Việc Hàn Phái bị thương nằm viện chỉ có mấy người biết, mọi người đều giấu người trong nhà họ Hàn, ngay cả Hàn Sầm cũng chưa biết.
Sau khi Thu Lam về nhà cũng không nói nhiều, bởi vì bố mẹ cô ta có quan hệ không tồi với bố mẹ Hàn Phái.
Tình huống của người tài xế bị thương cũng ổn định, đang được người nhà chăm sóc.
Buổi trưa, khi Phương Mộ Hòa gọi điện cho Tần Thư, có hỏi: “Tình hình vẫn tốt chứ?”
Tần Thư biết cái vẫn tốt đó là chỉ Hàn Phái, “Không phải anh có wechat của anh ấy sao? Tự mình đi xem đi, về sau còn phải qua lại nhiều, thêm một người bạn không bằng thêm một kẻ địch hả?”
Phương Mộ Hòa: “Không thân, không cần thiết.” Lại nói: “Anh chỉ muốn xác định anh ta có việc gì hay không thôi, nếu có chuyện xảy ra thì chắc chắn em sẽ rất đau khổ.” Tâm trạng cô không tốt, hắn cũng sẽ không dễ chịu.
Tần Thư thở dài: “Anh và Hàn Phái không phải là không có gì cạnh tranh với nhau sao?”
Phương Mộ Hòa: “Không ai đoán chắc được chuyện trên thương trường, ai biết ngày mai còn có phải là bằng hữu hay không?” Vốn dĩ hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc làm bạn với Hàn Phái, hơn nữa bạn bè phải dựa vào duyên phận, hắn và Hàn Phái không có cái duyên này.
Thương trường rắc rối phức tạp, ngươi lừa ta gạt, hắn cũng không muốn nói nhiều với Tần Thư, “Anh cũng chẳng có chuyện gì muốn hỏi nữa, em làm gì thì làm đi, cúp máy đây.”
Trước khi cúp điện thoại, Tần Thư nói nhỏ: “Mẹ Phương, cảm ơn anh.”
Phương Mộ Hòa biết cô muốn cảm ơn cái gì: “Ừ, chung sống tốt với Hàn Phái, cố gắng đừng làm quá, Hàn Phái không giống anh và Bặc Nhất, từ nhỏ đã quen nhường nhịn em, sự nhẫn nại của anh ta cũng có giới hạn, đừng để chưa già đã xài hết sư kiên nhẫn của anh ta nhé.”
Tần Thư gật đầu, người chưa bao giờ biết nghe lời người khác cũng nói một câu: “Được, em biết rồi.”
Phương Mộ Hòa quá hiểu cô: “Bây giờ thì biết, đoán chừng không đến buổi chiều em sẽ quên hết sạch, không phải lỗ tai biết, phải là trong lòng biết, khắc vào trong đầu ấy!”
Tần Thư: “…”
Bên kia Phương Mộ Hòa đang rất bận, “Cúp máy đây, em đi chiếu cố con rể của anh đi.”
Tần Thư: “…” Vừa định nổi bão, bên kia đã ngắt máy.
Buổi sáng, Hàn Phái bị Tần Thư ép buộc kéo đi làm kiểm tra toàn diện, kết quả kiểm tra khá ổn, cả ngày nay anh cũng không có hiện tượng không khỏe nào, nhưng cô vẫn không yên tâm.
“Anh nằm nghỉ thêm một hôm nữa, chắc chắn không sao thì hãy xuất viện.” Tần Thư dựa vào đầu giường, hai chân gác trên đầu vai Hàn Phái, thảnh thơi ăn quả vải Hàn Phái lột cho cô.
Hàn Phái lại lột một quả nữa, đưa đến miệng cô, “ Không cần, sáng mai anh sẽ đến công ty luôn.”
“Vậy buổi tối đừng làm việc nữa, nghỉ ngơi thật tốt nhé, được không?” Tần Thư hạ giọng thương lượng.
Hàn Phái nhìn cô, im lặng một lúc rồi gật đầu.
Tần Thư cao hứng, thu chân lại, “Anh lên giường nằm đi, em đi mua một bộ quần áo để anh thay nhé, anh còn cần gì nữa không, em đi mua luôn.”
“Không cần mua đâu, về nhà lấy.” Hàn Phái đứng lên cầm chiếc túi thư ký mang đến, lấy ra một tấm thẻ: “Đây là thẻ vào cửa.” Lại nói mật mã nhà cho cô.
Tần Thư vỗ vỗ cái thẻ vào lòng bàn tay: “Thế này là anh đem nhà cửa giao cho em hả? Người ta sẽ ngượng lắm đó.” Nói xong còn nhướng nhướng mày.
Hàn Phái cười: “Cô nấu cơm cũng có thẻ vào, em đừng nghĩ nhiều.”
Tần Thư: “…” Cô híp mắt nhìn anh.
Sau đó, Hàn Phái bị chỉnh đốn một trận.
Tần Thư tới chung cư của Hàn Phái, lấy áo ngủ của anh, còn gấp gọn quần áo mai mặc đi làm bỏ vào trong hành lý, đi ngang qua chiếc đàn piano trong phòng khách, nhìn thấy những bông hoa hồng trên đó.
Cô liền đi đổi nước trong bình hoa, quyển sách vẫn nằm yên trên cây đàn.
Nhìn quyển sách, cô nghĩ ngợi vài giây, tiện tay cầm quyển sách lên mang đến bệnh viện.
Đi từ nhà Hàn Phái ra, thời gian đã muộn, đêm tối đang dần buông xuống.
Tần Thư về chung cư của mình một chuyến, tắm xong, cầm máy tính rồi mới đi tới bệnh viện.
“Em mang máy tính đến làm gì?” Lúc này, Hàn Phái mới chú ý đến mái tóc mới khô một nửa của cô, biết ngay cô định làm gì, “Anh cũng không phải không thể cử động được, không cần em chăm sóc đâu, nghe lời, về nhà nghỉ ngơi đi.”
Tần Thư nhìn anh: “Nếu đổi lại là em bị thương nằm đây, anh chắc chắn sẽ không bỏ mặc em một mình rồi về nhà ngủ, anh đừng có khuyên em nữa.”
Cô mua đồ ăn về cho Hàn Phái, mở máy tính, bắt đầu làm việc.
Đêm khuya hơn mười hai giờ, phòng bệnh chỉ có tiếng lật sách.
Cuối cùng Tần Thư cũng làm xong công việc hôm nay, click mở trang tin tức, chuẩn bị xem tin tức kinh tế - tài chính hôm nay chưa kịp xem. Khi ngẩng đầu lên liền thấy Hàn Phái đang nghiêm túc đọc quyển sách mà cô mang đến, cũng là quyển sách mà anh thích nhất.
Cô hỏi: “Anh đọc quyển này mấy lần rồi?”
Hàn Phái ngước mắt nhìn: “Hai mươi mấy lần rồi, không có việc gì thì sẽ mở ra xem.” Có một số đoạn đã thuộc như lòng bàn tay.
Tần Thư gật đầu, nói: “Em cũng đọc mấy lần rồi.” Lại nói: “Nhưng em chưa bao giờ nhìn thấy bản của anh, quyển của anh xuất bản đến nay đã hơn 60 năm rồi, còn bảo quản nguyên vẹn như vậy.”
Hàn Phái: “Ừ, trước kia anh còn có cả quyển xuất bản lần đầu tiên, về sau bị bạn học đánh mất rồi.”
Tần Thư nghe xong cũng cảm thấy tiếc, bản đầu tiên, quá khó tìm.
Hàn Phái đóng sách, hỏi cô: “Em làm việc xong chưa?”
Tần Thư gật đầu: “Rồi ạ, em đọc tin tức rồi đi ngủ ngay đây.”
Hàn Phái ra hiệu cho cô đóng máy tính lại, “Nhìn máy tính cả tối rồi, em phải để cho mắt nghỉ ngơi một lúc chứ, nằm xuống đi, anh đọc cho em nghe.”
Tần Thư đã tắm ở nhà rồi, cất máy tính, trải giường rồi mặc nguyên quần áo đi ngủ.
Giường của cô cách Hàn Phái không xa, cũng không gần, cô cố tình giữ một chút khoảng cách.
Hàn Phái tắt đèn trong phòng, chỉ chừa lại chiếc đèn ngủ đầu giường anh, mở trang tin tức kinh tế - tài chính, đọc những tin tức quan trọng hôm nay cho cô nghe.
Tần Thư mệt mỏi cả một ngày, tin kinh tế - tài chính lại buồn tẻ, mới nghe được mấy tin đã ngủ rồi.
Hàn Phái đứng dậy, đắp chăn cho cô.
Cô có giống như đến chăm sóc người khác không, còn thêm phiền ấy chứ.
Anh cười, cúi đầu hôn mấy cái lên mắt cô.
Sau tết, công việc chất đống, người ngã ngựa đổ.
Hàn Phái và Tần Thư chỉ có thể gặp mặt vào sáng sớm, thời gian buổi tối đều bị công việc chiếm hết, có khi bận rộn cả ngày không gọi một cuộc điện thoại nào.
Vì nguyên nhân sức khỏe, không chạy bộ buổi tối mà vẫn ở nhà nghỉ ngơi.
Qua một khoảng thời gian điều trị, thân thể đã gần hồi phục.
Sáng sớm, Hàn Phái theo thói quen nhăn tin cho Tần Thư: [Em muốn ăn gì?]
Sau khi xuất viện, buổi sáng mỗi ngày anh đều đưa bữa sáng cho Tần Thư, vẫn đợi cô trên con đường hai người đi qua.
Con người Tần Thư có rất nhiều thói hư tật xấu, nếu tối hôm trước không quyết định được bữa sáng hôm sau ăn gì, thì chắc chắn sẽ thay đổi, thế nên mới sáng sớm Hàn Phái đã hỏi cô.
Tần Thư trả lời: [Không biết.]
Hàn Phái: [Ừ, dậy đi.] Anh mặc xong quần áo liền xuống lầu.
Dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, ông nội đang ngồi xem báo, chào hỏi một tiếng, Hàn Phái ngồi xuống ăn cơm.
“Sáng nay muốn ăn gì?” Dì giúp việc chủ động hỏi.
Hàn Phái suy nghĩ một lát: “Chốc nữa cháu tự làm được rồi ạ.”
Dì giúp việc cười nói được, lại quay lại phòng bếp.
Ông nội lật tờ báo, nhìn chằm chằm vài giây, tầm mắt lại dừng trên mặt Hàn Phái.
“Sao vậy ạ?” Hàn Phái cảm thấy một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú, ngẩng đầu.
Ông nội do dự nửa giây: “Cháu có cần đi kiểm tra sức khỏe không?”
Sắc mặt Hàn Phái thoáng thay đổi, cho rằng ông nội đã phát hiện ra sức khỏe của anh khác thường, hoặc nghe được tin anh xảy ra tai nạn xe cộ từ chỗ nào đó, sự việc chưa xác định anh không tiện hỏi thẳng.
Anh cười nhẹ thăm dò: “Ông cảm thấy cháu có chỗ nào không khỏe ạ?”
Ông nội: “Bây giờ, không chỉ người lớn tuổi mới mắc bệnh tiểu đường mà người trẻ tuổi cũng mắc bệnh này ngày càng nhiều, hiện tại bữa sáng hôm nào cháu cũng ăn thêm cơm, cũng không thấy cháu béo.”
Ông nội lại nhìn kĩ Hàn Phái đánh giá một phen, chắc chắn nói: “Khoảng thời gian này còn gầy đi nữa.”
Hàn Phái: “…”
Lại còn hoài nghi anh mắc bệnh tiểu đường, nhưng không phải chuyện tại nạn xe cộ thì tốt.
Ông nội lại nói tiếp: “Gần đây, cháu còn rất lười, bao nhiêu năm cháu kiên trì bơi nửa giờ mỗi buổi sáng, bây giờ ăn nhiều, không thích vận động, tinh thần và sức khỏe cũng không tốt.”
Triệu chứng điển hình của việc mắc bệnh.
Hàn Phái cười: “Bữa sáng là mang cho Kỳ Kỳ đó ạ.” Anh bỏ qua chuyện vì sao không bơi lội, nói nhiều ngược lại sẽ bị phát hiện ra chỗ bất thường.
Ông nội sửng sốt: “Mỗi ngày cháu mang thêm một phần là cho Kỳ Kỳ hả?”
Hàn Phái gật đầu: “Gần đây, cô ấy rất bận, chúng cháu một công đôi việc có thể nhìn thấy nhau.”
Biểu tình trên mặt ông nội nhẹ bớt, “Chuyện tốt.” Khó có được lúc Hàn Phái chủ động như vậy, vượt ngoài dự kiến, ông hỏi: “Ở chung với Kỳ Kỳ thế nào?”
Hàn Phái: “Còn đang theo đuổi ạ.”
Nụ cười trên mặt ông nội càng rạng rỡ hơn, “Xem ra sang năm là có thể kết hôn rồi.”
Hàn Phái: “…”
Ăn cơm xong, Hàn Phái vào phòng bếp chuẩn bị cơm sáng cho Tần Thư, mấy hôm trước cánh tay anh còn đau, phải nhờ dì giúp việc làm hộ, hôm nay cánh tay đã tốt hơn rồi.
Tần Thư ăn ít, bữa sáng cũng dễ chuẩn bị.
Làm cơm xong, Hàn Phái đi lên lầu.
“Đi bơi à?” Ông nội hỏi.
Hàn Phái “Vâng” một tiếng có lệ, xử lý email trong thư phòng, gần đến giờ, anh lại lên sân thượng biệt thự dạo một vòng.
Lúc xuống lầu, ông nội đã xem xong báo hôm nay, đang đánh Thái Cực quyền trên sân.
Hàn Phái xách theo hộp cơm sáng ra cửa, “Hàn Phái.” Ông nội dừng lại, gọi anh.
“Dạ?” Hàn Phái để túi vào ghế sau, “Chuyện gì ạ?”
Ông nội: “Cháu có vào nhà kính ngắt hoa của ông không?”
Hàn Phái yên lặng, cười: “Ông nội, cháu cũng không phải trẻ lên ba, ngắt hoa của ông để làm gì?”
Trên sân thượng biệt thự có nhà kính trồng vài trăm luống hoa, tất cả hoa cỏ trong đó đều do ông nội nuôi trồng, có rất nhiều loại trân quý, đặc biệt là các loại hoa hồng, rất nhiều loại đến cửa hàng hoa cũng không bán.
Ông nội liền buồn bực, lẩm bẩm: “Xem ra ông già hồ đồ rồi, mấy hôm trước có hoa sắp nở, mấy hôm nay đến một đóa cũng không nở, đến nụ hoa cũng không thấy đâu.”
Hàn Phái: “…”
Ông nội xua tay: “Cháu đi làm đi.” Rồi tiếp tục đánh Thái Cực.
Vẫn ở ven đường, Hàn Phái đợi mười mấy phút, xe Tần Thư từ từ lái đến.
Chỗ này không thể đậu xe lâu, mỗi lần hai người gặp nhau cũng chỉ có một hai phút.
Vì một hai phút này mà mỗi ngày Tần Thư dậy sớm nửa tiếng, trang điểm kỹ càng, thay đổi kiểu tóc, quần áo cũng không lặp lại bao giờ.
Mỗi ngày Hàn Phái nhìn thấy, đều sẽ có chút kinh ngạc.
Hàn Phái đưa bữa sáng cho cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô vài giây.
Tần Thư cười: “Nhìn không rời mắt được đúng không?”
Sau đó vươn mặt đến gần anh: “Đây, nhìn kỹ lại xem, sắc đẹp thay cơm, nhìn nhiều thì buổi trưa đảm bảo no không cần ăn, tiết kiệm chút lương thực.”
Hàn Phái không tiếng động cười, xoa đầu cô, nhắc nhở: “Tối ngày kia, công ty có buổi tiệc, em rút ra chút thời gian rảnh nhé.”
Tần Thư gật đầu, “Được ạ, hôm ấy dù có bận đến đâu em cũng phải đến.” Duỗi tay sờ ngực anh: “Còn đau không?”
Hàn Phái: “Tốt rồi.” Cầm lấy tay cô bỏ xuống: “Đừng sờ loạn nữa.”
Tần Thư cười, ánh mắt tỏ vẻ xấu xa, lại sờ bóp ngực anh một phen.
Hàn Phái: “…” Nhéo mu bàn tay cô, nhẹ nhàng đánh hai cái, nói: “Bắt đầu từ cuối tuần, đi chạy bộ với anh.”
Vừa nghe đến phải đi chạy bộ buổi tối, Tần Thư cười còn khó coi hơn khóc, không cần suy nghĩ liền từ chối: “Em chạy ở nhà, trong nhà có máy chạy bộ, thời gian dài không sử dụng sẽ hỏng mất, đúng lúc giảm béo với Nhan Ngạn.”
Hàn Phái nhìn cô, liếc mắt một cái liền nhìn thấu trong lòng cô nghĩ gì, “Không được, quyết định như vậy đi.”
Tần Thư rất không tình nguyện bĩu môi, lại trừng mắt liếc anh một cái.
Hàn Phái cúi đầu hôn môi cô, “Lái xe chậm một chút.”
Hàn Phái tách ra, một người đi hướng đông, một người đi hướng tây.
Lúc chờ đèn đỏ, Tần Thư vội mở túi xách ra, ngày nào cũng giống nhau, đều có một đóa hoa tươi.
Hoa sáng nay là một đóa hoa hồng xanh, vẫn còn đọng vài giọt nước.
Cô đưa hoa lên mũi ngửi ngửi, hương thơm thoang thoảng.
Để hoa sang một bên, mở hộp cơm sáng ra.
Hai hộp giữ ấm, trên cùng là một miếng bánh mì, dùng sốt cà chua viết ba chữ ‘không biết’, còn có một dấu chấm câu.
Tần Thư nhếch khóe miệng, buổi sáng anh hỏi cô ăn gì, cô nói không biết.
Anh liền làm một bữa sáng ‘không biết’.
Đến công ty, Tần Thư thay đồng phục trước, sau đó thay nước trong bình hoa.
Bình hoa pha lê này là Hàn Phái mua cho cô, mỗi sáng sớm anh đều tặng cho chô một đóa hoa tươi, hoa Juliet rose, hoa hồng Trung Hoa còn có bách hợp, hầu như không ngày nào trùng lặp.
Từ khi có những đóa hoa này, cả phòng làm việc đều tràn ngập hương hoa thoang thoảng. Thấm vào ruột gan.
Lúc đổi nước trong nhà vệ sinh, cô gặp Doãn Nhất Kiều, “Chào buổi sáng.” Cô ta bắt đầu dặm lại lớp trang điểm, vừa rồi ăn bữa sáng, son môi bị phai.
Tần Thư cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, Doãn tổng.”
Từ trong gương, Doãn Nhất Kiều nhìn chằm chằm bình hoa của của cô, nhận ra nó liền hỏi: “Bạn trai tặng hả?”
Tần Thư: “Vâng.”
Doãn Nhất Kiều cười: “Rất có lòng.”
Doãn Nhất Kiều đi trước vì còn phải đưa tài liệu cho Hạ Cánh Nam xét duyệt, Tần Thư vẫn còn ngắm nghía bình hoa trong phòng vệ sinh, dùng ngón tay vẩy nước lên những cánh hoa.
Hạ Cánh Nam đã tới từ sớm, hầu như ngày nào anh ta cũng là người đến công ty đầu tiên.
Lúc Doãn Nhất Kiều gõ cửa đi vào, anh ta đang dùng máy bàn gọi điện thoại, nhưng không có người bắt máy.
“Hạ tổng, tài liệu đã chuẩn bị xong rồi.” Mặt Doãn Nhất Kiều không biểu cảm để túi tài liệu lên bàn, mấy hôm nay ngày nào cũng tăng ca, nhìn thấy Hạ Cánh Nam, mắt cô ta thiếu chút nữa liền tối sầm lại.
Cũng may đã ly hôn rồi, nếu không về nhà cũng là một cuộc chiến.
Con người này quá biến thái, cái gì cũng đều yêu cầu phải thập toàn thập mỹ.
Mỗi tối về nhà, tâm tình đều cực kỳ buồn bực, chồng hỏi cô ta có phải lại tranh đua với Triệu Mạn Địch không, còn bảo cô ta đừng bá đạo như vậy, dù sao cũng là đồng nghiệp, hà tất phải khiến mối quan hệ trở lên căng thẳng thế.
Cô ta nói không phải vì Triệu Mạn Địch, mà là Hạ Cánh Nam.
Chồng cô ta an ủi rằng đừng tức giận, thương thân thương tâm, không bằng nghĩ làm sao để lợi hại hơn Hạ Cánh Nam, về sau làm lãnh đạo của anh ta, sau đó ngược Hạ Cánh Nam đủ kiểu.
Lúc ấy, cô ta cũng đồng ý với chồng như vậy. Ở trước mặt chồng, cô ta luôn trong trạng thái một cô gái nhỏ, thỉnh thoảng còn làm nũng, nhưng vừa nhìn thấy Hạ Cánh Nam, không hiểu sao cô ta chỉ muốn bạo phát, không thể khống chế được.
Cô ta và Hạ Cánh Nam đời này đã định là oan gia, thế nên dù là mối tình đầu, dù tình cảm tốt đẹp đến khi tốt nghiệp liền kết hôn, nhưng sau đó vẫn không thắng nổi kết cục ly hôn.
Có lẽ cô ta và Hạ Cánh Nam là do lúc Nguyệt Lão ngủ gật mà nối sai tuyến, đợi Nguyệt Lão tỉnh táo lại, bọn họ lại phải quay lại quy đạo nhân sinh lúc trước.
Cho nên, cô ta cảm thấy, dù chia tay hay ly hôn thì trời cũng không sập, mà là bạn đã đi sai đường, kịp thời quay đầu, trở lại con đường chính xác của mình là được rồi.
Cô ta và chồng hiện tại cũng sẽ cãi nhau, đều là kiểu giận dỗi giữa đàn ông và phụ nữ, có khi cô ta sai thì sẽ chủ động xin lỗi.
Nhưng lúc ở cùng Hạ Cánh Nam, cô ta không bao giờ nhường nhịn, càng không chủ động xin lỗi, luôn cảm thấy xin lỗi sẽ thua khi thế, mất mặt.
Đến tận khi tái hôn cô ta mới hiểu được, giữa cô ta và Hạ Cánh Nam chỉ thích hợp làm cộng sự hoặc là đối thủ cạnh tranh, bởi vì hai người đều quá mạnh mẽ, không ai nhường ai.
Doãn Nhất Kiều nhìn Hạ Cánh Nam, anh ta không gọi được điện thoại, dáng vẻ vô cảm, cũng không nhìn tập tài liệu của cô ta. Trong chớp mắt, cô ta hạ quyết tâm, sinh thời nhất định phải trở thành lãnh đạo của Hạ Cánh Nam, chỉnh chết anh ta.
“Hạ tổng, còn việc gì nữa không?” Cô ta lạnh lùng hỏi một câu.
Hạ Cánh Nam liếc mắt nhìn tập tài liệu, gật nhẹ đầu, “Cô đi làm việc đi, chốc nữa tôi xem.” Tiếp tục ấn số gọi, bên kia vẫn không ai tiếp.
Vừa nãy, anh ta gọi máy bàn trong văn phòng Tần Thư, bây giờ lại gọi di động, vẫn không nhận điện.
Anh ta biết Tần Thư đã tới từ sớm, Doãn Nhất Kiều nán lại hỏi: “Anh tìm Tần Thư hả?” Mỗi ngày, người tới sớm chỉ có ba bọn họ.
Hạ Cánh Nam gật đầu: “Ừ.”
Không cần nghĩ cũng biết là tìm Tần Thư thúc giục hỏi tài liệu, Doãn Nhất Kiều bênh vực kẻ yếu: “Tiểu cô nương nhà người ta ngày nào cũng đi sớm về muộn như vậy, một ngày hai phần ba thời gian đều bị anh áp bức, thời gian yêu đương cũng không đủ, anh không thể đợi thời gian vào làm hãy tìm cô ấy hả? Để cô ấy tự do trong chốc lát đi?”
Hạ Cánh Nam không khỏi nhìn cô ta, “Có ý gì?”
Doãn Nhất Kiều: “Tần Thư yêu rồi, bây giờ đang đổi nước bình hoa trong nhà vệ sinh, anh cũng phải để người ta thở chứ.” Lại nói thêm một câu: “Bạn trai tặng.”
Hạ Cánh Nam ngẩn ra, bạn trai? Từ khi cô đi làm, ngày nào mà không phải tăng ca đến nửa đêm mới về?
Hầu như sáng nào cũng đến cùng giờ với anh ta, trước khi đi làm còn chưa có bạn trai, bây giờ đã có rồi? Ở tuổi này của cô, còn chưa tốt nghiệp, cũng không đến mức phải đi xem mắt.
Doãn Nhất Kiều không chú ý biểu tình của anh ta, tự biên tự diễn: “Anh cũng bớt bớt lại đi, không thể vì mỗi ngày anh làm việc mười sáu mười bảy tiếng đồng hồ mà yêu cầu tất cả mọi người cũng phải liều mạng như vậy được, anh không kết hôn không sao cả, tiểu cô nương đến tuổi yêu đương, đừng làm chậm trễ người ta.”
Hạ Cánh Nam nhìn như không để ý hỏi: “Bạn trai là nhân viên công ty chúng ta hả?”
Doãn Nhất Kiều: “Cái này tôi không rõ lắm, chắc vậy.”
Ngày hôm qua, cô ta thấy Hà Phi đổi nước cho bình hoa đó trong nhà vệ sinh, sáng nay lại là Tần Thư đổi nước, Tần Thư còn bảo là bạn trai tặng, chắc hẳn là Hà Phi, sự việc chưa xác định cô ta cũng không tiện nói chắc chắn.
Hạ Cánh Nam gần như đã biết là ai rồi, ăn trưa mỗi này, anh ta đều nhìn thấy Tần Thư cùng một tiểu tử trẻ tuổi ăn cơm.
Người ngồi cùng cô đó tên là Hà Phi.
Tần Thư đổi xong nước quay lại văn phòng, nửa đường đúng lúc gặp Hà Phi, anh ta vừa đến, “Đến sớm thế.” Anh ta cười: “Về sau, việc đổi nước nặng nhọc thế này cứ để tôi làm.”
Tần Thư nhường cằm chỉ vào một bông hoa hồng đỏ: “Hoa của anh nở đẹp lắm.”
Từ khi cô mang hoa đến đây, nói với Hà Phi là bạn trai sáng sớm tặng cô, bởi vì bận, hai người chỉ có thể gặp nhau một lần vào sáng sớm.
Hà Phí rất xúc động, anh ta và bạn gái ở bên nhau từ năm nhất đại học, đến bây giờ cũng đã gần sáu năm.
Nhà bạn gái là dân bản địa, anh ta ở nhà trọ, gần cuối năm, cả hai người đều bận, không có thời gian gặp mặt, có khi gặp mặt rồi lại cãi nhau.
Nghe xong chuyện của Tần Thư và bạn trai, anh ta cũng quyết định mỗi tặng bạn gái một bông hoa hồng.
Sáng sớm cửa hàng hoa không mở cửa, thế nên tối nào anh ta cũng mua một một rồi để trong bình hoa của Tần Thư một đêm sáng sớm hôm sau thì tặng bạn gái.
Bạn gái anh ta cũng làm việc trong con phố tài chính này, cách ngân hàng Hải Nạp không xa lắm.
Chỉ vì một bông hoa mười mấy đồng, bạn gái có thể vui vẻ cả ngày.
Tình cảm của hai người tốt hơn cả lúc yêu đương cuồng nhiệt ở trường học ấy.
Vào văn phòng, Hà Phi lấy từ trong cặp ra một cái túi bọc thực phẩm, bên trong là một đống hạt nhỏ nhỏ, anh ta mở ra bốc một chút bỏ vào bình hoa.
“Anh thả cái gì vào thế?” Tần Thư hỏi.
Hà Phi: “Bạn gái đưa tôi đường cát trắng, bảo bỏ một chút vào bên trong, hoa sẽ tươi hơn, còn bảo tôi phải đặc biệt cảm ơn cô đây.”
Tần Thư cười: “Bạn gái anh đáng yêu thật đấy.”
Hà Phi ngượng ngùng gãi đầu, “Đúng là rất đáng yêu, còn rất lương thiện nữa.”
Anh ta nói: “Gia đình cô ấy vẫn luông không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau, muốn cô ấy tìm một người ở đây, cô ấy vẫn kiên trì, tôi phải kiếm thật nhiều tiền, tranh thủ sang năm mua nhà.”
Tần Thư: “Cố lên.”
Hà Phi lại bốc một chút đường cát trắng bỏ vào bình hoa, đưa số còn lại cho cô: “Về sau mỗi lần thay nước thì cho một chút vào nhé.”
Tần Thư cất đi, lấy bữa sáng bắt đầu ăn.
Hà Phi nhìn giờ, bạn gái anh ta một lát nữa mới đi làm, liền lấy kéo tỉa lại bông hoa tặng bạn gái.
“Cũng chưa đẹp lắm, còn phải sửa một chút?”
Hà Phi: “Cành hoa hơi dài, cắt ngắn đi chút, bình hoa của cô ấy không to bằng của cô.”
Lúc Hạ Cánh Nam đi qua, liền nhìn thấy hai người họ vừa cười vừa nói, Tần Thư ăn sáng, Hà Phi đang tỉa cành, tia sáng đầu tiên của buổi sớm vương vãi trên mặt bàn.
Tuổi trẻ, lãng mạn.
Rất thanh thản dễ chịu.
Anh ta ho nhẹ hai tiếng.
Tần Thư cùng Hà Phi ngẩng đầu, “Hạ tổng.” Tần Thư yên lặng cất bữa sáng đi, lúc có người ngoài, cô vẫn sẽ thu liễm một chút, sẽ không công khai oán giận Hạ Cánh Nam.
Hạ Cánh Nam nói với Tần Thư: “Đến văn phòng tôi một chuyến.” Khi xoay người rời đi, lại liếc nhìn Hà Phi một cái.
Hà Phi chớp mắt, luôn cảm thấy cái liếc mắt của Hạ tổng đầy thâm ý.
Mấy hôm nay anh ta làm việc rất nghiêm túc, không phạm sai lầm gì mà.
Sau khi Thu Lam về nhà cũng không nói nhiều, bởi vì bố mẹ cô ta có quan hệ không tồi với bố mẹ Hàn Phái.
Tình huống của người tài xế bị thương cũng ổn định, đang được người nhà chăm sóc.
Buổi trưa, khi Phương Mộ Hòa gọi điện cho Tần Thư, có hỏi: “Tình hình vẫn tốt chứ?”
Tần Thư biết cái vẫn tốt đó là chỉ Hàn Phái, “Không phải anh có wechat của anh ấy sao? Tự mình đi xem đi, về sau còn phải qua lại nhiều, thêm một người bạn không bằng thêm một kẻ địch hả?”
Phương Mộ Hòa: “Không thân, không cần thiết.” Lại nói: “Anh chỉ muốn xác định anh ta có việc gì hay không thôi, nếu có chuyện xảy ra thì chắc chắn em sẽ rất đau khổ.” Tâm trạng cô không tốt, hắn cũng sẽ không dễ chịu.
Tần Thư thở dài: “Anh và Hàn Phái không phải là không có gì cạnh tranh với nhau sao?”
Phương Mộ Hòa: “Không ai đoán chắc được chuyện trên thương trường, ai biết ngày mai còn có phải là bằng hữu hay không?” Vốn dĩ hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc làm bạn với Hàn Phái, hơn nữa bạn bè phải dựa vào duyên phận, hắn và Hàn Phái không có cái duyên này.
Thương trường rắc rối phức tạp, ngươi lừa ta gạt, hắn cũng không muốn nói nhiều với Tần Thư, “Anh cũng chẳng có chuyện gì muốn hỏi nữa, em làm gì thì làm đi, cúp máy đây.”
Trước khi cúp điện thoại, Tần Thư nói nhỏ: “Mẹ Phương, cảm ơn anh.”
Phương Mộ Hòa biết cô muốn cảm ơn cái gì: “Ừ, chung sống tốt với Hàn Phái, cố gắng đừng làm quá, Hàn Phái không giống anh và Bặc Nhất, từ nhỏ đã quen nhường nhịn em, sự nhẫn nại của anh ta cũng có giới hạn, đừng để chưa già đã xài hết sư kiên nhẫn của anh ta nhé.”
Tần Thư gật đầu, người chưa bao giờ biết nghe lời người khác cũng nói một câu: “Được, em biết rồi.”
Phương Mộ Hòa quá hiểu cô: “Bây giờ thì biết, đoán chừng không đến buổi chiều em sẽ quên hết sạch, không phải lỗ tai biết, phải là trong lòng biết, khắc vào trong đầu ấy!”
Tần Thư: “…”
Bên kia Phương Mộ Hòa đang rất bận, “Cúp máy đây, em đi chiếu cố con rể của anh đi.”
Tần Thư: “…” Vừa định nổi bão, bên kia đã ngắt máy.
Buổi sáng, Hàn Phái bị Tần Thư ép buộc kéo đi làm kiểm tra toàn diện, kết quả kiểm tra khá ổn, cả ngày nay anh cũng không có hiện tượng không khỏe nào, nhưng cô vẫn không yên tâm.
“Anh nằm nghỉ thêm một hôm nữa, chắc chắn không sao thì hãy xuất viện.” Tần Thư dựa vào đầu giường, hai chân gác trên đầu vai Hàn Phái, thảnh thơi ăn quả vải Hàn Phái lột cho cô.
Hàn Phái lại lột một quả nữa, đưa đến miệng cô, “ Không cần, sáng mai anh sẽ đến công ty luôn.”
“Vậy buổi tối đừng làm việc nữa, nghỉ ngơi thật tốt nhé, được không?” Tần Thư hạ giọng thương lượng.
Hàn Phái nhìn cô, im lặng một lúc rồi gật đầu.
Tần Thư cao hứng, thu chân lại, “Anh lên giường nằm đi, em đi mua một bộ quần áo để anh thay nhé, anh còn cần gì nữa không, em đi mua luôn.”
“Không cần mua đâu, về nhà lấy.” Hàn Phái đứng lên cầm chiếc túi thư ký mang đến, lấy ra một tấm thẻ: “Đây là thẻ vào cửa.” Lại nói mật mã nhà cho cô.
Tần Thư vỗ vỗ cái thẻ vào lòng bàn tay: “Thế này là anh đem nhà cửa giao cho em hả? Người ta sẽ ngượng lắm đó.” Nói xong còn nhướng nhướng mày.
Hàn Phái cười: “Cô nấu cơm cũng có thẻ vào, em đừng nghĩ nhiều.”
Tần Thư: “…” Cô híp mắt nhìn anh.
Sau đó, Hàn Phái bị chỉnh đốn một trận.
Tần Thư tới chung cư của Hàn Phái, lấy áo ngủ của anh, còn gấp gọn quần áo mai mặc đi làm bỏ vào trong hành lý, đi ngang qua chiếc đàn piano trong phòng khách, nhìn thấy những bông hoa hồng trên đó.
Cô liền đi đổi nước trong bình hoa, quyển sách vẫn nằm yên trên cây đàn.
Nhìn quyển sách, cô nghĩ ngợi vài giây, tiện tay cầm quyển sách lên mang đến bệnh viện.
Đi từ nhà Hàn Phái ra, thời gian đã muộn, đêm tối đang dần buông xuống.
Tần Thư về chung cư của mình một chuyến, tắm xong, cầm máy tính rồi mới đi tới bệnh viện.
“Em mang máy tính đến làm gì?” Lúc này, Hàn Phái mới chú ý đến mái tóc mới khô một nửa của cô, biết ngay cô định làm gì, “Anh cũng không phải không thể cử động được, không cần em chăm sóc đâu, nghe lời, về nhà nghỉ ngơi đi.”
Tần Thư nhìn anh: “Nếu đổi lại là em bị thương nằm đây, anh chắc chắn sẽ không bỏ mặc em một mình rồi về nhà ngủ, anh đừng có khuyên em nữa.”
Cô mua đồ ăn về cho Hàn Phái, mở máy tính, bắt đầu làm việc.
Đêm khuya hơn mười hai giờ, phòng bệnh chỉ có tiếng lật sách.
Cuối cùng Tần Thư cũng làm xong công việc hôm nay, click mở trang tin tức, chuẩn bị xem tin tức kinh tế - tài chính hôm nay chưa kịp xem. Khi ngẩng đầu lên liền thấy Hàn Phái đang nghiêm túc đọc quyển sách mà cô mang đến, cũng là quyển sách mà anh thích nhất.
Cô hỏi: “Anh đọc quyển này mấy lần rồi?”
Hàn Phái ngước mắt nhìn: “Hai mươi mấy lần rồi, không có việc gì thì sẽ mở ra xem.” Có một số đoạn đã thuộc như lòng bàn tay.
Tần Thư gật đầu, nói: “Em cũng đọc mấy lần rồi.” Lại nói: “Nhưng em chưa bao giờ nhìn thấy bản của anh, quyển của anh xuất bản đến nay đã hơn 60 năm rồi, còn bảo quản nguyên vẹn như vậy.”
Hàn Phái: “Ừ, trước kia anh còn có cả quyển xuất bản lần đầu tiên, về sau bị bạn học đánh mất rồi.”
Tần Thư nghe xong cũng cảm thấy tiếc, bản đầu tiên, quá khó tìm.
Hàn Phái đóng sách, hỏi cô: “Em làm việc xong chưa?”
Tần Thư gật đầu: “Rồi ạ, em đọc tin tức rồi đi ngủ ngay đây.”
Hàn Phái ra hiệu cho cô đóng máy tính lại, “Nhìn máy tính cả tối rồi, em phải để cho mắt nghỉ ngơi một lúc chứ, nằm xuống đi, anh đọc cho em nghe.”
Tần Thư đã tắm ở nhà rồi, cất máy tính, trải giường rồi mặc nguyên quần áo đi ngủ.
Giường của cô cách Hàn Phái không xa, cũng không gần, cô cố tình giữ một chút khoảng cách.
Hàn Phái tắt đèn trong phòng, chỉ chừa lại chiếc đèn ngủ đầu giường anh, mở trang tin tức kinh tế - tài chính, đọc những tin tức quan trọng hôm nay cho cô nghe.
Tần Thư mệt mỏi cả một ngày, tin kinh tế - tài chính lại buồn tẻ, mới nghe được mấy tin đã ngủ rồi.
Hàn Phái đứng dậy, đắp chăn cho cô.
Cô có giống như đến chăm sóc người khác không, còn thêm phiền ấy chứ.
Anh cười, cúi đầu hôn mấy cái lên mắt cô.
Sau tết, công việc chất đống, người ngã ngựa đổ.
Hàn Phái và Tần Thư chỉ có thể gặp mặt vào sáng sớm, thời gian buổi tối đều bị công việc chiếm hết, có khi bận rộn cả ngày không gọi một cuộc điện thoại nào.
Vì nguyên nhân sức khỏe, không chạy bộ buổi tối mà vẫn ở nhà nghỉ ngơi.
Qua một khoảng thời gian điều trị, thân thể đã gần hồi phục.
Sáng sớm, Hàn Phái theo thói quen nhăn tin cho Tần Thư: [Em muốn ăn gì?]
Sau khi xuất viện, buổi sáng mỗi ngày anh đều đưa bữa sáng cho Tần Thư, vẫn đợi cô trên con đường hai người đi qua.
Con người Tần Thư có rất nhiều thói hư tật xấu, nếu tối hôm trước không quyết định được bữa sáng hôm sau ăn gì, thì chắc chắn sẽ thay đổi, thế nên mới sáng sớm Hàn Phái đã hỏi cô.
Tần Thư trả lời: [Không biết.]
Hàn Phái: [Ừ, dậy đi.] Anh mặc xong quần áo liền xuống lầu.
Dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, ông nội đang ngồi xem báo, chào hỏi một tiếng, Hàn Phái ngồi xuống ăn cơm.
“Sáng nay muốn ăn gì?” Dì giúp việc chủ động hỏi.
Hàn Phái suy nghĩ một lát: “Chốc nữa cháu tự làm được rồi ạ.”
Dì giúp việc cười nói được, lại quay lại phòng bếp.
Ông nội lật tờ báo, nhìn chằm chằm vài giây, tầm mắt lại dừng trên mặt Hàn Phái.
“Sao vậy ạ?” Hàn Phái cảm thấy một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú, ngẩng đầu.
Ông nội do dự nửa giây: “Cháu có cần đi kiểm tra sức khỏe không?”
Sắc mặt Hàn Phái thoáng thay đổi, cho rằng ông nội đã phát hiện ra sức khỏe của anh khác thường, hoặc nghe được tin anh xảy ra tai nạn xe cộ từ chỗ nào đó, sự việc chưa xác định anh không tiện hỏi thẳng.
Anh cười nhẹ thăm dò: “Ông cảm thấy cháu có chỗ nào không khỏe ạ?”
Ông nội: “Bây giờ, không chỉ người lớn tuổi mới mắc bệnh tiểu đường mà người trẻ tuổi cũng mắc bệnh này ngày càng nhiều, hiện tại bữa sáng hôm nào cháu cũng ăn thêm cơm, cũng không thấy cháu béo.”
Ông nội lại nhìn kĩ Hàn Phái đánh giá một phen, chắc chắn nói: “Khoảng thời gian này còn gầy đi nữa.”
Hàn Phái: “…”
Lại còn hoài nghi anh mắc bệnh tiểu đường, nhưng không phải chuyện tại nạn xe cộ thì tốt.
Ông nội lại nói tiếp: “Gần đây, cháu còn rất lười, bao nhiêu năm cháu kiên trì bơi nửa giờ mỗi buổi sáng, bây giờ ăn nhiều, không thích vận động, tinh thần và sức khỏe cũng không tốt.”
Triệu chứng điển hình của việc mắc bệnh.
Hàn Phái cười: “Bữa sáng là mang cho Kỳ Kỳ đó ạ.” Anh bỏ qua chuyện vì sao không bơi lội, nói nhiều ngược lại sẽ bị phát hiện ra chỗ bất thường.
Ông nội sửng sốt: “Mỗi ngày cháu mang thêm một phần là cho Kỳ Kỳ hả?”
Hàn Phái gật đầu: “Gần đây, cô ấy rất bận, chúng cháu một công đôi việc có thể nhìn thấy nhau.”
Biểu tình trên mặt ông nội nhẹ bớt, “Chuyện tốt.” Khó có được lúc Hàn Phái chủ động như vậy, vượt ngoài dự kiến, ông hỏi: “Ở chung với Kỳ Kỳ thế nào?”
Hàn Phái: “Còn đang theo đuổi ạ.”
Nụ cười trên mặt ông nội càng rạng rỡ hơn, “Xem ra sang năm là có thể kết hôn rồi.”
Hàn Phái: “…”
Ăn cơm xong, Hàn Phái vào phòng bếp chuẩn bị cơm sáng cho Tần Thư, mấy hôm trước cánh tay anh còn đau, phải nhờ dì giúp việc làm hộ, hôm nay cánh tay đã tốt hơn rồi.
Tần Thư ăn ít, bữa sáng cũng dễ chuẩn bị.
Làm cơm xong, Hàn Phái đi lên lầu.
“Đi bơi à?” Ông nội hỏi.
Hàn Phái “Vâng” một tiếng có lệ, xử lý email trong thư phòng, gần đến giờ, anh lại lên sân thượng biệt thự dạo một vòng.
Lúc xuống lầu, ông nội đã xem xong báo hôm nay, đang đánh Thái Cực quyền trên sân.
Hàn Phái xách theo hộp cơm sáng ra cửa, “Hàn Phái.” Ông nội dừng lại, gọi anh.
“Dạ?” Hàn Phái để túi vào ghế sau, “Chuyện gì ạ?”
Ông nội: “Cháu có vào nhà kính ngắt hoa của ông không?”
Hàn Phái yên lặng, cười: “Ông nội, cháu cũng không phải trẻ lên ba, ngắt hoa của ông để làm gì?”
Trên sân thượng biệt thự có nhà kính trồng vài trăm luống hoa, tất cả hoa cỏ trong đó đều do ông nội nuôi trồng, có rất nhiều loại trân quý, đặc biệt là các loại hoa hồng, rất nhiều loại đến cửa hàng hoa cũng không bán.
Ông nội liền buồn bực, lẩm bẩm: “Xem ra ông già hồ đồ rồi, mấy hôm trước có hoa sắp nở, mấy hôm nay đến một đóa cũng không nở, đến nụ hoa cũng không thấy đâu.”
Hàn Phái: “…”
Ông nội xua tay: “Cháu đi làm đi.” Rồi tiếp tục đánh Thái Cực.
Vẫn ở ven đường, Hàn Phái đợi mười mấy phút, xe Tần Thư từ từ lái đến.
Chỗ này không thể đậu xe lâu, mỗi lần hai người gặp nhau cũng chỉ có một hai phút.
Vì một hai phút này mà mỗi ngày Tần Thư dậy sớm nửa tiếng, trang điểm kỹ càng, thay đổi kiểu tóc, quần áo cũng không lặp lại bao giờ.
Mỗi ngày Hàn Phái nhìn thấy, đều sẽ có chút kinh ngạc.
Hàn Phái đưa bữa sáng cho cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô vài giây.
Tần Thư cười: “Nhìn không rời mắt được đúng không?”
Sau đó vươn mặt đến gần anh: “Đây, nhìn kỹ lại xem, sắc đẹp thay cơm, nhìn nhiều thì buổi trưa đảm bảo no không cần ăn, tiết kiệm chút lương thực.”
Hàn Phái không tiếng động cười, xoa đầu cô, nhắc nhở: “Tối ngày kia, công ty có buổi tiệc, em rút ra chút thời gian rảnh nhé.”
Tần Thư gật đầu, “Được ạ, hôm ấy dù có bận đến đâu em cũng phải đến.” Duỗi tay sờ ngực anh: “Còn đau không?”
Hàn Phái: “Tốt rồi.” Cầm lấy tay cô bỏ xuống: “Đừng sờ loạn nữa.”
Tần Thư cười, ánh mắt tỏ vẻ xấu xa, lại sờ bóp ngực anh một phen.
Hàn Phái: “…” Nhéo mu bàn tay cô, nhẹ nhàng đánh hai cái, nói: “Bắt đầu từ cuối tuần, đi chạy bộ với anh.”
Vừa nghe đến phải đi chạy bộ buổi tối, Tần Thư cười còn khó coi hơn khóc, không cần suy nghĩ liền từ chối: “Em chạy ở nhà, trong nhà có máy chạy bộ, thời gian dài không sử dụng sẽ hỏng mất, đúng lúc giảm béo với Nhan Ngạn.”
Hàn Phái nhìn cô, liếc mắt một cái liền nhìn thấu trong lòng cô nghĩ gì, “Không được, quyết định như vậy đi.”
Tần Thư rất không tình nguyện bĩu môi, lại trừng mắt liếc anh một cái.
Hàn Phái cúi đầu hôn môi cô, “Lái xe chậm một chút.”
Hàn Phái tách ra, một người đi hướng đông, một người đi hướng tây.
Lúc chờ đèn đỏ, Tần Thư vội mở túi xách ra, ngày nào cũng giống nhau, đều có một đóa hoa tươi.
Hoa sáng nay là một đóa hoa hồng xanh, vẫn còn đọng vài giọt nước.
Cô đưa hoa lên mũi ngửi ngửi, hương thơm thoang thoảng.
Để hoa sang một bên, mở hộp cơm sáng ra.
Hai hộp giữ ấm, trên cùng là một miếng bánh mì, dùng sốt cà chua viết ba chữ ‘không biết’, còn có một dấu chấm câu.
Tần Thư nhếch khóe miệng, buổi sáng anh hỏi cô ăn gì, cô nói không biết.
Anh liền làm một bữa sáng ‘không biết’.
Đến công ty, Tần Thư thay đồng phục trước, sau đó thay nước trong bình hoa.
Bình hoa pha lê này là Hàn Phái mua cho cô, mỗi sáng sớm anh đều tặng cho chô một đóa hoa tươi, hoa Juliet rose, hoa hồng Trung Hoa còn có bách hợp, hầu như không ngày nào trùng lặp.
Từ khi có những đóa hoa này, cả phòng làm việc đều tràn ngập hương hoa thoang thoảng. Thấm vào ruột gan.
Lúc đổi nước trong nhà vệ sinh, cô gặp Doãn Nhất Kiều, “Chào buổi sáng.” Cô ta bắt đầu dặm lại lớp trang điểm, vừa rồi ăn bữa sáng, son môi bị phai.
Tần Thư cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, Doãn tổng.”
Từ trong gương, Doãn Nhất Kiều nhìn chằm chằm bình hoa của của cô, nhận ra nó liền hỏi: “Bạn trai tặng hả?”
Tần Thư: “Vâng.”
Doãn Nhất Kiều cười: “Rất có lòng.”
Doãn Nhất Kiều đi trước vì còn phải đưa tài liệu cho Hạ Cánh Nam xét duyệt, Tần Thư vẫn còn ngắm nghía bình hoa trong phòng vệ sinh, dùng ngón tay vẩy nước lên những cánh hoa.
Hạ Cánh Nam đã tới từ sớm, hầu như ngày nào anh ta cũng là người đến công ty đầu tiên.
Lúc Doãn Nhất Kiều gõ cửa đi vào, anh ta đang dùng máy bàn gọi điện thoại, nhưng không có người bắt máy.
“Hạ tổng, tài liệu đã chuẩn bị xong rồi.” Mặt Doãn Nhất Kiều không biểu cảm để túi tài liệu lên bàn, mấy hôm nay ngày nào cũng tăng ca, nhìn thấy Hạ Cánh Nam, mắt cô ta thiếu chút nữa liền tối sầm lại.
Cũng may đã ly hôn rồi, nếu không về nhà cũng là một cuộc chiến.
Con người này quá biến thái, cái gì cũng đều yêu cầu phải thập toàn thập mỹ.
Mỗi tối về nhà, tâm tình đều cực kỳ buồn bực, chồng hỏi cô ta có phải lại tranh đua với Triệu Mạn Địch không, còn bảo cô ta đừng bá đạo như vậy, dù sao cũng là đồng nghiệp, hà tất phải khiến mối quan hệ trở lên căng thẳng thế.
Cô ta nói không phải vì Triệu Mạn Địch, mà là Hạ Cánh Nam.
Chồng cô ta an ủi rằng đừng tức giận, thương thân thương tâm, không bằng nghĩ làm sao để lợi hại hơn Hạ Cánh Nam, về sau làm lãnh đạo của anh ta, sau đó ngược Hạ Cánh Nam đủ kiểu.
Lúc ấy, cô ta cũng đồng ý với chồng như vậy. Ở trước mặt chồng, cô ta luôn trong trạng thái một cô gái nhỏ, thỉnh thoảng còn làm nũng, nhưng vừa nhìn thấy Hạ Cánh Nam, không hiểu sao cô ta chỉ muốn bạo phát, không thể khống chế được.
Cô ta và Hạ Cánh Nam đời này đã định là oan gia, thế nên dù là mối tình đầu, dù tình cảm tốt đẹp đến khi tốt nghiệp liền kết hôn, nhưng sau đó vẫn không thắng nổi kết cục ly hôn.
Có lẽ cô ta và Hạ Cánh Nam là do lúc Nguyệt Lão ngủ gật mà nối sai tuyến, đợi Nguyệt Lão tỉnh táo lại, bọn họ lại phải quay lại quy đạo nhân sinh lúc trước.
Cho nên, cô ta cảm thấy, dù chia tay hay ly hôn thì trời cũng không sập, mà là bạn đã đi sai đường, kịp thời quay đầu, trở lại con đường chính xác của mình là được rồi.
Cô ta và chồng hiện tại cũng sẽ cãi nhau, đều là kiểu giận dỗi giữa đàn ông và phụ nữ, có khi cô ta sai thì sẽ chủ động xin lỗi.
Nhưng lúc ở cùng Hạ Cánh Nam, cô ta không bao giờ nhường nhịn, càng không chủ động xin lỗi, luôn cảm thấy xin lỗi sẽ thua khi thế, mất mặt.
Đến tận khi tái hôn cô ta mới hiểu được, giữa cô ta và Hạ Cánh Nam chỉ thích hợp làm cộng sự hoặc là đối thủ cạnh tranh, bởi vì hai người đều quá mạnh mẽ, không ai nhường ai.
Doãn Nhất Kiều nhìn Hạ Cánh Nam, anh ta không gọi được điện thoại, dáng vẻ vô cảm, cũng không nhìn tập tài liệu của cô ta. Trong chớp mắt, cô ta hạ quyết tâm, sinh thời nhất định phải trở thành lãnh đạo của Hạ Cánh Nam, chỉnh chết anh ta.
“Hạ tổng, còn việc gì nữa không?” Cô ta lạnh lùng hỏi một câu.
Hạ Cánh Nam liếc mắt nhìn tập tài liệu, gật nhẹ đầu, “Cô đi làm việc đi, chốc nữa tôi xem.” Tiếp tục ấn số gọi, bên kia vẫn không ai tiếp.
Vừa nãy, anh ta gọi máy bàn trong văn phòng Tần Thư, bây giờ lại gọi di động, vẫn không nhận điện.
Anh ta biết Tần Thư đã tới từ sớm, Doãn Nhất Kiều nán lại hỏi: “Anh tìm Tần Thư hả?” Mỗi ngày, người tới sớm chỉ có ba bọn họ.
Hạ Cánh Nam gật đầu: “Ừ.”
Không cần nghĩ cũng biết là tìm Tần Thư thúc giục hỏi tài liệu, Doãn Nhất Kiều bênh vực kẻ yếu: “Tiểu cô nương nhà người ta ngày nào cũng đi sớm về muộn như vậy, một ngày hai phần ba thời gian đều bị anh áp bức, thời gian yêu đương cũng không đủ, anh không thể đợi thời gian vào làm hãy tìm cô ấy hả? Để cô ấy tự do trong chốc lát đi?”
Hạ Cánh Nam không khỏi nhìn cô ta, “Có ý gì?”
Doãn Nhất Kiều: “Tần Thư yêu rồi, bây giờ đang đổi nước bình hoa trong nhà vệ sinh, anh cũng phải để người ta thở chứ.” Lại nói thêm một câu: “Bạn trai tặng.”
Hạ Cánh Nam ngẩn ra, bạn trai? Từ khi cô đi làm, ngày nào mà không phải tăng ca đến nửa đêm mới về?
Hầu như sáng nào cũng đến cùng giờ với anh ta, trước khi đi làm còn chưa có bạn trai, bây giờ đã có rồi? Ở tuổi này của cô, còn chưa tốt nghiệp, cũng không đến mức phải đi xem mắt.
Doãn Nhất Kiều không chú ý biểu tình của anh ta, tự biên tự diễn: “Anh cũng bớt bớt lại đi, không thể vì mỗi ngày anh làm việc mười sáu mười bảy tiếng đồng hồ mà yêu cầu tất cả mọi người cũng phải liều mạng như vậy được, anh không kết hôn không sao cả, tiểu cô nương đến tuổi yêu đương, đừng làm chậm trễ người ta.”
Hạ Cánh Nam nhìn như không để ý hỏi: “Bạn trai là nhân viên công ty chúng ta hả?”
Doãn Nhất Kiều: “Cái này tôi không rõ lắm, chắc vậy.”
Ngày hôm qua, cô ta thấy Hà Phi đổi nước cho bình hoa đó trong nhà vệ sinh, sáng nay lại là Tần Thư đổi nước, Tần Thư còn bảo là bạn trai tặng, chắc hẳn là Hà Phi, sự việc chưa xác định cô ta cũng không tiện nói chắc chắn.
Hạ Cánh Nam gần như đã biết là ai rồi, ăn trưa mỗi này, anh ta đều nhìn thấy Tần Thư cùng một tiểu tử trẻ tuổi ăn cơm.
Người ngồi cùng cô đó tên là Hà Phi.
Tần Thư đổi xong nước quay lại văn phòng, nửa đường đúng lúc gặp Hà Phi, anh ta vừa đến, “Đến sớm thế.” Anh ta cười: “Về sau, việc đổi nước nặng nhọc thế này cứ để tôi làm.”
Tần Thư nhường cằm chỉ vào một bông hoa hồng đỏ: “Hoa của anh nở đẹp lắm.”
Từ khi cô mang hoa đến đây, nói với Hà Phi là bạn trai sáng sớm tặng cô, bởi vì bận, hai người chỉ có thể gặp nhau một lần vào sáng sớm.
Hà Phí rất xúc động, anh ta và bạn gái ở bên nhau từ năm nhất đại học, đến bây giờ cũng đã gần sáu năm.
Nhà bạn gái là dân bản địa, anh ta ở nhà trọ, gần cuối năm, cả hai người đều bận, không có thời gian gặp mặt, có khi gặp mặt rồi lại cãi nhau.
Nghe xong chuyện của Tần Thư và bạn trai, anh ta cũng quyết định mỗi tặng bạn gái một bông hoa hồng.
Sáng sớm cửa hàng hoa không mở cửa, thế nên tối nào anh ta cũng mua một một rồi để trong bình hoa của Tần Thư một đêm sáng sớm hôm sau thì tặng bạn gái.
Bạn gái anh ta cũng làm việc trong con phố tài chính này, cách ngân hàng Hải Nạp không xa lắm.
Chỉ vì một bông hoa mười mấy đồng, bạn gái có thể vui vẻ cả ngày.
Tình cảm của hai người tốt hơn cả lúc yêu đương cuồng nhiệt ở trường học ấy.
Vào văn phòng, Hà Phi lấy từ trong cặp ra một cái túi bọc thực phẩm, bên trong là một đống hạt nhỏ nhỏ, anh ta mở ra bốc một chút bỏ vào bình hoa.
“Anh thả cái gì vào thế?” Tần Thư hỏi.
Hà Phi: “Bạn gái đưa tôi đường cát trắng, bảo bỏ một chút vào bên trong, hoa sẽ tươi hơn, còn bảo tôi phải đặc biệt cảm ơn cô đây.”
Tần Thư cười: “Bạn gái anh đáng yêu thật đấy.”
Hà Phi ngượng ngùng gãi đầu, “Đúng là rất đáng yêu, còn rất lương thiện nữa.”
Anh ta nói: “Gia đình cô ấy vẫn luông không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau, muốn cô ấy tìm một người ở đây, cô ấy vẫn kiên trì, tôi phải kiếm thật nhiều tiền, tranh thủ sang năm mua nhà.”
Tần Thư: “Cố lên.”
Hà Phi lại bốc một chút đường cát trắng bỏ vào bình hoa, đưa số còn lại cho cô: “Về sau mỗi lần thay nước thì cho một chút vào nhé.”
Tần Thư cất đi, lấy bữa sáng bắt đầu ăn.
Hà Phi nhìn giờ, bạn gái anh ta một lát nữa mới đi làm, liền lấy kéo tỉa lại bông hoa tặng bạn gái.
“Cũng chưa đẹp lắm, còn phải sửa một chút?”
Hà Phi: “Cành hoa hơi dài, cắt ngắn đi chút, bình hoa của cô ấy không to bằng của cô.”
Lúc Hạ Cánh Nam đi qua, liền nhìn thấy hai người họ vừa cười vừa nói, Tần Thư ăn sáng, Hà Phi đang tỉa cành, tia sáng đầu tiên của buổi sớm vương vãi trên mặt bàn.
Tuổi trẻ, lãng mạn.
Rất thanh thản dễ chịu.
Anh ta ho nhẹ hai tiếng.
Tần Thư cùng Hà Phi ngẩng đầu, “Hạ tổng.” Tần Thư yên lặng cất bữa sáng đi, lúc có người ngoài, cô vẫn sẽ thu liễm một chút, sẽ không công khai oán giận Hạ Cánh Nam.
Hạ Cánh Nam nói với Tần Thư: “Đến văn phòng tôi một chuyến.” Khi xoay người rời đi, lại liếc nhìn Hà Phi một cái.
Hà Phi chớp mắt, luôn cảm thấy cái liếc mắt của Hạ tổng đầy thâm ý.
Mấy hôm nay anh ta làm việc rất nghiêm túc, không phạm sai lầm gì mà.
Danh sách chương