Nhấc Lâm Âm Nhi lên, Tiêu Tiêu trầm mặc, hồi lâu nhìn liếc Hiên Viên Liệt một chút: "Chúng ta đi thôi."
Mộ Miêu Miêu cũng không ngốc, Chị Âm Nhi bắt bé, trói bé lại với thuốc nổ, mẹ trầm mặc mà nói liền đại biểu, Chị Âm Nhi cũng đã đi cái địa phương, a di đà Phật.
Ba người trở về trong trạch viện của Hiên Viên Liệt.
Một ngày im lặng, khiến cho Mộ Miêu Miêu cũng rất nặng nề ngột ngạt, so với ở mặt cỏ hồ nước trong phòng màu trắng chơi còn tốt hơn. Mẹ và chú đều quá kiềm chế rồi. Tình huống như vậy, không bằng hai người đánh một chầu phát tiết còn tốt hơn.
"Ai..." Miêu Miêu ngồi ở trên bậc thang thở dài.
Nữ giúp việc ngồi vào bên cạnh bé: "Miêu Miêu, cậu thở dài cái gì?"
"Mỗi nhà có nỗi khó xử riêng..." bé dùng ngữ khí già dặn nói qua, trong mắt còn mang theo mấy phần tang thương.
Nữ giúp việc cười một tiếng: " cậu là đứa trẻ biết gì những thứ này." cười đùa vài tiếng, nghĩ đến chủ nhân và Mộ tiểu thư, ngược lại chủ nhân rất ít đối với một người phụ nữ như thế. Vùi đầu nhìn Miêu Miêu, nói nếu như nhìn kỹ, luôn cảm thấy ở giữa mặt mày đứa trẻ này và chủ nhân giống nhau đến mấy phần, chẳng lẽ thật sự chính là bởi vì đứa trẻ này vẫn là con trai chủ nhân và mộ tiểu thư sao? "Chị, Vì sao chị nhìn em chằm chằm vậy?"
Nữ giúp việc ngồi xổm người xuống: "Miêu Miêu, cậu và... Chủ nhân chúng tôi là quan hệ như thế nào vậy?"
"em không biết. Cái này chị phải hỏi mẹ em và chú là quan hệ như thế nào rồi..." Bất đắc dĩ lắc đầu.
Chạng vạng tối sau khi ăn cơm xong, Tiêu Tiêu mất hồn mất vía trở về phòng, coi như sự tình đã đã định kết cục, nhưng mà cô vẫn là rất xoắn xuýt, chẳng lẽ ở trong hai năm này, đều bị Hiên Viên Liệt bài bố sao?
Con rối...
Đồ chơi...
Hai từ này dâng lên trong lòng, mẹ... Cha... Anh, nếu như các người vẫn còn, các người sẽ nói cho con biết nên làm sao bây giờ, nếu như gia tộc vẫn còn, một ngày này sẽ cải biến đi.
Trong phòng khách, bên trong phòng vẫn là người làm nữ và Mộ Miêu Miêu chơi đùa cực kỳ thoải mái, đến mức Miêu Miêu không có rảnh rỗi như vậy, trái tim nhỏ bị đè nén cũng đã được làm dịu.
"Chú Ngạn..." Con mắt trợn to, nhìn chằm chằm người đàn ông đi tới từ ngoài cửa, đây không phải chú Ngạn cùng mẹ bé khiêu vũ sao. Chú này nhìn không tệ rồi.
"Miêu Miêu." Nhìn thấy Mộ Miêu Miêu, Lam Đình Ngạn cười ôn nhu, như cha vuốt tóc của bé.
"Chú Ngạn, chú tới tìm mẹ cháu sao?" Con mắt lóe lên.
Lam Đình Ngạn khẽ mỉm cười: "Tốt, cháu chơi đi, chú đi lên lầu trước." Nói qua anh liền đi tới thang cuốn, chính là đi tới.
Chỉ nghe Miêu Miêu cúi đầu tự mình lẩm bẩm: "Ai, gần nhất càng ngày càng kì quái, chú Ngạn không tệ đi, thế nhưng mà mẹ đã thành vị hôn thê chú Liệt, hay là giả trang, đến khi nào mình mới có thể tìm được cha nha."
Giọng bé nhắc tới nói rất nhỏ, thế nhưng mà sượt qua người Lam Đình Ngạn lại nghe được, ngoái nhìn liếc bóng lưng Miêu Miêu một chút, Lâm Âm Nhi đã chết, Tiêu Tiêu còn muốn tiếp tục giả trang vị hôn thê của Liệt sao?
Nghĩ đến, liền bước nhanh đi lên lầu.
Cửa, người làm nữ thay Lam Đình Ngạn gõ cửa: "Chủ nhân, Ngạn thiếu đến rồi."
Không đợi Hiên Viên Liệt nói chuyện, Lam Đình Ngạn đã đẩy cửa tiến vào, phòng ngủ lớn như vậy, Hiên Viên Liệt đang ngồi ở bàn sách xem mấy quyển văn kiện. Ngẩng đầu, mắt đen nhìn về phía anh: "Ngạn, cậu đã đến, tôi có mấy cái văn kiện cho cậu." Nói qua, anh chỉnh lý ra mấy cái văn kiện.
Mộ Miêu Miêu cũng không ngốc, Chị Âm Nhi bắt bé, trói bé lại với thuốc nổ, mẹ trầm mặc mà nói liền đại biểu, Chị Âm Nhi cũng đã đi cái địa phương, a di đà Phật.
Ba người trở về trong trạch viện của Hiên Viên Liệt.
Một ngày im lặng, khiến cho Mộ Miêu Miêu cũng rất nặng nề ngột ngạt, so với ở mặt cỏ hồ nước trong phòng màu trắng chơi còn tốt hơn. Mẹ và chú đều quá kiềm chế rồi. Tình huống như vậy, không bằng hai người đánh một chầu phát tiết còn tốt hơn.
"Ai..." Miêu Miêu ngồi ở trên bậc thang thở dài.
Nữ giúp việc ngồi vào bên cạnh bé: "Miêu Miêu, cậu thở dài cái gì?"
"Mỗi nhà có nỗi khó xử riêng..." bé dùng ngữ khí già dặn nói qua, trong mắt còn mang theo mấy phần tang thương.
Nữ giúp việc cười một tiếng: " cậu là đứa trẻ biết gì những thứ này." cười đùa vài tiếng, nghĩ đến chủ nhân và Mộ tiểu thư, ngược lại chủ nhân rất ít đối với một người phụ nữ như thế. Vùi đầu nhìn Miêu Miêu, nói nếu như nhìn kỹ, luôn cảm thấy ở giữa mặt mày đứa trẻ này và chủ nhân giống nhau đến mấy phần, chẳng lẽ thật sự chính là bởi vì đứa trẻ này vẫn là con trai chủ nhân và mộ tiểu thư sao? "Chị, Vì sao chị nhìn em chằm chằm vậy?"
Nữ giúp việc ngồi xổm người xuống: "Miêu Miêu, cậu và... Chủ nhân chúng tôi là quan hệ như thế nào vậy?"
"em không biết. Cái này chị phải hỏi mẹ em và chú là quan hệ như thế nào rồi..." Bất đắc dĩ lắc đầu.
Chạng vạng tối sau khi ăn cơm xong, Tiêu Tiêu mất hồn mất vía trở về phòng, coi như sự tình đã đã định kết cục, nhưng mà cô vẫn là rất xoắn xuýt, chẳng lẽ ở trong hai năm này, đều bị Hiên Viên Liệt bài bố sao?
Con rối...
Đồ chơi...
Hai từ này dâng lên trong lòng, mẹ... Cha... Anh, nếu như các người vẫn còn, các người sẽ nói cho con biết nên làm sao bây giờ, nếu như gia tộc vẫn còn, một ngày này sẽ cải biến đi.
Trong phòng khách, bên trong phòng vẫn là người làm nữ và Mộ Miêu Miêu chơi đùa cực kỳ thoải mái, đến mức Miêu Miêu không có rảnh rỗi như vậy, trái tim nhỏ bị đè nén cũng đã được làm dịu.
"Chú Ngạn..." Con mắt trợn to, nhìn chằm chằm người đàn ông đi tới từ ngoài cửa, đây không phải chú Ngạn cùng mẹ bé khiêu vũ sao. Chú này nhìn không tệ rồi.
"Miêu Miêu." Nhìn thấy Mộ Miêu Miêu, Lam Đình Ngạn cười ôn nhu, như cha vuốt tóc của bé.
"Chú Ngạn, chú tới tìm mẹ cháu sao?" Con mắt lóe lên.
Lam Đình Ngạn khẽ mỉm cười: "Tốt, cháu chơi đi, chú đi lên lầu trước." Nói qua anh liền đi tới thang cuốn, chính là đi tới.
Chỉ nghe Miêu Miêu cúi đầu tự mình lẩm bẩm: "Ai, gần nhất càng ngày càng kì quái, chú Ngạn không tệ đi, thế nhưng mà mẹ đã thành vị hôn thê chú Liệt, hay là giả trang, đến khi nào mình mới có thể tìm được cha nha."
Giọng bé nhắc tới nói rất nhỏ, thế nhưng mà sượt qua người Lam Đình Ngạn lại nghe được, ngoái nhìn liếc bóng lưng Miêu Miêu một chút, Lâm Âm Nhi đã chết, Tiêu Tiêu còn muốn tiếp tục giả trang vị hôn thê của Liệt sao?
Nghĩ đến, liền bước nhanh đi lên lầu.
Cửa, người làm nữ thay Lam Đình Ngạn gõ cửa: "Chủ nhân, Ngạn thiếu đến rồi."
Không đợi Hiên Viên Liệt nói chuyện, Lam Đình Ngạn đã đẩy cửa tiến vào, phòng ngủ lớn như vậy, Hiên Viên Liệt đang ngồi ở bàn sách xem mấy quyển văn kiện. Ngẩng đầu, mắt đen nhìn về phía anh: "Ngạn, cậu đã đến, tôi có mấy cái văn kiện cho cậu." Nói qua, anh chỉnh lý ra mấy cái văn kiện.
Danh sách chương