Tô Di và Rebecca dựa sát vào một góc cabin, xung quanh đều là những người
dân thường, vẻ mặt người nào người nấy đều tuyệt vọng và bất an.
Đây là phi thuyền chở khách cỡ trung, bên trong khoang có sức chứa ba mươi nhưng lúc này lại bị nhồi nhét tới sáu mươi con người. Năm tên lính Trùng tộc vác súng máy, bò dọc trên hành lang tầng hai, giám sát tất cả mọi động tĩnh khả nghi.
Tô Di ngẩng đầu, liền thấy Carlo đút hai tay vào túi quần, cười nhạt, từ tầng hai đi xuống. Anh ta ngồi xuống cạnh hai người Tô Di, đám người xung quanh lập tức dõi ánh mắt hoài nghi kỳ lạ nhìn anh ta.
“Hỏi rõ rồi!” Carlo bỗng nhiên ngả người, dựa sát vào Tô Di một chút, cô lập tức xoay người né tránh. Anh ta cũng không thèm để ý, khuôn mặt anh tuấn thoạt nhìn có vẻ đang cố kìm nén sự lạnh lẽo. “Tối nay, chiếc phi thuyền này sẽ đi qua dãy đá khổng lồ, tiến vào ranh giới Trùng tộc. Khi đó, chúng ta muốn chạy trốn cũng sẽ khó khăn hơn.”
Tô Di cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lúc còn trên mặt đất, số vàng mà Carlo hối lộ cho Trùng tộc đáng lẽ đã bị chúng vơ vét sạch rồi chứ, thế mà khi lên trên phi thuyền, không biết anh ta lại móc đâu ra một xấp tiền dày cộp, hối lộ cho mấy con côn trùng khác để tìm hiểu tin tức. Thậm chí, anh ta còn trở thành con người duy nhất được phép đi lại tự do ở đây. Nhưng điều quan trọng trước mắt không phải là thán phục Carlo mà là phải cướp quyền khống chế chiếc phi thuyền này như thế nào.
Ôm tâm tình muốn thử một lần, Tô Di dò hỏi Carlo: “Anh có vũ khí sao?” Mặc dù cô biết xác suất này rất nhỏ.
Carlo có chút kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nắm lấy tay cô. Những ngón tay màu đồng cổ lạnh lẽo sượt qua lòng bàn tay, cô cảm nhận được có một mảnh kim loại vừa lạnh vừa cứng lướt qua da mình. Cô nhìn anh ta lẳng lặng nắm chắc một vật, chuyền qua trước mặt cô một lưỡi dao thật mỏng bằng kim loại cao cấp. Đây hình như là dao giải phẫu của bác sĩ.
“Báu vật của tôi đó!” Carlo bỗng nhiên áp sát vào một bên tai cô, nói: “Tiểu thư, cô định dùng cái này để giết chết mấy con côn trùng kia hả?”
Giọng nói dịu dàng của Tô Di trở nên kiên quyết: “Tất cả!”
Rebecca nhìn hai người bọn họ nói chuyện với nhau thì trợn tròn đôi mắt xanh kinh ngạc. Cuối cùng, cô ta tựa đầu lên vai Tô Di, nhìn Carlo, nói: “Tính luôn cả tôi nữa chứ!”
Carlo lại cầm tay Rebecca như vừa rồi, nghiễm nhiên đưa cho cô ta một con dao khác. Thấy vẻ mặt quyết tâm của hai cô gái, anh ta liền nở nụ cười, nói: “Thú vị thật đấy!”
Rất nhanh sau đó, có bảy, tám người thanh niên xa gần được tin tức, nguyện lòng gia nhập đội Liên minh phản kháng. Mặc dù đang bị lũ côn trùng giám sát, bọn họ không thể tới gần cũng như tự ý đi lại, nhưng có thể truyền ám ngữ cho nhau bằng ký hiệu tay. Mọi người ai nấy đều sục sôi khí huyết, không cam tâm chịu làm nô dịch.
Tô Di cầm thỏi son của Rebecca, vẽ một kế hoạch đơn giản lên mặt sàn kim loại. Carlo gật đầu tỏ vẻ đồng ý, kế hoạch đã thống nhất nhanh chóng được truyền đến cho những người khác. Sau đó, Tô Di theo sau Carlo, đứng lên.
“Các ngươi định làm gì hả? Ngồi xuống!” Lũ côn trùng đang bò ở tầng hai lập tức đứng lên, trong đó có một con có quân hàm cao nhất, hướng về phía bọn họ mà quát mắng.
“Thưa ngài! Đừng hiểu lầm! Cũng không cần nổ súng!” Carlo bỗng nhiên đẩy Tô Di lên phía trước. “Đây là một cô gái, một cô gái vô cùng xinh đẹp! Cô ấy muốn nói chuyện với ngài!”
Năm con côn trùng đó “hừ” một tiếng, không biết là cao hứng hay là có tâm tình gì khác. Tô Di đi theo Carlo tới trước mặt tên Đội trưởng. Carlo cười khẽ, nói: “Ngài Đội trưởng, cô gái loài người này rất xinh đẹp! Cô ấy muốn được ngài quan tâm lâu dài, từ nay về sau không phải chịu cảnh khổ cực nữa!”
Đôi mắt kép màu tím của tên Đội trưởng côn trùng nhìn Tô Di chằm chằm hồi lâu. Tô Di nhìn lại nó, cười cười, thần sắc vô cùng bình tĩnh, Giọng nói ri rỉ của nó vang lên: “Lại đây!” Nó xoay người, đi về phía phòng nghỉ.
Cửa đóng lại, khuôn mặt tươi cười của Carlo cùng vô số ánh mắt quan tâm, căng thẳng của tất cả mọi người tren khoang thuyền đều bị nhốt phía bên ngoài. Tô Di vừa xoay người, liền thấy tên Đội trưởng kia đang đứng lù lù trước chiếc giường đơn chật hẹp, giọng nói tràn ngập vẻ kích động: “Cô gái loài người xinh đẹp... Tôi muốn xem cơ thể của cô!”
“Ngài Đội trưởng, sau khi xuống mặt đất, tôi không muốn làm nô lệ, ngài nhất định phải giúp tôi!” Tô Di vừa nói vừa đi tới trước mặt nó, giơ hai tay lên, tựa như muốn cởi bỏ chiếc quần dài của mình.
Tên côn trùng vươn rất nhiều chiếc chân về phía Tô Di, đôi mắt kép tựa hồ muốn phun ra lửa. “Kỳ quái! Trùng tộc và loài người, thân thể của các cô mềm mại như vậy lại có thể... A!”
Ánh dao màu sáng bạc trong tay Tô Di lóe lên.
Tên côn trùng không kịp “hừ” một tiếng đã chậm rãi ngã xuống, đầu lìa khỏi thân, lăn lông lốc dưới sàn, máu tanh văng đầy các vách tường. Tô Di có chút kinh ngạc nhìn con dao giải phẫu nhuốm máu trong tay. Con dao này của Carlo đúng là cực phẩm? Mặc dù cô chắc chắn mình sẽ hạ gục được nó nhưng không ngờ lại có thể giải quyết nhanh gọn chỉ bằng một nhát. Tô Di lại đâm vào người nó thêm mấy nhát dao nữa, đảm bảo nó đã chết hẳn. Sau đó, cô ngồi trên giường nghỉ ngơi, vừa nghỉ vừa dùng chân đá vào ngăn tủ bên giường, tạo thành những âm thanh mờ ám.
Ước chừng hơn mười phút sau. Cô nhẹ nhàng mở hé cánh cửa. Vừa mở ra, cô liền thấy trên hành lang phía trước, Carlo và Rebecca đang đứng trước mặt một con côn trùng, vẻ mặt Rebecca vô cùng căng thẳng. Con dao màu bạc trong tay Carlo sáng lấp lánh, cắm thẳng vào bụng con côn trùng kia. Nó kêu một tiếng, ngã về phía sau, tiếng hét thất thanh như một mồi lửa, trong nháy mắt đã khiến ba con côn trùng khác đang nằm lim dim liền bật người dậy, chĩa họng súng đen ngòm vào hai người Carlo và Rebecca.
Trước phòng nghỉ có hai con côn trùng, Tô Di không chậm trễ, thừa thắng xông lên, chĩa mũi dao về phía bọn chúng. Ánh dao sắc bén như một tia sét màu bạc, xẹt qua cổ một con, cứa một nhát thật sâu. Trong nháy mắt, máu tanh bắn tung tóe lên người Tô Di. Song, tốc độ chạy trốn của cô không ngừng lại chút nào, nhanh nhẹn lấy thế đạp một nhát lên vách khoang, né tránh đường đạn của con côn trùng bên cạnh đột nhiên xoay người bắn phá. Con dao trong tay cũng nhanh như chớp bay về phía nó! Con dao giải phẫu cắm sâu vào ổ bụng của con côn trùng, nhưng một nhát này vẫn chưa đủ để nó chết hẳn. Nó hét một tiếng thảm thiết rồi xoay người, định dùng đuôi ấn vào chuông báo động lắp trên vách tường. Tô Di dõi mắt nhìn quanh một lượt, thấy mấy người thanh niên đang chạy dọc lối hành lang, đuổi đánh một con côn trùng khác. Cô chỉ cảm thấy toàn bộ ý niệm phải sống trong đầu mình bùng phát dữ dội, đầu còn đang tìm cách chạy trốn nhưng nắm tay đã đâm một cú thật mạnh vào người con côn trùng kia. Dường như muốn trút hết mọi sự căm phẫn, không cam tâm trong lòng, Tô Di đấm liên tiếp vào người nó. Rõ ràng cơ thể mảnh mai của cô trước thân hình khổng lồ của con côn trùng chỉ như một đứa trẻ con nhỏ bé, gầy yếu nhưng ý niệm giết chóc đã tràn ngập trong đôi mắt đỏ ngầu, cô liên tiếp đánh loạn xạ.
“Được rồi, nó chết rồi, cô buông tay ra đi!” Giọng nói của Carlo vang lên bên tai, một đôi tay to màu đồng cổ chụp lấy cánh tay nhuốm đầy máu của cô. Cô ngẩng đầu, hung hăng nhìn thoáng qua Carlo, rút lưỡi dao ra khỏi người con côn trùng, lần nữa cầm chắc trong lòng bàn tay, lúc này mới dõi mắt nhìn bốn phía.
Cuối cùng, con côn trùng còn lại cũng nằm sõng soài trên mặt đất, bên cạnh nó là hai người thanh niên trúng đạn. Một người trong số đó đã tắt thở, Rebecca đang ghé sát vào người còn lại, nỗ lực ấn chặt vết thương hòng cầm máu. Tô Di nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm thấy nhói lòng, tuy cô biết rõ hy sinh là việc khó tránh khỏi nhưng trong nháy mắt hai sinh mạng vô tội đã bị cướp đi, ít nhiều cũng khiến người ta khổ tâm biết nhường nào.
Tô Di nhìn xuống dưới lầu, mọi người cơ hồ đều nhất loạt đứng lên, nhìn cô với ánh mắt vừa kính nể vừa kinh ngạc. Cô bỗng cảm thấy xung quanh mắt mình nhớp nháp, đưa tay lên lau, cả bàn tay đầy máu màu tím tanh hôi của lũ côn trùng. Cô cũng không biết, lúc này trông cô vừa kinh khủng vừa đáng thương biết bao, tựa như có một thùng máu Trùng tộc trực tiếp dội thẳng xuống đỉnh đầu cô, căn bản không còn nhìn thấy rõ các đường nét trên khuôn mặt, chỉ có đôi mắt đằng đằng sát khí vẫn sáng ngời tựa băng tuyết lạnh lẽo vô cùng.
“Tiểu thư, tiếp theo nên làm thế nào đây?” Carlo đứng phía sau cô, nói.
“Giữ lại một khẩu súng, đóng cửa khoang lại.” Cô biết tiếng súng nổ ban nãy chắc chắn đã đánh động bọn binh lính Trùng tộc, chúng sẽ mò tới đây sớm thôi. “Dẫn mười người, mang theo vũ khí, đi cứu những người bị nhốt trong các khoang thuyền khác.”
Tô Di cùng đoàn người vừa bước chân ra khỏi cửa khoang, liền đụng độ năm tên lính Trùng tộc lên đây để kiểm tra tình hình. Hai bên đều không nhiều lời, lập tức tìm chỗ ẩn núp để đọ súng. Tô Di kịp thời nổ súng bắn chết hai tên, Carlo phi dao giết chết một tên, hai tên còn lại bị luồng đạn bắn xối xả của những người khác hạ gục. Thế nhưng, trên mặt sàn lúc này cũng có thêm thi thể của ba người thanh niên tình nguyện gia nhập đội ngũ chiến đấu.
Ngọn lửa đấu tranh phản kháng giống như một bãi cỏ được tưới đầy xăng rồi đốt cháy! Đoàn người đi theo Tô Di và Carlo cũng hừng hực lửa giận, đôi mắt đỏ ngầu không ngừng long sòng sọc, dùng chìa khóa lấy được từ trên người đám côn trùng vừa bị hạ gục để mở cửa khoang thuyền, đi về phía khoang chưa bị đánh động bên cạnh, trực tiếp nã đạn vào bọn lính Trùng tộc chưa kịp phòng bị! Tước đoạt được một lượng lớn vũ khí, cũng từ đó mà càng lúc càng có thêm nhiều người tình nguyện tham gia vào cuộc chiến. Sau đó, đoàn người chiếm giữ nốt khoang thuyền cuối cùng, rồi tới khoang điều khiển.
Một giờ sau, toàn bộ hai mươi hai binh lính và sĩ quan Trùng tộc có mặt trên phi thuyền đã bị giết sạch. Mà thủ hạ của Tô Di cũng chết mất hơn ba mươi người. Nhưng ngoại trừ những người đang quỳ gối, khóc lóc thảm thiết bên cạnh thi thể của người thân mình thì không một ai cảm thấy buồn khổ. Những người khác quả thực không thể tin vào mắt mình rằng cục diện có thể chuyển biến đến vậy. Trong một đêm, bọn họ đột nhiên trở thành những con dân mất nước, song chỉ nửa ngày sau, một người phụ nữ toàn thân nhuốm máu cùng gã đàn ông điển trai luôn thường trực nụ cười hờ hững trên môi kia lại có thể cứu tất thảy mọi người thoát khỏi cảnh lầm than.
“Về nhà thôi! Về nhà thôi!” Tất thảy mọi người trên ba khoang thuyền đều nhiệt liệt hoan hô, reo hò ầm ĩ.
Tô Di, Carlo, Rebecca và hai người thanh niên nhanh nhẹn giết được nhiều côn trùng nhất ngồi vào trong buồng lái. Ngoài Tô Di và Carlo, những người khác đều tỏ ra hết sức vui mừng. Tô Di biết, thắng lợi ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào tốc độ và dũng khí, nếu như lúc đó, bọn họ chỉ do dự một chút thôi, Trùng tộc cũng có đủ thời gian để bố trí binh lực bao vây họ lại, thì e rằng lúc này, người nằm chết kia không phải là lũ Trùng tộc mà chính là bọn họ.
Rebecca cầm một chiếc khăn bông, cẩn thận lau chùi vết máu dính trên mặt và người Tô Di. Tô Di vừa cầm lái máy bay vừa quay đầu nói với Carlo: “Tôi cần một người phụ lái, anh có thể làm được không?”
Carlo lắc đầu, dường như đoán được tâm tư của cô, anh ta cười nói: “Tiểu thư, tôi không phải là cái gì cũng làm được!”
Tô Di chỉ đành gọi một người thanh niên trẻ tuổi, nói qua loa cho cậu ta biết những thao tác phối hợp đơn giản. Sau đó, cô nghiêm nét mặt, nhìn mọi người, nói: “Các vị, trên thực tế thì tình hình của chúng ta lúc này có vẻ nguy hiểm hơn lúc trước khi khống chế được chiếc phi thuyền này.”
Tất cả mọi người đều dõi ánh mắt kinh ngạc nhìn sang cô, trong mắt Carlo vẫn là nét cười kiểu chẳng có gì quan trọng như cũ.
Tô Di giải thích: “Bay cả đoạn đường dài từ Liên minh đến đây, nhiên liệu đã gần cạn kiệt, không thể thực hiện được bước nhảy siêu quang tốc, càng không thể bay trở lại Liên minh.”
“Vậy phải làm thế nào đây?” Rebecca vội la lên.
“Chúng ta có thể tìm một trạm không gian nào đó ở gần đây.” Cô nhớ quân Liên minh và Lính đánh thuê đều thiết lập một trạm không gian gần dải đá khổng lồ. Trong đó, trạm không gian của Lính đánh thuê được giấu khá kĩ, cô tin chắc Trùng tộc nhất định sẽ không thể phát hiện ra nơi này. Cô cũng là trông chờ vào điểm này mà ra quyết định cướp lại phi thuyền.
Mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Tô Di nói: “Nhưng vấn đề còn nguy cấp hơn việc hết nhiên liệu chính là...”
“Tít! Tít! Tít!” Màn hình radar trên bảng điều khiển chợt truyền đến tiếng báo động khẩn cấp. Tô Di vừa cúi đầu nhìn, liền thấy ba vật thể đang bay lại gần.
Đương lúc mọi người hoảng sợ, Tô Di tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm dải đá khổng lồ trước mặt, nói vào loa truyền tin, thông báo tới toàn phi thuyền: “Các vị, tôi là cơ trưởng, xin các vị chú ý ngồi vững! Truy binh của Trùng tộc đang tới gần!”
Trước dãy đá khổng lồ hùng vĩ trong khoảng không tối đen như mực, ba chiếc phi thuyền màu đỏ của Trùng tộc cùng tiến tới truy kích. Tô Di lái phi thuyền xung trận tiên phong, lật nghiêng rồi đánh vòng một đường đẹp mắt, nhanh chóng vọt vào dãy đá khổng lồ cát bụi mịt mờ.
Đây là phi thuyền chở khách cỡ trung, bên trong khoang có sức chứa ba mươi nhưng lúc này lại bị nhồi nhét tới sáu mươi con người. Năm tên lính Trùng tộc vác súng máy, bò dọc trên hành lang tầng hai, giám sát tất cả mọi động tĩnh khả nghi.
Tô Di ngẩng đầu, liền thấy Carlo đút hai tay vào túi quần, cười nhạt, từ tầng hai đi xuống. Anh ta ngồi xuống cạnh hai người Tô Di, đám người xung quanh lập tức dõi ánh mắt hoài nghi kỳ lạ nhìn anh ta.
“Hỏi rõ rồi!” Carlo bỗng nhiên ngả người, dựa sát vào Tô Di một chút, cô lập tức xoay người né tránh. Anh ta cũng không thèm để ý, khuôn mặt anh tuấn thoạt nhìn có vẻ đang cố kìm nén sự lạnh lẽo. “Tối nay, chiếc phi thuyền này sẽ đi qua dãy đá khổng lồ, tiến vào ranh giới Trùng tộc. Khi đó, chúng ta muốn chạy trốn cũng sẽ khó khăn hơn.”
Tô Di cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lúc còn trên mặt đất, số vàng mà Carlo hối lộ cho Trùng tộc đáng lẽ đã bị chúng vơ vét sạch rồi chứ, thế mà khi lên trên phi thuyền, không biết anh ta lại móc đâu ra một xấp tiền dày cộp, hối lộ cho mấy con côn trùng khác để tìm hiểu tin tức. Thậm chí, anh ta còn trở thành con người duy nhất được phép đi lại tự do ở đây. Nhưng điều quan trọng trước mắt không phải là thán phục Carlo mà là phải cướp quyền khống chế chiếc phi thuyền này như thế nào.
Ôm tâm tình muốn thử một lần, Tô Di dò hỏi Carlo: “Anh có vũ khí sao?” Mặc dù cô biết xác suất này rất nhỏ.
Carlo có chút kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nắm lấy tay cô. Những ngón tay màu đồng cổ lạnh lẽo sượt qua lòng bàn tay, cô cảm nhận được có một mảnh kim loại vừa lạnh vừa cứng lướt qua da mình. Cô nhìn anh ta lẳng lặng nắm chắc một vật, chuyền qua trước mặt cô một lưỡi dao thật mỏng bằng kim loại cao cấp. Đây hình như là dao giải phẫu của bác sĩ.
“Báu vật của tôi đó!” Carlo bỗng nhiên áp sát vào một bên tai cô, nói: “Tiểu thư, cô định dùng cái này để giết chết mấy con côn trùng kia hả?”
Giọng nói dịu dàng của Tô Di trở nên kiên quyết: “Tất cả!”
Rebecca nhìn hai người bọn họ nói chuyện với nhau thì trợn tròn đôi mắt xanh kinh ngạc. Cuối cùng, cô ta tựa đầu lên vai Tô Di, nhìn Carlo, nói: “Tính luôn cả tôi nữa chứ!”
Carlo lại cầm tay Rebecca như vừa rồi, nghiễm nhiên đưa cho cô ta một con dao khác. Thấy vẻ mặt quyết tâm của hai cô gái, anh ta liền nở nụ cười, nói: “Thú vị thật đấy!”
Rất nhanh sau đó, có bảy, tám người thanh niên xa gần được tin tức, nguyện lòng gia nhập đội Liên minh phản kháng. Mặc dù đang bị lũ côn trùng giám sát, bọn họ không thể tới gần cũng như tự ý đi lại, nhưng có thể truyền ám ngữ cho nhau bằng ký hiệu tay. Mọi người ai nấy đều sục sôi khí huyết, không cam tâm chịu làm nô dịch.
Tô Di cầm thỏi son của Rebecca, vẽ một kế hoạch đơn giản lên mặt sàn kim loại. Carlo gật đầu tỏ vẻ đồng ý, kế hoạch đã thống nhất nhanh chóng được truyền đến cho những người khác. Sau đó, Tô Di theo sau Carlo, đứng lên.
“Các ngươi định làm gì hả? Ngồi xuống!” Lũ côn trùng đang bò ở tầng hai lập tức đứng lên, trong đó có một con có quân hàm cao nhất, hướng về phía bọn họ mà quát mắng.
“Thưa ngài! Đừng hiểu lầm! Cũng không cần nổ súng!” Carlo bỗng nhiên đẩy Tô Di lên phía trước. “Đây là một cô gái, một cô gái vô cùng xinh đẹp! Cô ấy muốn nói chuyện với ngài!”
Năm con côn trùng đó “hừ” một tiếng, không biết là cao hứng hay là có tâm tình gì khác. Tô Di đi theo Carlo tới trước mặt tên Đội trưởng. Carlo cười khẽ, nói: “Ngài Đội trưởng, cô gái loài người này rất xinh đẹp! Cô ấy muốn được ngài quan tâm lâu dài, từ nay về sau không phải chịu cảnh khổ cực nữa!”
Đôi mắt kép màu tím của tên Đội trưởng côn trùng nhìn Tô Di chằm chằm hồi lâu. Tô Di nhìn lại nó, cười cười, thần sắc vô cùng bình tĩnh, Giọng nói ri rỉ của nó vang lên: “Lại đây!” Nó xoay người, đi về phía phòng nghỉ.
Cửa đóng lại, khuôn mặt tươi cười của Carlo cùng vô số ánh mắt quan tâm, căng thẳng của tất cả mọi người tren khoang thuyền đều bị nhốt phía bên ngoài. Tô Di vừa xoay người, liền thấy tên Đội trưởng kia đang đứng lù lù trước chiếc giường đơn chật hẹp, giọng nói tràn ngập vẻ kích động: “Cô gái loài người xinh đẹp... Tôi muốn xem cơ thể của cô!”
“Ngài Đội trưởng, sau khi xuống mặt đất, tôi không muốn làm nô lệ, ngài nhất định phải giúp tôi!” Tô Di vừa nói vừa đi tới trước mặt nó, giơ hai tay lên, tựa như muốn cởi bỏ chiếc quần dài của mình.
Tên côn trùng vươn rất nhiều chiếc chân về phía Tô Di, đôi mắt kép tựa hồ muốn phun ra lửa. “Kỳ quái! Trùng tộc và loài người, thân thể của các cô mềm mại như vậy lại có thể... A!”
Ánh dao màu sáng bạc trong tay Tô Di lóe lên.
Tên côn trùng không kịp “hừ” một tiếng đã chậm rãi ngã xuống, đầu lìa khỏi thân, lăn lông lốc dưới sàn, máu tanh văng đầy các vách tường. Tô Di có chút kinh ngạc nhìn con dao giải phẫu nhuốm máu trong tay. Con dao này của Carlo đúng là cực phẩm? Mặc dù cô chắc chắn mình sẽ hạ gục được nó nhưng không ngờ lại có thể giải quyết nhanh gọn chỉ bằng một nhát. Tô Di lại đâm vào người nó thêm mấy nhát dao nữa, đảm bảo nó đã chết hẳn. Sau đó, cô ngồi trên giường nghỉ ngơi, vừa nghỉ vừa dùng chân đá vào ngăn tủ bên giường, tạo thành những âm thanh mờ ám.
Ước chừng hơn mười phút sau. Cô nhẹ nhàng mở hé cánh cửa. Vừa mở ra, cô liền thấy trên hành lang phía trước, Carlo và Rebecca đang đứng trước mặt một con côn trùng, vẻ mặt Rebecca vô cùng căng thẳng. Con dao màu bạc trong tay Carlo sáng lấp lánh, cắm thẳng vào bụng con côn trùng kia. Nó kêu một tiếng, ngã về phía sau, tiếng hét thất thanh như một mồi lửa, trong nháy mắt đã khiến ba con côn trùng khác đang nằm lim dim liền bật người dậy, chĩa họng súng đen ngòm vào hai người Carlo và Rebecca.
Trước phòng nghỉ có hai con côn trùng, Tô Di không chậm trễ, thừa thắng xông lên, chĩa mũi dao về phía bọn chúng. Ánh dao sắc bén như một tia sét màu bạc, xẹt qua cổ một con, cứa một nhát thật sâu. Trong nháy mắt, máu tanh bắn tung tóe lên người Tô Di. Song, tốc độ chạy trốn của cô không ngừng lại chút nào, nhanh nhẹn lấy thế đạp một nhát lên vách khoang, né tránh đường đạn của con côn trùng bên cạnh đột nhiên xoay người bắn phá. Con dao trong tay cũng nhanh như chớp bay về phía nó! Con dao giải phẫu cắm sâu vào ổ bụng của con côn trùng, nhưng một nhát này vẫn chưa đủ để nó chết hẳn. Nó hét một tiếng thảm thiết rồi xoay người, định dùng đuôi ấn vào chuông báo động lắp trên vách tường. Tô Di dõi mắt nhìn quanh một lượt, thấy mấy người thanh niên đang chạy dọc lối hành lang, đuổi đánh một con côn trùng khác. Cô chỉ cảm thấy toàn bộ ý niệm phải sống trong đầu mình bùng phát dữ dội, đầu còn đang tìm cách chạy trốn nhưng nắm tay đã đâm một cú thật mạnh vào người con côn trùng kia. Dường như muốn trút hết mọi sự căm phẫn, không cam tâm trong lòng, Tô Di đấm liên tiếp vào người nó. Rõ ràng cơ thể mảnh mai của cô trước thân hình khổng lồ của con côn trùng chỉ như một đứa trẻ con nhỏ bé, gầy yếu nhưng ý niệm giết chóc đã tràn ngập trong đôi mắt đỏ ngầu, cô liên tiếp đánh loạn xạ.
“Được rồi, nó chết rồi, cô buông tay ra đi!” Giọng nói của Carlo vang lên bên tai, một đôi tay to màu đồng cổ chụp lấy cánh tay nhuốm đầy máu của cô. Cô ngẩng đầu, hung hăng nhìn thoáng qua Carlo, rút lưỡi dao ra khỏi người con côn trùng, lần nữa cầm chắc trong lòng bàn tay, lúc này mới dõi mắt nhìn bốn phía.
Cuối cùng, con côn trùng còn lại cũng nằm sõng soài trên mặt đất, bên cạnh nó là hai người thanh niên trúng đạn. Một người trong số đó đã tắt thở, Rebecca đang ghé sát vào người còn lại, nỗ lực ấn chặt vết thương hòng cầm máu. Tô Di nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm thấy nhói lòng, tuy cô biết rõ hy sinh là việc khó tránh khỏi nhưng trong nháy mắt hai sinh mạng vô tội đã bị cướp đi, ít nhiều cũng khiến người ta khổ tâm biết nhường nào.
Tô Di nhìn xuống dưới lầu, mọi người cơ hồ đều nhất loạt đứng lên, nhìn cô với ánh mắt vừa kính nể vừa kinh ngạc. Cô bỗng cảm thấy xung quanh mắt mình nhớp nháp, đưa tay lên lau, cả bàn tay đầy máu màu tím tanh hôi của lũ côn trùng. Cô cũng không biết, lúc này trông cô vừa kinh khủng vừa đáng thương biết bao, tựa như có một thùng máu Trùng tộc trực tiếp dội thẳng xuống đỉnh đầu cô, căn bản không còn nhìn thấy rõ các đường nét trên khuôn mặt, chỉ có đôi mắt đằng đằng sát khí vẫn sáng ngời tựa băng tuyết lạnh lẽo vô cùng.
“Tiểu thư, tiếp theo nên làm thế nào đây?” Carlo đứng phía sau cô, nói.
“Giữ lại một khẩu súng, đóng cửa khoang lại.” Cô biết tiếng súng nổ ban nãy chắc chắn đã đánh động bọn binh lính Trùng tộc, chúng sẽ mò tới đây sớm thôi. “Dẫn mười người, mang theo vũ khí, đi cứu những người bị nhốt trong các khoang thuyền khác.”
Tô Di cùng đoàn người vừa bước chân ra khỏi cửa khoang, liền đụng độ năm tên lính Trùng tộc lên đây để kiểm tra tình hình. Hai bên đều không nhiều lời, lập tức tìm chỗ ẩn núp để đọ súng. Tô Di kịp thời nổ súng bắn chết hai tên, Carlo phi dao giết chết một tên, hai tên còn lại bị luồng đạn bắn xối xả của những người khác hạ gục. Thế nhưng, trên mặt sàn lúc này cũng có thêm thi thể của ba người thanh niên tình nguyện gia nhập đội ngũ chiến đấu.
Ngọn lửa đấu tranh phản kháng giống như một bãi cỏ được tưới đầy xăng rồi đốt cháy! Đoàn người đi theo Tô Di và Carlo cũng hừng hực lửa giận, đôi mắt đỏ ngầu không ngừng long sòng sọc, dùng chìa khóa lấy được từ trên người đám côn trùng vừa bị hạ gục để mở cửa khoang thuyền, đi về phía khoang chưa bị đánh động bên cạnh, trực tiếp nã đạn vào bọn lính Trùng tộc chưa kịp phòng bị! Tước đoạt được một lượng lớn vũ khí, cũng từ đó mà càng lúc càng có thêm nhiều người tình nguyện tham gia vào cuộc chiến. Sau đó, đoàn người chiếm giữ nốt khoang thuyền cuối cùng, rồi tới khoang điều khiển.
Một giờ sau, toàn bộ hai mươi hai binh lính và sĩ quan Trùng tộc có mặt trên phi thuyền đã bị giết sạch. Mà thủ hạ của Tô Di cũng chết mất hơn ba mươi người. Nhưng ngoại trừ những người đang quỳ gối, khóc lóc thảm thiết bên cạnh thi thể của người thân mình thì không một ai cảm thấy buồn khổ. Những người khác quả thực không thể tin vào mắt mình rằng cục diện có thể chuyển biến đến vậy. Trong một đêm, bọn họ đột nhiên trở thành những con dân mất nước, song chỉ nửa ngày sau, một người phụ nữ toàn thân nhuốm máu cùng gã đàn ông điển trai luôn thường trực nụ cười hờ hững trên môi kia lại có thể cứu tất thảy mọi người thoát khỏi cảnh lầm than.
“Về nhà thôi! Về nhà thôi!” Tất thảy mọi người trên ba khoang thuyền đều nhiệt liệt hoan hô, reo hò ầm ĩ.
Tô Di, Carlo, Rebecca và hai người thanh niên nhanh nhẹn giết được nhiều côn trùng nhất ngồi vào trong buồng lái. Ngoài Tô Di và Carlo, những người khác đều tỏ ra hết sức vui mừng. Tô Di biết, thắng lợi ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào tốc độ và dũng khí, nếu như lúc đó, bọn họ chỉ do dự một chút thôi, Trùng tộc cũng có đủ thời gian để bố trí binh lực bao vây họ lại, thì e rằng lúc này, người nằm chết kia không phải là lũ Trùng tộc mà chính là bọn họ.
Rebecca cầm một chiếc khăn bông, cẩn thận lau chùi vết máu dính trên mặt và người Tô Di. Tô Di vừa cầm lái máy bay vừa quay đầu nói với Carlo: “Tôi cần một người phụ lái, anh có thể làm được không?”
Carlo lắc đầu, dường như đoán được tâm tư của cô, anh ta cười nói: “Tiểu thư, tôi không phải là cái gì cũng làm được!”
Tô Di chỉ đành gọi một người thanh niên trẻ tuổi, nói qua loa cho cậu ta biết những thao tác phối hợp đơn giản. Sau đó, cô nghiêm nét mặt, nhìn mọi người, nói: “Các vị, trên thực tế thì tình hình của chúng ta lúc này có vẻ nguy hiểm hơn lúc trước khi khống chế được chiếc phi thuyền này.”
Tất cả mọi người đều dõi ánh mắt kinh ngạc nhìn sang cô, trong mắt Carlo vẫn là nét cười kiểu chẳng có gì quan trọng như cũ.
Tô Di giải thích: “Bay cả đoạn đường dài từ Liên minh đến đây, nhiên liệu đã gần cạn kiệt, không thể thực hiện được bước nhảy siêu quang tốc, càng không thể bay trở lại Liên minh.”
“Vậy phải làm thế nào đây?” Rebecca vội la lên.
“Chúng ta có thể tìm một trạm không gian nào đó ở gần đây.” Cô nhớ quân Liên minh và Lính đánh thuê đều thiết lập một trạm không gian gần dải đá khổng lồ. Trong đó, trạm không gian của Lính đánh thuê được giấu khá kĩ, cô tin chắc Trùng tộc nhất định sẽ không thể phát hiện ra nơi này. Cô cũng là trông chờ vào điểm này mà ra quyết định cướp lại phi thuyền.
Mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Tô Di nói: “Nhưng vấn đề còn nguy cấp hơn việc hết nhiên liệu chính là...”
“Tít! Tít! Tít!” Màn hình radar trên bảng điều khiển chợt truyền đến tiếng báo động khẩn cấp. Tô Di vừa cúi đầu nhìn, liền thấy ba vật thể đang bay lại gần.
Đương lúc mọi người hoảng sợ, Tô Di tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm dải đá khổng lồ trước mặt, nói vào loa truyền tin, thông báo tới toàn phi thuyền: “Các vị, tôi là cơ trưởng, xin các vị chú ý ngồi vững! Truy binh của Trùng tộc đang tới gần!”
Trước dãy đá khổng lồ hùng vĩ trong khoảng không tối đen như mực, ba chiếc phi thuyền màu đỏ của Trùng tộc cùng tiến tới truy kích. Tô Di lái phi thuyền xung trận tiên phong, lật nghiêng rồi đánh vòng một đường đẹp mắt, nhanh chóng vọt vào dãy đá khổng lồ cát bụi mịt mờ.
Danh sách chương