Thấy anh Demon có vẻ vừa mệt mỏi vừa bàng hoàng tôi lo lắng mà bảo anh về nghỉ trước để tôi ở lại trông coi cha là được rồi nhưng anh nhất quyết không chịu, vậy là tôi cùng anh ngồi bên giường ông đợi ông tỉnh dậy.

Chả biết tôi ngủ quên lúc nào không hay, thức dậy đã thấy bản thân nằm ở trong phòng ngủ của mình.

Xoa xoa đầu tôi thấy Daisy bước vào, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô bé tôi xót xa, mọi thứ đến thật bất ngờ không thể ngờ được một gia tộc lớn mà chỉ trong một ngày đã suýt bị lụi bại lại còn gánh thêm món nợ, dù không biết số nợ ấy nhiều đến đâu nhưng tôi cũng đoán được là khá nhiều đi, thở ra một hơi tôi hỏi Daisy:- Hôm qua anh Demon đưa ta về đúng không?Daisy vội gật đầu, tôi an ủi cô ấy:- Mọi chuyện sẽ ổn thôi, em đừng lo.Đột nhiên cô ấy ôm tôi mà nức nở khóc: -Tiểu thư, dù có chuyện gì đi nữa em nhất định sẽ đi theo người!Tôi thầm vỗ nhẹ lưng cô ấy, tính Daisy rất nhạy cảm bất cứ chuyện gì đến tôi cô ấy thường không giữ được bình tĩnh thật giống vs anh Demon mà.

Bây giờ bản thân còn không biết tiếp theo sẽ như thế nào, chẳng thể hứa trước được điều gì.

Tôi là kiểu người sẽ không hứa hẹn hay gieo hi vọng cho người khác nếu như bản thân không làm được điều ấy..

Còn tưởng rằng bản thân là một nhân vật phụ, tránh xa nam nữ chính thì sẽ yên ổn, nào có ngờ mọi chuyện thành như vậy.

Chả nhẽ dù không làm gì thì tính mạng tôi cùng gia tộc này bằng một cách nào đó nhất định phải mất đi, đó là số phận sao?Thay đồ xong tôi nhanh chóng tiến đến phòng cha, thấy anh Demon mệt mỏi vẫn ngồi đó còn cha vẫn chưa tỉnh, chắc hẳn ông ấy đã sốc lắm.


Nhìn cách ông cặm cụi làm việc ngày đêm vì gia tộc và đế quốc này vậy mà chỉ vì chút quyền lực bọn chúng sẵn sàng đạp đổ mọi công sức của ông như vậy, haizzz.

Bình thường anh Demon thấy ông khó chịu là vậy nhưng khi xảy ra chuyện mới hiểu được anh ấy quý người cha này đến thế nào.

Tôi tiến lại gần anh nhẹ nhàng nắm tay anh xót xa nói:- Anh về phòng nghỉ đi để em coi là được mà, anh đã đủ mệt rồi!Anh nhìn tôi mệt mỏi lắc đầu, còn đang tính nhất định phải khuyên anh về nghỉ ngơi thì đã nghe thấy giọng nói mệt mỏi của cha vang lên, chúng tôi nhanh chóng chạy lại bên giường ông.

Như thể không kìm lòng được tôi nghẹn ngào hỏi han ông:- Cha người thế nào rồi? Có cần con mang ít cháo lên không!Ông mệt mỏi nhìn tôi rồi lắc đầu: -Ta không sao! Hai đứa vì ta mà mệt rồi.Thần sắc ông thật mệt mỏi, tôi với lấy ly nước đưa ông, nhận lấy..

ông một hơi uống cạn..Nhìn hai đứa nhỏ ông cảm thấy thật có lỗi biết bao, trước giờ ông chưa từng ra dáng một người cha tốt suốt ngày chỉ biết lao đầu vào công việc, làm việc gì chỉ nghĩ đến lợi ích để rồi ngày hôm nay ông mới hiểu ra được, ông nghẹn ngào nói: "-Là ta có lỗi với hai đứa!"Thấy ông như chìm trong cảm giác tội lỗi tôi vội trấn an: -Không sao mà, người mau bình tĩnh lại, phải nói rõ tình hình để tụi con giải quyết cùng cha chứ!Một lúc sau ông mới dần lấy lại bình tĩnh kể chi tiết cho chúng tôi nghe.

Vậy là trong tay nhà William có bằng chứng các hoạt động ngầm nhà tôi, mỗi gia tộc đều có những việc làm ngầm để giúp hoàng gia cũng như củng cố gia tộc mỗi nhà, thường thì những tài liệu đó sẽ không dễ mà có thể lấy chúng đi được, tôi có thể hiểu được là ai đã làm, có hẳn hai con rắn độc trong nhà chúng tôi mà.

Thêm việc khai thác mỏ quặng mà lúc trước tôi nói với ông, chúng là do nhà chúng tôi tìm ra và khai thác được, còn nghĩ chúng là nguồn lợi của nhà tôi nào ngờ lại quy tội không khai báo cho hoàng gia mà ăn chặn.

Đã có lòng muốn lật đổ gia tộc này nhất định đã chuẩn bị sẵn mọi thứ bất lợi để buộc tội chúng tôi.


Khỏi phải nói cũng biết ai là người đã đưa những thông tin ấy, thầm chửi rủa "hai tên khốn nạn.

Nghe cha nói có thể hiểu thái tử chuẩn bị lên kế vị muốn dẹp gọn 4 gia tộc lớn mà chỉ có nhà William là được hoàng gia bảo hộ nên muốn lật đổ chúng thật không dễ dàng gì..

Theo tôi như tôi nghĩ có lẽ cái tên Darius William cùng tên nam chính thái tử kia là cùng một phe nên muốn loại bỏ hết những gia tộc này để thâu tóm toàn bộ quyền lực.

Dù có cố gắng nhớ lại cốt truyện bao nhiêu lần, tôi vẫn không thể nào nhớ được cái tên Darius này là nhân vật nào cả! Sao người ta xuyên sách đều dễ dàng mà bản thân tôi lại sóng gió trùng trùng vậy không biết (U_U)Vậy là hết nay chúng tôi sẽ phải dọn ra khỏi dinh thự này, vừa bị hạ xuống thành hầu tước còn mắc một khoản nợ lớn.

Nhớ lại những lời cái tên Darius William nói thì chỉ cần tôi đến chỗ hắn làm hầu gái sẽ được miễn khoản nợ thì phải.

Thầm nghĩ lúc trước còn đánh em hắn ta như vậy tôi sao có thể bình yên mà ở nơi đó được, cùng lắm là lao đầu vào cùng cha và anh kiếm tiền trả món nợ ấy còn hơn.Đến tối chúng tôi chuẩn bị hành lý ngày mai rời đi, người hầu trong phủ hầu như cũng đã xin nghỉ hết chỉ còn duy nhất quản gia của cha và Daisy là nhất quyết không chịu rời đi, thầm thấy cảm động sự trung thành của họ.

Anh và cha liên tục an ủi tôi, chắc họ nghĩ tôi sẽ không chịu nổi cực khổ đây mà, nhưng thấy sự bình tĩnh của tôi họ cũng thấy yên tâm hơn! Làm sao biết được kiếp trước tôi phải một mình chật vật biết bao nhiêu, chỉ nhiêu đây sao tôi dám oán trách gì được ít nhất tôi vẫn còn hai người đàn ông ở bên bảo vệ lúc này.


Sống cũng đã lâu như vậy rồi nên khả năng thích ứng nhất định phải hơn những cô gái trẻ ở thế giới này rồi..Sáng sớm hôm sau chuẩn bị lên xe ngựa rời đi đột nhiên có người đến nói muốn đưa một bức thư cho tôi mở ra thì là của nhà William, giờ chỉ cần nghe thấy cái gia tộc đó là tôi cảm thấy ghê tởm..

thật muốn xé nát chúng đi cho rồi, nhưng rồi vẫn mở ra xem" Gì đây! Anh ta là uy hiếp tôi sao, thật tức chết mà ".

Nói gia đình tôi không cần rời đi chỉ cần tôi tới đó làm hầu gái cho anh ta, biểu hiện tốt nhất định sẽ không làm gì gia tộc tôi.." ha..

mẹ kiếp thật chứ **&%$ "nhưng nghĩ lại đến đó cũng tốt sẽ biết được hắn ta muốn làm gì? Mà còn phải xem hai kẻ phản bội kia thế nào nữa.

Để nghĩ xem nếu nói hắn ta thích tôi mà như vậy, nghĩ thế nào cũng không thể được, mới chỉ gặp vài lần mà thôi, đừng nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên? Ai tin chứ tôi không bao giờ tin cái tình tiết máu chó đó đâu, chính xác có thể hắn ta muốn lợi dụng mình làm gì đó hay là hắn ta thấy hứng thú với mình?Thấy tôi cứ cầm bức thư rồi đứng ngây ngốc cha đến vỗ nhẹ vai tôi, giật mình khỏi dòng suy nghĩ ấy tôi đưa bức thư cho cha và anh xem.

Đột nhiên Demon kéo tôi ra xa cách xe ngựa một đoạn khuất anh ôm tôi vào lòng mà nhẹ nhàng nói:" Em nhất định không được đến đó, dù có chuyện gì ta cũng đã nói sẽ bảo vệ em rồi mà "Nhìn cách anh ấy lo lắng cho tôi mà xót xa làm sao, tôi có thể chắc chắn người anh trai này là một người cuồng em gái mà -.

- tôi vỗ nhẹ lưng anh an ủi:" Sẽ không sao đâu, anh không thấy điều kiện hắn đưa ra rất có lợi cho gia tộc ta sao, em nhất định sẽ bảo vệ bản thân thật tốt mà, chỉ cần gia tộc ta còn thì không lo chúng ta sẽ không có cách để trả mối thù này "Thấy anh lặng im mà không buông tôi ra, quá bất lực với ông anh trai này mà, tôi cố gắng thoát ra khỏi cái ôm của anh, thấy anh cúi mặt đôi mắt đã đỏ hoe.

Gì chứ tôi mới là người ra chiến trường mà (thật buồn cười mà ^^), biết là giờ có nói gì anh ấy nhất định không nghe lọt được chữ nào..


thôi nói chuyện với anh tôi kéo anh trở lại xe ngựa, cha vẫn đứng đó trầm mặc, tôi tiến lại bàn bạc với ông.

Hết lời khuyên ông nói với ông mục đích tôi đến đó và hứa nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân, cuối cùng ông cũng đồng ý, đưa ánh mắt buồn bã nhìn tôi ông dặn dò:- Mỗi tháng con nhất định phải về một lần, ta ở ngoài đây sẽ chuẩn bị mọi thứ, nếu như ta không thấy con quay lại..

dù bằng bất cứ giá nào ta cũng phải diệt hết bọn chúng..Tôi cảm động mà nhìn ông khẽ gật đầu, liếc thấy Demon nhìn tôi bằng đôi mắt buồn như vậy tôi dặn dò cha phải chăm sóc anh ấy thay tôi, biết anh ấy rất yêu thương và lo lắng nên tôi không thể làm ngơ được, tiến lại ôm anh ấy lần cuối, anh cất giọng nói nghẹn ngào" -là ta vô dụng, ta lại không thể bảo vệ được em "" -Không đâu! Anh đã làm rất tốt rồi, lần nãy hãy để em bảo vệ anh và mọi người"–Tôi nói nhỏ an ủi anh sau đó đẩy anh ra chuẩn bị tiến lên xe ngựa đến nhà William..Thấy Daisy cứ đứng đó ôm mặt khóc, tôi dừng bước..

cô bé toan muốn đi theo tôi, nhưng bản thân tôi còn không chắc có thể bảo vệ bản thân được, làm sao có thể để cô ấy mạo hiểm cùng tôi được chứ.

Ôm Daisy khẽ an ủi, tôi lau đi hàng nước mắt ấy, hôn nhẹ lên trán cô bé nói: -Nơi đó rất nguy hiểm ta không muốn em mạo hiểm cùng ta, cảm ơn em vì tất cả, em là một cô gái tốt, em xứng đáng có một cuộc sống tốt bên gia đình nhỏ của mình! Ta nhất định sẽ đến thăm em vào ngày gần nhất!Nói xong tôi lên xe dứt khoát mà đi không ngoảnh lại, tôi sợ phải nhìn những ánh mắt đau buồn ấy.

Dù bản thân cảm thấy những điều này quá bình thường so với những gì trước kia từng trải nhưng nhìn cách họ yêu thương tôi như vậy, tôi thật không đành lòng.Chiếc xe ngựa lăn bánh đi xa Daisy bật khóc to hơn, nhớ những ngày tháng tươi đẹp vừa rồi ở bên tiểu thư, cô cùng tiểu thư lớn lên cùng nhau mặc cho trước kia tiểu thư hay bắt nạt cô nhưng những năm gần đây tiểu thư đã không còn như vậy nữa, cô ấy bảo vệ tin tưởng cô, dành cho cô mọi thứ tốt đẹp..

dù là trước đây hay hiện tại cô cũng chưa từng hận tiểu thư, bây giờ vì gia tộc mà tiểu thư phải đi làm người hầu cho gia tộc khác, cô đau lòng mà hận bản thân không thể làm gì được..

Dù biết ý tiểu thư chính là cô nên cưới một người chồng tốt mà sống hạnh phúc bên gia đình nhỏ ấy, nhưng tiểu thư đâu biết được hạnh phúc của cô chính là được ở bên người...


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện