Ánh mắt quá mức rõ ràng, ánh mắt Tiêu Tiêu cũng đúng lúc cùng cô tại không trung đụng nhau. Người chung quanh cũng đã nhận ra không thích hợp, chậm rãi dời tầm mắt về phía cô bên này.
"Mẹ, cô dâu làm sao nhìn chằm chằm mẹ." Miêu Miêu nhỏ giọng nói.
"Xuỵt... Khẳng định không phải nhìn mẹ, có thể là nhìn người phía trước." Hàng thứ nhất ngồi đều là nhóm phù dâu phù rể thuộc người nhà. Cho nên cô nói như vậy cũng coi là không có trở ngại.
Người chung quanh nghe được có đứa trẻ gọi Tiêu Tiêu là mẹ, cũng đều không có lại chú ý, tưởng rằng thật lại nhìn hàng thứ nhất thuộc người nhà. Lúc này... Giang Tiểu Băng cũng thu hồi ánh mắt.
Lại là trọn vẹn nửa phút trầm mặc, cô nhìn chằm chằm Lam Đình Ngạn chậm rãi mở miệng nói: "Con nguyện ý."
Cha xứ thở ra một hơi, lần đầu tiên gặp phải dạng này, hai người lại không có biểu hiện ra không quá nguyện ý, nhưng lại giống như là lạ ở chỗ nào.
Tiếp xuống làm nhẹ nhõm rất nhiều, cô dâu chú rể trao đổi nhẫn kết hôn.
"Tôi lấy thần danh nghĩa, tuyên bố hai người trở thành vợ chồng hợp pháp. Hai người từ nay về sau yêu nhau, vĩnh viễn không chia lìa, vĩnh viễn hợp nhất." Cha xứ nói qua lại cầm lên Thập Giá trước ngực.
Hơn một giờ sau nghi thức hôn lễ mới kết thúc, các tân khách đều từ giáo đường dời bước đến bên trong biệt thự bờ biển. Tòa nhà biệt thự như là chuyên môn vì hôn lễ kiến tạo. Đại sảnh lầu một nhìn lên có thể dung nạp bên trên ngàn người.
Lam Đình Ngạn đã bỏ đi âu phục màu trắng đổi lại một thân âu phục màu đen, mà Giang Tiểu Băng cũng cởi bỏ áo cưới, đổi lại lễ phục dạ hội màu trắng. Hai người tay trong tay xuất hiện tại trong đại sảnh.
'Ba ba ba ba' tiếng vỗ tay, hai người chủ lên đại sảnh lớn nhất trung tâm đến sân khấu, Waltz vang lên. Bước nhảy nhẹ nhàng để đại sảnh tăng thêm mấy phần linh động.
"Mẹ, chị gái nhảy thật là dễ nhìn." Mộ Miêu Miêu nhìn trợn tròn mắt, hai mắt nhìn chằm chằm người trên sân khấu, một thân lụa trắng uyển chuyển nhảy múa, giống như là tiên nữ bên trong thần thoại.
"Đó là vợ chú Ngạn, con gọi là dì mới đúng.”
"Ừm." Miêu Miêu gật đầu.
Lúc này, một ly nước chanh đưa tới trước mặt Tiêu Tiêu, cô giật mình nhìn về phía chủ nhân cầm nước chanh, lại là Hiên Viên Liệt, mà tay của anh cầm một chén rượu vang đỏ.
Nhìn nước chanh trong tay anh: "Anh làm sao biết tôi không thể uống rượu."
"Cô cứ nói đi?" Mắt đen lóe lên.
Cái ly hai người đụng cùng một chỗ. Cô nghi ngờ uống xong nước chanh. Theo dõi cặp mắt đen kia băng lãnh không đáy, đột nhiên nhớ đến lúc giả trang tài xế, uống qua một lần rượu, một lần kia còn làm sập giường của anh rồi...
Kỳ thật Mộ Tiêu Tiêu làm sao biết, buổi tối hôm đó, cũng không phải là cô làm sập giường, mà chính là người nào đó một chân đá hỏng giường!
Hiên Viên Liệt đương nhiên nhớ kỹ, bộ dáng cô sau khi uống rượu xong bất tỉnh nhân sự, đơn giản giống như kẻ điên, bất quá xem như một người phụ nữ điên.
Trên sân khấu hai người đã nhảy xong. Dưới sân khấu, hai người đều nhao nhao bị vây lại. Dù sao cũng là một hôn lễ thương nghiệp, người ở chỗ này đều là nhân vật nổi tiếng buôn bán hoặc là bá chủ bên trong hắc đạo. Xem như hội trưởng trung tâm thuê sát thủ Trung Quốc, Các lão cũng mời đến. Cho nên rất nhanh biến thành một yến hội thông đồng lẫn nhau, nịnh nọt lẫn nhau, mưu lợi lẫn nhau.
Không phải sao, cô vừa nghiêng đầu, Hiên Viên Liệt đã bị mấy người vây quanh rồi.
Thở dài một hơi, chỉ có cùng con trai của mình chơi, lại vừa quay đầu lại? Con trai đâu? Chạy tìm Các lão sao? Làm sao nhanh như vậy!
Hội trường thực sự quá lớn, cô quan sát chung quanh, vẫn là quyết định buông xuống nước chanh chuẩn bị đi tìm con trai trước.