Sau hôn lễ ba ngày, Vu Kiều và Ân Á Minh cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật, địa điểm là Đại Khê.

Vu Kiều đã muốn đến Đại Khê từ lâu, tiếc là cô không tìm được người đi cùng, người trong nhà ai cũng không ưa mấy chỗ như thế này, họ thích đi leo núi, vùng nhiệt đới hoặc sát biển toàn mỹ nữ bikini, họ tỏ vẻ không chịu nổi.

Thời gian hưởng tuần trăng mật cũng không dài lắm, chỉ có một tuần, hai người cũng không phải người rảnh rỗi, rút một tuần đã là kì tích, thời gian rảnh khi đi chơi cũng sẽ mở mail xử lí công việc.

Hôm nay là ngày thứ tư họ đi chơi, Vu Kiều đang nằm ngủ trên cát, trên có cái ô lớn che nắng, Ân Á Minh ngồi trên một cái ghế nằm, trước bàn nhỏ có đặt laptop.

Xử lí được kha khá, chuẩn bị tắt máy tính thì đột nhiên nhận được thông báo có thư mới, Ân Á Minh ấn vào nút mở, phát hiện là báo cáo điều tra về Quý Tử Nhàn do người anh thuê gửi tới.

Lần trước xảy ra chuyện anh đã bắt đầu cảnh giác, không có chuyện gì mà Quý Tử Nhàn có thể tìm cả người đến bắt cóc Vu Kiều, giờ lại thêm việc, nếu Quý Tử Nhàn không ôm hận thì anh không theo họ Ân nữa, cho nên anh đã tăng người theo dõi cô ta, xuất ngoại cũng thế, đi đến đâu cũng phải có người theo dõi.

Vì bận chuyện kết hôn, Ân Á Minh cũng không dồn chú ý vào việc khác, anh thật không ngờ lần này Quý Tử Nhàn ra tay từ chỗ Ân Hồng Vũ.

Trong báo cáo có rất nhiều ảnh chụp, hơn nữa còn có video, phần lớn là hai người Quý Tử Nhàn và Ân Hồng Vũ, dựa theo đối tượng, hình như ba ngày trước Ân Hồng Vũ bay đến Mỹ thì phải.

Ân Á Minh cười khẽ, anh và Vu Kiều vừa mới nghỉ phép tới đây, anh họ tốt đã bỏ đến Mỹ ôm người đẹp, quả nhiên ngu xuẩn vẫn ngu xuẩn, không ngờ anh lại có huyết thống với loại người này, bị một cô gái lừa gạt, hai người kia quả nhiên là trời sinh một đôi.

Tuy Ân Hồng Vũ duyệt vô số người nhưng đầu óc tối dạ hơn Quý Tử Nhàn, Ân Á Minh chắc rằng Ân gia nhà họ sắp có thêm một hôn lễ.

Ân Á Minh gõ ngón tay lên bàn, lướt qua từng tấm ảnh chụp, nếu Ân Hồng Vũ không làm cái gì thì anh sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, cưới phải một cô gái không đặt tim trên người mình cũng là do anh ta tự lựa chọn, người ngoài như anh nói gì cũng không vào.

Nhưng nếu Ân Hồng Vũ nghe lời Quý Tử Nhàn đầu độc mà làm gì đó, vậy đừng trách anh không khách khí.

”Ưm...” Vu Kiều đúng lúc tỉnh ngủ, cô mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn Ân Á Minh: “Anh còn đang làm việc à, thời tiết hôm nay thật đặc biệt, có cần đi vào không, ở ngoài lâu sẽ không tốt cho mắt.”

”Không sao đâu, cũng xong rồi, em tỉnh vừa khéo.” Ân Á Minh cúi người hôn lên má Vu Kiều, Vu Kiều nằm sấp ngủ, mặt bên phải bị đè nên giờ có cái dấu đỏ rực, trông thật ngốc nghếch.

Vu Kiều ngáp một cái, sau đó xoay người, nói thật, cô ngủ không thoải mái lắm, nằm sấp lâu nên bả vai hơi nhức, hơn nữa ngực quá đầy đặn nên khi nằm sấp có chút khó chịu, cái ghế lại cứng, dĩ nhiên không thể so với giường mềm trong phòng, nếu không phải vì muốn phơi nắng, cô mới không dại mà nằm sấp.

Dáng người có lồi có lõm của Vu Kiều cứ như vậy lộ trước mắt Ân Á Minh, anh cảm giác yết hầu khô rát, chậm rãi đóng máy tính lại.

Vốn định sẽ đi bơi vào buổi chiều, cũng không định về sớm, khí trời tốt như vạy, không làm chuyện gì đặc biệt thì thật xin lỗi áo tắm đen nhánh của Vu Kiều, nhỉ? Dù hai chuyện này không có quan hệ đặc biệt gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện