Quay đầu nhìn vào vai ác nhỏ trong một góc, lại nhíu mày, nói: “Cũng là đứa nhỏ đáng thương, đều sắp tám tuổi rồi, ta nhớ rõ sinh cùng năm với nhóc con đứng thứ tám, sao còn không cao bằng Kiều Kiều nhà ta, nhìn cũng rất gầy.” Lắc đầu, vẻ mặt thổn thức.

Hiện tại ngày qua ngày tuy rằng gian khổ một chút, nhưng không nghèo đến nông nỗi không được ăn, chỉ cần hơi chăm chỉ siêng năng, miễn cưỡng sống ấm no cũng vẫn là có thể.

Chỉ là nhìn đứa nhỏ này, đói đến mức nhìn qua còn không lớn bằng môt nửa Kiều Kiều nhà bà, thật là làm bậy.

Bà nhớ rõ lúc trước khi mẹ ruột nó trên đời, cũng là một đứa trẻ xinh đẹp kháu khỉnh.

Cho nên Lưu Mai làm mẹ kế thật sự rất thiếu đạo đức.

“Mẹ, cơm không phải đã chín à, xới cho nó một chén đi.” Nguyễn Kiến Quốc cũng cảm thấy đứa nhỏ này đáng thương, khi đi đến bên người Nguyễn Kiều Kiều, nói với Bà nội Nguyễn.

Bà nội Nguyễn gật gật đầu, bình thường tuy rằng bà chướng mắt Lưu Mai, nhưng đối với đứa nhỏ này cũng đồng tình, chỉ là khi có Lưu Mai một người khó chơi như thế ở gần, cho dù bà đồng tình cũng chưa bao giờ nghĩ tới cho nhóc con này cái gì.

Lần này Nguyễn Kiều Kiều tìm được đường sống trong chỗ chết, bà cố ý vì cô tích phúc, liền đi về phía phòng bếp, xới một chén cơm khoai lang đỏ to đùng, còn áp chặt rất nhiều lần.

Nguyễn Kiều Kiều ngồi ở trong lòng ngực Nguyễn Kiến Quốc, nhìn Bà nội Nguyễn đem chén đưa cho vai ác nhỏ kia, vai ác nhỏ lúc bắt đầu còn có chút kháng cự cùng kiêng kị, sau đó có lẽ là thật sự không chịu được đói bụng, nâng chén lên bắt đầu ăn ngấu nghiến, như là vài thập niên không được ăn cái gì.

Chỉ hơn một phút, một chén cơm khoai lang đỏ lớn thế nhưng đã bị hắn ăn sạch sẽ.

Người nhà họ Nguyễn lại cảm thán một trận, Bà nội Nguyễn vừa định hỏi còn muốn ăn hay không, lại thấy hắn đem chén nhét vào trong lòng ngực bà, người đã chạy, cũng không nói cảm ơn gì đó.



“……” Bà nội Nguyễn, bưng chén bị ăn so cẩu diệt còn sạch sẽ, yên lặng thở dài, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều, cười hỏi: “Kiều Kiều ăn no chưa? Muốn bà nội chưng cho con chén canh trứng hay không?”

Nguyễn Kiều Kiều xoa cái bụng nhỏ mượt mà của chính mình, lắc đầu: “No rồi.”

Bà nội Nguyễn cười cười, sờ sờ đầu nhỏ của bé, dẫm ba người vào sau phòng bếp ăn cơm.

Hiện tại mới vừa tháng tư, còn có chút lạnh mùa xuân, mấy người ngồi ở phòng bếp ăn cơm, dựa gần bệ bếp rất là ấm áp.

Bởi vì cha mẹ nhà mình còn chưa trở về, nhóc mập hôm nay cũng theo phòng lớn ăn cơm, bốn người ngồi bàn tròn nhỏ thành một vòng tròn, Nguyễn Kiều Kiều ngồi ở bên cạnh, vừa nhìn mọi người ăn, vừa nghe bốn người nói chuyện.

Từ trong câu chuyện bốn người nói với nhau, cô cũng hiểu vài phần câu chuyện của vai ác nhỏ.

Vai ác nhỏ tên là Hứa Tư, mẹ là thanh niên trí thức xuống nông thôn, bốn năm trước thời điểm sinh đứa thứ hai khó sinh thì chết, nửa năm sau cha hắn cưới vợ mới là Lưu thị hiện tại, cùng năm sinh một đứa con trai.

Từ xưa đã nói có mẹ kế liền có ba kế, lời này đặt trên người vai ác nhỏ cực kì thích hợp.

Sau khi Lưu thị vào cửa nhà họ Hứa, liền bắt đầu ngược đãi con riêng, sau khi có con của chính mình, ba ngày hai lần đuổi đánh, chỉ hận không thể đánh chết hắn, vai ác nhỏ ở trong hoàn cảnh như vậy, có thể sống đến tám tuổi đã là chuyện rất không tồi.

Nhưng từ trong lời nói của mấy người lớn, Nguyễn Kiều Kiều có thể nghe ra, vai ác nhỏ này là người có tính cách rất khiếp nhược, đại khái là do bị đánh nhiều, đã bị đánh tới mức chết lặng, chưa bao giờ chạy trốn, hôm nay còn có thể chạy đến nhà cô, thật ra đã là chuyện lạ.

Nguyễn Kiều Kiều nghĩ đến vai ác nhỏ cô mới thấy trước đó, nghĩ tới đôi mắt xanh mượt của hắn, thế nào cũng không cảm thấy hắn là người có tính cách khiếp nhược, lại ngẫu nhiên hơi giống với con sói kiếp trước của cô, đôi mắt kia mang theo tàn nhẫn, cũng không giống như đứa bé tuổi này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện