Hậu quả của một đêm buông thả chính là ngày hôm sau An Thính Miên không thể dậy nổi.
Nếu không phải Vân Ngạn đã hẹn gặp bạn bè vào buổi trưa từ trước, thì anh cũng muốn nằm trên giường cùng An Thính Miên.
“Thật sự không đi sao?” Áo sơ mi đã mặc ở trên người nhưng còn chưa cài cúc áo, trên cổ tay là chiếc cà vạt anh vừa lấy ra từ ngăn tủ trong phòng để quần áo.
Người đàn ông dựa vào giường khảy tóc cô gái.
Mới ngủ chưa được sáu tiếng đồng hồ, nói đúng ra là sáu giờ sáng nay cô không chịu nổi nữa nên ngất xỉu, cho dù Vân Ngạn “làm” kiểu gì đi chăng nữa cô vẫn không tỉnh, lúc này anh mới dừng lại.
Trước khi ngất xỉu, An Thính Miên thật sự rất hối hận đã khiêu khích anh, không nên hỏi anh “làm” nhiều như vậy không hỏng sao? Kết quả là, được rồi, đau đớn.
“Không.” An Thính Miên còn chẳng mở mắt, rèm cửa kéo kín mít không để lọt một tia sáng. Giọng nói không có chút sức lực nào.
“Không muốn đi gặp bạn anh sao?” Vân Ngạn khẽ vuốt mặt cô, đôi má mềm mại trắng sứ của cô rất dễ nhéo, anh rất thích cô khóc bằng giọng nghẹn ngào khi cầu xin anh, cảm giác đẹp đẽ khi vỡ vụn khiến người ta thích thú.
Cô rõ ràng còn chưa ngủ đủ, chê anh phiền, kéo chăn lên che kín đầu.
Vân Ngạn chớp chớp mắt, bất đắc dĩ nhẹ nhàng kéo chăn ra.
“Anh phiền thật đấy.” Cô nói thẳng, tối qua đã không cho người ta ngủ, tại sao bây giờ cũng không cho cô sống yên chứ.
Vân Ngạn cũng không giận, hôn lên khóe miệng cô, giọng nói anh dịu dàng: “Ngủ đi, lần sau sẽ đưa em đi.”
An Thính Miên chẳng nghe rõ gì cả, buồn ngủ không chịu được lại lịm đi.
Vân Ngạn nhẹ chân nhẹ tay cài cúc áo, mặc áo khoác rồi mở cửa đi ra ngoài.
…
Khi Vân Ngạn đến quán bar thì đã sắp hai giờ.
“Ngạn, cậu tới muộn.”
Vân Ngạn đẩy cửa ra, một luồng ánh sáng ấm áp từ trên chiếu xuống, trong phòng không có mùi khói thuốc hay rượu nồng, có năm nam và hai nữ đang ngồi, trong đó có bốn người đàn ông đang chơi bài.
Người đàn ông đang nói với anh tên Kim, là bạn của Vân Ngạn và là người điều hành chi nhánh ở Đức của tập đoàn Thừa Phong. Cậu là người sinh ra và lớn lên ở Đức, nhưng bởi vì cũng coi như là lớn lên cùng Vân Ngạn nên nói được một chút tiếng Trung.
Vân Ngạn tiện tay bỏ chìa khóa xe lên bàn, không chút để ý cởi cúc ở cổ tay áo: “Ai nổi điên hẹn ăn cơm trưa?”
“Nhìn tôi làm gì?” Người đàn ông cầm một ly rượu vang trong tay, lắc nhẹ: “Tuy rằng là tôi hẹn nhưng cũng là vì Vân Ngạn.”
Vân Ngạn cởi áo khoác đặt ở khuỷu tay, vỗ vai Ôn Nghiêu, ngồi xuống bên cạnh anh ấy: “Cảm ơn.”
“Khách sáo rồi.” Ôn Nghiêu lấy một ly rượu đưa cho anh.
Vân Ngạn không từ chối, nhưng sau khi nhận thì đặt lên bàn.
Ôn Nghiêu cũng không giận, phối hợp uống ly rượu của mình.
“Ngạn, chị dâu đâu?” Kim với mái tóc vàng mân mê lá bài trong tay.
“Ở nhà.”
“Sao không dẫn tới đây?” Người đàn ông tóc vàng cũng chỉ thuận miệng hỏi.
“Mệt, còn chưa dậy được.” Vân Ngạn ra vẻ không có chuyện gì nhưng khóe miệng còn có ý cười nhàn nhạt.
Trong phòng im lặng vài giây rồi mọi người mới hiểu ra.
“Xí, cậu đang khoe khoang à?” Ôn Nghiêu liếc nhìn anh một cái, uống hết rượu vang đỏ trong tay rồi đi về phía bàn chơi bài.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cậu ghen cái gì?” Vân Ngạn nói mỉa lại: “Ở đây chỉ có cậu không có bà xã, cho nên…”
“Vân Ngạn, con mẹ cậu.”
“Chậc, đủ rồi, còn có trẻ con ở đây, dạy hư mấy bạn nhỏ mất.” Quyền Trạch bỏ lá bài trong tay xuống.
Hai người Thẩm Mộng Du hai mươi mốt tuổi và Minh Chi còn chưa hai mươi tuổi ngước mắt nhìn đối phương, họ đang nói ai???
Chính là các cô.
“Em không phải trẻ con, hơn nữa em cũng không phải bà xã của Ôn Ký Ngôn.” Minh Chi cắn một miếng bánh Baumkuchen táo, ngon đến mức rung chân, đưa một miếng cho Thẩm Mộng Du.
“Sẽ sớm thành thôi.” Ôn Ký Ngôn bỏ lá bài trong tay xuống, khóe miệng cười nhạt.
“Cậu thua rồi.” Chúc Ngộ cầm bật lửa gõ vào góc bàn: “Như vậy mà còn không phải.” Lời này là nói với Ôn Ký Ngôn.
Ôn Ký Ngôn không phản bác, trái lại nhận lệnh: “Nói đi, làm gì?”
Nhóm người này thường không quan tâm đến việc thu tiền của nhau, có nhiều điều thú vị hơn việc lấy tiền.
“Mấy cậu đã làm những gì rồi?” Vân Ngạn tò mò, trước khi anh tới bọn họ đã làm những gì.
“Cũng không có gì.” Ôn Nghiêu nhìn Chúc Ngộ xáo bài, nói: “Chỉ là Kim mất một chiếc xe thể thao, Chúc Ngộ mất một miếng đất ở Thành Nam thôi.”
Hiện tại người thắng là Chúc Ngộ, bên thua là Ôn Ký Ngôn.
Ôn Ký Ngôn nhìn Chúc Ngộ, nói: “Nói rõ trước, tôi không làm chuyện trái pháp luật.”
“Tôi không phải loại người đó.” Mới vừa rồi Ôn Ký Ngôn đối diện còn trêu chọc Chúc Ngộ anh dụ dỗ cô bé người ta, làm cho cô bé da mặt mỏng nhà anh đến bây giờ vẫn không qua chỗ anh, thế nhưng Chúc Ngộ cũng không phải kiểu người so đo.
Chúc Ngộ thấy Ôn Ký Ngôn còn đáng thương chưa đưa được Minh Chi về nhà, liền nói: “Cũng không cần cậu làm chuyện gì thất đức, tôi ấy à, không giống cậu đâu, lòng dạ thật sự độc ác, hay là cậu tùy tiện chọn một người ở đây hôn say đắm mười phút nhé?”
“Năm phút cũng được.”Chúc Ngộ đại phát từ bi bổ sung.
Vân Ngạn buồn cười hành động trẻ con của hai người bọn họ.
Muốn để Ôn Ký Ngôn chọn người, ở đây ngoại trừ Minh Chi thì còn có ai.
“Ờm, em hơi đói, em ra ngoài mua một ít đồ ăn nhé.” Minh Chi thấy chuyện không ổn liền muốn chạy trốn.
Không ngờ tới cô ấy vừa mới tới cửa đã bị Ôn Ký Ngôn khóa chặt, kéo tay xoay cô ấy lại, không đợi Minh Chi phản ứng lại, Ôn Ký Ngôn đã tiến sát lại gần.
“Úi chà chà.” Ôn Nghiêu là người cười to nhất trong tất cả mọi người.
Không ai để ý đến bọn họ, Ôn Nghiêu đổi chỗ cho Ôn Ký Ngôn, để hai vị hôn phu, hôn thê dính lấy nhau. Còn Chúc Ngộ đứng lên hất cằm với Vân Ngạn, ý bảo anh vào chỗ của anh ấy, mình đi đến ngồi cạnh Thẩm Mộng Du.
“Quả nhiên người trẻ tràn đầy sức lực.” Quyền Trạch nhận bài được chia tới rồi soạn lại.
“Chứ không phải à? Ở đây cậu đã ba mươi mấy, không thể không chịu già đi được.” Vân Ngạn trêu chọc anh ấy, cũng không biết ai mới vừa kết hôn thì giống như một con chim công so với mọi người, cả ngày ở trong nhóm khoe ảnh cưới và giấy đăng ký kết hôn của mình.
Quyền Trạch sắp ba mươi hai…
Vân Ngạn nhìn bài trong tay, nhướn mày, không đẹp lắm. Quả nhiên, khi kết thúc ván bài, anh thua. Người thắng là Quyền Trạch.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Ngạn không cười nổi, nhưng thật ra Quyền Trạch nhìn ra ý cười ngập tràn trong mắt anh.
“Làm gì đây, nhưng tôi không muốn hôn các cậu đâu.”
“Mẹ nó.” Ôn Nghiêu cầm điếu thuốc không châm lửa trên ngón tay, nghe thấy lời này lập tức chửi bậy.
“Đừng dạy hư trẻ con.” Chúc Ngộ nhéo tay Thẩm Mộng Du.
“Xì.”
Chúc Ngộ nhìn thoáng qua Thẩm Mộng Du, cố ý hỏi: “Làm sao vậy?”
Giọng Chúc Ngộ thu hút ánh mắt của mấy người đàn ông.
Thẩm Mộng Du không ngờ anh lại có phản ứng lớn như vậy, không dám nói lời nào, lo chơi điện thoại của mình, không trả lời.
“Làm ra vẻ.” Ông Nghiêu chỉ thiếu viết chữ ghét lên mặt.
“Cái này gọi là tình thú, một tên chó độc thân như cậu thì biết cái gì?” Chúc Ngộ nghiêng người đút một miếng bánh Baumkuchen táo vào miệng Thẩm Mộng Du.
“Này, Quyền Trạch, mau dạy Vân Ngạn một bài học đi.”
Vân Ngạn đang hóng chuyện đột nhiên bị gọi tên.
Quyền Trạch gật đầu, nhìn điện thoại mà Vân Ngạn đặt ở góc bàn.
Anh ấy nói: “Gọi điện thoại cho người đầu tiên trong danh sách trò chuyện WeChat và nói “anh yêu em”.”
“Tàn nhẫn đấy.” Nếu là người đầu tiên trong danh sách trò chuyện thì là thư ký Chung Dương, như vậy sẽ có trò hay để xem.
Vân Ngạn mở điện thoại, từ “cục cưng” được viết trên vị trí đầu tiên trong danh sách trò chuyện.
Mấy người đàn ông vây xung quanh thấy rõ hai chữ này thì không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Cậu có cần buồn nôn như vậy không?”
“Vẫn là vị trí đứng đầu duy nhất.”
“Vân Ngạn cậu xong rồi.”
Vân Ngạn không thèm để ý đến vẻ mặt của mấy người đàn ông xung quanh, gọi điện thoại cho cô, nhưng điện thoại mới vừa vang lên hai tiếng đã bị cắt đứt.
Trên mặt mấy người xung quanh đều là biểu cảm chế nhạo.
Vân Ngạn gọi lại một lần nữa, vẫn bị cúp máy.
“Cậu đã làm gì khiến cô bé đó giận đến mức cúp máy mấy lần vậy?”
“Địa vị gia đình khó giữ được rồi ~”
Cô liên tục cúp ba cuộc điện thoại, Vân Ngạn bất đắc dĩ cười.
Đến cuộc gọi thứ tư, cuối cùng cô cũng nghe máy.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô bé vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Có chuyện gì!” Cô cảm thấy mình sẽ giết anh nếu anh làm phiền giấc ngủ của cô mà không có chuyện gì quan trọng.
Nhưng đối với Vân Ngạn, cô bé như đang làm nũng, khóe miệng anh dần dần cong lên. Anh dịu dàng nói: “Anh yêu em.”
Đầu bên kia điện thoại không có tiếng gì cả.
Mấy giây sau truyền đến giọng nói trong veo của cô gái: “Đừng tưởng rằng nếu anh nói lời hay ý đẹp thì em có thể tha thứ cho hành vi cầm thú của anh tối qua.”
“Khụ khụ.” Vân Ngạn mất tự nhiên hắng giọng cắt ngang lời trách móc của cô.
“Khụ cái gì mà khụ? Cầm thú!”
Giây tiếp theo, điện thoại bị cúp.
Vân Ngạn đẩy đầu lưỡi qua răng hàm, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
“Ôi, cậu làm chuyện cầm thú gì thế?” Chúc Ngộ ôm Thẩm Mộng Du trên ghế sofa, miệng không lưu tình chút nào.
Một tiếng sau, Vân Ngạn nghĩ cô ngủ gần chín tiếng chắc đã đủ rồi.
“Tôi đi trước.”
“Này.”
Nếu không phải Vân Ngạn đã hẹn gặp bạn bè vào buổi trưa từ trước, thì anh cũng muốn nằm trên giường cùng An Thính Miên.
“Thật sự không đi sao?” Áo sơ mi đã mặc ở trên người nhưng còn chưa cài cúc áo, trên cổ tay là chiếc cà vạt anh vừa lấy ra từ ngăn tủ trong phòng để quần áo.
Người đàn ông dựa vào giường khảy tóc cô gái.
Mới ngủ chưa được sáu tiếng đồng hồ, nói đúng ra là sáu giờ sáng nay cô không chịu nổi nữa nên ngất xỉu, cho dù Vân Ngạn “làm” kiểu gì đi chăng nữa cô vẫn không tỉnh, lúc này anh mới dừng lại.
Trước khi ngất xỉu, An Thính Miên thật sự rất hối hận đã khiêu khích anh, không nên hỏi anh “làm” nhiều như vậy không hỏng sao? Kết quả là, được rồi, đau đớn.
“Không.” An Thính Miên còn chẳng mở mắt, rèm cửa kéo kín mít không để lọt một tia sáng. Giọng nói không có chút sức lực nào.
“Không muốn đi gặp bạn anh sao?” Vân Ngạn khẽ vuốt mặt cô, đôi má mềm mại trắng sứ của cô rất dễ nhéo, anh rất thích cô khóc bằng giọng nghẹn ngào khi cầu xin anh, cảm giác đẹp đẽ khi vỡ vụn khiến người ta thích thú.
Cô rõ ràng còn chưa ngủ đủ, chê anh phiền, kéo chăn lên che kín đầu.
Vân Ngạn chớp chớp mắt, bất đắc dĩ nhẹ nhàng kéo chăn ra.
“Anh phiền thật đấy.” Cô nói thẳng, tối qua đã không cho người ta ngủ, tại sao bây giờ cũng không cho cô sống yên chứ.
Vân Ngạn cũng không giận, hôn lên khóe miệng cô, giọng nói anh dịu dàng: “Ngủ đi, lần sau sẽ đưa em đi.”
An Thính Miên chẳng nghe rõ gì cả, buồn ngủ không chịu được lại lịm đi.
Vân Ngạn nhẹ chân nhẹ tay cài cúc áo, mặc áo khoác rồi mở cửa đi ra ngoài.
…
Khi Vân Ngạn đến quán bar thì đã sắp hai giờ.
“Ngạn, cậu tới muộn.”
Vân Ngạn đẩy cửa ra, một luồng ánh sáng ấm áp từ trên chiếu xuống, trong phòng không có mùi khói thuốc hay rượu nồng, có năm nam và hai nữ đang ngồi, trong đó có bốn người đàn ông đang chơi bài.
Người đàn ông đang nói với anh tên Kim, là bạn của Vân Ngạn và là người điều hành chi nhánh ở Đức của tập đoàn Thừa Phong. Cậu là người sinh ra và lớn lên ở Đức, nhưng bởi vì cũng coi như là lớn lên cùng Vân Ngạn nên nói được một chút tiếng Trung.
Vân Ngạn tiện tay bỏ chìa khóa xe lên bàn, không chút để ý cởi cúc ở cổ tay áo: “Ai nổi điên hẹn ăn cơm trưa?”
“Nhìn tôi làm gì?” Người đàn ông cầm một ly rượu vang trong tay, lắc nhẹ: “Tuy rằng là tôi hẹn nhưng cũng là vì Vân Ngạn.”
Vân Ngạn cởi áo khoác đặt ở khuỷu tay, vỗ vai Ôn Nghiêu, ngồi xuống bên cạnh anh ấy: “Cảm ơn.”
“Khách sáo rồi.” Ôn Nghiêu lấy một ly rượu đưa cho anh.
Vân Ngạn không từ chối, nhưng sau khi nhận thì đặt lên bàn.
Ôn Nghiêu cũng không giận, phối hợp uống ly rượu của mình.
“Ngạn, chị dâu đâu?” Kim với mái tóc vàng mân mê lá bài trong tay.
“Ở nhà.”
“Sao không dẫn tới đây?” Người đàn ông tóc vàng cũng chỉ thuận miệng hỏi.
“Mệt, còn chưa dậy được.” Vân Ngạn ra vẻ không có chuyện gì nhưng khóe miệng còn có ý cười nhàn nhạt.
Trong phòng im lặng vài giây rồi mọi người mới hiểu ra.
“Xí, cậu đang khoe khoang à?” Ôn Nghiêu liếc nhìn anh một cái, uống hết rượu vang đỏ trong tay rồi đi về phía bàn chơi bài.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cậu ghen cái gì?” Vân Ngạn nói mỉa lại: “Ở đây chỉ có cậu không có bà xã, cho nên…”
“Vân Ngạn, con mẹ cậu.”
“Chậc, đủ rồi, còn có trẻ con ở đây, dạy hư mấy bạn nhỏ mất.” Quyền Trạch bỏ lá bài trong tay xuống.
Hai người Thẩm Mộng Du hai mươi mốt tuổi và Minh Chi còn chưa hai mươi tuổi ngước mắt nhìn đối phương, họ đang nói ai???
Chính là các cô.
“Em không phải trẻ con, hơn nữa em cũng không phải bà xã của Ôn Ký Ngôn.” Minh Chi cắn một miếng bánh Baumkuchen táo, ngon đến mức rung chân, đưa một miếng cho Thẩm Mộng Du.
“Sẽ sớm thành thôi.” Ôn Ký Ngôn bỏ lá bài trong tay xuống, khóe miệng cười nhạt.
“Cậu thua rồi.” Chúc Ngộ cầm bật lửa gõ vào góc bàn: “Như vậy mà còn không phải.” Lời này là nói với Ôn Ký Ngôn.
Ôn Ký Ngôn không phản bác, trái lại nhận lệnh: “Nói đi, làm gì?”
Nhóm người này thường không quan tâm đến việc thu tiền của nhau, có nhiều điều thú vị hơn việc lấy tiền.
“Mấy cậu đã làm những gì rồi?” Vân Ngạn tò mò, trước khi anh tới bọn họ đã làm những gì.
“Cũng không có gì.” Ôn Nghiêu nhìn Chúc Ngộ xáo bài, nói: “Chỉ là Kim mất một chiếc xe thể thao, Chúc Ngộ mất một miếng đất ở Thành Nam thôi.”
Hiện tại người thắng là Chúc Ngộ, bên thua là Ôn Ký Ngôn.
Ôn Ký Ngôn nhìn Chúc Ngộ, nói: “Nói rõ trước, tôi không làm chuyện trái pháp luật.”
“Tôi không phải loại người đó.” Mới vừa rồi Ôn Ký Ngôn đối diện còn trêu chọc Chúc Ngộ anh dụ dỗ cô bé người ta, làm cho cô bé da mặt mỏng nhà anh đến bây giờ vẫn không qua chỗ anh, thế nhưng Chúc Ngộ cũng không phải kiểu người so đo.
Chúc Ngộ thấy Ôn Ký Ngôn còn đáng thương chưa đưa được Minh Chi về nhà, liền nói: “Cũng không cần cậu làm chuyện gì thất đức, tôi ấy à, không giống cậu đâu, lòng dạ thật sự độc ác, hay là cậu tùy tiện chọn một người ở đây hôn say đắm mười phút nhé?”
“Năm phút cũng được.”Chúc Ngộ đại phát từ bi bổ sung.
Vân Ngạn buồn cười hành động trẻ con của hai người bọn họ.
Muốn để Ôn Ký Ngôn chọn người, ở đây ngoại trừ Minh Chi thì còn có ai.
“Ờm, em hơi đói, em ra ngoài mua một ít đồ ăn nhé.” Minh Chi thấy chuyện không ổn liền muốn chạy trốn.
Không ngờ tới cô ấy vừa mới tới cửa đã bị Ôn Ký Ngôn khóa chặt, kéo tay xoay cô ấy lại, không đợi Minh Chi phản ứng lại, Ôn Ký Ngôn đã tiến sát lại gần.
“Úi chà chà.” Ôn Nghiêu là người cười to nhất trong tất cả mọi người.
Không ai để ý đến bọn họ, Ôn Nghiêu đổi chỗ cho Ôn Ký Ngôn, để hai vị hôn phu, hôn thê dính lấy nhau. Còn Chúc Ngộ đứng lên hất cằm với Vân Ngạn, ý bảo anh vào chỗ của anh ấy, mình đi đến ngồi cạnh Thẩm Mộng Du.
“Quả nhiên người trẻ tràn đầy sức lực.” Quyền Trạch nhận bài được chia tới rồi soạn lại.
“Chứ không phải à? Ở đây cậu đã ba mươi mấy, không thể không chịu già đi được.” Vân Ngạn trêu chọc anh ấy, cũng không biết ai mới vừa kết hôn thì giống như một con chim công so với mọi người, cả ngày ở trong nhóm khoe ảnh cưới và giấy đăng ký kết hôn của mình.
Quyền Trạch sắp ba mươi hai…
Vân Ngạn nhìn bài trong tay, nhướn mày, không đẹp lắm. Quả nhiên, khi kết thúc ván bài, anh thua. Người thắng là Quyền Trạch.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Ngạn không cười nổi, nhưng thật ra Quyền Trạch nhìn ra ý cười ngập tràn trong mắt anh.
“Làm gì đây, nhưng tôi không muốn hôn các cậu đâu.”
“Mẹ nó.” Ôn Nghiêu cầm điếu thuốc không châm lửa trên ngón tay, nghe thấy lời này lập tức chửi bậy.
“Đừng dạy hư trẻ con.” Chúc Ngộ nhéo tay Thẩm Mộng Du.
“Xì.”
Chúc Ngộ nhìn thoáng qua Thẩm Mộng Du, cố ý hỏi: “Làm sao vậy?”
Giọng Chúc Ngộ thu hút ánh mắt của mấy người đàn ông.
Thẩm Mộng Du không ngờ anh lại có phản ứng lớn như vậy, không dám nói lời nào, lo chơi điện thoại của mình, không trả lời.
“Làm ra vẻ.” Ông Nghiêu chỉ thiếu viết chữ ghét lên mặt.
“Cái này gọi là tình thú, một tên chó độc thân như cậu thì biết cái gì?” Chúc Ngộ nghiêng người đút một miếng bánh Baumkuchen táo vào miệng Thẩm Mộng Du.
“Này, Quyền Trạch, mau dạy Vân Ngạn một bài học đi.”
Vân Ngạn đang hóng chuyện đột nhiên bị gọi tên.
Quyền Trạch gật đầu, nhìn điện thoại mà Vân Ngạn đặt ở góc bàn.
Anh ấy nói: “Gọi điện thoại cho người đầu tiên trong danh sách trò chuyện WeChat và nói “anh yêu em”.”
“Tàn nhẫn đấy.” Nếu là người đầu tiên trong danh sách trò chuyện thì là thư ký Chung Dương, như vậy sẽ có trò hay để xem.
Vân Ngạn mở điện thoại, từ “cục cưng” được viết trên vị trí đầu tiên trong danh sách trò chuyện.
Mấy người đàn ông vây xung quanh thấy rõ hai chữ này thì không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Cậu có cần buồn nôn như vậy không?”
“Vẫn là vị trí đứng đầu duy nhất.”
“Vân Ngạn cậu xong rồi.”
Vân Ngạn không thèm để ý đến vẻ mặt của mấy người đàn ông xung quanh, gọi điện thoại cho cô, nhưng điện thoại mới vừa vang lên hai tiếng đã bị cắt đứt.
Trên mặt mấy người xung quanh đều là biểu cảm chế nhạo.
Vân Ngạn gọi lại một lần nữa, vẫn bị cúp máy.
“Cậu đã làm gì khiến cô bé đó giận đến mức cúp máy mấy lần vậy?”
“Địa vị gia đình khó giữ được rồi ~”
Cô liên tục cúp ba cuộc điện thoại, Vân Ngạn bất đắc dĩ cười.
Đến cuộc gọi thứ tư, cuối cùng cô cũng nghe máy.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô bé vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Có chuyện gì!” Cô cảm thấy mình sẽ giết anh nếu anh làm phiền giấc ngủ của cô mà không có chuyện gì quan trọng.
Nhưng đối với Vân Ngạn, cô bé như đang làm nũng, khóe miệng anh dần dần cong lên. Anh dịu dàng nói: “Anh yêu em.”
Đầu bên kia điện thoại không có tiếng gì cả.
Mấy giây sau truyền đến giọng nói trong veo của cô gái: “Đừng tưởng rằng nếu anh nói lời hay ý đẹp thì em có thể tha thứ cho hành vi cầm thú của anh tối qua.”
“Khụ khụ.” Vân Ngạn mất tự nhiên hắng giọng cắt ngang lời trách móc của cô.
“Khụ cái gì mà khụ? Cầm thú!”
Giây tiếp theo, điện thoại bị cúp.
Vân Ngạn đẩy đầu lưỡi qua răng hàm, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
“Ôi, cậu làm chuyện cầm thú gì thế?” Chúc Ngộ ôm Thẩm Mộng Du trên ghế sofa, miệng không lưu tình chút nào.
Một tiếng sau, Vân Ngạn nghĩ cô ngủ gần chín tiếng chắc đã đủ rồi.
“Tôi đi trước.”
“Này.”
Danh sách chương