Editor: Miemei
Quý Tử Nhàn cầm di động đi tới đi lui trong phòng, cô ta vẫn luôn chờ tin nhắn của Quách Lệ, đã đến giờ này rồi mà đối phương còn chưa có tin tức, thế này là không thành công hay thế nào, cũng phải có một câu trả lời chứ? Cô ta nhìn nhìn thời gian trên di động, đã sắp mười giờ rồi, Vu Kiều đi tập gym đâu có trễ đến vậy, giờ này phòng tập đoán chừng cũng đã đóng cửa rồi, có thành công không lúc này cũng phải có kết quả rồi.
Quý Tử Nhàn thật sự chờ không nổi nữa, thế là nhắn vài cái tin cho Quách Lệ, nhưng đã qua rất lâu cũng không nhận được hồi âm.
Không sai, chuyện hôm nay đều do một tay Quý Tử Nhàn bày ra, nhưng cô ta làm hết sức bí mật.
Cô ta biết số di động của một vài người làm trong nhà, dù sao cũng là nhà của cô ta, thế là cô ta liền nghĩ cách mua một cái sim điện thoại không có đăng kí, còn có một cái điện thoại second hand, sau đó liên lạc với Quách Lệ bằng tin nhắn, cô ta biết tình trạng gia đình của Quách Lệ, hơi dụ dỗ vài câu đối phương đã buông lỏng.
Tiếp đó Quý Tử Nhàn không ngừng cố gắng, cô ta ngụy trang rồi đi đến máy ATM chuyển tiền cho Quách Lệ, Quách Lệ nhận được hai mươi ngàn tiền cọc đương nhiên càng thêm động lòng, vốn có hơi dao động, nhưng người bên kia tin nhắn đã đồng ý với cô ta rồi, chỉ cần thành công thì sẽ cho cô ta một trăm ngàn, cũng không cần làm lớn quá, tìm mấy người đàn ông chơi đùa với Vu Kiều, tiện đó chụp vài bức ảnh, đoán chừng Vu Kiều cũng không dám làm ầm lên đâu.
Quý Tử Nhàn còn dạy Quách Lệ, không quen biết ai cũng không cần lo, lên mạng tìm những diễn đàn bí mật một chút đăng bài tuyển người, vừa đăng thì có thể tuyển được rồi.
Dù sao cả quá trình đều là cô ta dạy còn Quách Lệ làm, bản thân thì không dính tay vào một chút nào, cô ta sợ bị điều tra ra.
Quách Lệ đần độn, cô ta đi học không được mấy năm, Quý Tử Nhàn dụ dỗ vài câu, lại cộng thêm số tiền lớn như thế, đầu cô ta liền nóng lên đến khí thế ngất trời, vô cùng tích cực, thậm chí ngay cả người phía sau tin nhắn là ai cô ta cũng không biết, đối phương có thù hằn gì với Vu Kiều cô ta cũng không quan tâm.
Cô ta và bốn tên lưu manh được tuyển đã bàn bạc xong rồi, chuyện thành sẽ cho bọn chúng mười ngàn đồng.
Vốn bốn tên kia chê ít, nhưng Quách Lệ nói, Vu Kiều là người giàu có, các người có ảnh nóng của chị ta, sau này có thể vơ vét từ từ, chị ta chắc chắn không dám nói gì, đến lúc đó mười ngàn có là cọng lông gì đâu.
Bốn tên kia nghe vào thấy cũng có lí, bọn họ cũng đã nhìn thấy ảnh của Vu Kiều rồi, vẻ đẹp đó, đáng!
Đã qua rất lâu vẫn chưa nhận được hồi âm Quý Tử Nhàn càng thêm sốt ruột, cuối cùng thật sự nhịn không được nữa cô ta liền gọi điện qua đó, nhưng vẫn không gọi được như trước cô ta còn không biết, di động của Quách Lệ đã trở thành vật chứng bị cảnh sát lưu giữ.
Trong lòng Quý Tử Nhàn hoang mang, thế này rốt cuộc là chuyện gì, thành công hay không ít nhất cũng phải cho một câu trả lời chứ, sao mà một chút hồi âm cũng không có vậy.
Loại chuyện thế này lần đầu tiên làm, cho dù cô ta có lòng dạ độc ác đi nữa thì cũng sẽ căng thẳng, lo cái này sợ cái kia, trước khi làm đã chuẩn bị tâm lý không ít, đến cuối cùng vẫn làm thật rồi, cô ta thực sự nuốt không trôi cục tức vì bị Vu Kiều làm bẽ mặt, cả đời này chưa từng bị người ta sỉ nhục như thế, cô ta là công chúa nhỏ mà tất cả mọi người đều nâng niu trong lòng bàn tay, dám đối xử với cô ta như thế thì phải chuẩn bị trả giá thật tốt!
Quý Tử Nhàn ở nhà chờ mà lòng như lửa đốt, cô ta lo sợ Quách Lệ thất bại rồi, tệ nhất là bị cảnh sát tóm đi, sau đó nói không chừng cảnh sát sẽ dựa theo manh mối của Quách Lệ tìm ra cô ta.
Nhưng sốt ruột được một lúc Quý Tử Nhàn bình tĩnh trở lại, trong lòng suy nghĩ cẩn thận, thực ra hơn phân nửa chỉ là cô ta lo lắng vớ vẩn mà thôi.
Cho dù chuyện có đến mức tệ nhất đi nữa, Quách Lệ bị bắt thì thế nào chứ, chẳng liên quan gì đến cô ta Quý Tử Nhàn cả.
Chuyện này cô ta làm vô cùng bí mật, không nói với bất cứ người quen nào, hơn nữa cả quá trình đều không lộ ra thân phận của mình, dù cảnh sát muốn điều tra cũng điều tra không ra.
Nếu đã không tra ra được cô ta, thì cô ta chính là trong sạch rồi.
Quý Tử Nhàn cắn móng tay, cuối cùng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô ta hóa trang cẩn thận tỉ mỉ, sau đó xách túi ra khỏi cửa, lái xe đi đến khu phía tây thành phố.
Cô ta lấy thẻ sim không có đăng kí ra bẻ nát, sau đó ném mảnh vụn vào thùng rác, cái điện thoại second hand thì ném xuống sông.
Cô ta nghĩ kĩ rồi, mặc kệ chuyện này có thành hay không, đến giờ này rồi, nếu như thành công thì tốt nhất, cho dù cô ta không giao phần tiền còn lại theo lời hứa thì sao nào, Quách Lệ còn có thể tìm đến cửa sao, đối phương căn bản không biết cô ta là ai; nếu như không thành công, thì cứ coi như tiền cọc của cô ta đã đổ xuống sông vậy; nếu như tệ hơn nữa bọn họ bị cảnh sát tóm được, vậy bây giờ cô ta tiêu hủy hết chứng cứ chính là hành động ổn thỏa nhất.
Dù sao mặc kệ thế nào, bây giờ cô ta vứt di động đi là thượng sách, nếu như Quách Lệ không bị bắt, thì sau này còn có cơ hội liên lạc, dù gì cô ta cũng có cách để liên lạc với đối phương.
Xử lí di động với sim điện thoại xong Quý Tử Nhàn thở phào một hơi, cô ta lại lái xe đi về theo con đường cũ, dáng vẻ giả vờ như không biết gì cả.
Chỉ cần không có chứng cứ, ai cũng không thể bắt cô ta được.
……
Vu Kiều ngủ một giấc tỉnh dậy thì phát hiện mặt của mình còn sưng dữ hơn nữa, quả thật là hoàn toàn thay đổi, Ân Á Minh nói sẽ biến thành đầu heo thì thật sự đã biến thành đầu heo rồi, hôm qua bác sĩ Tần đã nói với cô, đây là phản ứng bình thường, qua một hai ngày sẽ đỡ hơn nhiều.
Vu Kiều dùng tay xoa nhẹ chỗ sưng cao trên mặt, hơi nóng nóng, sờ vào cũng không có cảm giác gì nữa, cô có chút buồn bực, mặt như thế này sao ra ngoài được, cô còn muốn đi mua vài bộ quần áo nữa, thế này đeo khẩu trang cũng che không hết.
Lúc ăn sáng Ân Á Minh lại cười nhạo Vu Kiều một hồi, mặt của Vu Kiều thực sự quá buồn cười.
Vu Kiều buồn bực, nhưng cô biết Ân Á Minh không có ý xấu, cũng ngại so đo với anh, lại tỏ ra cô nhỏ mọn nữa.
“Hôm qua làm phiền anh rồi, chút nữa tôi đi cho lời khai, sau đó sẽ đến khách sạn ở.” Vu Kiều rất là biết điều, cảm thấy lại phiền Ân Á Minh thì không hay lắm, người ta đã giúp đỡ cô nhiều như vậy rồi.
“Phụt.” Ân Á Minh nhìn gương mặt của Vu Kiều lại bật cười ra tiếng, anh cắn một miếng bánh mì nói, “Không phải tôi không để cho em đi, mà là gương mặt của em thế này không được, em thức dậy có soi gương chưa, tôi nói không phải chứ, dáng vẻ của em như thế này cho dù có đến khách sạn người ta cũng không cho em ở, em giống với người trong thẻ căn cước hả? Tôi đoán ngay cả mẹ em cũng không nhận ra mấy đâu.”
Vu Kiều: “……” Rât muốn đánh người có được không đây!
“Được rồi, em cũng đừng khách sáo với tôi nữa, ở một ngày cũng là ở, ở hai ba ngày cũng là ở, tôi có thể mấy lần liên tục đụng phải lúc em gặp phiền phức cũng coi như là có duyên phận.” Ân Á Minh quyết định giúp người giúp cho trót, “Em ăn nhanh đi, chút nữa tôi đưa em đi cho lời khai.”
“Anh cũng đi à?” Vu Kiều khá bất ngờ.
“Đương nhiên rồi, vệ sĩ của tôi cũng phải đi.” Ân Á Minh hai ba lượt đã ăn xong bữa sáng, “Chúng tôi đâu đơn giản chỉ là nhân chứng chứng kiến sự việc, chẳng phải còn cứu người nữa sao, khẳng định phải phối hợp điều tra với cảnh sát rồi, đây là nghĩa vụ của công dân, em có hiểu không?”
“Không ngờ anh thật sự là người tốt nha.” Vu Kiều cố hết sức khiến cho mình hé miệng lộ ra nụ cười, tuy nhiên cô cảm thấy có chút khó khăn.
“Sao thế, trước kia em vẫn luôn cho rằng tôi là ngụy quân tử à?” Ân Á Minh vẫn thường nghe người ta đánh giá anh, nhưng cách nói này của Vu Kiều thật là có chút đặc biệt, anh tự cảm thấy mình không phải người tốt, nhưng cũng không đến mức như ngụy quân tử, làm việc luôn xuất phát từ lợi ích, nhưng đồng tời cũng chú trọng chữ tín, trên thương trường mọi người đều thích hợp tác với anh.
“Tôi cũng đã giúp em hai lần rồi, em không nói lời cảm kích tôi thì thôi, lại còn nói tôi không phải người tốt, tôi hơi tổn thương rồi đó.” Ân Á Minh làm dáng vẻ vô cùng đau lòng.
“Tôi đây chẳng phải trước kia đã hiểu lầm anh đấy sao, tôi cũng đâu có nói anh là người xấu, tôi chỉ là thấy anh rất khôn khéo, không ngờ anh sẽ giúp tôi như vậy.” Vu Kiều thật sự cảm kích, “Nói thật, tôi cũng không biết phải cám ơn anh như thế nào mới tốt, cảm thấy cám ơn anh thế nào cũng không đủ, anh cái gì cũng không thiếu, cái tôi có anh cũng có, cái tôi không có anh cũng có luôn.”
Nói đến đây Vu Kiều nghiêm túc: “Anh nói cho tôi biết đi, người như tôi thích trực tiếp một chút, anh nói đi muốn tôi trả ơn anh thế nào, đừng nói không cần, anh thế này chẳng phải bắt tôi nợ anh ân tình sao.”
Ân Á Minh đang muốn nói không cần, nghe thấy câu cuối cùng của Vu Kiều liền im lặng, anh sờ cằm suy nghĩ, sau đó đùa dai nói: “Nói thật, cái em có thì thật sự tôi đều có hết rồi, nhưng mà tôi đang thiếu người.”
“Thiếu người? Thiếu người gì, anh muốn tuyển người sao?” Vu Kiều không hiểu lắm, Ân thị có bộ phận tuyển người chuyên nghiệp mà, sẽ không cần người ngoài như cô giúp đỡ đâu.
“Tôi thiếu một cô bạn gái.” Ân Á Minh hai tay đan lại chống lên bàn, nhìn chằm chằm vào Vu Kiều không hề chớp mắt, “Tôi có ơn cứu mạng với em, em có đồng ý lấy thân để trả ơn không?” Anh không tin, anh đây là một anh chàng cực kì đẹp trai, không lí nào người phụ nữ này nhìn mà không động lòng, thái độ của anh đã thế này nếu Vu Kiều còn không động lòng thì chính là gặp phải ma rồi, sao anh có thể không có sức quyến rũ như vậy được! Anh vẫn còn canh cánh trong lòng đấy.
Vu Kiều giật giật khóe miệng, sau đó bình tĩnh nói: “Anh chưa uống thuốc hả?”
Nụ cười của Ân Á Minh bị nứt ra, anh đã nghĩ tới vô số kiểu phản ứng của Vu Kiều, đỏ mặt này e thẹn này là cơ bản nhất, nhưng “anh chưa uống thuốc hả” là phản ứng quỷ quái gì thế?! Người phụ nữ này không thể làm theo ý của anh một lần à!
“Sao lại hỏi như thế?” Anh muốn biết nguyên nhân.
“Anh nhìn gương mặt tôi bây giờ thế này còn có thể mặt không đổi sắc nói ra câu thoại như vậy, không phải chưa uống thuốc sao.” Vu Kiều liếc qua Ân Á Minh một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn bánh mì, cô đã cố hết sức tăng nhanh tốc độ rồi, nhưng cái mặt thì không thể, không ăn nhanh được, dáng vẻ của cô bây giờ tự mình nhìn cũng muốn lộn ruột, huống chi là một người đàn ông, “Nói thật đi, tôi hỏi anh nghiêm túc đó.”
Lần này Ân Á Minh hoàn toàn bị châm ngòi nổ!
Hứ, người phụ này có ý gì, thật sự không có một chút xíu ý nghĩ nào sao, tôi có suy nghĩ gì về gương mặt của cô là chuyện của tôi, nhưng ít nhất cô cũng phải có một chút xíu ý nghĩ với gương mặt của tôi con người cửa tôi chứ, tôi có chỗ nào không tốt hả? Chỗ nào tôi cũng rất hoàn hảo có được không hả! Rốt cuộc cô chướng mắt tôi ở điểm nào?!
“Em nghĩ tôi đang đùa giỡn tìm em làm trò hề sao?” Ân Á Minh cảm thấy thật là quá mất mặt mà, “Em thấy tôi giống loại người đó à?”
“Nếu không thì sao?” Vu Kiều đặt bánh mì xuống ngẩng đầu lên, “Chẳng lẽ anh còn muốn kết hôn với tôi?”
“Hả?” Ân Á Minh có chút mờ mịt, sao lại nói đến vấn đề kết hôn rồi.
Vu Kiều không vui: “Anh nói anh thiếu một cô bạn gái, sau đó bảo tôi lấy thân đền đáp, nhưng ngay cả kết hôn anh cũng chưa nghĩ tới, vậy chính là chỉ yêu không cưới, thế anh chẳng phải chơi trò lưu manh à? Còn không bằng anh hỏi tôi đưa tiền đi.”
Ân Á Minh nghe đến đây quả thực là đến bờ vực bùng nổ rồi, anh đập bàn một cái! “Vậy tôi nói kết hôn thì sao!”
Ân Á Minh đập một cái dọa đến Vu Kiều, cô vỗ vỗ ngực nói: “Hù chết tôi rồi, đột nhiên đập bàn, tôi tùy tiện nói vậy thôi, anh đừng tưởng thật, anh muốn kết hôn tôi cũng không muốn đâu.”
“……” Ân Á Minh quả thật là muốn phun một ngụm máu đầy mặt Vu Kiều! Trong lòng anh thật sự muốn hét lên f*ck f*ck, nói tôi chơi trò lưu manh, là cô muốn kết hôn, tôi nói được, quay đầu lại cô lại nói chỉ tùy tiện nói thôi, sao cô có thể như vậy chứ, cô đây là muốn tức chết tôi hả!
Quý Tử Nhàn cầm di động đi tới đi lui trong phòng, cô ta vẫn luôn chờ tin nhắn của Quách Lệ, đã đến giờ này rồi mà đối phương còn chưa có tin tức, thế này là không thành công hay thế nào, cũng phải có một câu trả lời chứ? Cô ta nhìn nhìn thời gian trên di động, đã sắp mười giờ rồi, Vu Kiều đi tập gym đâu có trễ đến vậy, giờ này phòng tập đoán chừng cũng đã đóng cửa rồi, có thành công không lúc này cũng phải có kết quả rồi.
Quý Tử Nhàn thật sự chờ không nổi nữa, thế là nhắn vài cái tin cho Quách Lệ, nhưng đã qua rất lâu cũng không nhận được hồi âm.
Không sai, chuyện hôm nay đều do một tay Quý Tử Nhàn bày ra, nhưng cô ta làm hết sức bí mật.
Cô ta biết số di động của một vài người làm trong nhà, dù sao cũng là nhà của cô ta, thế là cô ta liền nghĩ cách mua một cái sim điện thoại không có đăng kí, còn có một cái điện thoại second hand, sau đó liên lạc với Quách Lệ bằng tin nhắn, cô ta biết tình trạng gia đình của Quách Lệ, hơi dụ dỗ vài câu đối phương đã buông lỏng.
Tiếp đó Quý Tử Nhàn không ngừng cố gắng, cô ta ngụy trang rồi đi đến máy ATM chuyển tiền cho Quách Lệ, Quách Lệ nhận được hai mươi ngàn tiền cọc đương nhiên càng thêm động lòng, vốn có hơi dao động, nhưng người bên kia tin nhắn đã đồng ý với cô ta rồi, chỉ cần thành công thì sẽ cho cô ta một trăm ngàn, cũng không cần làm lớn quá, tìm mấy người đàn ông chơi đùa với Vu Kiều, tiện đó chụp vài bức ảnh, đoán chừng Vu Kiều cũng không dám làm ầm lên đâu.
Quý Tử Nhàn còn dạy Quách Lệ, không quen biết ai cũng không cần lo, lên mạng tìm những diễn đàn bí mật một chút đăng bài tuyển người, vừa đăng thì có thể tuyển được rồi.
Dù sao cả quá trình đều là cô ta dạy còn Quách Lệ làm, bản thân thì không dính tay vào một chút nào, cô ta sợ bị điều tra ra.
Quách Lệ đần độn, cô ta đi học không được mấy năm, Quý Tử Nhàn dụ dỗ vài câu, lại cộng thêm số tiền lớn như thế, đầu cô ta liền nóng lên đến khí thế ngất trời, vô cùng tích cực, thậm chí ngay cả người phía sau tin nhắn là ai cô ta cũng không biết, đối phương có thù hằn gì với Vu Kiều cô ta cũng không quan tâm.
Cô ta và bốn tên lưu manh được tuyển đã bàn bạc xong rồi, chuyện thành sẽ cho bọn chúng mười ngàn đồng.
Vốn bốn tên kia chê ít, nhưng Quách Lệ nói, Vu Kiều là người giàu có, các người có ảnh nóng của chị ta, sau này có thể vơ vét từ từ, chị ta chắc chắn không dám nói gì, đến lúc đó mười ngàn có là cọng lông gì đâu.
Bốn tên kia nghe vào thấy cũng có lí, bọn họ cũng đã nhìn thấy ảnh của Vu Kiều rồi, vẻ đẹp đó, đáng!
Đã qua rất lâu vẫn chưa nhận được hồi âm Quý Tử Nhàn càng thêm sốt ruột, cuối cùng thật sự nhịn không được nữa cô ta liền gọi điện qua đó, nhưng vẫn không gọi được như trước cô ta còn không biết, di động của Quách Lệ đã trở thành vật chứng bị cảnh sát lưu giữ.
Trong lòng Quý Tử Nhàn hoang mang, thế này rốt cuộc là chuyện gì, thành công hay không ít nhất cũng phải cho một câu trả lời chứ, sao mà một chút hồi âm cũng không có vậy.
Loại chuyện thế này lần đầu tiên làm, cho dù cô ta có lòng dạ độc ác đi nữa thì cũng sẽ căng thẳng, lo cái này sợ cái kia, trước khi làm đã chuẩn bị tâm lý không ít, đến cuối cùng vẫn làm thật rồi, cô ta thực sự nuốt không trôi cục tức vì bị Vu Kiều làm bẽ mặt, cả đời này chưa từng bị người ta sỉ nhục như thế, cô ta là công chúa nhỏ mà tất cả mọi người đều nâng niu trong lòng bàn tay, dám đối xử với cô ta như thế thì phải chuẩn bị trả giá thật tốt!
Quý Tử Nhàn ở nhà chờ mà lòng như lửa đốt, cô ta lo sợ Quách Lệ thất bại rồi, tệ nhất là bị cảnh sát tóm đi, sau đó nói không chừng cảnh sát sẽ dựa theo manh mối của Quách Lệ tìm ra cô ta.
Nhưng sốt ruột được một lúc Quý Tử Nhàn bình tĩnh trở lại, trong lòng suy nghĩ cẩn thận, thực ra hơn phân nửa chỉ là cô ta lo lắng vớ vẩn mà thôi.
Cho dù chuyện có đến mức tệ nhất đi nữa, Quách Lệ bị bắt thì thế nào chứ, chẳng liên quan gì đến cô ta Quý Tử Nhàn cả.
Chuyện này cô ta làm vô cùng bí mật, không nói với bất cứ người quen nào, hơn nữa cả quá trình đều không lộ ra thân phận của mình, dù cảnh sát muốn điều tra cũng điều tra không ra.
Nếu đã không tra ra được cô ta, thì cô ta chính là trong sạch rồi.
Quý Tử Nhàn cắn móng tay, cuối cùng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô ta hóa trang cẩn thận tỉ mỉ, sau đó xách túi ra khỏi cửa, lái xe đi đến khu phía tây thành phố.
Cô ta lấy thẻ sim không có đăng kí ra bẻ nát, sau đó ném mảnh vụn vào thùng rác, cái điện thoại second hand thì ném xuống sông.
Cô ta nghĩ kĩ rồi, mặc kệ chuyện này có thành hay không, đến giờ này rồi, nếu như thành công thì tốt nhất, cho dù cô ta không giao phần tiền còn lại theo lời hứa thì sao nào, Quách Lệ còn có thể tìm đến cửa sao, đối phương căn bản không biết cô ta là ai; nếu như không thành công, thì cứ coi như tiền cọc của cô ta đã đổ xuống sông vậy; nếu như tệ hơn nữa bọn họ bị cảnh sát tóm được, vậy bây giờ cô ta tiêu hủy hết chứng cứ chính là hành động ổn thỏa nhất.
Dù sao mặc kệ thế nào, bây giờ cô ta vứt di động đi là thượng sách, nếu như Quách Lệ không bị bắt, thì sau này còn có cơ hội liên lạc, dù gì cô ta cũng có cách để liên lạc với đối phương.
Xử lí di động với sim điện thoại xong Quý Tử Nhàn thở phào một hơi, cô ta lại lái xe đi về theo con đường cũ, dáng vẻ giả vờ như không biết gì cả.
Chỉ cần không có chứng cứ, ai cũng không thể bắt cô ta được.
……
Vu Kiều ngủ một giấc tỉnh dậy thì phát hiện mặt của mình còn sưng dữ hơn nữa, quả thật là hoàn toàn thay đổi, Ân Á Minh nói sẽ biến thành đầu heo thì thật sự đã biến thành đầu heo rồi, hôm qua bác sĩ Tần đã nói với cô, đây là phản ứng bình thường, qua một hai ngày sẽ đỡ hơn nhiều.
Vu Kiều dùng tay xoa nhẹ chỗ sưng cao trên mặt, hơi nóng nóng, sờ vào cũng không có cảm giác gì nữa, cô có chút buồn bực, mặt như thế này sao ra ngoài được, cô còn muốn đi mua vài bộ quần áo nữa, thế này đeo khẩu trang cũng che không hết.
Lúc ăn sáng Ân Á Minh lại cười nhạo Vu Kiều một hồi, mặt của Vu Kiều thực sự quá buồn cười.
Vu Kiều buồn bực, nhưng cô biết Ân Á Minh không có ý xấu, cũng ngại so đo với anh, lại tỏ ra cô nhỏ mọn nữa.
“Hôm qua làm phiền anh rồi, chút nữa tôi đi cho lời khai, sau đó sẽ đến khách sạn ở.” Vu Kiều rất là biết điều, cảm thấy lại phiền Ân Á Minh thì không hay lắm, người ta đã giúp đỡ cô nhiều như vậy rồi.
“Phụt.” Ân Á Minh nhìn gương mặt của Vu Kiều lại bật cười ra tiếng, anh cắn một miếng bánh mì nói, “Không phải tôi không để cho em đi, mà là gương mặt của em thế này không được, em thức dậy có soi gương chưa, tôi nói không phải chứ, dáng vẻ của em như thế này cho dù có đến khách sạn người ta cũng không cho em ở, em giống với người trong thẻ căn cước hả? Tôi đoán ngay cả mẹ em cũng không nhận ra mấy đâu.”
Vu Kiều: “……” Rât muốn đánh người có được không đây!
“Được rồi, em cũng đừng khách sáo với tôi nữa, ở một ngày cũng là ở, ở hai ba ngày cũng là ở, tôi có thể mấy lần liên tục đụng phải lúc em gặp phiền phức cũng coi như là có duyên phận.” Ân Á Minh quyết định giúp người giúp cho trót, “Em ăn nhanh đi, chút nữa tôi đưa em đi cho lời khai.”
“Anh cũng đi à?” Vu Kiều khá bất ngờ.
“Đương nhiên rồi, vệ sĩ của tôi cũng phải đi.” Ân Á Minh hai ba lượt đã ăn xong bữa sáng, “Chúng tôi đâu đơn giản chỉ là nhân chứng chứng kiến sự việc, chẳng phải còn cứu người nữa sao, khẳng định phải phối hợp điều tra với cảnh sát rồi, đây là nghĩa vụ của công dân, em có hiểu không?”
“Không ngờ anh thật sự là người tốt nha.” Vu Kiều cố hết sức khiến cho mình hé miệng lộ ra nụ cười, tuy nhiên cô cảm thấy có chút khó khăn.
“Sao thế, trước kia em vẫn luôn cho rằng tôi là ngụy quân tử à?” Ân Á Minh vẫn thường nghe người ta đánh giá anh, nhưng cách nói này của Vu Kiều thật là có chút đặc biệt, anh tự cảm thấy mình không phải người tốt, nhưng cũng không đến mức như ngụy quân tử, làm việc luôn xuất phát từ lợi ích, nhưng đồng tời cũng chú trọng chữ tín, trên thương trường mọi người đều thích hợp tác với anh.
“Tôi cũng đã giúp em hai lần rồi, em không nói lời cảm kích tôi thì thôi, lại còn nói tôi không phải người tốt, tôi hơi tổn thương rồi đó.” Ân Á Minh làm dáng vẻ vô cùng đau lòng.
“Tôi đây chẳng phải trước kia đã hiểu lầm anh đấy sao, tôi cũng đâu có nói anh là người xấu, tôi chỉ là thấy anh rất khôn khéo, không ngờ anh sẽ giúp tôi như vậy.” Vu Kiều thật sự cảm kích, “Nói thật, tôi cũng không biết phải cám ơn anh như thế nào mới tốt, cảm thấy cám ơn anh thế nào cũng không đủ, anh cái gì cũng không thiếu, cái tôi có anh cũng có, cái tôi không có anh cũng có luôn.”
Nói đến đây Vu Kiều nghiêm túc: “Anh nói cho tôi biết đi, người như tôi thích trực tiếp một chút, anh nói đi muốn tôi trả ơn anh thế nào, đừng nói không cần, anh thế này chẳng phải bắt tôi nợ anh ân tình sao.”
Ân Á Minh đang muốn nói không cần, nghe thấy câu cuối cùng của Vu Kiều liền im lặng, anh sờ cằm suy nghĩ, sau đó đùa dai nói: “Nói thật, cái em có thì thật sự tôi đều có hết rồi, nhưng mà tôi đang thiếu người.”
“Thiếu người? Thiếu người gì, anh muốn tuyển người sao?” Vu Kiều không hiểu lắm, Ân thị có bộ phận tuyển người chuyên nghiệp mà, sẽ không cần người ngoài như cô giúp đỡ đâu.
“Tôi thiếu một cô bạn gái.” Ân Á Minh hai tay đan lại chống lên bàn, nhìn chằm chằm vào Vu Kiều không hề chớp mắt, “Tôi có ơn cứu mạng với em, em có đồng ý lấy thân để trả ơn không?” Anh không tin, anh đây là một anh chàng cực kì đẹp trai, không lí nào người phụ nữ này nhìn mà không động lòng, thái độ của anh đã thế này nếu Vu Kiều còn không động lòng thì chính là gặp phải ma rồi, sao anh có thể không có sức quyến rũ như vậy được! Anh vẫn còn canh cánh trong lòng đấy.
Vu Kiều giật giật khóe miệng, sau đó bình tĩnh nói: “Anh chưa uống thuốc hả?”
Nụ cười của Ân Á Minh bị nứt ra, anh đã nghĩ tới vô số kiểu phản ứng của Vu Kiều, đỏ mặt này e thẹn này là cơ bản nhất, nhưng “anh chưa uống thuốc hả” là phản ứng quỷ quái gì thế?! Người phụ nữ này không thể làm theo ý của anh một lần à!
“Sao lại hỏi như thế?” Anh muốn biết nguyên nhân.
“Anh nhìn gương mặt tôi bây giờ thế này còn có thể mặt không đổi sắc nói ra câu thoại như vậy, không phải chưa uống thuốc sao.” Vu Kiều liếc qua Ân Á Minh một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn bánh mì, cô đã cố hết sức tăng nhanh tốc độ rồi, nhưng cái mặt thì không thể, không ăn nhanh được, dáng vẻ của cô bây giờ tự mình nhìn cũng muốn lộn ruột, huống chi là một người đàn ông, “Nói thật đi, tôi hỏi anh nghiêm túc đó.”
Lần này Ân Á Minh hoàn toàn bị châm ngòi nổ!
Hứ, người phụ này có ý gì, thật sự không có một chút xíu ý nghĩ nào sao, tôi có suy nghĩ gì về gương mặt của cô là chuyện của tôi, nhưng ít nhất cô cũng phải có một chút xíu ý nghĩ với gương mặt của tôi con người cửa tôi chứ, tôi có chỗ nào không tốt hả? Chỗ nào tôi cũng rất hoàn hảo có được không hả! Rốt cuộc cô chướng mắt tôi ở điểm nào?!
“Em nghĩ tôi đang đùa giỡn tìm em làm trò hề sao?” Ân Á Minh cảm thấy thật là quá mất mặt mà, “Em thấy tôi giống loại người đó à?”
“Nếu không thì sao?” Vu Kiều đặt bánh mì xuống ngẩng đầu lên, “Chẳng lẽ anh còn muốn kết hôn với tôi?”
“Hả?” Ân Á Minh có chút mờ mịt, sao lại nói đến vấn đề kết hôn rồi.
Vu Kiều không vui: “Anh nói anh thiếu một cô bạn gái, sau đó bảo tôi lấy thân đền đáp, nhưng ngay cả kết hôn anh cũng chưa nghĩ tới, vậy chính là chỉ yêu không cưới, thế anh chẳng phải chơi trò lưu manh à? Còn không bằng anh hỏi tôi đưa tiền đi.”
Ân Á Minh nghe đến đây quả thực là đến bờ vực bùng nổ rồi, anh đập bàn một cái! “Vậy tôi nói kết hôn thì sao!”
Ân Á Minh đập một cái dọa đến Vu Kiều, cô vỗ vỗ ngực nói: “Hù chết tôi rồi, đột nhiên đập bàn, tôi tùy tiện nói vậy thôi, anh đừng tưởng thật, anh muốn kết hôn tôi cũng không muốn đâu.”
“……” Ân Á Minh quả thật là muốn phun một ngụm máu đầy mặt Vu Kiều! Trong lòng anh thật sự muốn hét lên f*ck f*ck, nói tôi chơi trò lưu manh, là cô muốn kết hôn, tôi nói được, quay đầu lại cô lại nói chỉ tùy tiện nói thôi, sao cô có thể như vậy chứ, cô đây là muốn tức chết tôi hả!
Danh sách chương