Edit & Beta: NiMi
Hai anh trai quay phim hình như đều biết Giang Tầm, nghe thế thì vui vẻ nắm tay nhau nghênh ngang ra ngoài dưới con mắt níu kéo của Cố Vị.
“Đừng mà huhu, meme là tên đại lưu manh đó.” Cố Vị ngồi dưới đất kêu than một tiếng.
Hai anh quay phim đứng ngoài cửa khúc khích cười trộm cậu.
“Đứng lên đi, ngồi dưới đất lạnh.” Giang Tầm vươn tay với Cố Vị.
Cố Vị chớp mắt, nắm tay Giang Tầm đứng lên.
“Có đau không?” Giang Tầm hỏi.
Cố Vị: “A?”
Cậu nhìn ánh mắt Giang Tầm, ý thức được Giang Tầm đang hỏi cái gì, đột nhiên mặt đỏ lựng lên.
“Vậy là tốt rồi.” Giang Tầm nói, “Nào đến đây, chúng ta có vài chuyện cần tính sổ.”
Tuy Giang Tầm đã được người nhà dặn đi dặn lại là không được bắt nạt Cố Vị, nhưng mỗi lần thấy Cố Vị anh đều nhịn không được mà quên đi lời dạy của phụ huynh. Hơn nữa lần này là tự Cố Vị đưa mình tới cửa cho anh một cơ hội đường đường chính chính bắt nạt cậu.
Mấy hôm trước lúc Giang Tầm gặp Cố Vị, nhóc con này nhuộm một đầu tóc trắng, nhìn thật sự kiêu ngạo, hôm nay có lẽ vì ghi hình show này nên nhuộm về màu đen, trang điểm nhẹ nhàng. Cố Vị vốn còn nhỏ, khung xương cũng nhỏ, màu tóc đen này càng làm cậu trông ra dáng một thiếu niên.
Anh bạn nhỏ lúc không gây chuyện đúng là quá ngoan ngoãn, Giang Tầm nhìn mà không đành lòng tính sổ với cậu.
*
Cố Vị bị Giang Tầm nhìn đến mức đứng ngồi không yên, cho nên cậu đành chủ động mở miệng trước: “Anh ơi, em sai rồi.”
Cậu bị Giang Tầm kéo tới ghế dựa của phòng y tế, ấn vai ngồi xuống, làm đúng một tư chuẩn bị giáo huấn.
Lời này chính bản thân cậu còn cảm thấy quen quen, cách đây không lâu cậu còn mới thề thốt đảm bảo tuyệt đối sẽ không gây chuyện gì nữa.
Tính ra từ lúc vụ đính hôn khó hiểu kia bắt đầu, cậu cứ mắc sai lầm liên tiếp.
“Sai chỗ nào?” Giang Tầm hứng thú nhìn cậu.
Cố Vị bị hắc nhiều nên cũng quen, rành nhất là cúi đầu xin lỗi cho nên lập tức tỏ ra ăn năn: “Không nên đào weibo của anh, không nên trượt tay like post, không nên like rồi còn bỏ like, không nên gây chuyện xong liền biến mất, không nên biết sai rồi còn trốn tránh, không nên không trả lời tin nhắn của anh.”
Cố Vị đem tất cả những lỗi sai có thể nhận đều nhận hết, sau đó dùng ánh mắt “mau khen em” nhìn Giang Tầm.
Giang Tầm xụ mặt: “Đều không đúng.”
“A?” Cố Vị chờ được khen ngợi mà không được nên cũng không biết phải làm sao.
Giang Tầm nhắc nhở: “Em đào mộ weibo anh, đào đến tận mười năm trước, xong còn nhấn like nhưng rồi vẫn chưa follow anh?”
Thế mà anh bạn nhỏ này còn dám nói là fan của mình cơ đấy.
Cố Vị: “…”
Đã hiểu đã hiểu.
Suýt nữa thì quên, lúc trước cậu đã xây cho mình một hình tượng là fan của Giang Tầm.
Thân là fan của Giang Tầm, sao lại có thể không follow weibo thần tượng mình chứ? Nếu là fan, thì không thể nói là đào lịch sử đen tối được, mà phải nói là tìm hiểu quá trình trưởng thành của anh ấy.
“Em biết rồi.” Cố Vị biết sai liền sửa, “Chờ quay xong em sẽ follow anh ngay.”
“Còn gì nữa?” Giang Tầm vẫn chưa buông tha.
“Còn á?” Cố Vị trợn tròn mắt, “Nếu không em về đăng một weibo làm sáng tỏ mọi chuyện nha?”
Năm nào cũng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, mấy kiểu đăng bài thanh minh, làm sáng tỏ này nọ cậu đã thuộc lòng rồi.
[ Chào mọi người, tôi là Cố Vị, bạn của Giang Tầm. Anh ấy thực sự không cô đơn đâu, cảm ơn mọi người đã quan tâm. Mong mọi người hãy chú ý nhiều hơn đến việc thi đấu của Giang Tầm, anh ấy thực sự rất nỗ lực.]
Ngoài ra cậu sẽ tặng kèm cho anh một món quà nữa, like cho anh mỗi post một cái, đưa anh debut C vị luôn.
Hình tượng fans không thể sụp đổ được.
“Đang tính toán cái gì đó, tính bê lịch sử đen của anh lên hot search lần nữa hả?” Giang Tầm liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu đang nghĩ cái gì trong đầu.
Cố Vị: “…”
Cố Vị: “Không có, tuyệt đối không có mà.”
“Anh ơi, mình đang ghi hình mà, nể tình em là fans của anh, chuyện này chúng ta giải quyết riêng đi ạ.” Việc này là Cố Vị sai thật, cho nên cậu thực sự rất chột dạ.
May mà Giang Tầm luôn bảo vệ fans của mình, cái này đúng là tốt quá.
Thực ra cậu chỉ xem như là fan của meme Giang Tầm thôi, còn thể thao điện tử ấy à, cậu chẳng hiểu gì cả.
Nhưng không sao hết, fan gì cũng là fan, đâu ai kiểm tra đâu.
“Được.” Giang Tầm cười cười, “Vậy giải quyết riêng theo ý của em.”
Rõ ràng chỉ là một câu bình thường nhưng Cố Vị lại tự nhiên nghĩ đến cảnh tượng trong phòng hoá trang hôm ấy, Giang Tầm ép cậu vào tường, gọi cậu là vợ bé nhỏ.
Nghĩ thế, Cố Vị không tự chủ được mà đỏ mặt.
Đại Lưu Manh sẽ không muốn bao cậu theo năm đâu nhỉ?
Cậu đã từ hôn rồi mà.
“Sao mặt lại đỏ như vậy?” Giang Tầm lập tức phát hiện biểu cảm biến hoá của cậu, “Nghĩ đến chuyện gì thiếu nhi không được phép nhìn hả?”
Cố Vị phản bác: “Em không…”
Giang Tầm cố tình đè thấp thanh âm: “Không sao, anh không để ý đâu, em giải quyết theo cách em đang nghĩ cũng được.”
Cố Vị: “Em để ý!!”
“Nếu không…” Cố Vị vắt óc suy nghĩ, nghĩ hoài nghĩ hoài cuối cùng cũng nghĩ ra được một cái: “Hay em cho anh xem em của mười năm trước?”
Mười năm trước Cố Vị còn là một nhóc con tám tuổi, là học sinh tiểu học hàng chuẩn giá chuẩn, ngốc thì có ngốc nhưng tiền thì không nhiều.
Giang Tầm chắc là không hứng thú đâu nhỉ?
Cố Vị đã bắt đầu suy tính đến chuyện bán mình chuộc tội, không nghĩ tới Giang Tầm lại gật đầu: “Cũng được.”
Thế là Cố Vị tránh được một kiếp.
“Giờ chúng ta ghi hình đã, khi nào rảnh thì anh sẽ nhìn xem em của mười năm trước trông thế nào.” Giang Tầm cũng không muốn ức hiếp cậu quá mức, vươn tay với cậu.
Cố Vị bắt lấy tay Giang Tầm, đuổi kịp bước chân của anh đứng phía sau anh, cong môi cười.
Đại Lưu Manh cũng không có hư giống trong tưởng tượng của cậu lắm.
“Thôi coi như cái ôm yêu thương kia tặng không cho anh đấy.” Cố Vị ở phía sau Giang Tầm nhỏ giọng nói thầm, cậu cho rằng Giang Tầm sẽ không nghe thấy, cho nên cũng không nhìn thấy ánh mắt đầy ý cười của anh.
Sương sớm dần tan đi, cảnh vật quanh vườn trường trở nên rõ ràng. Cố Vị đi phía sau Giang Tầm, không hiểu sao lại thấy thật an tâm.
Loại cảm giác này cậu tạm thời chưa thể lý giải, cho nên thôi cứ ném sau đầu đi.
Hai người quay phim đuổi kịp bọn họ tiếp tục ghi hình, Cố Vị và Giang Tầm cùng nhau xuống tầng tìm kiếm những khách mời khác.
Tạm thời bỏ qua ân oán cá nhân sang một bên, hai người họ ở chung tính ra cũng khá hoà hợp.
“Em có một vấn đề.” Cố Vị hoang mang thật lâu mới dám hỏi.
Giang Tầm mỉm cười: “Em nói đi.”
“Em đang mặc đồng phục bình thường mà.” Cố Vị kéo kéo đồng phục mình đang mặc, “Sao hình tượng lại là giáo bá chứ?”
Giang Tầm đánh giá Cố Vị, chính xác là một thân đồng phục nghiêm chỉnh, hơn nữa còn là tóc đen mềm mại, bạn học Cố thoạt nhìn giống một học sinh ngoan ngoãn, căn bản không hề ăn khớp với thân phận giáo bá mà tổ tiết mục an bài.
Ngoại trừ cái danh hiệu giáo bá, tổ tiết mục còn dán chữ “Hư” to bự sau lưng Cố Vị.
“Anh cười cái gì?” Cố Vị cảnh giác.
“Không có gì.” Giang Tầm khôi phục bộ dáng nghiêm túc.
Ngày trước lúc tham gia show thực tế Cố Vị đều cảm thấy không thú vị chút nào, nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác, vì lo meme sẽ chơi xấu, cho nên cậu phải dồn toàn lực chú ý đặt lên người Giang Tầm, bởi vậy nên cảm thấy đi show cũng khá vui, tình nguyện để cho tổ tiết mục đào hố khách mời.
“Khu dạy học chắc không có khách mời đâu.” Cố Vị phân tích.
Tổ tiết mục muốn nâng cao độ khó của trò chơi, chắc chắn sẽ không phân bố khách mời ở chung một nơi.
Giang Tầm tỏ vẻ tán đồng: “Chúng ta đi ra ngoài xem.”
Sau khi bọn họ xuống khu dạy học lại bị nhân viên tổ tiết mục ngăn cản: “Bây giờ đang trong giờ học, chỉ có giáo viên y tế mới được ra ngoài, học sinh không thể ra.”
Cố Vị bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra việc sắm vai nhân vật có tác dụng như thế này.
Phải làm sao bây giờ, cũng không ở mãi khu dạy học được.
“Có ba câu hỏi, nếu cậu trả lời đúng là có thể rời khỏi đây.” Nhân viên công tác nói, “Các câu hỏi đều liên quan đến khách mời tham gia chương trình này, không khó đâu, cậu có muốn thử không?”
“Thử.” Cố Vị quyết tâm.
Nhân viên công tác rút ra tập câu hỏi, bắt đầu màn hỏi đáp.
Nhân viên công tác: “Ca khúc được yêu thích nhất mùa xuân năm nay là gì?”
Đơn giản quá, mắt Cố Vị sáng ngời.
“《 Không Thấy 》của Tiền Dập Ngưng.”
Nhân viên công tác: “Bộ phim song nam chủ để tài trinh thám hình sự tháng sau chiếu là gì?”
Lại câu dễ nữa.
“《 Không có ngày mai 》của Bối Khả, tui biết cái này!”
Ánh sáng thắng lợi đang ở ngay trước mắt rồi.
Nhân viên công tác: “Câu cuối cùng, trong giải đấu thế giới của tựa game FPS《 Quy tắc 》 mới kết thúc, MVP Giang Tầm đã tiêu diệt tổng cộng bao nhiêu người?”
Câu này đơn quá, mắt Giang Tầm sáng ngời.
Chỉ cần là là fan của Giang Tầm, không ai là không biết đáp án câu này.
Cố Vị: “…”
Mắt Cố Vị tối sầm.
Hai anh trai quay phim hình như đều biết Giang Tầm, nghe thế thì vui vẻ nắm tay nhau nghênh ngang ra ngoài dưới con mắt níu kéo của Cố Vị.
“Đừng mà huhu, meme là tên đại lưu manh đó.” Cố Vị ngồi dưới đất kêu than một tiếng.
Hai anh quay phim đứng ngoài cửa khúc khích cười trộm cậu.
“Đứng lên đi, ngồi dưới đất lạnh.” Giang Tầm vươn tay với Cố Vị.
Cố Vị chớp mắt, nắm tay Giang Tầm đứng lên.
“Có đau không?” Giang Tầm hỏi.
Cố Vị: “A?”
Cậu nhìn ánh mắt Giang Tầm, ý thức được Giang Tầm đang hỏi cái gì, đột nhiên mặt đỏ lựng lên.
“Vậy là tốt rồi.” Giang Tầm nói, “Nào đến đây, chúng ta có vài chuyện cần tính sổ.”
Tuy Giang Tầm đã được người nhà dặn đi dặn lại là không được bắt nạt Cố Vị, nhưng mỗi lần thấy Cố Vị anh đều nhịn không được mà quên đi lời dạy của phụ huynh. Hơn nữa lần này là tự Cố Vị đưa mình tới cửa cho anh một cơ hội đường đường chính chính bắt nạt cậu.
Mấy hôm trước lúc Giang Tầm gặp Cố Vị, nhóc con này nhuộm một đầu tóc trắng, nhìn thật sự kiêu ngạo, hôm nay có lẽ vì ghi hình show này nên nhuộm về màu đen, trang điểm nhẹ nhàng. Cố Vị vốn còn nhỏ, khung xương cũng nhỏ, màu tóc đen này càng làm cậu trông ra dáng một thiếu niên.
Anh bạn nhỏ lúc không gây chuyện đúng là quá ngoan ngoãn, Giang Tầm nhìn mà không đành lòng tính sổ với cậu.
*
Cố Vị bị Giang Tầm nhìn đến mức đứng ngồi không yên, cho nên cậu đành chủ động mở miệng trước: “Anh ơi, em sai rồi.”
Cậu bị Giang Tầm kéo tới ghế dựa của phòng y tế, ấn vai ngồi xuống, làm đúng một tư chuẩn bị giáo huấn.
Lời này chính bản thân cậu còn cảm thấy quen quen, cách đây không lâu cậu còn mới thề thốt đảm bảo tuyệt đối sẽ không gây chuyện gì nữa.
Tính ra từ lúc vụ đính hôn khó hiểu kia bắt đầu, cậu cứ mắc sai lầm liên tiếp.
“Sai chỗ nào?” Giang Tầm hứng thú nhìn cậu.
Cố Vị bị hắc nhiều nên cũng quen, rành nhất là cúi đầu xin lỗi cho nên lập tức tỏ ra ăn năn: “Không nên đào weibo của anh, không nên trượt tay like post, không nên like rồi còn bỏ like, không nên gây chuyện xong liền biến mất, không nên biết sai rồi còn trốn tránh, không nên không trả lời tin nhắn của anh.”
Cố Vị đem tất cả những lỗi sai có thể nhận đều nhận hết, sau đó dùng ánh mắt “mau khen em” nhìn Giang Tầm.
Giang Tầm xụ mặt: “Đều không đúng.”
“A?” Cố Vị chờ được khen ngợi mà không được nên cũng không biết phải làm sao.
Giang Tầm nhắc nhở: “Em đào mộ weibo anh, đào đến tận mười năm trước, xong còn nhấn like nhưng rồi vẫn chưa follow anh?”
Thế mà anh bạn nhỏ này còn dám nói là fan của mình cơ đấy.
Cố Vị: “…”
Đã hiểu đã hiểu.
Suýt nữa thì quên, lúc trước cậu đã xây cho mình một hình tượng là fan của Giang Tầm.
Thân là fan của Giang Tầm, sao lại có thể không follow weibo thần tượng mình chứ? Nếu là fan, thì không thể nói là đào lịch sử đen tối được, mà phải nói là tìm hiểu quá trình trưởng thành của anh ấy.
“Em biết rồi.” Cố Vị biết sai liền sửa, “Chờ quay xong em sẽ follow anh ngay.”
“Còn gì nữa?” Giang Tầm vẫn chưa buông tha.
“Còn á?” Cố Vị trợn tròn mắt, “Nếu không em về đăng một weibo làm sáng tỏ mọi chuyện nha?”
Năm nào cũng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, mấy kiểu đăng bài thanh minh, làm sáng tỏ này nọ cậu đã thuộc lòng rồi.
[ Chào mọi người, tôi là Cố Vị, bạn của Giang Tầm. Anh ấy thực sự không cô đơn đâu, cảm ơn mọi người đã quan tâm. Mong mọi người hãy chú ý nhiều hơn đến việc thi đấu của Giang Tầm, anh ấy thực sự rất nỗ lực.]
Ngoài ra cậu sẽ tặng kèm cho anh một món quà nữa, like cho anh mỗi post một cái, đưa anh debut C vị luôn.
Hình tượng fans không thể sụp đổ được.
“Đang tính toán cái gì đó, tính bê lịch sử đen của anh lên hot search lần nữa hả?” Giang Tầm liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu đang nghĩ cái gì trong đầu.
Cố Vị: “…”
Cố Vị: “Không có, tuyệt đối không có mà.”
“Anh ơi, mình đang ghi hình mà, nể tình em là fans của anh, chuyện này chúng ta giải quyết riêng đi ạ.” Việc này là Cố Vị sai thật, cho nên cậu thực sự rất chột dạ.
May mà Giang Tầm luôn bảo vệ fans của mình, cái này đúng là tốt quá.
Thực ra cậu chỉ xem như là fan của meme Giang Tầm thôi, còn thể thao điện tử ấy à, cậu chẳng hiểu gì cả.
Nhưng không sao hết, fan gì cũng là fan, đâu ai kiểm tra đâu.
“Được.” Giang Tầm cười cười, “Vậy giải quyết riêng theo ý của em.”
Rõ ràng chỉ là một câu bình thường nhưng Cố Vị lại tự nhiên nghĩ đến cảnh tượng trong phòng hoá trang hôm ấy, Giang Tầm ép cậu vào tường, gọi cậu là vợ bé nhỏ.
Nghĩ thế, Cố Vị không tự chủ được mà đỏ mặt.
Đại Lưu Manh sẽ không muốn bao cậu theo năm đâu nhỉ?
Cậu đã từ hôn rồi mà.
“Sao mặt lại đỏ như vậy?” Giang Tầm lập tức phát hiện biểu cảm biến hoá của cậu, “Nghĩ đến chuyện gì thiếu nhi không được phép nhìn hả?”
Cố Vị phản bác: “Em không…”
Giang Tầm cố tình đè thấp thanh âm: “Không sao, anh không để ý đâu, em giải quyết theo cách em đang nghĩ cũng được.”
Cố Vị: “Em để ý!!”
“Nếu không…” Cố Vị vắt óc suy nghĩ, nghĩ hoài nghĩ hoài cuối cùng cũng nghĩ ra được một cái: “Hay em cho anh xem em của mười năm trước?”
Mười năm trước Cố Vị còn là một nhóc con tám tuổi, là học sinh tiểu học hàng chuẩn giá chuẩn, ngốc thì có ngốc nhưng tiền thì không nhiều.
Giang Tầm chắc là không hứng thú đâu nhỉ?
Cố Vị đã bắt đầu suy tính đến chuyện bán mình chuộc tội, không nghĩ tới Giang Tầm lại gật đầu: “Cũng được.”
Thế là Cố Vị tránh được một kiếp.
“Giờ chúng ta ghi hình đã, khi nào rảnh thì anh sẽ nhìn xem em của mười năm trước trông thế nào.” Giang Tầm cũng không muốn ức hiếp cậu quá mức, vươn tay với cậu.
Cố Vị bắt lấy tay Giang Tầm, đuổi kịp bước chân của anh đứng phía sau anh, cong môi cười.
Đại Lưu Manh cũng không có hư giống trong tưởng tượng của cậu lắm.
“Thôi coi như cái ôm yêu thương kia tặng không cho anh đấy.” Cố Vị ở phía sau Giang Tầm nhỏ giọng nói thầm, cậu cho rằng Giang Tầm sẽ không nghe thấy, cho nên cũng không nhìn thấy ánh mắt đầy ý cười của anh.
Sương sớm dần tan đi, cảnh vật quanh vườn trường trở nên rõ ràng. Cố Vị đi phía sau Giang Tầm, không hiểu sao lại thấy thật an tâm.
Loại cảm giác này cậu tạm thời chưa thể lý giải, cho nên thôi cứ ném sau đầu đi.
Hai người quay phim đuổi kịp bọn họ tiếp tục ghi hình, Cố Vị và Giang Tầm cùng nhau xuống tầng tìm kiếm những khách mời khác.
Tạm thời bỏ qua ân oán cá nhân sang một bên, hai người họ ở chung tính ra cũng khá hoà hợp.
“Em có một vấn đề.” Cố Vị hoang mang thật lâu mới dám hỏi.
Giang Tầm mỉm cười: “Em nói đi.”
“Em đang mặc đồng phục bình thường mà.” Cố Vị kéo kéo đồng phục mình đang mặc, “Sao hình tượng lại là giáo bá chứ?”
Giang Tầm đánh giá Cố Vị, chính xác là một thân đồng phục nghiêm chỉnh, hơn nữa còn là tóc đen mềm mại, bạn học Cố thoạt nhìn giống một học sinh ngoan ngoãn, căn bản không hề ăn khớp với thân phận giáo bá mà tổ tiết mục an bài.
Ngoại trừ cái danh hiệu giáo bá, tổ tiết mục còn dán chữ “Hư” to bự sau lưng Cố Vị.
“Anh cười cái gì?” Cố Vị cảnh giác.
“Không có gì.” Giang Tầm khôi phục bộ dáng nghiêm túc.
Ngày trước lúc tham gia show thực tế Cố Vị đều cảm thấy không thú vị chút nào, nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác, vì lo meme sẽ chơi xấu, cho nên cậu phải dồn toàn lực chú ý đặt lên người Giang Tầm, bởi vậy nên cảm thấy đi show cũng khá vui, tình nguyện để cho tổ tiết mục đào hố khách mời.
“Khu dạy học chắc không có khách mời đâu.” Cố Vị phân tích.
Tổ tiết mục muốn nâng cao độ khó của trò chơi, chắc chắn sẽ không phân bố khách mời ở chung một nơi.
Giang Tầm tỏ vẻ tán đồng: “Chúng ta đi ra ngoài xem.”
Sau khi bọn họ xuống khu dạy học lại bị nhân viên tổ tiết mục ngăn cản: “Bây giờ đang trong giờ học, chỉ có giáo viên y tế mới được ra ngoài, học sinh không thể ra.”
Cố Vị bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra việc sắm vai nhân vật có tác dụng như thế này.
Phải làm sao bây giờ, cũng không ở mãi khu dạy học được.
“Có ba câu hỏi, nếu cậu trả lời đúng là có thể rời khỏi đây.” Nhân viên công tác nói, “Các câu hỏi đều liên quan đến khách mời tham gia chương trình này, không khó đâu, cậu có muốn thử không?”
“Thử.” Cố Vị quyết tâm.
Nhân viên công tác rút ra tập câu hỏi, bắt đầu màn hỏi đáp.
Nhân viên công tác: “Ca khúc được yêu thích nhất mùa xuân năm nay là gì?”
Đơn giản quá, mắt Cố Vị sáng ngời.
“《 Không Thấy 》của Tiền Dập Ngưng.”
Nhân viên công tác: “Bộ phim song nam chủ để tài trinh thám hình sự tháng sau chiếu là gì?”
Lại câu dễ nữa.
“《 Không có ngày mai 》của Bối Khả, tui biết cái này!”
Ánh sáng thắng lợi đang ở ngay trước mắt rồi.
Nhân viên công tác: “Câu cuối cùng, trong giải đấu thế giới của tựa game FPS《 Quy tắc 》 mới kết thúc, MVP Giang Tầm đã tiêu diệt tổng cộng bao nhiêu người?”
Câu này đơn quá, mắt Giang Tầm sáng ngời.
Chỉ cần là là fan của Giang Tầm, không ai là không biết đáp án câu này.
Cố Vị: “…”
Mắt Cố Vị tối sầm.
Danh sách chương