Với chỉ trích của A Kỳ Bác Nhĩ Đức, Chử Hiệt chẳng dao động, kéo Du Lệ rời khỏi tiệc tối.

Tiệc tối vẫn chưa kết thúc, theo quy củ thì không thể rời khỏi, nhưng Ma tộc ở đây chẳng có ai có gan ngăn lại.

Du Lệ quay đầu, nhìn thành chủ A TRát Bỉ Đặc đau lòng không buồn uống rượu, cùng với đám Ma tộc đang ngồi ở đại sảnh yến tiệc đó. Nhóm Ma tộc đứng đắn nghiêm túc ngồi ở đó uống rượu, giống như đang tụ tập một cuộc họp nghiêm túc nào đó vậy, nhưng ở những nơi ánh đèn không rọi tới lại thoát ra một đám quần ma loạn vũ.

Du Lệ kiềm chế bản thân nhìn thoáng qua rồi thu mắt lại, không tự giác nhích lại gần người Chử Hiệt.

Hai người dưới cái nhìn chăm chú của đám ma ra khỏi yến hội.

Vừa ra khỏi yến hội, thì thấy có một đội Ma Bình tay cầm vũ khí áp giải mấy người đi qua.

Nhóm Ma Binh nhìn thấy Chử Hiệt, vội vã dừng lại, hoi khom người chào anh.

Du Lệ quay đầu nhìn về đám người bị Ma Binh áp giải, cũng không xác định được họ là con người hay không nữa.

Tuy họ không có sừng của Ma tộc, nhưng nghĩ đến Chử Hiệt và cái vị tên A Kỳ Bác Nhĩ Đức đó cũng không có sừng, Du Lệ cảm thấy không thể dùng sừng để xác nhận thân phận Ma tộc cho được.

Lúc Du Lệ nhìn qua, đám người yên tĩnh bị Ma Binh áp tải tới cũng tương tự trợn to mắt khiếp sợ nhìn lại cô. Đặc biệt là biểu hiện của Ma Binh, trên mặt bọn họ còn lộ ra thần sắc khó tin nổi.

Chử Hiệt như không nhìn thấy kéo Du Lệ rời đi.

Ma Binh cũng áp tải mấy người đó tiến vào đại sảnh yến hội, cảnh cửa yến tiệc cũng đóng lại lần nữa.

Lúc cánh cửa đó đóng lại trong nháy mắt, tiếng ồn ào náo động chợt bốc cao, đồng thời cũng ngăn hết mọi tham lam, mơ ước, dục vọng của đám quần ma ở bên trong lại.

Du Lệ không kìm được quay đầu lại nhìn cánh cửa đã khép kín đó.

“Có mệt không? Có muốn về nghỉ không em?” Chử Hiệt hỏi cô.

Du Lệ ngẩng đầu nhìn anh, tự dưng hỏi, “Những người vừa rồi là con người đó à/”

“Đúng vậy” Chử Hiệt đáp lại bình tĩnh.

“Vậy bọn họ…”

“Bọn họ được mời tham gia tiệc tối của A Kỳ Bác Nhĩ Đức”

Du Lệ a một câu, nghĩ tới bóng dáng Ma tộc vặn vẹo kia, bất giác trong đầu xuất hiện hàng vạn lời. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô cũng không có khả năng đi cứu người khác, cũng không rõ bọn họ có cần cứu không nữa.

“Đừng nghĩ nhiều, những người này đều tự nguyện cả” Chử Hiệt nắm tay cô, tiếp tục đi về trước, trên mặt vẫn bình thản lạnh nhạt, “Ai cũng phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình”

Nghe thấy anh nói, trong lòng Du Lệ cũng biết trong đó hẳn vẫn còn ẩn tình nào khác, nên không nói chuyện nữa.

Thấy cô lại trở nên ngoan ngoãn, trong mắt Chử Hiệt lóe lên ý cười dịu dàng, cúi đầu hôn lên trán cô một cái.

Du Lệ đứng ở đó, mặc đôi môi mềm kia hộ xuống, chạm phải ánh sắc màu vàng của cặp mắt kia, tự dưng hỏi, ‘Đôi mắt của anh bao lâu thì khôi phục trở lại?”

Thần sắc Chử Hiệt ngưng lại, như suy tư gì đó nhìn cô, “Em không thích à?”

“Không thích!” Cô đáp ngay chẳng chút do dự, trong lòng thì rõ, đôi mắt vàng đại diện cho thân phận của anh, màu xanh băng đại diện cho thân phận nhân loại của anh.

So với việc anh làm Ma tộc thì Du Lệ vẫn thích anh làm con người hơn.

Chử Hiệt hơi buồn, “Tiểu Lệ Chi, đây mới vốn là bộ dáng của anh”

Lúc nói lời này, anh hơi chột dạ, nhưng trên mặt vẫn bình thản không lộ ra chút manh mối nào, Du Lệ cũng không biết được.

Thấy cô không nói câu nào, Chử Hiệt cũng không mở lời nữa.

Một người một ma trầm mặc trở lại căn phòng lúc trước.

Ban đêm ở A TRát Bỉ Đặc yên tĩnh, chỉ có nơi xa truyền đến chút thanh âm không rõ ràng, thế giới yên tĩnh cứ như chỉ có hơi thở của chính mình.

Trong phòng không có vật nào hoặc loại đèn nào chiếu sáng, nhưng cũng không tối, đều nhờ hàng loạt đá quý gắn trên tường.

Một mặt tường được khảm đầy đá quý phát sáng, ban ngày thì giống vật trang trí, ban đêm thì sáng lên lặng lẽ, đám đá quý quy tụ cùng nhau phát sáng, hình thành một không gian không quá tối, cũng không quá chói, cứ như một lớp màn lụa mỏng mỹ lệ vậy khiến thế giới trước mắt trở nên càng mông lung mờ ảo.

Du Lệ nhìn nam nhân được quầng sáng đá quý bao quanh, vội chạy quay đầu tới phòng vệ sinh.

Tuy thời gian vẫn còn sớm, nếu ở xã hội loài người thì giờ mới là cuộc sống về đêm, ngày thường cô cũng chưa lên giường ngủ sớm như thế, nhưng Du Lệ vẫn quyết định lên giường nghỉ.

Đỡ phải trừng mắt to nhỏ với người đàn ông kia, trừng nhiều thấy khó chịu lắm.

Lúc cô vừa nằm xuống, nửa giường bên kia cũng lõm xuống, không cần nhìn cũng biết người nào đó đã bò lên giường theo cô rồi.

Du Lệ lột chăn ra, nhìn nam nhân nằm bên cạnh, dùng một giọng nói không cảm xúc bảo, “Bọn họ không bố trí phòng cho anh à?”

Chử tiên sinh nói thản nhiên, “Chúng ta là bạn bè nam nữ, ở trong một phòng chẳng phải bình thường à?”

“Em cũng không bảo là tốt hay không…”

“Anh sẽ không chia tay!”

Du Lệ xoay lưng về phía anh, không muốn nói chuyện với anh.

Cô không muốn nói, Chử tiên sinh lại không an phận, tiến lại gần, ôm lấy eo nhỏ của cô, kéo cô vào lòng.

Du Lệ giãy giụa, không thể tránh thoát không thèm giãy giụa nữa.

Soạt một cái, đám đá quý được khảm trên tường bị một lớp màn che kín, cả thế giới lâm vào bóng tối.

Sau khi mắt không nhìn thấy, cảm quan vô hạn cũng bị kéo dài, cô cảm giác được hơi thở ấm áp của người đàn ông nằm bên phà vào gáy cô, cả người cô như khảm vào lòng anh, ôm thân mật, khiến cô bất giác nhớ tới lúc ở lâu đài Muffies, cô đã đồng ý kết giao với anh tối hôm đó, cũng như thế này.

Trong lòng Du Lệ lại thấy muốn khóc. Cô lẩm bẩm bảo, ‘Mục đích anh đến thế giới loài người là gì chứ?”

Trong bóng tối, giọng anh vang lên trầm thấp dụ hoặc bên tai cô, “Vì tìm em”

“Lừa người”

Anh không nói gì, hôn lên cần cổ non mịn của cô, dùng một lực quá quý trọng, cẩn thận liếm láp.

Cả người cô căng lên, định cự tuyệt, đôi tay đầy sức mạnh ôm chặt eo cô, nụ hôn ướt át dần đi xuống, nụ hôn và những cái vuốt ve quen thuộc khiến cả người cô nhũn ra…

“Ưmmm”

Hai tay được bàn tay to rộng đầy sức mạnh của nam nhân nắn ra, đan xen những ngón tay thon dài vào kẽ bàn tay cô, mười ngón đan nhau, lưng bị áp xuống ga giường mềm, thân thể dán sát không chút kẽ hở.

Ngừng hôn trên mặt một chút, Du Lệ cắn cắn đôi môi sưng đỏ nói đột ngột, “Có phải anh rất muốn ăn thịt em không?”

Viền môi cô lại được liếm hôn lần nữa, giọng nói khàn khàn trầm đục của nam nhân vang lên trong bóng tối, “Không phải…”

“Anh nói dối!” Du Lệ thở hổn hển, bảo, “Anh chắc chắn muốn ăn thịt em rồi, chẳng trách mà mỗi lần em đều cảm thấy anh….” cứ như đang nhấm nháp thứ gì đó ngon lành vậy, giờ ngẫm lại không phải phảng phất nữa mà chắc chắn là vậy.

Lúc đóng phim ở lâu đài Muffies, du Lệ bị quỷ hút máu tập kích, đã từng hỏi qua anh, anh bảo cô với sinh vật hắc ám mà nói, máu thịt vô cùng ngon lành, rất dễ thu hút quỷ hút máu và ma vật.

Mà anh lại là Ma!

Nếu anh là ma, chắc hẳn là cũng muốn ăn thịt cô mới đúng chứ.

“Anh sẽ không ăn thịt em, không ăn thịt chút nào” Giọng nói nam nhân đầy đè nén, “Anh chỉ muốn liếm liếm thôi”

Du Lệ nghe vậy rất tức giận, chỉ hận không thể tát một cái cho anh văng ra đất mắng, “Giờ thì liếm liếm, có phải sau này không nhịn được thì ăn không hả? Nếu không thì sao lại liếm chứ?”

“Không bao giờ!” Anh nói đầy chính nghĩa, “Em là vợ của anh, sau này anh còn muốn cùng em sinh Tiểu Bình Quả nữa, tuyệt đối sẽ không ăn thịt em. Hơn nữa anh là ma đứng đắn, chẳng ăn thịt người bao giờ”

Chỉ có mỗi liếm liếm, không thể không liếm được.

Du Lệ cười ha ha một tràng. Người đàn ông hôn lên môi cô, ôm cô vào lòng, nói nhỏ nhẹ, “Tiểu Lệ Chi à, anh vì em mới đến nhân gian đó”

“Lừa người”

“Không lừa em đâu, anh đã ngủ say rất là lâu, sau khi tỉnh lại cảm giác được khí tức của em, vì em mới đi tới nhân gian đó”

“Không thể nào!” Du Lệ cảm thấy không tin nổi, cô đã ở thế giới loài người rất lâu rồi, một con ma như anh ở một nơi nào đó sao lại cảm giác được hơi thở của cô chứ? Lừa người ta cũng đừng có lừa kiểu này.

Chử Hiệt khẽ vuốt ve thái dương của cô, giọng vẫn trầm thấp nhu hòa như cũ, cũng không bởi cô không tin tưởng mà hoảng loạn, “Em có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Anh vừa tới nhân gian không lâu, lúc đó đã ở một mình tại hẻm Thanh Xuyên đợi em rồi”

Du Lệ trợn to mắt, “Thật sao?”

Anh nói tiếp, “Để trở thành vệ sỹ của em, cũng là anh tự mình cho người bố trí”

Hiếm khi lộ ra nhiều tin tức như thế, Chử Hiệt hơi ngượng nói nhẹ nhàng, “Tiểu Lệ Chi à, em hẳn nên tin tưởng anh chứ”

Du Lệ không nói gì.

Căn phòng lại lầm vào yên tĩnh đến cực hạn. Một lúc sau, Du Lệ hỏi khẽ, “Anh ngủ say bao lâu rồi? Vì sao lại ngủ say chứ?”

“Anh không nhớ rõ lắm” Giọng Chử Hiệt vẫn bình thản, ‘Thực tế anh cũng chẳng nhớ rõ A Kỳ Bác Nhĩ Đức nữa, nhưng một đồ vật của anh được phong ấn ở lâu đài của anh ta vẫn còn hơi thở của anh, anh mới chắc chắn là biết anh ta trước đây”

“Mất trí nhớ sao?” Du Lệ giật nẩy mình, không ngờ chuyện máu chó như thế lại xảy ra trên người anh.

“Xem như vậy đi”

Cảm giác được cô đã mềm hóa,  nam nhân ôm sát cô rất cẩn thận, hôn hôn lên gương mặt non mềm của cô, nói nhẹ nhàng, ‘Tiểu Lệ Chi à, chúng ta đừng chia tay được không?”

Du Lệ chẳng nói câu nào.

Trong lòng Chử tiên sinh bất ổn, cảm thấy lúc đối mặt với A Kỳ Bác Nhĩ Đức, phát hiện ra bản thân chẳng nhớ rõ cái gì cũng không thấp thỏm, chỉ lo lắng cô thực sự muốn chia tay.

“Nếu em chia tay với anh, em cũng chẳng cách nào rời khỏi nơi này được! Ở đây là Ma Cảnh, đâu đâu cũng là Ma tộc cao cấp, con người với bọn họ mà nói có sức hấp dẫn vô tận, không có anh bảo vệ, những Ma tộc đó sẽ ra tay với em….Dù có thuận lợi rời khỏi Ma Cảnh, sau khi trở lại thế giới nhân loại, nhân gian còn có đủ các loại yêu ma quỷ quái, một mình em tuyệt đối chẳng có cách nào đối phó. Nhưng anh sẽ bảo vệ em, chỉ cần chúng ta không chia tay, em đi đâu anh cũng đi theo cạnh em, cũng chẳng có yêu ma quỷ quái nào dám ra tay với em cả…”

Anh cứ lải nhải mãi, nói đến những chỗ tốt khi họ không chia tay, đồng thời cũng nói đến những chuyện có thể xảy ra khi họ chia tay, trong đó không thiếu chút gia vị đe dọa.

Du Lệ nghe anh nói mà chỉ muốn tẩn cho anh một trận thôi. Nào có ai không muốn chia tay mà lại đe dọa bạn gái như anh chứ? Cuối cùng Du Lệ cũng cắt ngang lời anh, “Ý anh là, nếu em định chia tay thì anh sẽ không còn bảo vệ em nữa à?”

“Không có!” Chử tiên sinh vội vã phủ nhận ngay, chỉ số EQ của anh vốn thấp nhưng cũng biết là không thể nói như thế, “Vậy thì dù chúng ta chia tay, anh vẫn sẽ bảo vệ em”

Du Lệ cười lạnh, “Nếu vậy em còn cần bạn trai làm cái gì chứ?” Ngừng chút, côi lại nói tiếp, “Em vốn chỉ cần thuê vệ sỹ, cũng chính là vì để bảo vệ em, em vẫn có thể xin thay vệ sỹ được”

Sao thế được?

Chử tiên sinh ý thức được nguy cơ tăng cao, cố sức ôm lấy cô hơn, mãi cho đến khi cô kêu đau mới vội vã buông tay ra.

“Tiểu Lệ Chi, chúng mình đừng có chia tay được không?” Anh kéo tay cô, mười ngón tay hai người đan nhau, trong bóng đêm anh nhìn cô nghiêm túc, đợi đáp án của cô.

Du Lệ giận giữ lườm anh một cái, gần như bị anh làm cho không hết giận nổi.

“Tiểu Lệ Chi, chúng mình đừng chia tay có được không?” Anh lại tiếp tục hôn mặt cô, cứ lặp đi lặp lại câu này.

Du Lệ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, ‘Nếu thực sự muốn chia tay, em đã không còn để anh hôn nữa rồi” Chẳng lẽ cô lại là loại nữ nhân cẩu thả, vừa làm loạn chia tay vừa còn để người ta được lợi như thế sao?

Chử Hiệt sau khi lý giải được ý ý trong lời cô nói, đôi mắt vàng tỏa sáng, lập tức cao hứng hẳn lên, ôm cô lăn mấy vòng trên giường.

Du Lệ bị anh quay cho mấy vòng thấy mà chóng mặt nhức đầu, vội vàng kêu lên, “Dừng dừng dừng!”

Chử Hiệt vội vã dừng lại, cứ lo cô không chịu nổi, vội vàng kiểm tra toàn thân cho cô.

Sau khi xác nhận cô không sao, anh lại cười tươi rói, cao hứng hỏi, ‘Vậy chúng mình khi nào thì kết hôn?”

Du Lệ, “…… Không biết”

Chử tiên sinh hỏi dò, ‘A Kỳ Bác Nhĩ Đức nợ chúng ta một số thức, anh ta đã đồng ý tổ chức một hôn lễ cho chúng ta ở A Trát Bỉ Đặc rồi, được vạn ma chứng kiến….Ừm, dĩ nhiên là đợi lúc nào về thế giới loài người, chúng mình lại có thể kết hôn lại lần nữa”

Du Lệ thấy anh cứ chấp nhất với chuyện kết hôn, hỏi khách sáo, “Ma tộc các anh cũng thịnh hành kết hôn à?”

“Rất tốt đó”

“Vậy anh muốn gì mà cần phải kết hôn thế?”

“Kết hôn rồi thì không còn sợ em chạy mất nữa”

Du Lệ hừ một câu, “Chẳng lẽ anh không biết là kết hôn rồi thì cũng có thể ly hôn à?”

Chử Hiệt thầm nghĩ dĩ nhiên anh biết, nhưng nếu là hôn lễ của Ma tộc thì đã kết rồi không thể ly được. Anh chẳng dám nói ra câu này, chỉ sợ cô giận, rõ ràng Tiểu Lệ Chi trước đây lúc nào cũng nhìn anh cười tủm tỉm, mà từ lúc phát hiện anh là Ma thì đã trở nên quá hung hãn mất rồi.

Chia sẻ:
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện