Đây là lần đầu tiên An Thính Miên đón Tết với nhiều người như vậy, có bác cả, bác gái nhà họ Vân cùng anh họ, chị dâu của Vân Ngạn và một cặp song sinh trai gái, lại thêm cụ ông, ba mẹ của Vân Ngạn, khoảng tầm mười một người.


Sau khi ăn cơm xong, An Thính Miên là người lớn thứ ba từ dưới lên trong số họ nhận được lì xì to từ mọi người.


An Thính Miên cực kỳ vui vẻ, cô ngồi xếp bằng trên giường, mở đống lì xì ra mà vui vẻ đếm.


Nhà họ Vân không chỉ treo đèn lồng đỏ truyền thống, mà bao lì xì cũng rất truyền thống, đương nhiên ngoại trừ bao lì xì thì còn có những món quà năm mới khác.


Vân Ngạn từ bên ngoài quay về, vừa vào cửa đã thấy bà xã đang rung đùi đắc ý, cơn gió lạnh thổi qua khi ở bên ngoài đột nhiên tan biến sau khi nhìn thấy cô, thay vào đó là hơi ấm dâng lên từ tận đáy lòng anh.


An Thính Miên quá mê mẩn, cô không chú ý đến người đàn ông đi vào.


An Thính Miên đột nhiên cảm thấy mình bị lơ lửng trên không.


“A a a.”


Anh ném cô lên giường, cúi người ôm cô, khuôn mặt cũng tràn ngập ý cười: “Vui vẻ như vậy.”


“Đương nhiên rồi!” Ai không thích tiền cơ chứ? À, đúng rồi, người nào đó còn chưa cho cô lì xì năm mới.


Cô đặt hai tay lên trước ngực, tạo thành nắm đấm lắc lắc trước mặt anh, trong mắt tràn ngập niềm vui: “Cung hỉ phát tài.”


Anh giả vờ không hiểu ý cô: “Ừ, cung hỉ phát tài.”


An Thính Miên bất mãn bĩu môi, giơ hai tay ra trước mặt anh: “Lì xì đâu? Lấy lì xì ra đi.”


Anh đặt tay mình lên tay cô, ừm, thật nhỏ, thật mềm, thật ấm.


“Của anh đều là của em, nào có quỹ đen để lì xì cho em?”


An Thính Miên không thèm quan tâm tới lời nói hoang đường này của anh, cô nghiêng đầu đi: “Không cho lì xì thì hôm này đừng mơ được lên giường ngủ!”


Vân Ngạn bật cười, hai ngón tay nắm cằm cô, quay đầu hôn lên đôi môi đang vểnh lên của cô: “Bé cưng, hiện giờ em cũng có thể mua nước tương (*) rồi đấy.”


(*) Mua nước tương (挂酱油): là một thuật ngữ mạng tại Trung Quốc, nghĩa đen của nó là ra cửa hàng mua nước tương. Thuật ngữ này có hai cách dùng, một là theo nghĩa đen: "con nhà người ta đã đi mua nước tương được rồi", ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình. Một cách dùng khác được sử dụng trên mạng internet, thể hiện sự không quan tâm đến một đề tài xã hội nào đó, mang hàm ý "tôi không liên quan tới chuyện này", tương đương với từ "người qua đường". Câu trên sử dụng theo nghĩa đen.

“Anh vẫn còn cười, anh vẫn còn cười!” An Thính Miên phản kích, chơi trò cù lét với anh, hai người lăn lộn trên giường một lúc, cuối cùng tóc tai An Thính Miên xù lên như mụ phù thủy.


Vân Ngạn ôm cô vào lòng, cẩn thận hôn dỗ dành cô: “Sao anh lại không chuẩn bị bao lì xì cho em được chứ.”


An Thính Miên bĩu môi, giơ hai tay ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy bao lì xì của em đâu?”


Cô quá đáng yêu, Vân Ngạn lại muốn trêu đùa cô, thế nhưng không thể đùa quá mức, nếu không cô bé sẽ xù lông.


Vân Ngạn xuống giường, ôm cô vào trong lòng.


An Thính Miên phát hiện anh rất thích bế cô theo kiểu gấu koala.


Hai tay cô vòng qua cổ anh, anh bế cô đến bàn trang điểm rồi ngồi xuống.


An Thính Miên vẫn luôn nhìn chằm chằm Vân Ngạn, dường như sợ anh sẽ làm ra trò gì đó.


Người đàn ông mở ngăn tủ, lấy từ bên trong ra hai món đồ, một cái là bao lì xì quen thuộc của An Thính Miên, một cái khác là hộp gỗ đàn hương.


Vân Ngạn đưa bao lì xì cho cô trước, sau đó bế cô lên, An Thính Miên ở trên người anh đã không nhịn được mở bao lì xì ra, cũng giống như những người khác, trong đó có mười hai ngàn cùng một thẻ ngân hàng, không có gì thú vị.


Vân Ngạn nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nhìn thấy cô đang nhìn chằm chằm vào món đồ trong tay mình, anh chạm vào đuôi mắt cô, cười vô lại chỉ chỉ miệng mình, ra hiệu cho cô: “Hôn anh một cái thì cho em.”


Không biết xấu hổ >^<


Có điều ~ vì món quà thì vẫn có thể chịu đựng được -v-

Đôi môi mềm mại của cô gái chạm vào khóe miệng ấm áp của người đàn ông, trái tim anh lập tức như bị đánh trúng, cô gái của anh thật là ngoan.


Anh cảm thấy thỏa mãn, đưa chiếc hộp cầm trong tay cho cô.


An Thính Miên nhận lấy, hào hứng mở ra, trên sợi dây chuyền bạc mỏng chỉ có ba viên đá huyết bồ câu to bằng móng tay, màu sắc tươi sáng rực rỡ.


An Thính Miên đặt sợi dây chuyền trên ngón tay nhìn kỹ, rồi nhìn Vân Ngạn.


“Không lâu trước đây có đào được mấy viên đá quý, anh nghĩ đến em có thói quen sưu tầm đá quý nên đã làm một sợi dây chuyền từ nó để cho em chơi.”


Cho cô chơi? Tuy rằng An Thính Miên không còn sưu tầm mấy thứ này từ lâu, nhưng được rồi, mặc dù Vân Ngạn đi công tác luôn mang cho cô một ít đá, có một số rất quý, cũng có một số có giá trị không cao như vậy, nhưng lại đẹp hơn.


Độ trong suốt và độ sạch của ba viên hồng ngọc này được coi là tốt nhất trong số các viên hồng ngọc, chưa kể chúng là ba viên đá huyết bồ câu tương tự nhau.


“Tặng cho em thì sẽ là của em, mang ra ngoài hay để ở nhà trưng trong tủ đều tùy theo ý em, nhưng màu đỏ rất hợp với em.”


An Thính Miên thử ở trên tay thì thấy nó to quá, cô nhìn xuống mắt cá chân, sau đó đeo lên, rất vừa vặn.


Vân Ngạn thấy cô đeo vòng vào chân, mỉm cười hài lòng, anh ôm cô vào trong lòng, ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng nói: “Anh đây xem như đang cầm tù em sao?”


Bây giờ An Thính Miên gần như miễn nhiễm với những lời âu yếm của Vân Ngạn. Lúc trước khi anh nói mình thích cô, cô còn nghi ngờ, dần dần cô càng chắc chắn, anh thích cô, cũng không biết anh có thể duy trì tình yêu này được bao lâu, nhưng mà kể cả anh có một ngày thích mình thì An Thính Miên nghĩ, cô sẽ cố gắng thích anh, cho dù tạm thời cô không yêu anh.


— — —


Tác giả có lời muốn nói:


Lại một lần nữa, khi chưa viết xong tui đã đăng nhầm lên (che mặt)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện