Cảm giác xé rách nhảy lên: "A..." thời khắc này cô kêu lên, cơ hồ toàn bộ phát ra vì đau đớn.

Nhìn lấy bộ dáng cô khó chịu, anh lui lại rất mau.

Trong nháy mắt đó, Tiêu Tiêu mới cảm giác được giải phóng, co quắp, hai tay che ở ngực mình, cô mở to hai mắt, bất an mà trống rỗng.

Nhớ tới chuyện trước đó trên máy bay, cô vậy mà lại cùng người đàn ông này phát sinh loại quan hệ đó.

Cắn răng, bắt đầu căm hận chính mình. Bởi vì chịu không được đau đớn xin cầu anh... Trời ạ, cô vậy mà đi cầu xin ác ma này.

Lúc này, Hiên Viên Liệt đã mặc xong y phục, mắt đen liếc xéo cô co rút ở trên ghế dựa: "Đứng lên." Giọng nói khôi phục băng lãnh trước đó, nhưng tuyệt đối không phải loại lạnh tận xương kia, chỉ là nhạt lạnh bình thường.

Tiêu Tiêu không có ngẩng đầu, chỉ là vùi đầu gắt gao, cô không dám hồi tưởng toàn bộ phát sinh, nếu như ngay từ đầu anh cường thế, trong nội tâm cô có hận, như vậy về sau bên trong nhu tình của anh, đã chậm rãi xóa bỏ loại thống hận kia rồi.

Lúc ấy mỗi một âm thanh của anh đều vang trở lại bên tai Tiêu Tiêu. Đỏ mặt, trong lòng thật là mâu thuẫn, cô nên thống hận người đàn ông này...

"Bốp" một cái áo khoác đắp ở trên thân cô.

Lúc này Tiêu Tiêu mới ngẩng đầu lên, là áo khoác của anh.

"cô muốn để trần như thế đi ra ngoài sao?" Hiên Viên Liệt nói ra.

Tiêu Tiêu bắt lấy y phục, không nói gì, lúc trước y phục cô đã bị anh tàn bạo xé rồi. Yên lặng mặc vào áo khoác của anh, lại ở một bên nhặt về quần của mình. Khi giơ chân mặc vào, truyền đến cảm giác đau đớn.

Loại đau đớn này giống như là bị dao cắt, so với lúc sáu năm trước mất đi lần đầu tiên còn đau đớn hơn, có lẽ nói hai loại đau đớn căn bản không phải cùng một loại.

Thật vất vả mặc quần xong, cô đứng lên.

"Nơi này là chỗ nào?"

Hiên Viên Liệt không có trả lời, chỉ là mở cửa khoang ra, nơi xa chính là trạch viện của Hiên Viên Liệt.

Cô cũng coi như quen thuộc đối với nơi này, hẳn là bãi cỏ phụ cận nhà anh. Anh mang cô về tới nơi này làm gì? Tâm tư suy nghĩ, di động tới trước mặt.

Hiên Viên Liệt đứng ở cửa khoang thuyền, nhìn lấy cô.

Tiêu Tiêu cắn răng, từng chút từng chút di động cước bộ, cô rất muốn làm bộ dường như không có việc gì tiêu sái rời đi, thế nhưng mà làm không được, cô không cách nào mở chân ra.

"Cần tôi giúp một tay không?" Anh nhàn nhạt mở miệng, nhìn lấy cô chật vật di chuyển, nghiêng đầu qua, cũng không có bất kỳ biểu lộ gì ra ngoài.

Cô sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía anh, lại nghĩ tới chuyện bọn họ vừa mới làm qua, khuôn mặt nổi lên một chút ửng đỏ tranh thủ thời gian lắc đầu, nếu như chậm rãi đi, có lẽ cô vẫn có thể kiên trì đi lại.

Anh tựa ở cửa khoang thuyền máy bay, chỉ là nhìn cô.

Thật vất vả, cuối cùng Mộ Tiêu Tiêu đi tới cửa khoang thuyền, phải biết cái này vốn chỉ có cự ly mấy bước, nhưng mà cô lại đi thêm vài phút đồng hồ! Vốn đang cảm thấy chỉ cần kiên trì liền có thể, nhưng mà khi nhìn đến cửa khoang thuyền của máy bay liền nhất thời cảm thấy Alexander! Muốn nhảy xuống sao? Dễ chừng cũng có một mét cao... Cô, bây giờ còn có thể nhảy sao? Đừng nói bây giờ cô nhảy không nổi, cho dù là thật sự ngã xuống cũng tuyệt đối là đầu chạm đất.

Nuốt khô nước bọt mấy lần, cô nhắm mắt lại, chết thì chết đi, thả người chuẩn bị ngã xuống, thời điểm thân thể nghiêng xuống, thân thể cô giống như tìm được một cái giá đỡ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện