Cười, khóe miệng Mộ Tiêu Tiêu nâng lên một đường cong: "Xem ra anh chấp nhận sao? Anh tên ma đầu này, vị hôn thê đều có thể sai người khác đi giết hại?! Ách... Ư..."

Miệng của cô trong nháy mắt bị tay anh bóp chặt rồi. Bóp thật chặt. Để miệng của cô chỉ có thể mở to.

"Tôi nói qua, nếu như tôi là ma đầu, vậy sẽ biến cô thành ma nữ! Để cô cả một đời cũng đừng hòng đào thoát khỏi bên cạnh tôi." Anh âm lãnh nói, trong mắt lại đều là lạnh nhạt.

Hai năm biến thành cả một đời, cô phát hiện, trình độ Hiên Viên Liệt vô sỉ nhất định là đến cực hạn rồi! Dùng sức vặn vẹo uốn éo hất tay anh ra: "Lưu tại bên cạnh anh? Tiếp tục chơi trò chơi vị hôn thê với anh sao? A, những trò chơi nhàm chán tôi đã chơi chán rồi."

Đột nhiên, bàn tay anh nặng nề vung, đẩy cô lên trên giường, trực tiếp ép trên thân cô, không nhanh không chậm vung mái tóc đen dài cô lên, xích lại gần tai cô: "Không phải vị hôn thê, mà chính là con rối, chuyên chức con rối trên giường..." Tay một bên đã trượt vào bên trong quần áo cô.

Chuyên chức con rối trên giường? Giường nô! (nô lệ tình dục trên giường)

Anh một lần so một lần càng thêm quá phận. Để trái tim cô không ngừng đập loạn. Cô muốn uốn éo người, một thân thương tổn để cho cô căn bản cũng không có lực dư thừa, mà lại thân thể anh lại nặng như vậy, đã ép tới cô thở không nổi rồi.

Cắn tai cô, Hiên Viên Liệt lẩm bẩm nói: "Sau đó, chuyện mỗi ngày cô cần làm, cũng là dùng thân thể nghĩ cách lấy lòng tôi."

Tiêu Tiêu đã đỏ mặt, tuy nhiên tâm còn nhiều phẫn nộ, thế nhưng những lời kia trong lỗ tai chói tai như vậy: "Hiên Viên Liệt! Dựa vào cái gì muốn tôi tới lấy lòng anh? Tôi và anh căn bản không có bất cứ quan hệ nào, anh có tư cách gì để cho tôi lấy lòng anh?" trong thân thể cô có một cây ngông nghênh, bảo hộ chính mình không để cho người khác xâm lược, đặc biệt là người đàn ông này, người cô hận nhất!

Cắn chặt!

"A..." Lỗ tai truyền đến đau đớn.

Anh cắn vành tai của cô chảy máu, không có trả lời, liếm láp máu của cô, sau đó trượt đến cổ.

"Hiên Viên Liệt, anh thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi cùng ai lên giường đều tuyệt không sẽ cùng anh!" Phẫn nộ để cho cô thốt ra, phải biết cô thế nhưng là chỉ có qua hai lần hoan ái, có thể nói ra dạng này, có thể nghĩ lửa giận đã đốt tới nơi nào rồi.

Môi của anh dừng lại tại cổ cô, sát bên cổ mở miệng nói: "Là sao? Vậy tôi không ngại cô dùng một loại phương thức khác lấy lòng tôi. A... Để cô trước mặt của tôi bị một đống đàn ông tàn phá bừa bãi. Khi đó, cô sẽ không bất lực đi cầu tôi đây?"

"Anh..." Ác ma! Ma đầu cực kỳ vô sỉ nhất thiên hạ: "A..." Một tiếng đau.

Anh vậy mà há mồm cắn cổ của cô. Răng hãm sâu, cái cổ chảy máu.

"Ây..." Cổ cũng là nơi mềm yếu nhất, cô đau lại ngứa, hai tay sớm đã níu chặt, chỉ là bị thân thể của anh đè ép mà không cách nào động đậy thôi.

Dùng sức, cắn, bản thân đã bị răng mài hỏng da cổ, tràn ra càng nhiều máu tươi, thế nhưng anh lại giống như là không chịu buông tha người phụ nữ trước mắt, răng lại một lần nữa dùng sức cắn.

"Tra tấn tôi, anh thật cao hứng như vậy sao?" Cái cổ đều nhanh chết lặng, cô khàn giọng nói qua.

Cuối cùng, anh buông lỏng cổ của cô ra, răng gặm cắn bên trên xương quai xanh cô.

Lỏng cô cảm giác đau đớn, chau mày, muốn trốn, cô không muốn lại tiếp tục bị người đàn ông này đùa bỡn trong lòng bàn tay. Phản kháng, dù cho thân thể bị thương t, lại còn dùng sức phản kháng.

Thế nhưng phản kháng của cô sẽ chỉ làm anh càng thêm tàn phá bừa bãi. Kỳ thật, có lẽ Hiên Viên Liệt chính mình cũng còn không có ý thức được, anh đối với người phụ nữ này có ham muốn giữ lấy mãnh liệt, về phần nguồn gốc tham muốn giữ lấy từ cùng tình cảm gì, anh cũng không rõ ràng. Chỉ là điên cuồng muốn chiếm hữu.

"Két ba..." đèn gian phòng đột tắt rồi.

Chuyện gì xảy ra? Thần kinh Tiêu Tiêu xiết chặt kéo căng, cảm giác được trên người Hiên Viên Liệt cũng dừng lại, anh đại khái cũng không biết chuyện gì xảy ra. Thời cơ tốt!

Ý thức được có thể là công tắc nguồn điện xảy ra vấn đề, cô chống đỡ Hiên Viên Liệt không chú ý, chân trái co rụt lại, dùng chân mắt cá chân bỗng nhiên hướng bụng anh. Từ trên giường xoay người nhanh chóng đứng lên.

"Cô chạy thoát được sao?" Hiên Viên Liệt lạnh nhạt nói qua.

Tiêu Tiêu cũng không trả lời, tốc độ chỉ giải quyết chạy về phía ban công. Cô thả người nhảy lên, phòng bị đều không có làm từ lầu hai nhảy xuống.

Trong bóng tối, Hiên Viên Liệt không nhanh không chậm hướng ban công, nhìn người nhảy đi xuống. Một tia cười lạnh. Ngay sau đó, một đám người làm nữ rối rít vây trong hoa viên.

"Hiên Viên Liệt, anh đừng ép tôi giết người!" Cô và một phòng người làm nữ cũng ở chung thời gian dài, cũng không muốn đối bọn họ hạ thủ.

Anh đứng ở trên đứng tại trên ban công, nhìn xuống lầu dưới.

Lúc này, tất cả người làm nữ đều ý thức được ý tứ chủ nhân, nhao nhao quơ lấy Liễu gia băng. Chuẩn bị đối phó Mộ Tiêu Tiêu.

Hít một hơi thật sâu, những người làm nữ này cũng khó đối phó, nếu như là bình thường cô muốn trốn tuyệt đối là mười phần chắc chín, thế nhưng là thân thể cô hiện tại, mấy chỗ đều có tổn thương. Có thể đi ra hay không, cũng chỉ có dựa vào cược rồi.

"Ai nha, lấy nhiều khi ít sao? Không nghĩ tới đêm nay còn có thể nhìn thấy trò vui như thế." Đột nhiên một thanh âm mị hoặc từ đằng xa truyền đến.

Trong đêm tối, thân ảnh thon dài chậm rãi đi ra, anh miễn cưỡng duỗi lưng một cái.

Trên ban công, mày kiếm Hiên Viên Liệt khẽ nhíu, lại vẫn không có động tĩnh, quan sát động tĩnh phía dưới.

Người làm nữ đều bời vì thanh âm đột nhiên tới mà luống cuống tâm thần. Mà một giây sau, thân ảnh lười biếng mà thon dài đã lẻn đến trước mặt Tiêu Tiêu. Nhấc Tiêu Tiêu lên vác ở trên bờ vai.

Chỉ gặp anh nhanh như điện lắc mình, đưa tay không biết móc ra vũ khí gì lau hai cổ người làm nữ, trống đi một con đường đi ra, quang minh chính đại đi rồi.

Trong đêm tối động tác của anh không có người làm nữ nhìn thấy, chỉ có Hiên Viên Liệt trên ban công hơi hơi nheo mắt đen, cứu binh sao? Người phụ nữ này, cô còn có bao nhiêu bí mật?! Mắt đen hiện lên phẫn nộ, quay người trở về phòng.

Tiêu Tiêu bị khiêng trên bờ vai trạng thái hoảng hốt, thẳng đến ra rất xa, bị để xuống mới hoàn hồn: "Anhi là ai?"

Người đàn ông trước mắt cứu được cô mang theo mặt nạ màu đen, che khuất toàn bộ mặt. Trên thân còn có ăn mặc áo choàng màu đen, che kín mình.

Người đàn ông thần bí cũng không trả lời cô, chỉ là đưa tay qua sờ lên cổ của cô, trên ngón tay dính vào máu tươi của cô: "Thật đúng là chật vật." Cảm thán nói.

Tiêu Tiêu chau mày, lui một bước che cổ mình bị Hiên Viên Liệt cắn: "Cảm ơn anh đã cứu tôi. Nếu như anh không chịu nói anh là ai, cũng không chịu nói nguyên nhân, như vậy tôi sẽ đi."

Người đàn ông thần bí vẫn trầm mặc, dừng lại một chút, cô quay người rời đi rồi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện