Từ văn phòng Hạ Cánh Nam ra, trong lòng Tần Thư bị bịt kín một tầng bóng ma nhàn nhạt, không nghĩ tới Hạ Cánh Nam sẽ phản đối mãnh liệt như thế. Xem ra Úy Minh Hải so với cô hiểu biết còn cường đại hơn, thậm chí là sâu không thấy đáy.
Người có thể khiến Hạ Cánh Nam cảm thấy chơi đùa thị trường tài chính tài giỏi cũng không nhiều lắm.
Làm mưa làm gió, có lẽ là để nói về Úy Minh Hải.
Sau khi chính diện giao đấu, tình trạng thảm thiết thế nào, hiện tại cô cũng không dám tưởng tượng.
Uống nốt bình nước trái cây còn lại, Tần Thư ngồi yên trong xe một hồi lâu.
Sốc lại tinh thần, từ trong bao lấy ra tư liệu cá nhân của Úy Minh Hải bắt đầu nghiêm túc xem.
Mà lúc này bên phía Úy Minh Hải.
Sáng sớm ông ta đã tới công ty, công việc buổi sáng đã giải quyết gần xong, chỉ còn hai bưu kiện chưa trả lời.
Hiệu suất của thư ký rất nhanh, ngày hôm qua Úy Minh Hải phân phó nhiệm vụ, sáng nay đã hoàn thành.
Đưa tư liệu cá nhân của Tần Thư cho Úy Minh Hải, “Úy tổng, tư liệu ngài muốn đây ạ.”
Úy Minh Hải buông công việc trong tay, “Ừ” một tiếng.
Xem xong trang đầu tiên, giữa mày không khỏi nhíu lại.
Ngước mắt hỏi thư ký: “Là thật à?”
Thư ký: “Tôi sao chép từ bộ phận nhân sự của Hải Nạp và trường học của cô ấy.”
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, thứ mình cần, có tiền đều có thể giải quyết.
Úy Minh Hải không bình luận gì, tiếp tục xem, cho đến khi xem hết toàn bộ ba trang.
Dặn dò thư ký: “Tiếp tục điều tra.”
Thư ký gật đầu: “Vâng.”
Vừa muốn nâng bước rời đi, “Chờ một chút.” Úy Minh Hải lên tiếng.
“Úy tổng, ngài còn gì phân phó?” Thư ký xoay người hỏi.
Úy Minh Hải viết mấy chữ vào giấy ghi nhớ, từ két sắt lấy ra một túi hồ sơ, nhét ghi chú vào túi hồ sơ: “Đưa cái này cho Úy Lam.”
“Tôi sẽ đưa ngay.” Thư ký lại hỏi: “Ngài còn gì muốn dặn dò Úy tiểu thư không ạ?”
Úy Minh Hải: “Đọc tài liệu nó sẽ hiểu.”
Thư ký rời đi, Úy Minh Hải tiếp tục xử lý công việc.
Bỗng nhiên ngón tay dừng lại, nhớ tới cái gì, lại lấy phần tài liệu của Tần Thư lật xem.
Tay trái chống cằm, nhìn chằm chằm tài liệu mấy giây, 19 tuổi tốt nghiệp đại học? Tuổi tốt nghiệp giống ông ta năm đó.
Ông ta cũng là mười chín tuổi đã tốt nghiệp đại học, ở niên đại đó, là lông phượng sừng lân.
(*Lông phượng sừng lân: Quý hiếm)
Không chỉ có huyện bọn họ, ngay cả toàn bộ thị trấn thậm chí toàn tỉnh, cũng không có mấy người chưa đến hai mươi tuổi đã tốt nghiệp đại học.
Ông ta trời sinh học giỏi khoa học tự nhiên, năng lực logic vượt qua người thường, từ tiểu học đến đại học, nhảy vài cấp.
Sau khi tốt nghiệp trực tiếp gây dựng sự nghiệp, ở thương trường lăn lê bò lết.
Nếu xét bối cảnh giáo dục, Tần Thư thắng tuyệt đối.
Nhưng kinh nghiệm xã hội, cô ta cơ bản bằng không, chỉ có như vậy, còn dám chính diện đối đầu với ông ta.
Úy Minh Hải ‘ hừ ’ một tiếng, nhét tư liệu vào két sắt, châm điếu thuốc.
Tần Thư có lẽ nghĩ quá ngây thơ rồi, cho rằng thầy Hạ của cô ta với Hàn Phái có thể giúp đỡ đưa ra chủ ý, kỳ thật bằng không.
Hạ Cánh Nam và Hàn Phái có chút hiểu biết ông ta, nhưng ông ta lại càng hiểu Hàn Phái và Hạ Cánh Nam hơn.
Đối phương dùng thủ đoạn gì, kịch bản nào, thực lực ra sao, trong lòng đã sớm biết rõ ràng.
Trận này còn đánh thế nào?
Không có cách nào đánh.
Cho dù đánh ông ta cũng sẽ phá được, tổn thất cuối cùng vẫn là Tần Thư.
Cho nên mặc kệ là Hàn Phái hay Hạ Cánh Nam cũng sẽ không giúp.
Bọn họ không chỉ không giúp cô ta ra chủ ý, ngay cả tài chính cũng sẽ không giúp.
Đầu tiên Hạ Cánh Nam không có tiền, lòng có thừa mà lực không đủ.
Hàn Phái có tiền cũng sẽ không động, anh ta phải suy xét đến sự phát triển lâu dài của tập đoàn Vạn Hòa mà bảo tồn thực lực. Hàn Phái người này ông ta biết, không khác ông ta lắm, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, không nói tình cảm.
Người làm ăn một khi nói tình cảm, băn khoăn này băn khoăn kia, vậy thì cách thất bại cũng không xa.
Năm nay Hàn Phái đã thanh tẩy hội đồng quản trị một lần. Toàn bộ tầng quản lý đổi thành người của mình, lúc này anh ta phải làm ra thành tích cho cổ đông xem, chứ không phải chủ nghĩa anh hùng cá nhân.
Còn nhà họ Tần, ông ta càng không cần phải bận tâm.
Cha mẹ Tần Thư năm nay cùng với mấy người anh em khai thác thị trường nước ngoài, mỗi một dự án đều cần một số tiền đầu tư lớn, càng sẽ không lấy công ty của mình ra nói đùa.
Không biết hiện tại cô ta lấy đâu ra tự tin cùng ông tuyên chiến, giống như còn nhất định phải ra được kết quả.
Úy Minh Hải chậm rãi phun ra khói, ấn nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, rót ra một ly trà.
Uống nửa ly mới tiếp tục xem văn kiện.
Tần Thư cũng vừa xem xong tư liệu cá nhân của Úy Minh Hải, càng xem càng áp lực.
Lúc Úy Minh Hải gây dựng sự nghiệp, cô mới ba tuổi.
Là ba tuổi, nói còn chưa rõ.
Khi đó ông ta đã ở trên thương trường chém giết.
Cuộc đời ông ta trải qua còn xuất sắc hơn cô tưởng rất nhiều, người từng trải qua sinh tử ngã vào địa ngục, cái gì cũng nhìn thấu triệt để, không sợ gì cả.
Cho nên chút xiếc nhỏ ngày hôm qua của cô rất nhanh sẽ bị ông ta nhìn thấu.
Nếu nhìn thấu, ông ta sẽ tìm chứng cứ chứng minh, vậy ông ta sẽ bắt tay từ đâu?
Người bên cạnh cô.
Mà người bên cạnh cô ngoại trừ Bặc Nhất chính là Nhan Ngạn, xác suất là Bặc Nhất hơi thấp, bởi vì cậu ta không có giá trị lợi dụng gì, không thiếu tiền cũng sẽ không dễ dàng bị mê hoặc.
Chỉ còn lại Nhan Ngạn.
Nghĩ đến đây, cô theo bản năng cầm chặt tay lái.
Trầm tư một lát, Tần Thư uống nốt chỗ nước trái cây còn lại, nhìn đồng hồ mới có 10 giờ, đi tìm Phương Mộ Hòa còn hơi sớm, gửi tin nhắn cho Hàn Phái: 【 Anh có đang bận không? 】
Hàn Phái: 【 Buổi sáng còn tạm nhưng chiều anh có cuộc họp. 】 hỏi cô: 【 Em có tới không? 】
Tần Thư nói bây giờ sẽ qua.
Công ty Hàn Phái cách bên này cũng gần, hiện tại đường không tắc lắm, chưa đến 20 phút đã đến tập đoàn Vạn Hòa.
Cô không vội đi lên, đỗ xe xong, gọi điện thoại cho Doãn Nhất Kiều, hỏi cô: “Lúc trước chị có biết tình huống cụ thể của Úy Minh Hải không?”
Doãn Nhất Kiều: “Biết chứ.”
Cười hỏi: “Sao, em muốn rút lui à?”
“Sao có thể?” Tần Thư lại nói: “Cảm ơn.” Các cô đâu phải là kiếm tiền sữa bột, rõ ràng là vì giúp cô.
“Khách khí cái gì, thắng thì có tiền, thua em cũng cho chúng ta phí vất vả, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đừng áp lực, chị với Thu Lam là lấy tiền làm việc, không phải hỗ trợ không công.”
“Không nói nữa, chị đang đi học, tối về lại nói.”
Tần Thư chần chờ: “Đi học?”
“Ừ, khoá học làm mẹ.”
Tần Thư cười: “Vâng, vậy chị học đi.”
Suy nghĩ, có phải cô cũng nên đi tham gia lớp học đó không, vừa giải toả áp lực, còn có thể làm Úy Minh Hải thả lỏng cảnh giác?
Giống như cũng được nhỉ.
Tần Thư lấy túi xách, khóa xe lên lầu.
Tần Thư vào văn phòng đã bắt đầu dính lấy Hàn Phái, ôm ấp hôn môi không thiếu, bám anh trong chốc lát, “Anh bận đi, không thể chậm trễ công việc của anh được.”
Hàn Phái lúc nãy nói buổi sáng không bận lắm, nhưng vẫn luôn không rảnh rỗi, thỉnh thoảng lại có người đến báo cáo công việc.
Tần Thư không tiện nghe, cầm một quyển sách trên bàn làm việc đến gian phòng nghỉ của anh.
Cô đã lâu chưa tới đây, nhìn thấy ảnh chụp trên đầu giường hơi giật mình.
Là ảnh cô mặc lễ phục tốt nghiệp, cười như một đứa ngốc.
Tần Thư ghé vào giường, nhìn chằm chằm bức ảnh kia một lát, bắt đầu đọc sách.
Là quyển tối hôm qua Hàn Phái xem ‘ bách khoa mang thai ’.
Cô tùy ý giở mấy trang phía sau, nhìn chỗ Hàn Phái đánh dấu, đã là trang 52.
Còn nhàm chán hơn sách tài chính chuyên nghiệp, vừa đọc năm trang đã không chịu được, mệt rã rời, Tần Thư ngáp một cái, phản ứng thời gian mang thai nhiễu loạn nghiêm trọng thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô, không đủ tinh lực đuổi theo.
Lúc này Hàn Phái đẩy cửa vào, nói với cô: “Bọn họ đều đi hết rồi.”
Tần Thư gật đầu tỏ vẻ đã biết, hỏi anh: “Trang nào anh cũng đọc à?”
Hàn Phái không rõ: “Cái gì cơ?”
Tần Thư lắc lắc sách trong tay: “Anh đã đọc đến trang 52, là trang nào cũng đọc sao?”
“Ừ, cũng không tệ lắm.”
“Không chán à?”
Hàn Phái: “Cũng còn được mà.”
Tần Thư nhanh chóng lật sách đến cuối, đặt sang một bên, cô không có kiên nhẫn đọc quyển này.
Cho dù đọc cũng không làm theo, quá rườm rà.
Nghĩ nghĩ, khuyên Hàn Phái: “Anh cũng đừng đọc, lãng phí thời gian, chả lẽ những người không đọc quyển sách này thì không sinh con được à?”
“Đọc cũng tốt hơn không đọc, nếu không thì không có tý kinh nghiệm nào.” Anh nói: “Phản ứng mang thai của em còn chưa rõ ràng, có lẽ hai tuần nữa sẽ bắt đầu nôn nghén, đoạn thời gian đó sẽ rất mệt mỏi, lúc đó mặc kệ em có tính tình gì cũng không cần nhịn, cứ phát lên người anh là được.”
Anh sẽ không nói lời âu yếm, nhưng mỗi một câu đều có thể sưởi ấm lòng cô. Tần Thư một tay ôm gối của anh, một tay ngoắc ngoắc về phía anh, cả người có vẻ lười biếng lại mị hoặc.
Hàn Phái đóng cửa tiến vào.
Ngón tay cô móc móc dây thắt lưng của anh.
Ở anh cô có thể tìm được bình yên, cho dù áp lực cũng có thể được phóng thích.
Hàn Phái nửa ngồi xổm xuống ở mép giường, “Sao sắc mặt em lại không tốt như vậy?”
“Có sao ạ?” Tần Thư sờ sờ mặt, “Thai phụ hình như đều như vậy, khí sắc không tốt, trông còn già đi.”
Hàn Phái nói với cô: “Để anh bảo chuyên gia dinh dưỡng của ông nội làm một phần thực đơn cho em, từ tuần sau có đầu bếp tới nhà nấu cơm, em cố gắng mỗi bữa đều ăn ở nhà nhé.”
Sau khi có em bé, Tần Thư trở nên ngoan hơn không ít, gật đầu đồng ý.
“Cho em dựa một chút nào.” Tần Thư từ trên giường bò dậy.
Hàn Phái đứng dậy, để cô dựa đầu vào bụng anh.
Yên lặng một lúc, Hàn Phái hỏi cô có đến công ty không.
Tần Thư gật đầu, “Lúc gửi tin nhắn là vừa từ công ty ra, em bây giờ không cần làm việc đúng giờ.”
“Hàn Phái.” Cô nhỏ giọng gọi anh một tiếng, “Em bây giờ có thể hiểu được sự vất vả của anh, không những quản lý tốt công ty, còn phải thời khắc ứng đối các loại nguy cơ, phải ‘sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy’, mệt mỏi cũng không nói với ai, chuyện gì cũng một mình gánh vác.”
Hàn Phái sờ đầu cô, “Đàn ông không phải đều nên như vậy sao?”
Tần Thư dùng sườn mặt cọ cọ bụng anh: “Về sau em sẽ chia sẻ một chút với anh, chờ việc của Phương Mộ Hòa qua đi, em điều chỉnh lại thời gian, sau này một năm chỉ làm một dự án, thời gian còn lại giúp đỡ anh.”
“Chỉ làm một dự án?” Hàn Phái không dám tin.
Cô ngửa đầu nhìn anh, bảo đảm: “Vâng, chỉ cần bảo đảm sự chuyên nghiệp không bị hoang phế là được.”
Hàn Phái cúi người, ôm mặt cô hôn xuống.
Tần Thư giơ tay vòng cổ ôm anh, hai người hôn nhau dịu dàng giống như nụ hôn đầu tiên.
Sự rung động này ngấm thẳng vào tim.
Người có thể khiến Hạ Cánh Nam cảm thấy chơi đùa thị trường tài chính tài giỏi cũng không nhiều lắm.
Làm mưa làm gió, có lẽ là để nói về Úy Minh Hải.
Sau khi chính diện giao đấu, tình trạng thảm thiết thế nào, hiện tại cô cũng không dám tưởng tượng.
Uống nốt bình nước trái cây còn lại, Tần Thư ngồi yên trong xe một hồi lâu.
Sốc lại tinh thần, từ trong bao lấy ra tư liệu cá nhân của Úy Minh Hải bắt đầu nghiêm túc xem.
Mà lúc này bên phía Úy Minh Hải.
Sáng sớm ông ta đã tới công ty, công việc buổi sáng đã giải quyết gần xong, chỉ còn hai bưu kiện chưa trả lời.
Hiệu suất của thư ký rất nhanh, ngày hôm qua Úy Minh Hải phân phó nhiệm vụ, sáng nay đã hoàn thành.
Đưa tư liệu cá nhân của Tần Thư cho Úy Minh Hải, “Úy tổng, tư liệu ngài muốn đây ạ.”
Úy Minh Hải buông công việc trong tay, “Ừ” một tiếng.
Xem xong trang đầu tiên, giữa mày không khỏi nhíu lại.
Ngước mắt hỏi thư ký: “Là thật à?”
Thư ký: “Tôi sao chép từ bộ phận nhân sự của Hải Nạp và trường học của cô ấy.”
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, thứ mình cần, có tiền đều có thể giải quyết.
Úy Minh Hải không bình luận gì, tiếp tục xem, cho đến khi xem hết toàn bộ ba trang.
Dặn dò thư ký: “Tiếp tục điều tra.”
Thư ký gật đầu: “Vâng.”
Vừa muốn nâng bước rời đi, “Chờ một chút.” Úy Minh Hải lên tiếng.
“Úy tổng, ngài còn gì phân phó?” Thư ký xoay người hỏi.
Úy Minh Hải viết mấy chữ vào giấy ghi nhớ, từ két sắt lấy ra một túi hồ sơ, nhét ghi chú vào túi hồ sơ: “Đưa cái này cho Úy Lam.”
“Tôi sẽ đưa ngay.” Thư ký lại hỏi: “Ngài còn gì muốn dặn dò Úy tiểu thư không ạ?”
Úy Minh Hải: “Đọc tài liệu nó sẽ hiểu.”
Thư ký rời đi, Úy Minh Hải tiếp tục xử lý công việc.
Bỗng nhiên ngón tay dừng lại, nhớ tới cái gì, lại lấy phần tài liệu của Tần Thư lật xem.
Tay trái chống cằm, nhìn chằm chằm tài liệu mấy giây, 19 tuổi tốt nghiệp đại học? Tuổi tốt nghiệp giống ông ta năm đó.
Ông ta cũng là mười chín tuổi đã tốt nghiệp đại học, ở niên đại đó, là lông phượng sừng lân.
(*Lông phượng sừng lân: Quý hiếm)
Không chỉ có huyện bọn họ, ngay cả toàn bộ thị trấn thậm chí toàn tỉnh, cũng không có mấy người chưa đến hai mươi tuổi đã tốt nghiệp đại học.
Ông ta trời sinh học giỏi khoa học tự nhiên, năng lực logic vượt qua người thường, từ tiểu học đến đại học, nhảy vài cấp.
Sau khi tốt nghiệp trực tiếp gây dựng sự nghiệp, ở thương trường lăn lê bò lết.
Nếu xét bối cảnh giáo dục, Tần Thư thắng tuyệt đối.
Nhưng kinh nghiệm xã hội, cô ta cơ bản bằng không, chỉ có như vậy, còn dám chính diện đối đầu với ông ta.
Úy Minh Hải ‘ hừ ’ một tiếng, nhét tư liệu vào két sắt, châm điếu thuốc.
Tần Thư có lẽ nghĩ quá ngây thơ rồi, cho rằng thầy Hạ của cô ta với Hàn Phái có thể giúp đỡ đưa ra chủ ý, kỳ thật bằng không.
Hạ Cánh Nam và Hàn Phái có chút hiểu biết ông ta, nhưng ông ta lại càng hiểu Hàn Phái và Hạ Cánh Nam hơn.
Đối phương dùng thủ đoạn gì, kịch bản nào, thực lực ra sao, trong lòng đã sớm biết rõ ràng.
Trận này còn đánh thế nào?
Không có cách nào đánh.
Cho dù đánh ông ta cũng sẽ phá được, tổn thất cuối cùng vẫn là Tần Thư.
Cho nên mặc kệ là Hàn Phái hay Hạ Cánh Nam cũng sẽ không giúp.
Bọn họ không chỉ không giúp cô ta ra chủ ý, ngay cả tài chính cũng sẽ không giúp.
Đầu tiên Hạ Cánh Nam không có tiền, lòng có thừa mà lực không đủ.
Hàn Phái có tiền cũng sẽ không động, anh ta phải suy xét đến sự phát triển lâu dài của tập đoàn Vạn Hòa mà bảo tồn thực lực. Hàn Phái người này ông ta biết, không khác ông ta lắm, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, không nói tình cảm.
Người làm ăn một khi nói tình cảm, băn khoăn này băn khoăn kia, vậy thì cách thất bại cũng không xa.
Năm nay Hàn Phái đã thanh tẩy hội đồng quản trị một lần. Toàn bộ tầng quản lý đổi thành người của mình, lúc này anh ta phải làm ra thành tích cho cổ đông xem, chứ không phải chủ nghĩa anh hùng cá nhân.
Còn nhà họ Tần, ông ta càng không cần phải bận tâm.
Cha mẹ Tần Thư năm nay cùng với mấy người anh em khai thác thị trường nước ngoài, mỗi một dự án đều cần một số tiền đầu tư lớn, càng sẽ không lấy công ty của mình ra nói đùa.
Không biết hiện tại cô ta lấy đâu ra tự tin cùng ông tuyên chiến, giống như còn nhất định phải ra được kết quả.
Úy Minh Hải chậm rãi phun ra khói, ấn nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, rót ra một ly trà.
Uống nửa ly mới tiếp tục xem văn kiện.
Tần Thư cũng vừa xem xong tư liệu cá nhân của Úy Minh Hải, càng xem càng áp lực.
Lúc Úy Minh Hải gây dựng sự nghiệp, cô mới ba tuổi.
Là ba tuổi, nói còn chưa rõ.
Khi đó ông ta đã ở trên thương trường chém giết.
Cuộc đời ông ta trải qua còn xuất sắc hơn cô tưởng rất nhiều, người từng trải qua sinh tử ngã vào địa ngục, cái gì cũng nhìn thấu triệt để, không sợ gì cả.
Cho nên chút xiếc nhỏ ngày hôm qua của cô rất nhanh sẽ bị ông ta nhìn thấu.
Nếu nhìn thấu, ông ta sẽ tìm chứng cứ chứng minh, vậy ông ta sẽ bắt tay từ đâu?
Người bên cạnh cô.
Mà người bên cạnh cô ngoại trừ Bặc Nhất chính là Nhan Ngạn, xác suất là Bặc Nhất hơi thấp, bởi vì cậu ta không có giá trị lợi dụng gì, không thiếu tiền cũng sẽ không dễ dàng bị mê hoặc.
Chỉ còn lại Nhan Ngạn.
Nghĩ đến đây, cô theo bản năng cầm chặt tay lái.
Trầm tư một lát, Tần Thư uống nốt chỗ nước trái cây còn lại, nhìn đồng hồ mới có 10 giờ, đi tìm Phương Mộ Hòa còn hơi sớm, gửi tin nhắn cho Hàn Phái: 【 Anh có đang bận không? 】
Hàn Phái: 【 Buổi sáng còn tạm nhưng chiều anh có cuộc họp. 】 hỏi cô: 【 Em có tới không? 】
Tần Thư nói bây giờ sẽ qua.
Công ty Hàn Phái cách bên này cũng gần, hiện tại đường không tắc lắm, chưa đến 20 phút đã đến tập đoàn Vạn Hòa.
Cô không vội đi lên, đỗ xe xong, gọi điện thoại cho Doãn Nhất Kiều, hỏi cô: “Lúc trước chị có biết tình huống cụ thể của Úy Minh Hải không?”
Doãn Nhất Kiều: “Biết chứ.”
Cười hỏi: “Sao, em muốn rút lui à?”
“Sao có thể?” Tần Thư lại nói: “Cảm ơn.” Các cô đâu phải là kiếm tiền sữa bột, rõ ràng là vì giúp cô.
“Khách khí cái gì, thắng thì có tiền, thua em cũng cho chúng ta phí vất vả, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đừng áp lực, chị với Thu Lam là lấy tiền làm việc, không phải hỗ trợ không công.”
“Không nói nữa, chị đang đi học, tối về lại nói.”
Tần Thư chần chờ: “Đi học?”
“Ừ, khoá học làm mẹ.”
Tần Thư cười: “Vâng, vậy chị học đi.”
Suy nghĩ, có phải cô cũng nên đi tham gia lớp học đó không, vừa giải toả áp lực, còn có thể làm Úy Minh Hải thả lỏng cảnh giác?
Giống như cũng được nhỉ.
Tần Thư lấy túi xách, khóa xe lên lầu.
Tần Thư vào văn phòng đã bắt đầu dính lấy Hàn Phái, ôm ấp hôn môi không thiếu, bám anh trong chốc lát, “Anh bận đi, không thể chậm trễ công việc của anh được.”
Hàn Phái lúc nãy nói buổi sáng không bận lắm, nhưng vẫn luôn không rảnh rỗi, thỉnh thoảng lại có người đến báo cáo công việc.
Tần Thư không tiện nghe, cầm một quyển sách trên bàn làm việc đến gian phòng nghỉ của anh.
Cô đã lâu chưa tới đây, nhìn thấy ảnh chụp trên đầu giường hơi giật mình.
Là ảnh cô mặc lễ phục tốt nghiệp, cười như một đứa ngốc.
Tần Thư ghé vào giường, nhìn chằm chằm bức ảnh kia một lát, bắt đầu đọc sách.
Là quyển tối hôm qua Hàn Phái xem ‘ bách khoa mang thai ’.
Cô tùy ý giở mấy trang phía sau, nhìn chỗ Hàn Phái đánh dấu, đã là trang 52.
Còn nhàm chán hơn sách tài chính chuyên nghiệp, vừa đọc năm trang đã không chịu được, mệt rã rời, Tần Thư ngáp một cái, phản ứng thời gian mang thai nhiễu loạn nghiêm trọng thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô, không đủ tinh lực đuổi theo.
Lúc này Hàn Phái đẩy cửa vào, nói với cô: “Bọn họ đều đi hết rồi.”
Tần Thư gật đầu tỏ vẻ đã biết, hỏi anh: “Trang nào anh cũng đọc à?”
Hàn Phái không rõ: “Cái gì cơ?”
Tần Thư lắc lắc sách trong tay: “Anh đã đọc đến trang 52, là trang nào cũng đọc sao?”
“Ừ, cũng không tệ lắm.”
“Không chán à?”
Hàn Phái: “Cũng còn được mà.”
Tần Thư nhanh chóng lật sách đến cuối, đặt sang một bên, cô không có kiên nhẫn đọc quyển này.
Cho dù đọc cũng không làm theo, quá rườm rà.
Nghĩ nghĩ, khuyên Hàn Phái: “Anh cũng đừng đọc, lãng phí thời gian, chả lẽ những người không đọc quyển sách này thì không sinh con được à?”
“Đọc cũng tốt hơn không đọc, nếu không thì không có tý kinh nghiệm nào.” Anh nói: “Phản ứng mang thai của em còn chưa rõ ràng, có lẽ hai tuần nữa sẽ bắt đầu nôn nghén, đoạn thời gian đó sẽ rất mệt mỏi, lúc đó mặc kệ em có tính tình gì cũng không cần nhịn, cứ phát lên người anh là được.”
Anh sẽ không nói lời âu yếm, nhưng mỗi một câu đều có thể sưởi ấm lòng cô. Tần Thư một tay ôm gối của anh, một tay ngoắc ngoắc về phía anh, cả người có vẻ lười biếng lại mị hoặc.
Hàn Phái đóng cửa tiến vào.
Ngón tay cô móc móc dây thắt lưng của anh.
Ở anh cô có thể tìm được bình yên, cho dù áp lực cũng có thể được phóng thích.
Hàn Phái nửa ngồi xổm xuống ở mép giường, “Sao sắc mặt em lại không tốt như vậy?”
“Có sao ạ?” Tần Thư sờ sờ mặt, “Thai phụ hình như đều như vậy, khí sắc không tốt, trông còn già đi.”
Hàn Phái nói với cô: “Để anh bảo chuyên gia dinh dưỡng của ông nội làm một phần thực đơn cho em, từ tuần sau có đầu bếp tới nhà nấu cơm, em cố gắng mỗi bữa đều ăn ở nhà nhé.”
Sau khi có em bé, Tần Thư trở nên ngoan hơn không ít, gật đầu đồng ý.
“Cho em dựa một chút nào.” Tần Thư từ trên giường bò dậy.
Hàn Phái đứng dậy, để cô dựa đầu vào bụng anh.
Yên lặng một lúc, Hàn Phái hỏi cô có đến công ty không.
Tần Thư gật đầu, “Lúc gửi tin nhắn là vừa từ công ty ra, em bây giờ không cần làm việc đúng giờ.”
“Hàn Phái.” Cô nhỏ giọng gọi anh một tiếng, “Em bây giờ có thể hiểu được sự vất vả của anh, không những quản lý tốt công ty, còn phải thời khắc ứng đối các loại nguy cơ, phải ‘sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy’, mệt mỏi cũng không nói với ai, chuyện gì cũng một mình gánh vác.”
Hàn Phái sờ đầu cô, “Đàn ông không phải đều nên như vậy sao?”
Tần Thư dùng sườn mặt cọ cọ bụng anh: “Về sau em sẽ chia sẻ một chút với anh, chờ việc của Phương Mộ Hòa qua đi, em điều chỉnh lại thời gian, sau này một năm chỉ làm một dự án, thời gian còn lại giúp đỡ anh.”
“Chỉ làm một dự án?” Hàn Phái không dám tin.
Cô ngửa đầu nhìn anh, bảo đảm: “Vâng, chỉ cần bảo đảm sự chuyên nghiệp không bị hoang phế là được.”
Hàn Phái cúi người, ôm mặt cô hôn xuống.
Tần Thư giơ tay vòng cổ ôm anh, hai người hôn nhau dịu dàng giống như nụ hôn đầu tiên.
Sự rung động này ngấm thẳng vào tim.
Danh sách chương