Về phần tại sao là ôm? Bởi vì Mộ Tiêu Tiêu sớm đã ngủ say ở trên đường đến phi trường, không phải thân thể mệt mỏi, mà chính là tâm mệt mỏi, nếu như tỉnh táo thì sẽ nghĩ tới chuyện gia tộc, thì sẽ tự trách... Cho nên dưới sự mệt mỏi dứt khoát lựa chọn cái gì cũng không muốn ngã đầu ngủ một giấc.
"Chủ nhân, đây là y phục đổi giặt." Trên máy bay người làm nữ đưa lên hai bộ y phục, một bộ là chuẩn bị cho Tiêu Tiêu, một bộ khác hiển nhiên là cho Hiên Viên Liệt.
"Ra ngoài."
"Vâng." Người làm nữ buông y phục xuống liền rời khỏi khoang thuyền chính. Hiên Viên Liệt bảo cô ta ra ngoài, cũng không phải bảo cô ta ra khỏi máy bay, chỉ là bên trong máy bay tư nhân này, giống như là một cái phòng khách đơn giản. Bài trí hết thảy các loại ghế sô pha, bàn. Ngoại trừ phòng vệ sinh, còn sắp đặt thêm một phòng tắm đơn giản.
Cô nằm trên ghế sofa. Anh kéo áo khoác ở trên người cô ra, quần áo trên người cô dính nhiều máu, tuy nhiên lại tản ra một mùi máu tươi nồng đậm.
Hiên Viên Liệt nhíu mày, đỡ cô từ trên ghế salon đứng lên.
Hai ba lần cởi cúc áo trên áo cô ra, cởi áo từ trên người cô xuống, rất nhanh cũng kéo quần của cô xuống, trực tiếp ném vào trong thùng rác.
Thân thể cô mềm nhũn nhẹ nhàng, cảm giác lạnh lẽo đâm vào trong da để cho cô phát run.
Hiên Viên Liệt đặt cô ở trên ghế sofa lần nữa, dùng chăn lông che cô lại, đi qua phòng tắm...
Đây là một cái phòng tắm cực nhỏ, ngoại trừ có một cái bồn tắm, cơ bản không có quá nhiều vị trí dư thừa rồi. Anh thuần thục mở đài sen bên trên bồn tắm ra, để cho dòng nước chảy vào trong bồn tắm.
Lúc đi ra, cô ngủ trên ghế sofa càng thêm an ổn, thân thể tự động bọc lấy chăn lông cuốn thành một đoàn.
Nhìn thấy vẻ mặt cô ngủ, trên mặt anh băng lãnh vậy mà không thể tưởng tượng nổi hiện ra một ý cười ấm áp. Tiếu ý này rất ngắn, cơ hồ chỉ một chốc liền biến mất rồi. Có lẽ bản thân Hiên Viên Liệt cũng không có phát giác ra.
Anh đỡ cô đứng lên lần nữa, cũng không có giật chăn lông của cô ra, mà chính là dùng bàn tay thô ráp, vuốt ve phía sau lưng cô...
Ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng vẩy một cái, vô cùng thuần thục mở nút thắt sau lưng cô.
Anh chậm rãi lấy chăn lông quấn ở trên thân cô ra.
Động tác của anh cũng không lớn, đến mức không có làm cô bừng tỉnh mộng.
"Ừm..." Nhưng mà chăn lông bị kéo ra, cô vẫn bị lạnh hừ nhẹ một tiếng.
Tay thuận thế ôm lấy eo của cô, cô miễn cưỡng dựa vào trên lồng ngực của anh. Không có che đậy, Mỹ Lệ bại lộ ở trước mắt của anh...
Tay anh dạo chơi vừa đi vừa về ở cái hông của cô. Chần chờ mấy giây, ôm cả người cô đứng lên. Không đi được mấy bước, chăn lông ở trên người cô tuột rơi xuống mặt đất.
Lộ ra chân dài trắng nõn, vật màu đen Lace (viền tơ) là thứ duy nhất bây giờ cô che đậy.
Ôm cô đi vào phòng tắm, lúc này bồn tắm lớn đã đổ đầy, anh vươn ngón tay vào nước. Cúi đầu nhìn cô trong ngực. Mắt đen chuyển từ cổ cô qua xương quai xanh, một đường tới phía dưới...
Anh lạnh lùng uống một ngụm khí, giống như cố nén thứ dục vọng gì đó. Lại ngồi xổm người xuống, chậm rãi bỏ cô vào trong bồn tắm.
"Chủ nhân, đây là y phục đổi giặt." Trên máy bay người làm nữ đưa lên hai bộ y phục, một bộ là chuẩn bị cho Tiêu Tiêu, một bộ khác hiển nhiên là cho Hiên Viên Liệt.
"Ra ngoài."
"Vâng." Người làm nữ buông y phục xuống liền rời khỏi khoang thuyền chính. Hiên Viên Liệt bảo cô ta ra ngoài, cũng không phải bảo cô ta ra khỏi máy bay, chỉ là bên trong máy bay tư nhân này, giống như là một cái phòng khách đơn giản. Bài trí hết thảy các loại ghế sô pha, bàn. Ngoại trừ phòng vệ sinh, còn sắp đặt thêm một phòng tắm đơn giản.
Cô nằm trên ghế sofa. Anh kéo áo khoác ở trên người cô ra, quần áo trên người cô dính nhiều máu, tuy nhiên lại tản ra một mùi máu tươi nồng đậm.
Hiên Viên Liệt nhíu mày, đỡ cô từ trên ghế salon đứng lên.
Hai ba lần cởi cúc áo trên áo cô ra, cởi áo từ trên người cô xuống, rất nhanh cũng kéo quần của cô xuống, trực tiếp ném vào trong thùng rác.
Thân thể cô mềm nhũn nhẹ nhàng, cảm giác lạnh lẽo đâm vào trong da để cho cô phát run.
Hiên Viên Liệt đặt cô ở trên ghế sofa lần nữa, dùng chăn lông che cô lại, đi qua phòng tắm...
Đây là một cái phòng tắm cực nhỏ, ngoại trừ có một cái bồn tắm, cơ bản không có quá nhiều vị trí dư thừa rồi. Anh thuần thục mở đài sen bên trên bồn tắm ra, để cho dòng nước chảy vào trong bồn tắm.
Lúc đi ra, cô ngủ trên ghế sofa càng thêm an ổn, thân thể tự động bọc lấy chăn lông cuốn thành một đoàn.
Nhìn thấy vẻ mặt cô ngủ, trên mặt anh băng lãnh vậy mà không thể tưởng tượng nổi hiện ra một ý cười ấm áp. Tiếu ý này rất ngắn, cơ hồ chỉ một chốc liền biến mất rồi. Có lẽ bản thân Hiên Viên Liệt cũng không có phát giác ra.
Anh đỡ cô đứng lên lần nữa, cũng không có giật chăn lông của cô ra, mà chính là dùng bàn tay thô ráp, vuốt ve phía sau lưng cô...
Ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng vẩy một cái, vô cùng thuần thục mở nút thắt sau lưng cô.
Anh chậm rãi lấy chăn lông quấn ở trên thân cô ra.
Động tác của anh cũng không lớn, đến mức không có làm cô bừng tỉnh mộng.
"Ừm..." Nhưng mà chăn lông bị kéo ra, cô vẫn bị lạnh hừ nhẹ một tiếng.
Tay thuận thế ôm lấy eo của cô, cô miễn cưỡng dựa vào trên lồng ngực của anh. Không có che đậy, Mỹ Lệ bại lộ ở trước mắt của anh...
Tay anh dạo chơi vừa đi vừa về ở cái hông của cô. Chần chờ mấy giây, ôm cả người cô đứng lên. Không đi được mấy bước, chăn lông ở trên người cô tuột rơi xuống mặt đất.
Lộ ra chân dài trắng nõn, vật màu đen Lace (viền tơ) là thứ duy nhất bây giờ cô che đậy.
Ôm cô đi vào phòng tắm, lúc này bồn tắm lớn đã đổ đầy, anh vươn ngón tay vào nước. Cúi đầu nhìn cô trong ngực. Mắt đen chuyển từ cổ cô qua xương quai xanh, một đường tới phía dưới...
Anh lạnh lùng uống một ngụm khí, giống như cố nén thứ dục vọng gì đó. Lại ngồi xổm người xuống, chậm rãi bỏ cô vào trong bồn tắm.
Danh sách chương