội a, vừa ứng phó xong Cảnh đại hiệp, vừa muốn đến ứng phó Phỉ trang chủ. . . . . .
Hắn căng thẳng cằm, trán nổi gân xanh, ngực giống như có ai cào xé tim gan của hắn, đây là lý do nàng len lén rời giường, trốn khỏi vòng tay của hắn, , bởi vì có người nam nhân đang chờ nàng.
Tiểu thư đã làm cho Cảnh Đầu Mục mê mẩn tâm thần quỵ lụy dưới váy của tiểu thư đó thôi…
Thì ra, , nàng chính là không cam lòng bị hắn hối hôn, tất cả những chuyện nàng đã làm với hắn, chỉ là vì chứng minh, nàng có thể chinh phục hắn,đem hắn đùa giõn để rửa mối thù xưa.
Hắn đã sớm hoài nghi, nàng có việc gạt hắn, dường như đang âm thầm kế hoạch gì, nếu không có chính tai nghe được, chính mắt nhìn thấy, hắn sẽ không tin tưởng.
Nguyên lai, từ đầu đến cuối, nàng một mực trả thù hắn.
Phó Quân Tú hồn nhiên không biết, chính mình bị Cảnh Vân Thiên theo dõi, cùng Phỉ Lãnh Nghệ sau khi kết thúc vấn đề bí mật bắt bọn thích khách, nàng một mình đang ngồi trước bàn, hai tay chống cằm, suy nghĩ sâu xa .
Phỉ Lãnh Nghệ đã báo với nàng một việc, sự tình quan trọng, nàng không thể không thận trọng lo lắng.
"Tiểu thư, người thật sự định đến ở tại Phỉ Thúy sơn trang?"
"Ừm, trải qua mai phục lần này, Phỉ trang chủ cho rằng thích khách Mẫu Đơn vì muốn ám sát hắn, có thể sẽ xuống tay đối với ta, vì an toàn để..., chúng ta tốt nhất nên đến Phỉ Thúy sơn trang tránh một chút, hắn cũng có thể bảo hộ chúng ta an toàn."
"Chúng ta đi Phỉ Thúy sơn trang, Cảnh đại hiệp kia bên này làm sao bây giờ?"
"Ta đang định đợi lát nữa sẽ nói cho huynh ấy! Trải qua khuyên bảo của ta, Phỉ trang chủ cũng đồng ý , đem kế hoạch của chúng ta nói cho huynh ấy biết."
Phải đến ờ tại Phỉ Thúy sơn trang, nàng đương nhiên phải hỏi qua ý kiến của Cảnh Vân Thiên, nàng cũng không muốn cho hắn hiểu lầm đâu! Nàng chính là đang lo lắng, Cảnh Vân Thiên có thể đáp ứng nàng hay không?
Nhưng mà không quan hệ, nếu hắn không đồng ý, nàng sẽ dùng tài ăn nói khéo léo, mê hoặc thuyết phục hắn, thuyết phục hắn thần phục mới thôi.
Đã chuẩn bị sẳn kế hoạch, nàng không hề lo lắng .
"Ta phải trở về phòng , nói không chừng huynh ấy cũng đã tỉnh, đang tìm ta đây!" Nàng đứng dậy, kích động rời đi, vừa bước ra trước của phòng, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
"Đúng rồi, vị kia cô nương tỉnh không?"
"Tiểu thư là chỉ. . . . . ."
"Chính là vị ca kỹ mới tới kia, Phỉ trang chủ đặc biệt dặn dò, chiếu cố vị cô nương kia thật tốt, ta nhớ là. . . . . . Hình như kêu Song Song phải không?"
Tiểu Chiêu nói: "Nàng ấy vẫn còn đang ngủ, dường như đã hít phải rất nhiều xuân dược. Tiểu thư, tại sao Phỉ trang chủ lại căn dặn chăm sóc cô nương ấy thật đặc biệt? Chẳng lẽ nàng. . . . . . Có cái gì đặc biệt?"
Phó Quân Tú lắc đầu."Huynh ấy không có nói rõ, nhưng mà ta cảm giác được, thái độ của huynh ấy đối với vị kia nữ tử, dường như có sự gì khá đặc biệt."
Nói không chừng, Phỉ Lãnh Nghệ vừa mắt phải nàng kia, mà nàng cũng phát hiện, vị cô nương tên Song Song kia, cũng không như là ca kỹ bình thường, nhưng cũng không giống như là người của bang phái Mẫu Đơn tới thích khách. Bởi vì, có người thích khách nào đang trong lúc hành động ám sát, chạy đến trong phòng vù vù ngủ say sưa?
"Đã biết, tiểu thư, chúng tôi đã thông báo vơi Xuân Hoa tỷ, đặc biệt chiếu cố nàng."
Phó Quân Tú yên tâm gật đầu, sau khi dặn dò tỉ mỉ chuyện cần phải làm cho Chỉ Nhi và Tiểu Chiêu, sau đó nhanh chóng trở về Mai viện.
Một bước vào trong phòng, nàng không khỏi giật mình đứng yên.
"A, huynh đã tỉnh! Muội đang định đến gọi huynh dậy để dùng cơm trưa a."
"Không cần , ta đang muốn rời đi."
"Gấp như vậy làm gì? Dùng xong ngọ thiện hãy đi."
Nàng muốn ôm hắn, lại bị tay hắn ngăn nàng lại, làm cho nàng không khỏi sửng sốt, thình lình nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng băng giá của hắn.
"Làm sao vậy? Huynh. . . . . . Thật lạnh nhạt."
Ánh mắt hắn, làm cho tim nàng đột nhiên căng thẳng, đột nhiên hắn giống như người xa lạ, cảm giác thật sự khó chịu, rõ ràng người của hắn ngay tại trước mắt, nàng lại cảm thấy được không gặp được hắn.
"Chúng ta không cần gặp lại ."
"Cái gì?"
Mặt của hắn từ đầu đến cuối vẫn không chút thay đổi, đối thái độ của nàng, thật khác xa lúc trước, ngay cả giọng điệu đều là lạnh như băng.
"Ta sẽ không cưới một nữ tử thanh lâu, làm thê tử của ta."
Phó Quân Tú cả người chấn động kịch liệt, kinh ngạc trợn mắt nhìn hắn, không thể tin được, lời này là từ hắn trong miệng nói ra.
"Huynh đang nói đùa với muội sao?"
Hắn nhìn nàng thật sâu, Rất lâu sau đó, mới chậm rãi mở miệng: "Trò chơi đã xong."
Hắn nói, nàng là trò chơi, là trả thù nàng, mà nàng nghĩ đến, hắn theo ngay từ đầu, coi như đây là một trò chơi đấu sức xem ai sẽ ngã xuống trước.
Hành động của hắn là muốn báo thù nàng đã làm nhục hắn..
Nàng cứng ngắc như một khúc gỗ, không thể động đậy, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt lạnh lùng không mang theo một tia tình cảm nào, sự lạnh lẽo từ đôi mắt hắn xâm nhập thẳng vào tâm nàng.
Một bàn tay, hung hăng đánh vào trên mặt hắn.
Hắn không né tránh, giống như bàn tay này là cố ý đưa cho của nàng, nhưng bị đánh đau, cũng lòng của nàng đau.
Nam nhân này, lại phụ bạc nàng.
Danh sách chương