Đao kiếm gắt gao chống đỡ bụng Lâm Hổ: "tuy Ngũ Đại Gia Tộc không hề có quen biết gì nhau, nhưng mà địa vị giống nhau. Bây giờ ông dám ra tay với Nhà Hiên Viên, như vậy người tám năm trước xuất thủ đối với nhà Mộ Dung, có phải cũng là chủ nhân của ông đứng sau lưng hay không." Cô tận lực khắc chế tâm tình của mình.
"Cô... Cô là ai? Sao phải quan tâm chuyện nhà Mộ Dung, cái gia tộc này đã bị hủy diệt tám năm rồi." Lâm Hổ khẩn trương nói ra, không khó nghe ra được cổ họng ông lại run lên.
Hiên Viên Liệt chĩa họng súng đối với ông, ông không có phát run, Tiêu Tiêu giơ kiếm kề cổ ông, ông cũng không có phát run, vì sao chuyện nhà Mộ Dung Lâm Hổ có phản ứng khác biệt vậy? Cái này khiến Tiêu Tiêu càng chắc chắn người sau lưng Lâm Hổ có lẽ cũng là hung thủ hủy đi gia tộc của cô.
"Nói! Là ai, người sau lưng ông là ai! Người Bang Bá Hổ không có thực lực ra tay với Nhà Hiên Viên như vậy, sau lưng của ông nhất định có người! Nói cho tôi biết, hắn là ai!" Cô gần như sắp không khắc chế được, phản ứng của Lâm Hổ cho cô kích thích cực lớn, để cho cô lại một lần nữa tin tưởng người sau lưng Lâm Hổ cũng là hung thủ, tìm người tám năm, cô ẩn nhẫn cừu hận tám năm, cuối cùng tìm tới ngọn nguồn sao? Lâm Hổ bắt đầu phát run, bị Tiêu Tiêu ép hỏi, thịt mỡ trên người ông cũng bắt đầu run rẩy, nhà Mộ Dung, nhà Mộ Dung, Vì sao bây giờ trên người cô gái này liên hệ đến chuyện nhà Mộ Dung? Sự kiện kia không phải đã qua tám năm rồi sao?
"Tiêu Tiêu, bình tĩnh một chút." Hiên Viên Liệt lạnh lùng mở miệng.
Nghe được giọng nói của anh, cô bỗng nhiên lắc lắc đầu, cũng khôi phục một chút tinh thần: "Lâm Hổ, mạng chỉ có một, tôi không cần ông tiết lộ ra nhiều, tôi chỉ cần biết người sau lưng ông là ai!"
Lâm Hổ bắt đầu lắc đầu điên cuồng: "Sau lưng tôi không có ai! Thế lực Bang Bá Hổ chúng tôi tuy không lớn, nhưng mà sẽ không thể đối phó với Gia tộc Hiên Viên, xuống tay với Đế Quốc Hắc Dạ sao? Cô cũng quá coi thường dã tâm của tôi rồi."
"Không, sau lưng ông có người. Người trên thế giới dám đánh chủ ý với Ngũ Đại Gia Tộc không nhiều. Đừng giả bộ nữa! Có phải ông biết chân tướng tám năm trước nhà Mộ Dung bị hủy diệt hay không, có phải chủ nhân sau lưng ông cũng là hung thủ phía sau hủy diệt nhà Mộ Dung hay không!"
"Vì sao cô hứng thú đối với chuyện nhà Mộ Dung như thế!" Lâm Hổ phẫn nộ mà nghi hoặc.
Lúc này, Hiên Viên Liệt hơi hơi cúi người, xích lại gần bên tai Lâm Hổ nói: "Bởi vì tên thật của cô ta là Mộ Dung Tiêu Tiêu."
Mộ Dung, Tiêu Tiêu! Đồng tử Lâm Hổ phóng đại, Mộ Dung Tiêu Tiêu? Họ Mộ Dung?: "cô, cô là người nhà Mộ Dung còn sống sót sao? Nhà Mộ Dung tám năm trước vậy mà còn có người còn sống?" Giật mình nhìn lấy Tiêu Tiêu, giọng Lâm Hổ run rẩy càng thêm lợi hại.
Tiêu Tiêu không có lên tiếng.
Lúc này, Lâm Hổ cười ha ha đứng lên: "Ha ha, ha ha ha. Không nghĩ tới tôi lại ở chỗ này gặp gỡ hậu nhân nhà Mộ Dung, còn có người cầm lái tương lai của Nhà Hiên Viên. A, hai đại gia tộc, tôi thật sự là vinh hạnh." Ngửa mặt lên trời cười xong, một đôi mắt hổ nhìn chằm chằm Mộ Tiêu Tiêu: "Mộ Dung Tiêu Tiêu thật sao? Bây giờ tôi nói rất rõ ràng cho cô, cô vĩnh viễn không biết chân tướng một đêm bị diệt môn của nhà Mộ Dung tám năm trước. Bởi vì tôi vẫn là câu nói kia, sau lưng tôi không có chủ nhân, Lâm Hổ tôi là bang chủ Bang Bá Hổ, ai có thể có tư cách trở thành chủ nhân của tôi, trò cười!"
‘cô vĩnh viễn không biết chân tướng một đêm bị diệt môn của nhà Mộ Dung tám năm trước’ câu nói này của Lâm Hổ điên cuồng quanh quẩn ở trong đầu Tiêu Tiêu. Tuy Lâm Hổ đang một mực cực lực phủ nhận sau lưng của ông có người, thế nhưng mà câu nói này giống như mơ hồ đã để lộ ra cái gì, có phải Lâm Hổ biết chuyện tám năm trước hay không.
"ông biết cái gì? Có phải ông biết chuyện tám năm trước hay không!" Tiêu Tiêu cơ hồ gào thét nói.
"A... Không nói cho cô biết." Lâm Hổ dữ tợn cười một tiếng. Ông đột nhiên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đại nhân... Lâm Hổ vô năng, không thể phụ tá ngài rồi. Chỉ hi vọng, đứa con gái vô dụng của tôi về sau có thể thay thế tôi giúp ngài một chút.
"Tiêu Tiêu, nhanh thu đao!" Hiên Viên Liệt đột nhiên quát.
"Cô... Cô là ai? Sao phải quan tâm chuyện nhà Mộ Dung, cái gia tộc này đã bị hủy diệt tám năm rồi." Lâm Hổ khẩn trương nói ra, không khó nghe ra được cổ họng ông lại run lên.
Hiên Viên Liệt chĩa họng súng đối với ông, ông không có phát run, Tiêu Tiêu giơ kiếm kề cổ ông, ông cũng không có phát run, vì sao chuyện nhà Mộ Dung Lâm Hổ có phản ứng khác biệt vậy? Cái này khiến Tiêu Tiêu càng chắc chắn người sau lưng Lâm Hổ có lẽ cũng là hung thủ hủy đi gia tộc của cô.
"Nói! Là ai, người sau lưng ông là ai! Người Bang Bá Hổ không có thực lực ra tay với Nhà Hiên Viên như vậy, sau lưng của ông nhất định có người! Nói cho tôi biết, hắn là ai!" Cô gần như sắp không khắc chế được, phản ứng của Lâm Hổ cho cô kích thích cực lớn, để cho cô lại một lần nữa tin tưởng người sau lưng Lâm Hổ cũng là hung thủ, tìm người tám năm, cô ẩn nhẫn cừu hận tám năm, cuối cùng tìm tới ngọn nguồn sao? Lâm Hổ bắt đầu phát run, bị Tiêu Tiêu ép hỏi, thịt mỡ trên người ông cũng bắt đầu run rẩy, nhà Mộ Dung, nhà Mộ Dung, Vì sao bây giờ trên người cô gái này liên hệ đến chuyện nhà Mộ Dung? Sự kiện kia không phải đã qua tám năm rồi sao?
"Tiêu Tiêu, bình tĩnh một chút." Hiên Viên Liệt lạnh lùng mở miệng.
Nghe được giọng nói của anh, cô bỗng nhiên lắc lắc đầu, cũng khôi phục một chút tinh thần: "Lâm Hổ, mạng chỉ có một, tôi không cần ông tiết lộ ra nhiều, tôi chỉ cần biết người sau lưng ông là ai!"
Lâm Hổ bắt đầu lắc đầu điên cuồng: "Sau lưng tôi không có ai! Thế lực Bang Bá Hổ chúng tôi tuy không lớn, nhưng mà sẽ không thể đối phó với Gia tộc Hiên Viên, xuống tay với Đế Quốc Hắc Dạ sao? Cô cũng quá coi thường dã tâm của tôi rồi."
"Không, sau lưng ông có người. Người trên thế giới dám đánh chủ ý với Ngũ Đại Gia Tộc không nhiều. Đừng giả bộ nữa! Có phải ông biết chân tướng tám năm trước nhà Mộ Dung bị hủy diệt hay không, có phải chủ nhân sau lưng ông cũng là hung thủ phía sau hủy diệt nhà Mộ Dung hay không!"
"Vì sao cô hứng thú đối với chuyện nhà Mộ Dung như thế!" Lâm Hổ phẫn nộ mà nghi hoặc.
Lúc này, Hiên Viên Liệt hơi hơi cúi người, xích lại gần bên tai Lâm Hổ nói: "Bởi vì tên thật của cô ta là Mộ Dung Tiêu Tiêu."
Mộ Dung, Tiêu Tiêu! Đồng tử Lâm Hổ phóng đại, Mộ Dung Tiêu Tiêu? Họ Mộ Dung?: "cô, cô là người nhà Mộ Dung còn sống sót sao? Nhà Mộ Dung tám năm trước vậy mà còn có người còn sống?" Giật mình nhìn lấy Tiêu Tiêu, giọng Lâm Hổ run rẩy càng thêm lợi hại.
Tiêu Tiêu không có lên tiếng.
Lúc này, Lâm Hổ cười ha ha đứng lên: "Ha ha, ha ha ha. Không nghĩ tới tôi lại ở chỗ này gặp gỡ hậu nhân nhà Mộ Dung, còn có người cầm lái tương lai của Nhà Hiên Viên. A, hai đại gia tộc, tôi thật sự là vinh hạnh." Ngửa mặt lên trời cười xong, một đôi mắt hổ nhìn chằm chằm Mộ Tiêu Tiêu: "Mộ Dung Tiêu Tiêu thật sao? Bây giờ tôi nói rất rõ ràng cho cô, cô vĩnh viễn không biết chân tướng một đêm bị diệt môn của nhà Mộ Dung tám năm trước. Bởi vì tôi vẫn là câu nói kia, sau lưng tôi không có chủ nhân, Lâm Hổ tôi là bang chủ Bang Bá Hổ, ai có thể có tư cách trở thành chủ nhân của tôi, trò cười!"
‘cô vĩnh viễn không biết chân tướng một đêm bị diệt môn của nhà Mộ Dung tám năm trước’ câu nói này của Lâm Hổ điên cuồng quanh quẩn ở trong đầu Tiêu Tiêu. Tuy Lâm Hổ đang một mực cực lực phủ nhận sau lưng của ông có người, thế nhưng mà câu nói này giống như mơ hồ đã để lộ ra cái gì, có phải Lâm Hổ biết chuyện tám năm trước hay không.
"ông biết cái gì? Có phải ông biết chuyện tám năm trước hay không!" Tiêu Tiêu cơ hồ gào thét nói.
"A... Không nói cho cô biết." Lâm Hổ dữ tợn cười một tiếng. Ông đột nhiên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đại nhân... Lâm Hổ vô năng, không thể phụ tá ngài rồi. Chỉ hi vọng, đứa con gái vô dụng của tôi về sau có thể thay thế tôi giúp ngài một chút.
"Tiêu Tiêu, nhanh thu đao!" Hiên Viên Liệt đột nhiên quát.
Danh sách chương