Tần Tâm Ly nhanh chóng cúi người che giấu cảm xúc trong đáy mắt, Diêu Trì lại càng khó chiều, hắn nâng cằm cô lên, bắt cô mặt đối mặt hắn mới thõa mãn lau nước mắt cho cô.

Hắn ma mị vuốt ve từ gò má của cô xuống cổ, đừng lại ở đó thật lâu, cô cố gắng nhắm mắt cam chịu, không dám phản kháng, để hắn muốn làm gì thì làm, cô chỉ mong động tác như thế sẽ làm hắn nhanh mất đi hứng thú đối với cô mà thôi.

Thật đúng, Diêu Trì sau đó liền thu tay lại, hắn xoay người đến tủ quần áo, nói với cô một câu:" Mau tắm rửa". Rồi bước vào phòng khác thay quần áo.

Nếu đem qua không có chuyện gì xảy ra, thì khi cô vào căn phòng này sẽ bị chóang ngợp bởi thiết kế rất độc đáo của nó. Nhưng bây giờ cô lại không thể nào nhìn nổi.

Đây chính là nơi bắt đầu sợ hãi, sự đau khổ đông cứng con người cô.

Bị người khác tổn thương cũng không có năng lực bảo vệ chính mình, cũng không dám phản kháng, một người bất lực như cô, rất vô dụng, vô dụng đến căm hận.

Cô bước vào phòng tắm, ra sức kì cọ bản thân mình, cô muốn tẩy đi ô uế bị nhúng chàm, cô nhìn hình ảnh mình trong gương, thất thần thật lâu, người con gái phản chiếu trong gương cả người đều là vết tích mờ ám, giống như thân tàn ma dại, môi bị cắn rách, trên cổ và ngực in đầy dấu hôn, phía dưới eo cũng rất nhiều.

Nhìn những vết bầm tím không thể nào che giấu được. Cô thẫn thờ như một người không hồn, mở vòi nước mặc cho dòng nước tự động chảy xối xả trên người, cô lại khóc, ngồi trong phòng tắm khóc một cách bất lực.

Cô không muốn đi ra ngoài, không muốn chút nào, nhưng ở đây quá lâu cũng không tốt, nhưng mà...

Cô đang ủ rũ thì cửa phòng bị mở ra, người bên ngoài không cho cô một chút riêng tư nào, Tần Tâm Ly cũng bị chai sạn, ngơ ngác nhìn hắn.

Diêu Trì thấy cô đứng như phỏng thì đi đến tắt nước, lấy khăn tắm quấn quanh người cô, ôm cô ra ngoài.

Cô dường như đã mất đi, cảm xúc,  cả người tê dại giống như một xác chết, để mặc hắn muốn làm gì thì làm, cô không còn sức thật để phản kháng nữa, đó chính là biểu hiện của sự cam chịu.

Hắn ôm cô xuống tầng hai, cô bị bọc trong khăn tắm, chỉ còn lại một đầu tóc ướt tựa vào ngực hắn.

Nhà chỉ có hai người, hắn đi lại hay làm gì cũng đều rất dễ dàng, Cô được đưa vào phòng mình, sau đó được hắn thay quần áo.

Lúc mở khăn tắm, cô theo phản xạ chống đối liền bị Diêu Trì dùng sức mạnh để cưỡng chế, cuối cùng cũng quy phục.

" Có đói không? Tôi đưa em đi ăn nhé".

Cô không trả lời, Bởi vốn cô không nghe rõ lời nói của hắn, hắn lại rất kiên nhẫn lập lại một lần nữa.

" Có đói hay không?, em mau trả lời".

Giọng hát lên cao, khí thế uy hiếp. Cô không thể nào không trả lời, cô lắc đầu ý bảo cô không đói. Người đàn ông này có lẽ đã điên rồi.

Diêu Trì nhìn cô, lại không để lời nói của cô vào trong tầm mắt, như thể chỉ cần cô đáp lại, còn nội dung thì không cần quan trọng, hắn gật đầu:" được rồi, dẫn em đi ăn".

Cô nghĩ hắn bị thần kinh sao?...bây giờ cô có thể hiểu vì sao Mộc Tiểu không lựa chọn hắn mà đi theo Tiêu Mặc Hiên, bởi vì... vì tình yêu cũa hắn vốn là bá đạo và áp bức.

Điện thoại của cô cũng bị tịch thu, Diêu Trì từ khi xác định tâm lý của mình thì ngay lập tức, lúc nào cũng ép cô ở bên người.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, căn nhà vốn đang yên tĩnh của Diêu Trì không còn được như trước, dần dần có nhiều người đến hơn, cũng có thêm nhiều người canh giữ.

Tần Tâm Ly biết những người này được sai đến đến để canh giữ cô, nhưng hắn lại không tiện nói ra.

Hắn ở nhà nhiều hơn, mỗi ngày đều bắt buộc cô phải sinh hoạt cùng với hắn, người ngoài nhìn vào chỉ thấy cô và hắn ân ân ái ái nhưng không một ai hiểu được bên trong đang xảy ra những chuyện xấu xa gì.

Có một lần cô vô thức hỏi hắn:"anh yêu tôi sao?".

Hắn không phủ nhận mà thoải mái gật đầu:" đúng tôi yêu em".

".... bắt đầu... từ khi nào?". Cô run run hỏi, tình yêu của hắn đối với cô chính là một sợi xiềng xích xích chặt tự do của cô.

" Bắt đầu từ khi nào thì em tâm lắm à.... Hay là...em muốn...".

"... tôi không muốn nghe nữa". Cô từ chối trước lời nói mờ ám của hắn.

" tôi không cần biết em có muốn nghe hay không, em đã hỏi thì phải nghe được Đáp án cuối cùng".

Cô ngập ngừng, trong lòng đã rất hoảng:"... được..anh nói đi".

Diêu Trì hôn lên môi cô một cái, kéo dài và triền miên, Tần Tâm Ly bị động tiếp nhận tất cả, sau khi kết thúc nụ hôn dài, hắn mới nói:"Chắc có lẽ tôi ngay từ đầu đã thích em".

Ngay từ đầu đã thích cô sao?, Cô không hiểu....thật đau khổ.... biết được kết quả, cô không hỏi lại nữa, im lặng để cho Diêu Trì ôm cô đi ăn tối.

Hiện tại cô chính là búp bê vô hồn, không cảm xúc, Tần Tâm Ly lúc trước.... đã chết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện