Xích Hương Hương tiếc nuối tiễn Tiểu Hắc ra trước cổng, thất vọng mà nhỏ giọng:
" Chưa gì mà đã phải về rồi, chúng ta... còn chưa nói được với nhau nhiều".
Nắm bắt cơ hội, Tiểu Hắc nhanh chóng lên tiếng:
" Vậy thì... ngày mai tôi lại đến, à... tất nhiên là nếu công chúa không cảm thấy phiền...".
" Sao phiền được chứ, không đâu" - Xích Hương Hương chen lời, dường như sợ Tiểu Hắc sẽ nghĩ ngợi lung tung, nhưng khi nói xong thì lại cảm thấy bản thân làm hơi quá, vậy nên liền nhỏ giọng:
" Ừm, cậu về nhé".
" Vâng".
Tiểu Hắc rời đi, thập tam công chúa vẫn còn lưu luyến đứng ở đó nhìn xe ngựa một lúc lâu, Mễ Lộ đương nhiên nhận ra được cô công chúa này đã dành cho Tiểu Hắc một loại tình cảm đặc biệt, khuôn miệng nhếch lên rồi nói:
" Hình như cậu hộ vệ này cũng thích công chúa lắm, lần nào cô ngỏ lời mời cũng không từ chối mà còn rất vui vẻ đồng ý".
" Đừng, đừng có nói lung tung".
" Tôi nào dám chứ? Nhưng công chúa nhìn cậu ta từ nãy đến giờ mà không nhận thấy ánh mắt của cậu ta rất luyến tiếc hay sao? Cứ như là không muốn rời đi, vậy thì chỉ có một lý do là thích người thôi. Hay là có cơ hội tỏ tình đi".
Xích Hương Hương đỏ mặt:
" Nhưng mà như thế này có nhanh quá không?".
" Được công chúa chú ý đến là diễm phúc của cậu ta rồi, dù có làm tình nhân của cô thì cũng sẽ vui mừng mà gật đầu đồng ý".
" Ta không phải muốn cậu ấy trở thành tình nhân...".
" Cậu ta chỉ là hộ vệ được đưa sang đây làm con tin, không thể kết duyên cùng người được đâu".
".........." - Gương mặt thập tam công chúa thoáng chút buồn.
Mễ Lộ vỗ về an ủi:
" Nếu như cảm thấy thiệt thòi thì sau này đối xử tốt là được. Không còn sớm nữa, tôi cũng phải về đây".
Tiểu thư thái sư lên xe ngựa, khi dinh thự công chúa khuất sau hàng cây cao thì gương mặt tươi cười của cô ta dần lạnh đi, có chút mỉa mai mà nhỏ giọng thì thầm:
" Công chúa không được xem trọng cùng với hộ vệ xuất thân ti tiện, đúng là xứng đôi thật đấy".
" Tiểu thư, người có ý tốt tác thành cho tên hộ vệ quèn kia có lợi cho tên đó quá rồi" - Hầu nữ bên cạnh lên tiếng.
Mễ Lộ lười biếng liếc một cái rồi nhếch môi cười nhạt:
" Chỉ cần Xích Hương Hương và tên đó có ý với nhau thì tam hoàng tử dù có thích cũng không thể không nhường. Còn nếu không, với cá tính mạnh mẽ của ngài ấy thì làm sao có thể để một kẻ phản trắc ở bên cạnh? Tên hộ vệ đó được công chúa thích hay không cũng chẳng sao, chỉ cần tam hoàng tử cảm thấy tên đó ăn ở hai lòng thì kết cục chỉ có chết. Yêu càng nhiều thì hận càng sâu mà".
Chiếc xe nhỏ dần rồi biến mất, cùng lúc đó Tiểu Hắc cũng về đến dinh thự của người nào đó tính cách mạnh mẽ ghét kẻ ăn ở hai lòng, quả nhiên hắn đang nằm ở đại điện và đang chìm đắm trong 'sắc dục' như cô đã nghĩ.
Dùng Khả Diệu kê đầu và gác chân lên một con báo khác, Tiểu Hắc trong lòng đột nhiên dâng lên mưu tính đê hèn, nếu như cô rải cỏ mèo vào cái đám này thì sẽ thế nào nhỉ? Ác niệm vừa trỗi dậy thì liền bị dập tắt, cô lắc lắc đầu vì nhớ đến cái cảnh bị hắn trả đũa, thôi thì tạm thời cứ nhịn trước đã. Sau 2 năm trước khi trở về Đế Quốc cô sẽ tặng cho hắn một phần quà chia tay, lúc đó thế nào cô cũng sẽ trói hắn lại rồi khiến cho hắn đau khổ nhất có thể.
Người đàn ông liếc mắt đã nhìn thấy cô gái đang đứng ở trước cửa, tay chống lên cằm rồi cong môi cười nhếch:
" Về rồi? Đi chơi có vui không?".
Vui hay không thì mặc kệ cô, liên quan gì đến hắn?
Tiểu Hắc thở dài rồi đá xéo:
" Thập tam công chúa rất tốt với tôi, không có bám dính như kẻ điên nào đó khiến tôi thực sự thoải mái".
Người đàn ông chỉ nhìn nhìn cô, sau đó cười cười, Tiểu Hắc nhíu mày không hiểu hắn đang có ý gì mà lại biểu lộ cảm xúc thế kia.
Xích Diễm hơi cắn cắn môi dưới, có chút xấu hổ cùng phấn khích mà nói:
" Ta biết là em không phải loại người đó, em cũng sợ ta lo lắng bất an nhưng cũng đâu cần báo cáo chi tiết đến thế? Nói gì thì nói, việc em báo lại với ta rằng người khác không có động chạm gì em khiến ta vui\~ lắm á".
Cô nói để cho hắn biết người khác có đạo đức thế nào chứ không phải để hắn an tâm nha!!!
Danh sách chương