" Em là người phụ nữ của tôi thì không được phép nói tôi đáng sợ... có biết không ?".

Hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói vào tai cô, nhưng mang đến cho cô ấy lại là một cảm xúc khác, câu nói đó chính là cảnh cáo....

"....Tôi biết rồi...".

" được rồi, ngoan, hôm nay dẫn em đi thăm mẹ, được chứ?".

"...Không.... tôi không muốn....". Cô không muốn:" xin anh... đừng kéo bà ấy vào...".

Cô bị trộm nhìn hắn, hắn lại làm bộ dáng vui vẻ lắm:" chỉ là đi thăm bình thường thôi, tôi hứa sẽ không làm gì cả".

"...phải không ?". Làm gì cũng không cần:" ... Tôi cầu xin anh...xin anh mà".

Hắn ôm lấy cô, hôn khắp nơi, lau đi nước mắt bị nhòe trên mắt cô:" tôi hứa sẽ không làm gì cả".

Không thể nào phản kháng nổi, cô im lặng bị hắn kéo đi, sau khi đến bệnh viện, tâm trạng của cô vẫn không thể nào yên tĩnh được.

"...Mẹ, Con đến rồi". Cô cố gắng giả vờ rằng mình là người bình tĩnh nhất trong lúc này, không cho bà phát hiện ra có gì thất thường.

Mẹ cô thấy cô đến lại vui vẻ, khi nhìn qua bên cạnh, bà thấy có thêm một người kế bên cô nữa thì dừng lại, hướng mắt hỏi cô:" cậu ấy là...?".

Bàn tay cô nắm chặt, không trả lời câu hỏi này, cô phải nói là gì đây? chủ nợ, chồng, hay là... người đã cưỡиɠ ɦϊếp cô.

Không được, nếu có thể cô muốn trốn khỏi nơi đây....

Diêu Trì nắm lấy tay cô, tự chủ động trả lời câu hỏi này.

" chào dì ạ, Cháu là bạn trai của Tâm Ly".

Cô trợn mắt nhìn hắn, hắn lại đối với cô cười rất nhiệt tình, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ hắn là một người bạn trai tốt, nhưng không phải... chỉ có cô biết rõ hắn là một tên ác ma đội lốt cừu.

Bạn trai....

Nghe đến đây, tâm tình bà vui vẻ:"bạn trai à, Tâm Ly, có thật không con?".

"...Con...". Cô ấp úng, bàn tay được Diêu Trì nắm bị siết chặt, dấu hiẹu nhắc nhở, cô vội vã gật đầu.

"...Đúng vậy mẹ....anh ấy...là bạn trai con".

" được, hai đứa lại đây cho mẹ xem một chút nào".

Diêu Trì nghe lời, ôm cô đi đến gần, bà nhìn diện mạo của hắn xong, vừa lòng chậc lưỡi khen ngợi:" Rất tốt, Tâm Ly à, Cậu ấy rất được".

" dạ". Cô chỉ còn biết nghẹn ngào chấp nhận.

Cô đang làm gì thế này, vì sao mọi chuyện đều thay đổi, đều bị xáo trộn hết cả lên, cô bị đẩy vào một bức tường mà vĩnh viễn không thể nào dứt ra được.

Suốt buổi, cô đều dùng nụ cười giả dối trên môi để ứng phó với bà, cô không để cho bà biết, cô không dám, chỉ có nụ cười giả tạo là nói lên tâm trạng của cô, nhưng lại không có ai phát hiện ra.

" Cậu làm nghề gì thế?". Mẹ cô hỏi.

Diêu Trì thành thật nói, hắn hiện tại đang đóng vai một tiểu bối nghe lời, rất được người lớn để tâm, lễ phép đáp với mẹ cô:" dạ dì, Cháu chỉ làm một chút kinh doanh nhỏ mà thôi".

" Được.... được... cậu năm nay bao nhiêu tuổi?".

" cháu hai mươi bảy".

" rất tốt...mới còn trẻ mà đã biết gầy dựng sự nghiệp, là một người đàn ông tốt". Mẹ cô nhìn Diêu Trì càng ngày càng vừa lòng.

"  Tâm Ly". Bà gọi cô.

" ...Dạ vâng...con đây".

" cậu ấy là một người tốt, mẹ hi vọng con sẽ hạnh phúc".

Cô ngập ngừng, khẽ cười:"...mẹ...con luôn hạnh phúc mà... mẹ...đừng lo cho con".

Nói chuyện một lát, thì cũng đến lúc y tá đến đưa bà đi kiểm tra sức khỏe, cô từ biệt bà, quay đầu nhìn bóng lưng của bà đi Khuất sau hành lang mới từ bỏ ý định.

" không nhìn nữa sao?". Diêu Trì không biết từ lúc nào đã áp sát sau lưng cô, giọng nói thì thầm:"được gặp mẹ vợ.... tôi rất vui".

Xin đừng nói như thế, hắn không nói gì cô sẽ cảm thấy an tâm hơn.

Buổi tối chính là quãng thời gian mà Tần Tâm Ly sợ hãi nhất, Diêu Trì đang không tự chủ mà sờ soạn trên cơ thể cô, Tần Tâm Ly trong lòng thấp thỏm không yên.

Đây không phải là lần đầu tiên cô bị như thế, hầu như tối nào cô cũng bị hắn sàm sỡ, thấy được tất cả sự việc, nhưng lại vô pháp phản kháng, chỉ còn biết nằm rơi nước mắt.

Diêu Trì chỉ sờ chứ không làm. Điều đó vẫn là may mắn đối với cô, hắn sờ đủ, cả người thở dốc nặng nề, đè lên người cô, khẽ cắn vành tai cô thì thầm:" Tôi sẽ chờ, chờ một ngày em sẽ chấp nhận tôi.... được chứ?".

Cô lại rơi một giọt nước mắt, lắc đầu:" anh thật sự yêu tôi?... tôi không biết".

" Đúng, tôi yêu em, lúc trước là thích, thiện tại là yêu em".

" vì cái gì chứ?". Vấn đề này cô đã hỏi rất nhiều lần.

Diêu Trì thừa nhận tất cả rất thản nhiên:" không vì cái gì cả, thứ tôi muốn tôi đều có thể lấy được, nhưng tôi nhắc cho em nhớ kỹ, tôi yêu em".

" Anh đang giày vò tôi, anh có biết không? Tôi nghĩ hiện tại anh đang muốn trả thù tôi hơn, anh thật chắc là anh yêu tôi....".

" Tâm Ly, đừng chọc giận tôi, em biết mà... khi tôi tức giận, thì rất đáng sợ".

Tần Tâm Ly quay mặt đi chỗ khác không nói nữa, Diêu Trì lúc này mới hài lòng hôn lên cổ cô rồi ôm cô vào nhà tắm, đây là những hoạt động mà mấy ngày nay hắn hay làm với cô, cô nhắm mắt lẳng lặng cảm nhận bàn tay rắn chắc kìm hảm cô vào trong ngực hắn, ý thức muốn trốn thoát khỏi hắn ngày càng khơi lên mãnh liệt, cô muốn rời khỏi đây, làm ơn... có ai giúp cô không ? cô chịu không nổi nữa, Cứ tiếp tục như thế.. cô sẽ chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện