Chu Thục Nhàn luôn nghĩ có một nàng dâu như Quý Tử Nhàn, một phần là vì thích con bé, điềm đạm nho nhã, mảnh mai yểu điệu, vừa nhìn đã khiến người ta thích, bà có một đứa con trai là Ân Á Minh, thường ngày bề bộn công tác, nên có một người vợ dịu dàng ở cạnh, một phần khác vì bà cũng giống ông chồng Ân Viễn, cảm thấy Quý gia có ơn với nhà mình, nay Quý Tử Nhàn lại không nơi nương tựa, trở thành người một nhà cũng là cho con bé một nơi để dựa dẫm, nhà bọn họ nhất định sẽ đối tốt với Quý Tử Nhàn, một cô gái trẻ lại có phần tài sản lớn như vậy, nếu gặp phải người xấu vậy thì không ổn rồi.

Nhưng bà đã thăm dò con trai nhiều lần, phát hiện con trai không có ý với Quý Tử Nhàn, một chút ý cũng không có, thậm chí dạo này mỗi khi nhắc tới nó còn hơi mất kiên nhẫn, bà cũng dần mất hi vọng, cũng không thể để con trai lấy một người nó không thích về, nếu ép buộc thì trong nhà còn có thể tốt ư, kết hôn là chuyện vui, quan trọng nhất là tình cảm giữa hai vợ chồng, để sống với nhau mấy mươi năm, không phải là chuyện dễ.

Vì vậy Chu Thục Nhàn bắt đầu chuẩn bị bố trí chuyện xem mắt cho con trai, dù sao trước đó chưa nói gì, nếu con trai không tìm được người nó yêu, vậy cha mẹ là họ sẽ sắp xếp.

Cơ thể Ân Viễn vẫn luôn không khỏe, khẩn thiết muốn thấy người thừa kế Ân gia sau này, cũng mong chờ con trai sớm kết hôn.

Nhưng chuyện xem mắt còn chưa được bài trí tốt, bà đã gặp tai họa bất ngờ!

Con trai bà thế mà coi trọng một góa phụ!

Đối phương lại còn mang thai!

Hơn nữa đối phương còn là mẹ kế Quý Tử Nhàn!

Quan trọng nhất là, từ trước tới giờ bà chưa từng nghe con trai nhắc tới chuyện này!

Trời ạ, rốt cuộc con trai mình đang làm gì thế này, trêu chọc một góa phụ đã để người ta chấn kinh cực độ, hơn nữa bụng đối phương còn đang to lên, điều này, điều này làm sao có thể!

Chu Thục Nhàn rất uyển chuyển nói với Ân Viễn, bà sợ chồng mình kích thích quá độ, nhưng việc này khó mà giấu được, sớm muốn gì cũng biết thôi, bà đã lựa lời lắm rồi.

Ban đầu Ân Viễn còn không tin, ông nằm trên giường ho khan hai cái, “Sao lại thế, bà nghe ai nói vậy? Đây không phải là mẹ kế Tử Nhàn ư?” Gần đây con trai có tiếp xúc với Quý gia, nếu thích cũng là Quý Tử Nhàn chứ, sao lại là mẹ kế Quý Tử Nhàn, đã cưới người khác coi như bỏ qua, nhưng chồng người ta mới mất không bao lâu, nếu không thì con trai coi trọng cũng không đến nỗi nào.

Chu Thục Nhàn xoa ngực cho chồng mình, “Tôi đã nghe ngóng khắp nơi rồi, sự thật đó, bên ngoài đều truyền thế, họ còn tưởng chúng ta đã biết chuyện rồi cơ.” Bà thở dài, “Cũng không biết Á Minh đang nghĩ gì, chuyện lớn như vậy làm sao lại không nói cho chúng ta biết chứ, nó giữ bí mật về người yêu tôi còn có thể hiểu, nhưng giờ ngay cả đứa bé cũng có rồi, sao có thể lừa chúng ta chứ.” Trong lòng bà hơi khó chịu, đây cũng không phải việc nhỏ, sao con trai phải giấu họ chứ.

Cơ thể Ân Viễn rất không ổn, lúc nói chuyện với Chu Thục Nhàn ông lại ho vài cái, ông bị bệnh liên quan tới phế quản, giờ trời lạnh, cho dù độ ấm trong phòng cao ông vẫn không ngừng ho, “Thật có đứa bé sao?”

“Tôi nghe nói như vậy.” Chu Thục Nhàn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, “Hình như cả Hồng Vũ cũng biết việc này rồi, chắc rằng chú Lợi cũng biết rồi.” Bà thật không có ấn tượng tốt về Ân Lợi.

Ân Viễn nghĩ nghĩ, “Tuổi của nó cũng không nhỏ nữa, yêu ai thì nó cũng có tính toán riêng, không có chung tiếng nói cũng bình thường, nhưng có đứa bé thì lớn chuyện rồi, bình thường tôi ở trong nhà nên không rõ ràng lắm, bà đã từng nghe chưa, cô bé tên là Vu Kiều kia là người thế nào.”

“Hình như cô bé đó cũng khá, nghe họ đồn chỉ không hài lòng việc đối phương đã kết hôn, cũng không nói gì khác.”

Vu Kiều mang thai đương nhiên là giả, cô và Ân Á Minh cái gì cũng chưa làm, lấy đâu ra đứa bé, đây đều do nhà Ân Hồng Vũ nghĩ ra.

Hai người Ân Lợi và Ân Hồng Vũ căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện bịa mang thai, vẫn là vợ Ân Lợi Vương Tĩnh nghĩ ra, vừa bắt đầu Ân Lợi và Ân Hồng Vũ còn cảm thấy chủ ý này không tốt, nói quan trọng nhất là phải đổi tiếng tăm của Vu Kiều, có đứa bé nhưng lại có tiếng xấu cũng vô dụng thôi.

Vương Tĩnh tỏ vẻ hai người đúng là không hiểu biết, nói: “Hai cha con biết cái gì, vì sao Á Minh không nói chuyện bạn gái mình cho người trong nhà? Bởi vì nó biết điều kiện đối phương không đủ, nên không dám nói, sợ kích thích cha mình, bây giờ chúng ta lấy cớ sẵn cho nó, nó sẽ chủ động nói thật sao?”

Ân Lợi và Ân Hồng Vũ đều lắc đầu, thực sự không thể, phân tích rất có đạo lí!

Vương Tĩnh tiếp tục nói: “Á Minh ước gì có thể cưới ả kia, ả kia chắc chắn cũng không vạch trần, cô ta ác độc như vậy, cơ hội tốt nhường ấy sao có thể buông tha? Hai người trong cuộc đều không vạch trần, ai biết chuyện này thật hay giả?”

Ân Lợi và Ân Hồng Vũ lại đồng loạt gật đầu, lại thêm một phân tích có đạo lí!

Nhưng còn chưa giải quyết vấn đề thanh danh, Ân Hồng Vũ vẫn cảm thấy không ổn, “Thanh danh cô gái kia quá kém, nghe qua là biết, chắc chắn dì cũng không thích, nói không chừng còn bảo cô ta phá thai!”

“Chậc!” Vương Tĩnh hai người đàn ông trong nhà mình thật là gỗ mục (ví với những kẻ vô dụng, không thể uốn nắn nên người), “Chuyện này quá dễ làm! Sức khỏe Ân Viễn ngày càng kém đi, chắc cũng không sống được mấy năm nữa, sẽ sốt ruột việc kết hôn của Á Minh, những thân thích và bạn bè nào sẽ kích thích Ân Viễn chứ, đương nhiên sẽ tìm lời hay mà nói, thật vất vả mới có đứa bé, sao có thể bỏ qua? Ai sẽ giội nước lạnh nói cô ả kia không tốt, đây không phải kích thích Ân Viễn à?”

“Ồ ~~~” Hai cha con nghe xong đều hiểu, lúc bọn họ bịa đặt nhắn nhủ người khác để mọi người thông cảm sức khỏe Ân Viễn, vậy là thành công.

Huống hồ người ta đã có đứa bé, chắc chắn phải kết hôn, người ta cũng không phải con chó hay con mèo, cũng có thân phận là chủ tịch Vân Hải, có thể tùy tiện sinh con cho người khác sao? Đã bàn kết hôn, bọn họ nói bậy chẳng phải không thức thời sao, sau này còn phải qua lại mà, hơn nữa đó cũng là châm ngồi tình cảm vợ chồng đối phương với nhà chồng, cái danh xấu này ai cũng không muốn mang, cho nên đã nói đến chuyện đứa bé, ai sẽ lắm miệng chứ, cứ nói coi như cũng được hoặc là không biết, dù sao đó cũng là chuyện của Ân gia, người ngoài cũng không biết tình hình thực tế, vẫn không nên nói loạn.

Hai cha con cảm giác nhà mình thật thông minh!

Vì vậy khi tin đồn nay lan truyền khắp nơi, hai người trong cuộc hoàn toàn không biết rõ tình huống, Quý Tử Nhàn đương nhiên không biết, Ân Hồng Vũ đặc biệt chú ý không để cho cô ta biết, cũng không nói cho người quen của Quý Tử Nhàn, anh ta sợ Quý Tử Nhàn quấy rối.

Ân Viễn cũng không muốn mất cơ hội này, ông cảm thấy nên gọi đương sự tới hỏi rõ, “Không biết nhà Ân Lợi có biết không, mời bọn họ tới hỏi nắm rõ đã, đợi hỏi rõ rồi nói với Á Minh, tôi vẫn lo về nhân phẩm đối phương, chồng trước mới mất không lâu đã...”

Chu Thục Nhàn cũng hiểu được đạo lý này, “Quả thực phải hỏi kĩ, trước khi Quý Huy chia tài sản nghe được không ít tin đồn, nghe nói đứa bé Tử Nhàn kia chịu không ít ủy khuất, nó sẽ hiểu rõ về Vu Kiều hơn chúng ta, hôm nào gọi nó tới nhà ngồi một lúc, hỏi qua một lượt.”

Ân Viễn gật gật đầu, “Nhưng vẫn nên hỏi nhà Ân Lợi trước, đột nhiên gọi cô bé nhà người ta đến hỏi chuyện này là không tốt.”

Vì vậy Vương Tĩnh tới nhà họ, đúng lúc Ân Lợi bận công tác, không đi cùng, nhưng ông ta rất tin tưởng vào vợ mình, có người vợ giỏi tính toán, nhất định sẽ không phạm sai lầm, ông ta rất yên tâm, Ân Hồng Vũ cũng không đến, Vương Tĩnh nói một mình anh ta là thế hệ sau ngồi đó nghe rất không tiện.

Vương Tĩnh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, miệng lưỡi lưu loát rất thành thạo khen đi khen lại Vu Kiều.

“Vu Kiều này thật sự không tệ, nếu con bé không tốt, sao Quý Huy có thể đưa nhiều tài sản cho nó như thế? Nghe nói nó đối xử với nhân viên công ty rất tốt, năng lực công tác cũng giỏi.”

“Nó quen Á Minh cũng ở mấy tuần gần đây, sau tang lễ không lâu, nghe nói trong nhà con bé đó đối xử với nó không tốt, bức nó tái hôn, mỗi ngày đều bắt đi xem mắt, sau đó gặp phải người xấu, may mà Á Minh thấy, đã giúp nó một lần, hai người mới quen nhau.”

“Nó là góa phụ, tất nhiều thị phi, nó lại xinh đẹp, sao có thể tránh được người khác nhìn chằm chằm? Sau đó còn gặp chuyện, mà Á Minh lại cứu nó thêm lần nữa.” Vương Tĩnh nói sơ qua chuyện bắt cóc, “Đây chính là anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp quá bình thường, Vu Kiều kia cũng mới 25 tuổi, còn nhỏ hơn Á Minh nhà mình mấy tuổi, rất xứng.”

Cha con Ân Lợi điều tra khá tốt, rất tỉ mỉ, nhưng cũng tốn không ít tiền.

Ân Viễn và Chu Thục Nhàn chăm chú nghe, lúc Vương Tĩnh nói chuyện bọn họ đều không xen vào.

Vương Tĩnh tiếp tục nói: “Sau đó Vu Kiều ở nhà trọ gần công ty Á Minh một tuần lễ, việc này chắc là hai người cũng biết chút ít, không phải có một tuần lễ Á Minh không về nhà sao?”

Ân Viễn và Chu Thục Nhàn nhìn nhau, thật đúng thế, đó là chuyện tháng trước, con trai có nói bận công tác nên ở gần công ti không về, nghĩ kĩ lại, quả đúng vào thời gian ấy.

“Chắc là đứa bé trong bụng Vu Kiều có vào lúc ấy rồi, nghe nói đứa bé mới có hai, ba tuần thôi, vừa đúng lúc, người trẻ tuổi chung một mái nhà, hơn nữa còn anh hùng cứu mỹ nhân, xảy ra chuyện gì cũng không lạ lắm.” Vương Tĩnh không e dè nói đến chuyện này, “Tháng trước người thấy Á Minh mang theo bao lớn bao nhỏ tới Vu gia, đã tạo quan hệ rất tốt với cha mẹ, người nhà Vu Kiều rồi.”

Ân Viễn và Chu Thục Nhàn cũng không biết nói cái gì cho phải, những chuyện này đã chứng tỏ con trai yêu thật rồi, nhưng đối phương là góa phụ, tình huống này có chút xấu hổ, vốn nghĩ có thể thương lượng cẩn thận với con trai, nhưng giờ ngay cả đứa bé cũng đã có, còn thương lượng gì đây, cũng không thể để xuất hiện tình trạng 'con riêng', bình thường đã mệt mỏi vì anh em cùng cha khác mẹ là Ân Lợi, dù thế nào cũng không thích thứ tên là 'con riêng', vậy phải bảo thằng bé Á Minh thế nào đây, cũng không thể làm cháu trai cháu gái đi vào vết xe đổ chứ.

Cho nên đứa bé này, một lỏ bỏ, hai là để Á Minh và Vu Kiều kết hôn.

Trước không nói đến đối phương phản đối việc phá thai hay không, chính họ cũng không sẵn lòng, đặc biệt là Ân Viễn, thật vất vả con trai mới có đứa bé, ông đã trông mong nhiều năm như vậy, làm mất chắc chắn đau lòng, hơn nữa con trai còn có tình cảm với đối phương, làm vậy quá tàn nhẫn.

Nhưng nói đến kết hôn, lại cảm thấy đối phương kết hôn lần hai có chút quái dị, không phải bọn họ xem thường, nhưng con của hai vợ chồng tốt nhường ấy, tìm người trong sạch mới hợp, hơn nữa, nói ra cũng lọt tai, cả đời người, làm sao có thể hoàn toàn không quan tâm lời đồn đãi bên ngoài chứ.

Thấy Ân Viễn và Chu Thục Nhàn có chút do dự, Vương Tĩnh góp lời nói: “Nghe nói cô bé đó cũng không đồng ý kết hôn, hình như cảm thấy không xứng với Á Minh, sợ hai người không tiếp nhận, trong lòng nghĩ tự nuôi đứa bé, cũng không phải khó nuôi, chuyện nó mang thai cũng giấu diếm, hình như là người hầu trong nhà truyền ra.”

“Thật hiểu lí lẽ, không bám chặt Á Minh không thả, nhưng chị cảm thấy đứa nhỏ này nên mang về Ân gia, để ở ngoài không hợp lí, hai người thấy thế nào? Đứa bé này là đứa đầu tiên đó, nhà chị có Hồng Vũ thì không có thêm nữa, thật vất vả mới có một đứa, nên cẩn thận chăm bẵm.”

Trong lòng Ân Viễn và Chu Thục Nhàn thầm nói nhà gái còn không đồng ý ư, đứa nhỏ này nhất định không thể để ngoài được, nói thế nào cũng là đứa bé của Á Minh, bọn họ muốn đứa bé đến điên rồi, nếu đã sinh hạ, phải để cạnh chăm sóc mới được, bằng không, chẳng lẽ Ân gia còn không nuôi nổi một đứa bé à, người ngoài sẽ đàm tiếu ra sao.

Chu Thục Nhàn suy nghĩ một chút nói: “Hôm nào em gọi Tử Nhàn tới hỏi một chút, dù sao nó đã sống chung một thời gian với bà mẹ kế, hỏi nó một ít tình hình rồi nói tiếp.”

Vương Tĩnh sao có thể để Quý Tử Nhàn liên can tới việc này, bà khoát khoát tay nói: “Hai người hỏi ai cũng không thể hỏi Tử Nhàn.”

Chu Thục Nhàn không hiểu, “Vì sao không thể hỏi nó chứ?”

Vương Tĩnh phân tích: “Đầu tiên, Vu Kiều là mẹ kế Tử Nhàn, hơn nữa là mẹ kế vô cùng trẻ trung, mẹ ruột nó còn sống, sao có thể thích mẹ kế chứ? Nếu thích mới là gặp quỷ đó! Lại xét đến tài sản chia của Quý gia, nếu Tử Nhàn nói thích mẹ kế của mình, khẳng định là gạt người, hai người có thể tin sao?”

Ân Viễn và Chu Thục Nhàn nghe xong cũng thấy đúng.

“Haiz, chao ôi, lại nói tiếp... Hai người cũng không phải không biết, trước đó ở ngoài đều lan truyền Tử Nhàn à Á Minh có cái gì đó, chị đoán trong lòng Tử Nhàn khẳng định đã có ý kiến, Á Minh không để ý con bé mà coi trọng mẹ kế nó, trong lòng nó sao có thể không so sánh? Tuy nó là cô gái tốt, nhưng đứa bé nào trong độ tuổi này chả có lòng ganh đua, so sánh chứ.”

“Hai người gọi nó tới hỏi tình hình, hai người nói xem có bao nhiêu phần đáng tin? Nếu nói Vu Kiều tốt, đừng nói là hai người, ngay cả chị cũng không tin, nói Vu Kiều không tốt, thì một cô gái da mặt mỏng cũng khó mà nói nên lời, đây không phải là hai người làm con bé khó xử ư?”

Hiệu quả những lời này rất tốt, vợ chồng Ân Viễn thật sự bỏ ý định mời Quý Tử Nhàn đến, thực ra Chu Thục Nhàn đã nhìn thấu, Quý Tử Nhàn có ý với Á Minh nhà mình, trước đó quả là bà đã lỗ mãng, mình chưa nghĩ kĩ đã gọi người ta đến hỏi đối tượng kết hôn của người trong lòng nó, rõ là kích thích con bé mà, may mà có chị em dâu nhắc nhở, bằng không thì họ đã rơi vào cục diện xấu hổ rồi.

“Chúng ta hỏi Á Minh thử đi, đến giờ nó cũng chưa nói với chúng ta, cũng không biết đứa nhỏ này đang suy nghĩ gì.” Chu Thục Nhàn lo lắng.

“Chắc nó cũng không dám, sợ hai người cổ hủ không tiếp nhận được.” Vương Tĩnh hiếm khi làm người tri kỉ, “Chị chắc chắn trong lòng nó cũng đang rầu rĩ không thôi, giờ còn mới chứ đợi thêm một khoảng thời gian nữa là lớn bụng rồi, vậy càng phiền toái, lớn hơn thì không thể phá được, tổn thương thân thể, hai người nhanh quyết định, Á Minh cũng đỡ phải phiền lòng.

Vợ chồng Ân Viễn gật gật đầu, buổi tối tìm con trai hỏi một chút đã.

Lúc này bọn họ chỉ gọi điện thoại, bảo Ân Á Minh về nhà sớm chút, nói có việc thương lượng.

Hôm đó, Ân Á Minh về nhà nhận “Tra khảo“.

Vừa về anh đã thấy mẹ mình ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách chờ, không có Ân Viễn ở đó, Chu Thục Nhàn cảm thấy một mình bà ra tay là được, miễn cho con trai khẩn trương.

“Mẹ, gọi con về sớm thế này làm gì chứ, còn không chịu nói trong điện thoại.” Ân Á Minh cởi áo khoác đưa cho người hầu, sau đó cầm quả táo trên bàn trà cắn, “Chuyện gì chứ, không phải lại sắp xếp con đi xem mắt sao, dạo này còn cũng không có hứng thú gì, mẹ cũng không phải không biết, gần đây công ty hơi bận.” Anh ngồi đối diện Chu Thục Nhàn, nơi nới lỏng cà vạt.

“Đến giờ này con còn không chịu nói, đến giờ vẫn còn muốn gạt mẹ sao, đã có đứa bé rồi mẹ sao có thể cho con đi xem mắt chứ?” Chu Thục Nhàn cảm thấy đau lòng vì con trai không thẳng thắn, “Đã đến nước này rồi con còn không chịu nói thật cho mẹ biết sao? Mẹ và cha con cũng không nhất định sẽ phản đối chuyện của hai đứa mà.”

Ân Á Minh ngây người, anh không hiểu mẹ mình đang nói gì, nghĩ kĩ mấy lần, vẫn không hiểu được, “Hả? Đứa bé nào?”

“A, con còn giấu mẹ! Chính là đứa bé của con và Vu Kiều đó!” Chu Thục Nhàn có chút tức giận, bà đã rõ tất cả mà con trai còn giả ngu.

“Phụt!” Miếng táo trong miệng Ân Á Minh phun ra ngoài! Cơ thể run rẩy không ngừng.

“Coi kìa, ăn còn không yên nữa!” Chu Thục Nhàn sai người hầu tới dọn dẹp, “Con lừa mẹ và cha con như thế, sau này Vu Kiều lớn bụng con cũng định giấu sao? Trách nhiệm của con đâu? Định để đứa bé là con riêng sao? Nhà chúng ta đâu thịnh hành việc này chứ!”

“Đợi chút, đợi chút, mẹ, mẹ nói là, Vu Kiều mang thai con của con?” Ân Á Minh cảm thấy cái thế giới này quả thực sâu xa khó hiểu, anh và Vu Kiều chưa có gì, thậm chí còn không nằm chung một cái giường, đứa bé từ đâu chui đến! Con người cũng không phải động vật vô tính!

Chu Thục Nhàn thấy vẻ mặt con trai là biết không bình thường, “Con không biết nó mang thai hả? Nó còn muốn sinh đứa bé xong thì tự mình nuôi dưỡng, không chịu kết hôn với con đấy!”

Ân Á Minh há to miệng, cuối cùng anh cũng đã biết vì sao thái độ của mọi người lại như vậy, rốt cuộc là kẻ nào bịa đặt cái chuyện vớ vẩn này chứ!

“Á Minh , Á Minh!” Thấy con trai bắt đầu ngây ngốc không nói lời nào, Chu Thục Nhàn càng không vui, “Ngay cả nó mang thai con cũng không biết! Nhiều ngày nay con làm cái gì thế!”

“Chờ...chờ một chút.” Ân Á Minh ra dấu cho mẹ dừng lại, “Mẹ cứ ngồi trước đã, con đi gọi điện thoại.” Anh muốn hỏi Vu Kiều xem cuối cùng là chuyện gì, anh sợ chỗ Vu Kiều đã xảy ra chuyện gì, hỏi rõ để mình còn giải thích với mẹ.

Chu Thục Nhàn khoát khoát tay để anh đi, bà nhìn tình hình là biết con trai sẽ gọi điện thoại cho Vu Kiều, con trai không biết chuyện cô bé kia có thai, cũng nên gọi điện thoại hỏi rõ.

Đúng lúc này, Vu Kiều vừa mới từ công ti về nhà, đang chuẩn bị tắm một cái cho thoải mái, sau đó ăn cơm, cởi quần áo được một nửa thì nhận được điện thoại của Ân Á Minh.

“Alo.” Tâm trạng Vu Kiều không tệ, “Lúc này gọi điện thoại là muốn mời tôi ăn cơm à?”

“Tôi không có tâm trạng ăn cơm đâu.” Trong lòng Ân Á Minh rất lo lắng không yên, gần đây anh rất quan tâm đến Vu Kiều, nhưng hình như thế nào đối phương cũng chướng mắt anh, giờ cô còn mang thai, không phải là đứa bé của Quý Huy ư? Tuy Quý Huy đã mất, đứa bé khó tránh khỏi cảnh mồ côi từ trong bụng mẹ, nhưng..., “Em có đứa bé sao không nói tôi biết.”

“Đứa bé nào?” Vu Kiều tiếp tục cởi quần áo, cô nghe không hiểu.

“Không phải em mang thai à?” Ân Á Minh cho rằng Vu Kiều giả ngu.

“Anh nói cái gì?” Vu Kiều không tiếp tục cởi nữa, cô để di động gần tai hơn, “Tôi mang thai? Ai nói cho anh thế?”

“Em mang thai thật sao?!” Trong lòng Ân Á Minh càng không dễ chịu, cảm giác tất cả việc mình làm lúc trước thật loại ngu vk nờ~, trong bụng người ta đã có đứa bé của người khác, làm sao có thể quan tâm đến mình chứ.

“Mang thai cái đầu anh ấy! Bổn cô nương còn chưa ngủ cùng đàn ông mang thai bằng cách gì?! Là kẻ khốn nạn nào tạo tin nhảm!” Vu Kiều quả thực muốn điên rồi, cô bị nói là lăng loàn mất nết thì thôi, giờ lại còn có người tạo tin đồn cô mang thai! Ông trời còn có mắt hay không! Đứng để cô biết là kẻ nào đã tung tin, cô nhất định sẽ xé xác kẻ đó!

Vu Kiều bực bội đi tới đi lui trong phòng, “Rốt cuộc anh có nghe tôi nói gì hay không?!”

Ân Á Minh nháy nháy mắt nói: “Có lẽ là đứa bé của Quý Huy? Chú ấy cũng chưa mất lâu lắm.”

“Holy shit(*), anh nghe không hiểu tiếng người, hay không hiểu tiếng trung thế? Tôi vừa nói, tôi chưa ngủ qua đêm với đàn ông, ngay cả Quý Huy cũng không!” Vu Kiều quá tức giận, vì vậy đã nói ra bí mật của mình, “Tôi mang thai kiểu gì? Anh mang thử cho tôi xem với! Tên đần kia bịa đặt!”

(*) có nghĩa tương tự Oh My God, diễn tả sự ngạc nhiên, sợ hãi, thán phục...

Sau đó đầu bên kia điện thoại không còn tiếng động, Vu Kiều cầm điện thoại xem, quái, sao Ân Á Minh tắt điện thoại rồi!

Cô gọi lại nhưng đối phương không nghe, trong lòng cô càng thêm bực bội, không biết Ân Á Minh cố ý hay do điện thoại bị lỗi.

Đương nhiên không có khả năng trùng hợp như vậy, đây là Ân Á Minh chủ động tắt máy.

Ân Á Minh cũng không biết mình làm sao, trong lòng vừa phấn chấn vừa khẩn trương, Vu Kiều chưa xảy ra quan hệ với bất kì ai, anh cũng không có lòng riêng, nhưng sau khi biết cơ thể Vu Kiều chưa thuộc về người nào thì trong lòng có làn sóng vui vẻ không chặn lại được, anh cũng không biết vì sao lại thế.

Cho tới bây giờ anh cũng không biết chủ nghĩa đàn ông và tham muốn chiếm hữu của mình mạnh như vậy, sau khi nghe mấy lời gào thét của Vu Kiều, ý nghĩ đầu tiên thế mà là: anh muốn chiếm hữu Vu Kiều!

Anh cảm giác đầu óc mình xảy ra vấn đề.

Ân Á Minh đần độn trở lại phòng khách, trong lòng rối như tơ vò, Chu Thục Nhàn nhìn bộ dạng con trai không đúng, “Làm sao vậy, con bé nói thế nào?”

Ân Á Minh không nói lời nào, trong lòng Chu Thục Nhàn có chút mơ hồ, “Sao, con bé không chịu kết hôn với con ư?”

Ân Á Minh phục hồi tinh thần lại, không biết ma xui hay quỷ khiến trả lời rằng: “Đúng vậy đó, cô ấy không chịu, nói mình không mang thai, còn bảo sau này con cách xa cô ấy một chút, còn tắt điện thoại của con.”

Chu Thục Nhàn nghe xong cảm thấy không được, xem ra thật đúng là bị Vương Tĩnh nói trúng rồi, bên nữ muốn sinh hạ đứa bé xong tự nuôi dưỡng! Chuyện này sao có thể được!

Đối phương không quấn con trai đòi kết hôn, xem ra xác thực không phải người nịnh hót, được cứu lấy thân báo đáp, không ngờ có đứa bé, chẳng lẽ là không thích Á Minh nhà họ!

“Con nói thế nào?” Chu Thục Nhàn khẩn trương đến độ muốn chết, “Con có ăn nói tử tế với con bé hay không?”

“Nói thế nào ư?”

''Nói sẽ kết hôn với con bé, sẽ đối xử với con bé thật tốt, không phải nó nghĩ con chỉ muốn đứa bé thôi à? Ai ở trong trường hợp đấy chắc chắn không để đứa bé làm con riêng, đã có đứa bé phải tự nuôi mới đảm bảo, bằng không thì sau này già rồi cũng sống đơn độc lẻ loi!” Chu Thục Nhàn còn sốt ruột hơn Ân Á Minh - “cha đứa bé”

Ân Á Minh trịnh trọng gật gật đầu, “Mẹ nói chí phải, chút nữa con sẽ nói với cô ấy.”

Chu Thục Nhàn vỗ bàn! “Chút nữa cái gì, bây giờ con nói luôn đi! Đừng gọi điện thoại nữa, gọi chắc chắn con sẽ bị dập máy, trực tiếp đi tìm nó, nếu nói không rõ thì con đừng về! Tranh thủ thời gian, đi nhanh đi còn gì nữa!”

“Oh! Mẹ yên tâm đi!” Ân Á Minh cầm chìa khóa xe dong tiếp nhận áo khoác trong tay người hầu thì ra ngoài.

Chu Thục Nhàn nhìn bóng lưng con trai trong lòng thấp thỏm, bà đã làm mẹ, vô cùng hiểu tâm trạng người làm mẹ, một khi phụ nữ đã có đứa, trong lòng hơn nửa là đứa bé, nếu bướng bỉnh có khi mười trâu cũng không kéo được, vì đứa bé cái gì cũng làm được, không biết Á Minh có thể níu kéo người thành công hay không.

Trong lòng sốt ruột, bà đi lên lầu tìm Ân Viễn nói chuyện này, vừa mới bắt đầu hai người còn do dự xem Vu Kiều phải làm sao, đứa bé phải làm thế nào, nhưng giờ không cần cân nhắc nhiều vậy nữa, giờ họ chỉ có độc một ý nghĩ: Cuối cùng con trai có thể khuyên nhủ đối phương vào nhà hay không, nhà họ xác thực nên chuẩn bị tổ chức việc vui, nhân lúc bụng còn chưa lớn!

Ân Á Minh chạy xe tới nhà Vu Kiều tâm trạng vô cùng tốt, anh không biết giờ Vu Kiều có ở nhà không nhưng chung quy sẽ về nhà, không phải sao, anh hành động trước, báo cáo sau cái đã.

Vu Kiều gọi liên tiếp thở phì phò một hồi, nhưng cô tức giận mãi mà không biết nên tìm ai để trút, đầu mối duy nhất cô biết là Ân Á Minh, nhưng tên khốn kia tắt điện thoại!

Được rồi, đi tắm rửa trước, thật là xui xẻo, vì sao suốt ngày có người tạo tin đồn nhảm về cô chứ, cô là một người công dân tốt bụng mà.

Chắc lại đám người Quý gia rồi, Vu Kiều vừa tắm rửa vừa mắng thầm, bắt cóc thì thôi đi, lại còn bịa đặt, đám người này thật sự là không biết giới hạn ở chỗ nào!

“Cốc cốc!” Ngâm nửa người trong bồn tắm thì đột nhiên cửa phòng bị gõ.

“Có chuyện gì à?” Tâm trạng Vu Kiều không tốt, “Tôi đang tắm, có việc gì đợi tôi tắm xong rồi nói.”

“Chị Vu, là anh Ân đến.” Người hầu lớn tiếng nói sau cánh cửa.

Vu Kiều nghe xong liền đứng phắt dậy! Cô đang muốn gặp Ân Á Minh đây, vừa nhắc tới tào tháo tào tháo đến luôn!

“Để anh ta vào phòng sách chờ một lát, cứ nói tôi lập tức sẽ tới!” Vu Kiều vội vàng tắm, tìm khăn chà người, một khắc cô cũng không đợi được.

Tâm trạng Ân Á Minh vô cùng tốt dạo quanh phòng sách của Vu Kiều, anh không biết trước đó phòng này là của ai, nhưng giờ chỉ là của mình Vu Kiều, bởi vì bài trí và các thiết bị lắp đặt đều đặc biệt nữ tính hóa, có chút đáng yêu, thậm chí còn có phong cách công chúa, thế mà anh không biết Vu Kiều lại thích kiểu này.

Anh thích cái phòng này, ở đây không có hơi thở của Quý Huy, song lại nghĩ đến lời Vu Kiều nói, trong lòng càng vui vẻ, hóa ra cho tới bây giờ Vu Kiều đều không thuộc về bất luận kẻ nào, nhưng sau này thì không phải, sau này cô thuộc về anh.

Cửa phòng bị mở ra, Vu Kiều đi dép lê trực tiếp bước vào.

Ân Á Minh vừa quay đầu lại thì thấy cô gái mặc đồ ở nhà đơn giản, tóc ướt sũng, trên người mang theo hơi nước, nhìn là biết Vu Kiều vừa tắm rửa xong đã chạy tới, thật là quá mê người.

Ánh mắt Ân Á Minh một chút cũng không rời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện