An Thính Miên cầm khăn tắm, cô vừa tắm xong, chân vẫn còn ướt, may mà cô đã đặt sẵn một đôi dép bông ở cửa phòng tắm, còn đang nghĩ cách làm thế nào để lau khô nước thì thấy một đôi giày da màu đen trước mặt.

An Thính Miên sững sờ trong chốc lát, từ từ ngẩng đầu, thấy người đàn ông đã gần ba tháng không gặp đang đứng trước mặt cô.

An Thính Miên không thể tin được, cô nhìn anh, anh vẫn mặc vest trên người, có thể do ngồi máy bay quá lâu, tóc không được chải chuốt rủ xuống dưới trán.

Sau hơn hai mươi tiếng bay, trên cằm người đàn ông đã lún phún râu, đôi mắt đen láy của anh tập trung vào cô.

An Thính Miên đột nhiên cảm thấy ấm ức, cô biết mình nên hiểu chuyện, anh đã rất vất vả, phải thông cảm cho anh.

Trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào anh cũng dành thời gian để gọi video, kể về tình hình gần đây với mình, có đôi khi cô nghe không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh nói, mỗi lần nhìn người đàn ông mà mình không thể chạm vào trong video, trong lòng luôn dâng lên một cảm giác chua xót.

Cô cười nhạo bản thân tại sao lại biến thành như vậy, thật là dính người, đến lúc đó nếu mình đi Anh để học thì càng không có thời gian gặp nhau, chẳng phải cô sẽ khóc chết sao.

Nhưng hiện giờ người đàn ông đó đã ở trước mặt, người mà cô ngày đêm thương nhớ đã ở trước mắt. Cuối cùng cô không nhịn được, muốn ôm anh một cái, muốn làm nũng với anh, muốn nói với anh rằng cô giống anh, nhớ sắp điên rồi.

An Thính Miên còn đi chân trần trên thảm cũng bất động, ngoan ngoãn đứng tại chỗ đánh giá anh, hoặc tùy ý để anh quan sát.

Vân Ngạn nhìn cô bé trước mặt mình để chân trần, quấn khăn tắm đứng trên thảm, ban đầu cô kinh ngạc rồi bả vai dần dần thả lỏng, sau đó nghiêng đầu nhìn anh, hốc mắt ửng đỏ.

Cô bé của anh, tại sao lại khiến người ta đau lòng như vậy chứ? Nhưng nhìn cô nghiêng đầu, hốc mắt dần dần đỏ lên, anh cũng cảm thấy buồn cười, tại sao lại đáng yêu như thế chứ? Vân Ngạn thở dài một hơi, đi lên trước ôm cô vào trong lòng.

“Sao thế? Nhìn thấy anh nên vui quá à?” Một tay anh sờ đầu cô, một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, chậc, tại sao lại gầy đi rồi? Anh không ở bên, cô bé này ăn không ngon.

An Thính Miên không thể nói ra lời trái lương tâm, cô vùi đầu vào lòng anh, rầu rĩ trả lời: “Ừm.”

“Về nhà, anh ôm một cái.” Vân Ngạn không nhịn được hôn lên mái tóc ướt đẫm của cô, nỉ non nói anh rất nhớ cô, cô biết. Cô nhớ anh, anh cũng biết.

Anh nghĩ cô vừa tắm xong, mùa đông lạnh, anh sợ cô bị cảm nên kéo cô ra khỏi vòng tay mình nhưng cô bé vẫn ôm chặt eo áo sơ mi anh.

Vân Ngạn bất đắc dĩ, chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành, nói anh thật sự đã trở về, nói anh có thể ăn tết với cô, có thể ở bên cô thật lâu, nói, anh yêu cô.

Nước mắt ở khóe mắt cô rưng rưng sắp chảy xuống, nhưng cô vẫn còn quật cường khịt mũi, nói mình không khóc.

Lòng bàn tay Vân Ngạn lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, anh hôn lên đôi mắt phiếm hồng của cô.

“Ừm, cô bé của chúng ta giỏi nhất, không hề khóc, chỉ là quá nhớ anh thôi.”

Thật ra Vân Ngạn rất áy náy, đã nói sẽ ăn sinh nhật với cô mà cuối cùng hoãn lại, để con gái người ta chạy đến Đức tìm mình. Anh nói một tháng sau trở về, nhưng bởi vì tình huống khẩn cấp mà hoãn lại, nói là sẽ đón tết cùng cô, nói sẽ về sớm nhưng đều không làm được. Anh muốn hỏi ngược lại mình, anh thật sự là một người chồng tốt sao? Vân Ngạn bế An Thính Miên lên, nhẹ nhàng đặt trên giường, cô còn ngơ ngác nhìn mình như thể sợ anh chạy trốn.

“Anh vào phòng tắm tìm khăn khô lau chân cho em.”

Vân Ngạn đứng dậy đi vào phòng tắm, tầm mắt An Thính Miên lập tức dõi theo anh.

Anh lấy khăn về, quỳ gối trên thảm lau sạch nước trên bàn chân trắng nõn cho cô.

Anh lấy khăn trong tay cô lau khô nước trên tóc cô, sau đó tìm máy sấy tóc trong tủ, cẩn thận sấy cho cô, động tác rất nhẹ nhàng.

An Thính Miên đã không còn nhớ lần cuối anh sấy tóc cho cô là khi nào.

Ánh mắt dịu dàng của người đàn ông dừng trên người cô, áo sơ mi hơi nhăn nhỉ? Trời lạnh thế này, không mặc áo khoác sao? À, anh để ở cuối giường.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hửm? Mặc ít như vậy, không bị cảm lạnh chứ? Ồ, tay của anh vẫn còn rất ấm.

Cô rất nhớ anh nhưng tại sao hiện giờ anh đang ở trước mắt, cô vẫn không khỏi nhớ anh, muốn ôm anh một lần nữa.

Cô nghĩ sao thì làm vậy, vươn tay vòng lấy eo anh, anh đứng sấy tóc, vuốt tóc cho cô, thật vừa vặn, cô muốn cứ ở trong lòng anh như vậy.

Tiếng máy sấy tóc ù ù biến mất, An Thính Miên ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh cũng cúi đầu nhìn mình.

Người đàn ông ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với cô.

“Cục cưng của anh vất vả rồi.” Vất vả chờ anh lâu như vậy, vất vả trông coi cái nhà này cho anh.

Anh nắm cằm cô, liếm láp khóe miệng cô, sau đó chậm rãi cạy hàm răng cô, càn quét khoang miệng ngọt ngào.

An Thính Miên nâng cằm, tay đặt lên lồng ngực rộng lớn của anh.

“Tại sao lại ngoan như vậy?” Một nụ hôn kết thúc, lòng bàn tay anh quệt nhẹ vào má cô, thắc mắc tại sao cục cưng lại ngoan như vậy, tốt như vậy.

An Thính Miên không trả lời anh, cô đứng dậy, hai tay đặt lên vai anh rồi nhắm mắt lại, hôn anh.

Người đàn ông không ngờ tới hành động táo bạo này nhưng lại rất vui với sự chủ động của cô.

Nụ hôn này không biết đã kéo dài suốt bao lâu. An Thính Miên chỉ cảm thấy nếu cô không đẩy anh ra thì hôm nay cô sẽ bị ngạt chết trong lòng anh, sức lực anh quá lớn, lớn đến mức dường như muốn khảm cô vào người anh.

Khăn tắm trên người lỏng lẻo sắp rơi, An Thính Miên đỏ mắt nắm chặt góc khăn tắm, không để mất đi thứ che đậy cuối cùng.

Hiển nhiên người đàn ông cũng chú ý tới, nhìn thoáng qua rồi tự nhiên dời mắt đi, chuyển động hầu kết, sau đó nói: “Để anh tìm một bộ đồ ngủ cho em.”

An Thính Miên hơi buồn cười, cuối tuần này anh còn trở nên ngây thơ.

“Ừm.” Nhưng bề ngoài cô vẫn bình tĩnh, chờ Vân Ngạn lấy đồ ngủ.

Vân Ngạn chọn một bộ đồ ngủ, loại có cúc, An Thính Miên cũng không bận tâm, đứng ở trên giường cởi áo tắm trước mặt anh, mặc quần lót màu hồng rồi mới mặc đồ ngủ.

Anh mất tự nhiên ho khan một cái, nói: “Anh đi tắm, em chờ anh nhé?”

Một lời mời rất rõ ràng, lúc này An Thính Miên mới bắt đầu xấu hổ, cô trốn vào trong chăn, lộ ra đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn anh: “Ừm, chờ anh.”

Thật ra cho dù anh không nói thì cô vẫn sẽ chờ anh.

Lúc anh đi ra thì cô đang lướt điện thoại, mọi người trong nhóm ký túc xá đang bàn tán về những người họ hàng kỳ lạ mà họ gặp khi về nhà ăn tết.

An Thính Miên suy nghĩ một chút, hình như ở nhà họ Vân không có những chuyện này, hoặc có lẽ chưa đến tết, còn chưa tới chúc tết.

Tuy rằng năm nay đã xảy ra chuyện của Vân Mộc nhưng mọi người đều cố gắng không nói về chuyện này, chuẩn bị ăn tết vui vẻ, chỉ là bầu không khí không tốt như năm trước.

Hôm nay khi ăn cơm tối xong rồi về phòng, mẹ Vân còn nói ngày mai muốn cùng cô đi sắm tết. Dù người giúp việc sẽ chuẩn bị mọi thứ trước khi về quê đón tết, nhưng hàng năm đều phải tự chuẩn bị một số đồ tết. Đây là điều mà Vân Ngạn nói cho cô biết vào dịp tết năm ngoái, cô cũng đã đồng ý.

Tuy nhiên mẹ Vân nói sáng mai sau khi ăn sáng, họ sẽ đi lúc mười giờ, tiện thể lúc đấy ra ngoài đi chơi luôn, ở bên ngoài ăn cơm trước tết một chút, chứ nếu không qua ba mươi, từ mùng một đến mùng năm tết không thể ra ngoài chơi. Gia đình nhà họ Vân rất lớn, tuy rằng chỉ thấy nhà bác cả và nhà Vân Ngạn nhưng vẫn còn một số họ hàng phải đi thăm hỏi.

Nếu bọn họ tới nhà chúc tết mà mình không có ở nhà thì không tốt cho lắm.

Hơn nữa, việc cúng bái tổ tiên cũng cần chuẩn bị lâu. Sáng mùng ba, người giúp việc mới lên lại, có một số việc cần tự mình làm, nói chung, đặc biệt là qua ba mươi tết, sau mùng một rất bận rộn.

“Đang làm gì vậy?” Anh ném khăn lau tóc qua một bên, cúi người đè trên người cô.

An Thính Miên đặt điện thoại xuống, tạm thời rời khỏi mấy cô gái đang “lái xe” trong nhóm ký túc xá.

“Không có gì.” An Thính Miên ôm đầu anh, thân mật cọ cọ: “Nghĩ về anh.” Cô nói lời âu yếm.

Sáng mai đi mua đồ tết khá muộn, cho nên, có thể làm. Không biết là ai mở đầu trước, chiếc chăn cản giữa hai người bị kéo ra.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Lạnh.” An Thính Miên nhỏ giọng làm nũng.

“Một lát nữa sẽ nóng ngay.”

An Thính Miên bị cởi áo ngủ, chỉ đành phải rúc trong lòng anh, đón nhận nụ hôn của anh, thậm chí là những động chạm thân mật nhiều hơn thế.

Quả thật một lát sau thì nóng, An Thính Miên cảm thấy mình như bị bỏ vào nước ấm, sương mù phả vào mặt cô, cô khó có thể hô hấp.

Cơ thể ướt đẫm mồ hôi hay là gì đây?

Ban đầu anh còn rất nhẹ nhàng, cũng không biết là câu nói kia kích thích anh hay là động tác kia chọc tới anh mà anh càng làm mạnh hơn, càng dùng sức hơn, cho dù cô bị làm suýt ngất, anh vẫn không chịu buông tha cô.

Dường như đêm nay anh muốn bù đắp tất cả những lần anh không được làm trước đây.

Cô vừa đá vừa mắng nhưng không hề hiệu quả, những gì cô nhận được chỉ là sự chiếm hữu ngày càng mãnh liệt của anh.

Không biết ga trải giường bị thay bao nhiêu lần. Cuối cùng khi ngủ thiếp đi, An Thính Miên nghĩ có lẽ sáng mai cô sẽ không thể dậy được, cho dù đến đêm cũng không đi được.

Vân Ngạn lau sạch vết dính nhớp trên người cho An Thính Miên, vén tóc dính trên trán cô, yêu thương hôn lên trán cô.

“Ngủ đi.”



Ngày hôm sau lúc An Thính Miên tỉnh, không có gì bất ngờ khi nằm trong lòng anh.

Điều hòa được mở vừa phải nhưng không quá nóng, trước ngực là cánh tay anh, đường nét cơ bắp thật rõ ràng, săn chắc. Phía sau là lồng ngực ấm áp của người đàn ông, có lẽ là tuyết đang rơi, bên ngoài sáng hơn bình thường.

Da thịt chạm nhau, ổ chăn ấm áp dễ chịu, người yêu ở bên cạnh, không buổi sáng nào thoải mái hơn thế này.

Chăn bông màu hồng nhạt rất nữ tính, tối qua có người nào đó chạm vào mặt cô, trêu chọc cô, hóa ra cô còn là một cô bé, lúc ấy cơ thể cô không còn chút sức lực nào, hai mắt còn không mở, mơ màng trả lời nói là mẹ Vân chuẩn bị cho cô.

An Thính Miên không nhớ cuối cùng anh đã nói gì, chỉ nhớ sự ướt át trên má, trên cổ và xương quai xanh. Còn có giọng nói trầm thấp như đàn cello của anh, nói cô vốn dĩ vẫn là một cô bé.

Không biết từ khi nào An Thính Miên nhớ ra mười giờ sáng nay phải đi sắm tết cùng mẹ chồng.

Cô bỏ tay anh ra, một chân đang chuẩn bị rời giường, giây tiếp theo có người túm lấy chân cô, không thể động đậy.

“Ngủ tiếp đi.” Sáng sớm giọng Vân Ngạn hơi khàn khàn, có chút giống cảm giác khi anh đè trên người, dirty talk với cô.

Cô xoay người lại, người đàn ông tự nhiên ôm cô vào lòng, cô vuốt ve đuôi mắt anh, chắc anh chưa tỉnh hẳn, có lẽ… tối qua bị rút cạn sức nên cần dưỡng sức?

“Nhưng mười giờ hôm nay em phải đi sắm tết với mẹ.”

“Ừm.” Anh không nói gì thêm, chỉ vuốt ve đuôi tóc cô.

“Ừm là sao, em sắp muộn rồi.”

“Đã muộn rồi.” Người đàn ông bình tĩnh nói.

“Hả!” An Thính Miên trừng lớn hai mắt, toàn thân cứng đờ.

Vân Ngạn mở to mắt nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, hơi buồn cười, anh vuốt ve sống lưng và xương cánh bướm trơn bóng của cô.

“Chín giờ sáng nay mẹ gửi tin nhắn cho anh bảo để em nghỉ ngơi cho tốt, chiều đi sắm tết với anh.”

“Thật à?” An Thính Miên cắn môi, nhìn đôi mắt người đàn ông ngập tràn bóng hình cô.

“Thật.” Vân Ngạn nghiêng người lấy điện thoại ở tủ đầu giường rồi mở lịch sử trò chuyện đưa cho cô xem: “Như vậy đã có thể ngủ ngon chưa?”

Tuy đã yên tâm nhưng cô đã tỉnh ngủ nên không ngủ tiếp được.

“Em không ngủ được.”

“Không ngủ được?” Anh nhướn mày nhìn cô, đáy mắt hiện lên ý cười: “Đúng lúc anh cũng tỉnh rồi.”

An Thính Miên không hiểu lời anh nói: “Hả?”

Anh không giải thích mà nắm tay cô di chuyển xuống.

An Thính Miên không thể tin được, hóa ra anh nói tỉnh là ý này. Nhưng đối với hành động của Vân Ngạn tối qua, An Thính Miên tỏ vẻ hoài nghi anh: “Anh… còn được không?”

Vân Ngạn cũng không bực tức, cắn má cô một cái: “Chút nữa em sẽ biết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện