An Thính Miên chạy xuống lầu thì thấy Vân Ngạn đang đứng cạnh xe, anh cau mày nhìn điện thoại.

Nghe thấy tiếng bước chân, Vân Ngạn mới rời mắt khỏi màn hình, anh ngẩng đầu lên đã thấy cô gái nhỏ bỗng dưng dừng lại.

Gió đêm nhẹ thổi đi những oi bức của buổi chạng vạng. Những chú ve sầu trên cây ngô đồng dưới lầu reo hò, mừng màn đêm buông xuống.

Dù biết anh đã đến qua cuộc gọi ban nãy, nhưng giờ đây nhìn thấy người thật, An Thính Miên vẫn không khỏi rung động.

Chỉ vài giờ đồng hồ không gặp nhau nhưng cô lại cảm thấy như đã nhiều năm xa cách, lâu đến nỗi, bây giờ cô rất muốn chạy đến ôm chặt lấy anh mà khóc thật to một trận để trút hết những ấm ức trong lòng.

An Thính Miên không nghe rõ anh nói gì, nhưng cô biết anh muốn cô sang đó. An Thính Miên cố nén nước mắt, tầm mắt cô chỉ còn những lời la làng mắng chửi che trời lấp đất trên mạng. Khi còn cách Vân Ngạn hai bước thì An Thính Miên dừng chân.

Vân Ngạn nhìn cô gái nhỏ vừa ấm ức vừa tủi thân trước mặt, anh tiến lên hai bước, ôm cô vào lòng.

Cô gái nhỏ úp mái tóc rối bời vào lòng anh. Vân Ngạn tựa cằm lên tóc cô, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng gầy của An Thính Miên.

Anh quả thật quá mức ấm áp khiến An Thính Miên không thể kìm nổi những giọt nước mắt tủi hờn.

Cô gái nhỏ trong lòng anh rất an tĩnh, nhưng vạt áo trước ngực dần thấm ướt đã nói anh biết, có lẽ tâm tình cô bây giờ chẳng hề an yên.

Vân Ngạn chỉ liên tục vuốt tóc cô, anh không hề quấy rầy, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai và tóc cô, anh gọi cô là “bé con” từng tiếng, từng tiếng một.

An Thính Miên khóc lâu tới mức chính cô cũng thấy hơi ngượng ngùng, cô làm nũng cọ cọ vào ngực anh.

“Sao?” Anh cúi người, nụ hôn tinh tế hạ xuống trán An Thính Miên: “Bé con đỡ hơn chưa?”

Cô gái nhỏ đang úp mặt chẳng muốn ngẩng đầu, rầu rĩ đáp: “Dạ rồi…”

Vân Ngạn chú ý đến những người qua đường đang nhìn họ chằm chằm, anh cúi đầu dỗ dành người con gái trong lòng: “Bé cưng, mình lên xe nhé?”

An Thính Miên lặng lẽ nhìn quanh rồi lại lau nước mắt lên chiếc áo sơ mi dễ chịu trước mặt.

“Không muốn đi à?” Cô gái đứng trước anh lắc đầu, Vân Ngạn tưởng cô không muốn thật nên bất đắc dĩ dỗ: “Bé con không muốn thì thôi.”

“Không phải.” An Thính Miên dĩ nhiên biết chắc chắn có người qua đường đang nhìn họ, dù sao bình thường đây cũng là giờ tan học, cô không muốn bị người khác nhìn như xem kịch: “Đi chứ.”

Vân Ngạn cũng không hoang mang chút nào. Anh kéo cô ra khỏi ngực rồi cúi đầu quan sát cô nàng trước mặt. Mắt cô đỏ hoe, khoé mắt còn hiện lên vệt nước lấp lánh khiến Vân Ngạn cứ xót xa mãi.

Anh lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên khoé mi cô.

* * *

Bên trong chiếc Bugatti màu đen, An Thính Miên đan hai bàn tay vào nhau rồi đặt lên đầu gối, để mặc anh dịu dàng lau mặt cho cô.

Bàn tay to dày hiện rõ khớp xương, anh gấp những tờ khăn giấy ướt bị bẩn để gọn vào túi rác. Anh nhích lại gần cô, trong đôi mắt ưu tư của anh lóe lên sự quan tâm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

An Thính Miên bị nhìn đến phát ngại. Cô đã khóc lâu đến nỗi khát nước. Cô liếm môi, tránh đi ánh nhìn sâu thẳm của người đàn ông trước mặt.

“Trốn cái gì mà trốn?” Vân Ngạn khống chế cằm cô: “Bé cưng nhà ta bị bắt nạt mà không biết mách người giám hộ (*) à?”

(*) Chơi chữ 家长 - gia trưởng: nghĩa 1 là phụ huynh/ người giám hộ; nghĩa 2 là người chủ gia đình/ trụ cột gia đình → người chồng trong nhà; ở đây hiểu theo nghĩa 2.

An Thính Miên bĩu môi. Từ sau khi nhìn thấy anh thì cô đã yên tâm hơn nhiều nhưng vẫn mạnh miệng: “Anh mà cũng tính là người giám hộ của em á?”

Vân Ngạn không định so đo với trẻ con. Anh xoa xoa khuôn mặt trắng nõn của cô: “Sao lại không tính, hả bà Vân?”

“Anh dỗ trơn tru quá nhỉ?”

“Anh chỉ dỗ cô vợ nhỏ của anh thôi.”

An Thính Miên bị lời tuyên bố của anh trêu đến ngại ngùng. Cô tựa đầu vào ngực anh, ấm ức tố cáo: “Ông An ơi, có người mắng em, nói xấu, gièm pha em.”

“Anh xin lỗi.” Vân Ngạn hôn lên đôi mắt yêu kiều của cô: “Bây giờ anh mới đến bên em.”

Từ lúc Chung Dương báo tin cho anh biết, Vân Ngạn vẫn liên tục gọi điện cho An Thính Miên. Đáng tiếc là anh bị cô chặn số từ tối qua, vừa kết thúc giờ làm là anh đã chạy ngay sang đây. Số điện thoại lúc nãy anh gọi cô là được Chung Dương lấy cho.

Lúc chưa thấy cô thì Vân Ngạn lo lắng không dứt, đến lúc nhìn thấy cô xuất hiện ở dưới lầu, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngắn ngang đầu gối, đôi mắt đỏ hoe kiên cường đứng đó nhìn anh, Vân Ngạn đau lòng vô cùng. Cô gái anh bảo vệ hết mực vậy mà lại bị người ta mắng chửi khắp trời chỉ vì những chuyện bịa đặt trên mạng.

“Bé cưng, giờ mình nói chính sự đi nhỉ?” Vân Ngạn nâng khuôn mặt của cô lên, ánh mắt cô sáng ngời như bầu trời giữa một đêm đầy sao.

“Dạ.” Bây giờ không phải lúc để vừa tủi thân vừa làm nũng, giải quyết chuyện này mới là việc chính cần quan tâm.

“Hiện tại, bọn anh đã tra ra một địa chỉ IP đăng tải bài viết đó, chắc là có thể tìm ra người phát tán tin này.” Chỉ là một địa chỉ IP, đối với Vân Ngạn là việc dễ như chơi. Dù người kia đã cố tình giấu vị trí của mình nhưng Vân Ngạn vẫn có thể dễ dàng tìm ra.

An Thính Miên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, nhìn người đàn ông trước mặt múa tay trên bàn phím.

Chỉ một lát sau.

“Em xem này.” Vân Ngạn xoay máy tính sang An Thính Miên, ý bảo cô nhìn địa chỉ anh vừa tìm được.

An Thính Miên không bất ngờ lắm với năng lực của người ngồi bên cạnh. Dù sao người có thể sánh vai với An Nguyên ở lĩnh vực máy tính thì cũng không phải người bình thường, hiển nhiên Vân Ngạn là người không bình thường đó.

An Nguyên là người đã giành được giải Turing - giải thưởng quốc tế danh giá nhất trong lĩnh vực khoa học máy tính, có thể ví như “giải Nobel về khoa học máy tính”.

“Đây là…” An Thính Miên lục tìm trong ký ức: “Tiệm in tự phục vụ trong trường?”

“Tiệm in tự phục vụ trong trường có máy tính để in, người học có thể dùng mà không cần thẻ sinh viên.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Bài viết được đăng lúc 12 giờ 40 phút chiều.”

12 giờ 40 phút là còn 50 phút nữa mới đến giờ học. Buổi sáng An Thính Miên đến trường lúc 10 giờ, Vân Ngạn có một cuộc họp vào buổi sáng nên tài xế của anh đưa cô đến trường. Trong mấy tấm được đăng có một tấm được chụp đúng vào sáng nay lúc An Thính Miên bước xuống xe, bộ váy trong ảnh và bộ váy cô đang mặc hiện tại giống nhau y đúc.

“Chúng mình có lấy camera giám sát trong phòng in tự phục vụ của trường được không anh?” An Thính Miên lo lắng hỏi. Nếu muốn thì sinh viên vẫn xin kiểm tra camera an ninh được, tuy nhiên quá trình phê duyệt này thường rất chậm.

“Được chứ.” Vân Ngạn gập laptop lại, trả lời cô một cách chắc chắn.

Vẻ mặt An Thính Miên đầy hoài nghi: “Không lẽ anh có bạn ở trường em hả?”

Vân Ngạn nhéo má bánh bao của cô, đã thật. Anh cười hiền lành, ánh mắt nóng rực, chính trực lại chân thành: “Không có, lát nữa em sẽ biết thôi.”

“Có thật đấy à?” Cô khó tin. Không thể nào, chẳng lẽ ở trường cô có tai mắt của anh thật?

Vân Ngạn mặc kệ biểu cảm sinh động của cô, anh mở danh sách số từng gọi ra, còn bồi thêm một câu: “Nhớ gỡ block cho anh đó.”

Bấy giờ An Thính Miên mới nhận ra số điện thoại anh vẫn nằm trong danh sách đen của cô. Cô nàng cười cười đầy thẹn thùng, ngón tay nhanh chóng thao tác trên màn hình.

Gỡ block anh xong thì nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ từ Vân Ngạn, An Thính Miên xấu hổ liếc mắt sang anh.

Vân Ngạn khẽ hừ, mặc kệ cô rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Chỉ vài phút sau, anh cúp máy rồi nhìn sang An Thính Miên, anh lấy áo khoác tây trang trên lưng ghế choàng lên người cô, sau đó nắm lấy tay cô, nói: “Mình đi thôi.”

8 giờ tối, An Thính Miên theo Vân Ngạn vào phòng giám sát. Vừa mở cửa, An Thính Miên đã chú ý đến người đàn ông đang đứng trong phòng. Ông ta đút hai tay vào túi, mặc một bộ tây trang màu xám đậm, thoạt nhìn có vẻ đã ngoài năm mươi tuổi.

Ông xoay người lại, bấy giờ An Thính Miên mới nhìn đến mặt ông.

“Dượng ạ.” Vân Ngạn gọi người đàn ông trước mặt.

An Thính Miên như bị sét đánh giữa trời quang. Ôi trời ơi, dượng của Vân Ngạn là giáo sư ở trường cô á?

“Thính Miên, đây là bố của Mộc Anh Thư, là dượng của chúng mình đấy.” Là của “chúng mình” chứ không phải của một mình “anh”.

“Con chào chú ạ.”

“Giỏi giỏi giỏi.” Mộc Ứng hiền lành đáp lại, chẳng hề để tâm xưng hô của cô.

Bọn họ không nhiều lời thêm nữa mà vào thẳng vấn đề luôn.

Khi phát lại camera an ninh, An Thính Miên liếc mắt một cái đã nhận ra ngay đó là ai. Cô cực kỳ ngạc nhiên, tay chỉ vào người trên màn hình theo dõi rồi nhìn về phía Vân Ngạn: “Đây là…”

— — —

Tác giả có lời muốn nói:

^_^

Cảm ơn mọi người đã đọc (*khoanh tay cúi đầu*)

Hoan nghênh bình luận của cả nhà ạ (*tung bông*)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện