Mắt đen hiện lên một tia sắc bén. Anh ngồi xổm người xuống, mở dao găm ra. Nắm chân trước của Lang Vương Kim Vực lên.
"Ngao ngao..." Lang Vương Kim Vực giãy hạ thân hai lần, hai mắt có chút hoảng sợ.
Hiên Viên Liệt lại nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng Lang Vương Kim Vực một chút.
Cái này khiến cho nó giống như cảm thấy yên ổn. Cầm chân trước, anh dùng dao găm cắt một lỗ hổng thật sâu ở bên trên chân trước của Lang Vương Kim Vực.
"Ngao ẳng..." Lang Vương Kim Vực đau đớn ai oán.
Dùng cái bình bạch ngọc tiếp xúc ở miệng vết thương của nó, rất nhanh, máu tươi tràn đầy cả chiếc lọ, đậy nắp bình lên. Anh mới buông chân trước Lang Vương Kim Vực ra, sờ lên lông nó trấn an.
Lang Vương Kim Vực ủy khuất nhìn Hiên Viên Liệt, hai mắt ngập nước, lại cũng không có một chút nóng nảy. Gõ chân trước không dám nhúc nhích, giống như sợ hãi khẽ động sẽ đau đớn.
Tiêu Tiêu không có tiếp nhận cái bình trước, mà chính là từ trên thân tìm ra một tấm vải đưa cho Hiên Viên Liệt: "Trước tiên buộc miệng vết thương của nó lại, đổ máu nhiều quá rồi."
Hiên Viên Liệt nhận lấy miếng vải, cô mới tiếp nhận cái bình bạch ngọc bỏ vào trong túi mình.
"Anh, đêm nay người dưới núi hẳn là có thể tìm tới chỗ này, chúng ta làm sao bây giờ?" Hiên Viên Tiểu Nha nghi ngờ hỏi.
"Đã đạt được mục đích, như vậy ngày mai sẽ xuống núi." đôi mắt anh băng lãnh một mực nhìn Lang Vương Kim Vực trên đất, tay vỗ về an ủi nó.
Hiên Viên Liệt tìm được phòng nhỏ ngói đỏ ở vùng phụ cận, anh vừa mới nghe được tiếng bầy sói gào thét cùng tiếng súng nên vội chạy tới.
Cũng không biết là người phụ nữ này vận khí quá tốt, hay là quá kém. Cứ như vậy gặp được Lang Vương Kim Vực.
Lang Vương Kim Vực bởi vì bị thương chân trước, một mực dùng đầu cọ lấy bắp đùi Hiên Viên Liệt, cho nên, Hiên Viên Liệt dứt khoát dẫn nó tới trong phòng nhỏ.
Tiểu Nha rõ ràng có chút sợ Lang Vương Kim Vực, cô đã bị thiệt thòi không ít bởi con sói này, tranh thủ thời gian cách xa Lang Vương ra. Mà Tiêu Tiêu xuất phát từ chuyện Lang Vương hiến máu bên trên, cũng không có bài xích đối với Lang Vương. Chỉ là hiếu kỳ. Kỹ thuật khống chế sói thật sự lợi hại như vậy sao? Đây chính là vua của đàn sói. Lúc trước còn cao cao tại thượng đứng ở bên trong đàn sói. Bây giờ đã lắc mình biến hoá, giờ giống như sủng vật nhỏ kề cận bên Hiên Viên Liệt.
"Tiêu Tiêu, nếu như tôi không có nhớ lầm, Lang Vương Kim Vực này là giống cái." Hiên Viên Tiểu Nha híp mắt lại, cơ linh trong đầu giống như là ý thức được cái gì.
Mộ Tiêu Tiêu cũng không ngốc, kiểu nói này liền hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Hiên Viên Tiểu Nha: "cô nói, Lang Vương này thích Hiên Viên Liệt rồi hả?"
"Hình như vậy. Cô nhìn nó bây giờ nơi nào còn có một chút dáng vẻ Lang Vương, ngoan giống Kim Mao Khuyển (chó lông vàng) bên ngoài cửa nhà tôi." Hiên Viên Tiểu Nha bất đắc dĩ nói qua.
Tiêu Tiêu cũng nhìn thêm Lang Vương vài lần, đồng thời gật đầu một cái, nếu như không bởi vì một thân đặc thù và màu lông chói mắt, cô thật coi là Husky giả ngây thơ từ nơi đó chạy tới đùa nghịch.
"Đúng rồi, Tiểu Nha, chuyện gì xảy ra, trước đó cô chạy đi đâu rồi hả?"
Hiên Viên Tiểu Nha túm tóc: "Tôi đúng là qua tìm trái cây, kết quả là tìm được cây, nhưng mà tôi quên mất đường trở về, cho nên... Bị lạc mất rồi. Sau đó trời lại mưa, tôi càng không phân biệt được phương hướng, kết quả mưa vừa ngừng, lúc tôi chuẩn bị qua tìm các người, thì gặp được Lang Vương Kim Vực. Lúc đầu ở cùng Lang Vương Kim Vực đọ sức, ai biết Lang Vương này hèn hạ như vậy, bỗng chốc kêu gọi đến một nhóm lớn Sói Kim Vực. Chuyện sau đó cô đã biết."
Cô càng nói càng cảm thấy kinh nghiệm của mình thật sự có chút đáng buồn. Dù sao cũng là một trong những truyền nhân chính tông của Hiên Viên gia về kỹ thuật khống chế sói, sau cùng lại bị sói nhà mình nuôi khi dễ.
"Ngao ngao..." Lang Vương Kim Vực giãy hạ thân hai lần, hai mắt có chút hoảng sợ.
Hiên Viên Liệt lại nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng Lang Vương Kim Vực một chút.
Cái này khiến cho nó giống như cảm thấy yên ổn. Cầm chân trước, anh dùng dao găm cắt một lỗ hổng thật sâu ở bên trên chân trước của Lang Vương Kim Vực.
"Ngao ẳng..." Lang Vương Kim Vực đau đớn ai oán.
Dùng cái bình bạch ngọc tiếp xúc ở miệng vết thương của nó, rất nhanh, máu tươi tràn đầy cả chiếc lọ, đậy nắp bình lên. Anh mới buông chân trước Lang Vương Kim Vực ra, sờ lên lông nó trấn an.
Lang Vương Kim Vực ủy khuất nhìn Hiên Viên Liệt, hai mắt ngập nước, lại cũng không có một chút nóng nảy. Gõ chân trước không dám nhúc nhích, giống như sợ hãi khẽ động sẽ đau đớn.
Tiêu Tiêu không có tiếp nhận cái bình trước, mà chính là từ trên thân tìm ra một tấm vải đưa cho Hiên Viên Liệt: "Trước tiên buộc miệng vết thương của nó lại, đổ máu nhiều quá rồi."
Hiên Viên Liệt nhận lấy miếng vải, cô mới tiếp nhận cái bình bạch ngọc bỏ vào trong túi mình.
"Anh, đêm nay người dưới núi hẳn là có thể tìm tới chỗ này, chúng ta làm sao bây giờ?" Hiên Viên Tiểu Nha nghi ngờ hỏi.
"Đã đạt được mục đích, như vậy ngày mai sẽ xuống núi." đôi mắt anh băng lãnh một mực nhìn Lang Vương Kim Vực trên đất, tay vỗ về an ủi nó.
Hiên Viên Liệt tìm được phòng nhỏ ngói đỏ ở vùng phụ cận, anh vừa mới nghe được tiếng bầy sói gào thét cùng tiếng súng nên vội chạy tới.
Cũng không biết là người phụ nữ này vận khí quá tốt, hay là quá kém. Cứ như vậy gặp được Lang Vương Kim Vực.
Lang Vương Kim Vực bởi vì bị thương chân trước, một mực dùng đầu cọ lấy bắp đùi Hiên Viên Liệt, cho nên, Hiên Viên Liệt dứt khoát dẫn nó tới trong phòng nhỏ.
Tiểu Nha rõ ràng có chút sợ Lang Vương Kim Vực, cô đã bị thiệt thòi không ít bởi con sói này, tranh thủ thời gian cách xa Lang Vương ra. Mà Tiêu Tiêu xuất phát từ chuyện Lang Vương hiến máu bên trên, cũng không có bài xích đối với Lang Vương. Chỉ là hiếu kỳ. Kỹ thuật khống chế sói thật sự lợi hại như vậy sao? Đây chính là vua của đàn sói. Lúc trước còn cao cao tại thượng đứng ở bên trong đàn sói. Bây giờ đã lắc mình biến hoá, giờ giống như sủng vật nhỏ kề cận bên Hiên Viên Liệt.
"Tiêu Tiêu, nếu như tôi không có nhớ lầm, Lang Vương Kim Vực này là giống cái." Hiên Viên Tiểu Nha híp mắt lại, cơ linh trong đầu giống như là ý thức được cái gì.
Mộ Tiêu Tiêu cũng không ngốc, kiểu nói này liền hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Hiên Viên Tiểu Nha: "cô nói, Lang Vương này thích Hiên Viên Liệt rồi hả?"
"Hình như vậy. Cô nhìn nó bây giờ nơi nào còn có một chút dáng vẻ Lang Vương, ngoan giống Kim Mao Khuyển (chó lông vàng) bên ngoài cửa nhà tôi." Hiên Viên Tiểu Nha bất đắc dĩ nói qua.
Tiêu Tiêu cũng nhìn thêm Lang Vương vài lần, đồng thời gật đầu một cái, nếu như không bởi vì một thân đặc thù và màu lông chói mắt, cô thật coi là Husky giả ngây thơ từ nơi đó chạy tới đùa nghịch.
"Đúng rồi, Tiểu Nha, chuyện gì xảy ra, trước đó cô chạy đi đâu rồi hả?"
Hiên Viên Tiểu Nha túm tóc: "Tôi đúng là qua tìm trái cây, kết quả là tìm được cây, nhưng mà tôi quên mất đường trở về, cho nên... Bị lạc mất rồi. Sau đó trời lại mưa, tôi càng không phân biệt được phương hướng, kết quả mưa vừa ngừng, lúc tôi chuẩn bị qua tìm các người, thì gặp được Lang Vương Kim Vực. Lúc đầu ở cùng Lang Vương Kim Vực đọ sức, ai biết Lang Vương này hèn hạ như vậy, bỗng chốc kêu gọi đến một nhóm lớn Sói Kim Vực. Chuyện sau đó cô đã biết."
Cô càng nói càng cảm thấy kinh nghiệm của mình thật sự có chút đáng buồn. Dù sao cũng là một trong những truyền nhân chính tông của Hiên Viên gia về kỹ thuật khống chế sói, sau cùng lại bị sói nhà mình nuôi khi dễ.
Danh sách chương