Thân thể nhỏ lại lưu loát leo từ chân của cô đến trong ngực của cô: "Bất quá, mẹ, chú còn nói..."

"Cái gì?"

"chú nói cổ của mẹ không phải bị con muỗi cắn."

"..." Hiên Viên Liệt đáng chết, chẳng lẽ còn muốn nói là anh cắn!

Ngay sau đó Miêu Miêu mở miệng nói "Chú nói, đó là chú cắn."

Phốc... May mắn Mộ Tiêu Tiêu đứng được vững vàng, ngược lại suýt chút nữa liền ngã ở trên mặt đất, Hiên Viên Liệt thật đúng là nói như vậy! Người đàn ông đáng chết!

Mà... Lâm Âm Nhi đi ở bên trên thang cuốn mới thật kém chút nữa đã ngã sấp xuống, cô bỗng nhiên xoay người, nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Tiêu ở trong ngực Mộ Miêu Miêu: "Vì sao Miêu Miêu gọi anh Liệt là chú? Nó không phải con của anh Liệt sao? Phải gọi ba ba mới đúng!" Lúc trước Mộ Miêu Miêu cũng đã nói một câu chú, thế nhưng mà cô căn bản không có chú ý, lúc này, cuối cùng chú ý tới rồi! Chẳng lẽ đứa trẻ này không phải con anh Liệt sao? !

Nghe Lâm Âm Nhi hỏi như vậy, Tiêu Tiêu sửng sốt, cô và Miêu Miêu đều quen thuộc, cho nên tự nhiên không có để ý, lần này giải thích thế nào? Miêu Miêu không mang họ Hiên Viên còn dễ nói, cái này gọi ba ba kêu chú có thể không giải thích rồi.

Mộ Miêu Miêu nháy mắt to, Nhìn thấy thần sắc của mẹ, lại nhìn biểu lộ nghi ngờ của Chị Âm Nhi một chút, chẳng lẽ... Chị Âm Nhi và bà nội giả giống nhau, bé còn muốn cùng mẹ diễn kịch với nhau?

"Cái này..." Tiêu Tiêu do dự, mặc cho trong đầu nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới giải thích hợp lý.

"Cái nào? Chuyện gì xảy ra nói rõ ràng." Lâm Âm Nhi cũng cho là việc quái gở.

"Là tôi để bé kêu chú!" giọng nói băng lãnh u mị truyền đến.

Ba người cùng nhau ngửa đầu nhìn lại, Hiên Viên Liệt đang đứng ở bên trên lầu hai bổ sung.

"Anh Liệt... Vì sao? Rõ ràng nó cũng là con trai anh sao phải kêu chú." Lâm Âm Nhi hai bước ba bước đi tới. Chất vấn.

"Đương nhiên vì để mẹ con các cô an toàn, bằng vào không ít người là địch với Đế Quốc Hắc Dạ, nếu thân phận của Miêu Miêu bị lộ ra, vậy thì đối mặt càng nhiều nguy cơ." Anh mặt lạnh, nói qua có bài bản hẳn hoi, giọng nói không có khi dễ, biểu lộ cũng không có biến hóa.

Từ trong mắt Tiêu Tiêu bội phục anh tận đáy lòng, nói dối thật đúng là không cần làm bản nháp chút nào, mặt không đỏ hơi thở không gấp . Còn đạo lý rõ ràng.

Hoang ngôn này từ bên trong miệng Hiên Viên Liệt nói ra rõ ràng đáng tin nhiều hơn mấy phần, Lâm Âm Nhi liền gật đầu nói: "Cũng thế, bên trên hắc đạo nguy hiểm như vậy, Miêu Miêu còn nhỏ như thế, bất quá yên tâm, chờ sau khi tôi gả cho anh Liệt, liền công khai thân phận của Miêu Miêu, tôi nhất định có thể làm càng tốt hơn so với tiểu thư Mộ."

Hít sâu một hơi, Lâm Âm Nhi thật sự quyết tâm muốn gả cho Hiên Viên Liệt rồi.

Miêu Miêu ôm lấy cổ Tiêu Tiêu: "Mẹ, chẳng lẽ Chị Âm Nhi và bà nội giả là cùng một bọn?" Giọng nói của bé rất nhỏ, cơ bản chỉ có cô mới nghe thấy.

Tiêu Tiêu gật đầu, cũng nhỏ giọng trả lời: "Miêu Miêu, từ hôm nay trở đi chúng ta lại phải diễn kịch rồi. Con cũng phải cẩn thận một chút, chớ để người bắt được cái đuôi nhỏ."

Cái đầu nhỏ lập tức gật như giã tỏi.

Lâm Âm Nhi đến, hôm nay hiển nhiên mang đến một trận gió tanh mưa máu. Ban đêm...

Ăn cơm tối xong, Miêu Miêu được an bài đến một phòng ngủ tạm thời chuẩn bị phim hoạt hình, không thể không bội phục Hiên Viên Liệt làm việc tay chân cũng thật khá nhanh.

Lúc Tiêu Tiêu cũng để đũa xuống, Lâm Âm Nhi lập tức nói: "Tiểu thư Mộ, tôi đến nơi đây còn không quen, buổi tối rất sợ, cô theo giúp tôi ngủ cùng một chỗ đi."

Mắt phượng nhíu lại: "Có thể." Cô tuyệt đối có thể tin tưởng Lâm Âm Nhi là lo lắng cô và Hiên Viên Liệt ngủ cùng một phòng, thế này cũng đúng lúc, miễn cho đêm nay lại bị Hiên Viên Liệt sai sử làm một số chuyện kỳ quái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện