Đêm đó cô vui vẻ tràn đầy, dự định sẽ đi ngủ sớm để ngày mai rời khỏi nơi này.
Tiểu Hắc đi vào phòng với nụ cười trên môi, mở cửa liền thấy con báo đang nằm trên giường của mình dùng móng vuốt mà cào rách nệm.
'' Khả Diệu, dừng lại ngay'' - Cô vò đầu bức tóc mà thét lớn.
Con báo đúng là có dừng lại, nhưng nó dừng lại nhìn cô một cái rồi tiếp tục cào, thản nhiên xem giường ngủ của cô là cái bàn cào móng.
Nhìn bông ở bên trong bay ra hệt như những đám mây trắng bồng bềnh mà Tiểu Hắc xám mặt, cô vẫn tiếp tục lên tiếng:
'' Tao bảo dừng lại, có nghe không!!!''.
Đương nhiên nó không nghe, cào còn chưa đủ, nó bắt lấy những miếng bông trắng như tuyết.
Với thân hình chuẩn báo thì chỉ cần vài cú nhảy liền khiến cho cái giường gãy mất.
Tiểu Hắc hít sâu rồi thở ra đầy bất lực, tiếp đó đóng cửa đi ra ngoài.
Khả Diệu nhìn một cái rồi lại tiếp tục nghịch.
Nhân loại kia, bổn báo nghe lời ngươi trước mặt người ngoài đã là nể mặt lắm rồi\~
Tiểu Hắc đi trên hành lang, tâm trạng bực dọc và khó hiểu. Rõ ràng hôm qua nó vẫn còn nghe lời cô kia mà, sao bây giờ lại cho cô ăn bơ thế này? Đi được một đoạn thì trước mặt liền có một bóng dáng to lớn cản ngang, Tiểu Hắc vẫn trưng ra gương mặt khó ở mà nhìn, dường như đang muốn nhắc nhở ' tâm trạng không vui chớ có động vào'.
Người đàn ông nhìn thấy rõ đường nét mang theo lửa giận trên gương mặt thanh tú, nụ cười liền cong lên, chân mày khẽ nhướng như đang muốn đáp ' vì không vui nên mới thích động vào'.
'' Được đi chơi vui đến vậy sao?'' - Xích Diễm tiến đến gần rồi lên tiếng.
Tiểu Hắc bực dọc không muốn nhìn hắn nhưng theo phép tắc phải trả lời:
'' Ờ''.
'' Lúc nãy nghe bảo em định ngủ sớm mà, sao lại ở ngoài đây không về phòng''.
'' Lát nữa sẽ về ngủ, điện hạ không cần phiền lòng đâu''.
Cô đương nhiên còn lâu mới nói Khả Diệu đang làm loạn trong phòng mình, tên điên này nghe thấy có khi sẽ bảo cô đến phòng hắn để ngủ không biết chừng.
Xích Diễm nhìn cô một lúc rồi gật gật đầu:
'' Ồ\~, vậy thì cứ thong thả''.
Hắn rời đi, tâm trạng dường như tốt lắm.
Cả đêm đó Tiểu Hắc ngồi ngủ gục ở bệ cửa sổ. Quả nhiên sung sướng nên quen, bây giờ ngủ ở nơi cứng rắn lại không tài nào chợp mắt được.
Thức cả đêm...
Sáng hôm sau lúc cô đang vui vẻ chuẩn bị rời khỏi dinh thự thì Lương Tri đi đến thông báo một tin quan trọng:
'' Tiểu Hắc, thập tam công chúa nói có lẽ phải hẹn gặp vào dịp khác, vừa nãy người ở dinh thự của công chúa đến báo đêm qua vừa bị mất trộm, nên hôm nay phải rà soát lại người làm, xem thử là ai khả nghi''.
Mất ngủ cả đêm kèm theo buồn bã khiến cho Tiểu Hắc không thể cười nỗi, thờ ơ đâp lại rồi rời đi:
'' Tôi biết rồi''.
Căn phòng bị sủng phi hoàng tử phá tan tành, cô nhìn cũng không dám nhìn, chậm rãi đóng cửa rồi xoay người bước khỏi đó.
Buồn ngủ quá đi, dinh thự rộng lớn thế này chẳng lẽ không có nơi nào nằm được hay sao?
Thực chất là có đấy, nhưng không phải đang tu sửa thì cũng đã được sủng phi chiếm dụng. Tiểu Hắc liền tìm một góc nhỏ ở cuối hành lang rồi ngồi đó gục mặt lên cánh. tay mà ngủ.
Đang mơ mơ hồ hồ dường như cô nghe thấy một giọng nói rất nhỏ, mang theo cưng chiều cùng bất lực:
'' Thà ngủ ở nơi này chứ nhất quyết không vào phòng ta, chịu em luôn đấy''.
Hành lang vắng vẻ, cô gái nhỏ bằm gọn trong lòng của người đàn ông, mặc cho hắn bế cô đi, bản thân đánh một giấc ngon lành.
Xích Diễm ôm lấy cô rồi dùn chăn bọc kín lại, Lương Tri đem thức ăn nhẹ vào, nhỏ giọng:
'' Ban ngày ban mặt mà ngài đi ngủ là sao? Tiểu Hắc đêm qua mất ngủ thì đã đành, nhưng mà ngài...''.
'' Đêm qua ta cũng không ngủ, lui đi, đừng có làm kỳ đà''.
''..........''.
Lương Tri nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi vào phòng sách để làm việc nhưng vẫn không quên lẩm nhẩm:
'' Ngài thì mất ngủ gì chứ?''.
Tầm mắt của anh quét qua một túi đồ to bằng tay nải đang nằm yên vị trong góc phòng, tò mò liền đến giở ra xem thử.
Những thứ này... sao lại hơi quen quen nhỉ?
'' Dường như gặp ở đâu rồi thì phải, nhất là khối ngọc châu thạch anh này...''.
Ở dinh thự nào đó, thập tam công chúa khóc ròng vì khối ngọc yêu thích bị lấy cắp.
Danh sách chương