Hừng đông, ánh trăng nhẹ nhàng tràn vào phòng ngủ tối tăm mờ mịt, bốn phía lặng lẽ không chút tiếng động, yên tĩnh lại an nhàn.
Ban đêm hơi lạnh, Miểu Di trở mình thân thể tiến vào chăn bông, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Mơ mơ màng màng mở mắt, chợt thấy trước mặt có một bóng đen mông lung, mèo ta lập tức tỉnh táo, định thần lại hóa ra là Đại Ma Vương.
Lúc này Cố Chi Thanh đang mặc đồ ngủ, ngồi xếp bằng trên sàn, một tay chống đầu, yên lặng nhìn Miểu Di, gương mặt dưới ánh trăng nhàn nhạt càng thêm ôn nhu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Miểu Di liếc anh một cái rồi tiếp tục quay người, đưa lưng về phía Cố Chi Thanh. Lòng thầm nghĩ, Đại Ma Vương này nửa đêm không ngủ, như thế nào chạy ra sô pha giả ma.
Nếu Cố Chi Thanh biết Miểu Di nghĩ như vậy, nhất định thương tâm chết rồi. Từ khi Miểu Miểu trở lại, đều không nguyện ý ngủ cùng mình, chính mình nửa đêm lại nhớ nó. Hết cách rồi, nếu núi không tới, ta liền lên núi, ngồi cạnh Miểu Miểu ngắm nhìn, giải khát nỗi khổ tương tư.
Kỳ thực Miểu Di cũng biết Cố Chi Thanh đối với nó tốt. Mượn việc thức ăn hàng ngày nói, Cố Chi Thanh ngày ngày đều biến đổi đa dạng, không lặp lại, chỉ cần Miểu Di hơi tí không hài lòng, anh lập tức loại bỏ thay vào một cái mới.
Lại như nhóm người giúp việc nói, Cố tiên sinh thực sự biết thay đổi cách đối xử tốt với nó, kém điểm không coi nó là thần mà cung phụng.
Vì lẽ đó trong lòng Miểu Di không xúc động là không có khả năng, thế nhưng nó chính là...
Phòng ngủ yên tĩnh vẫn vô thanh vô tức, kim giờ lặng lẽ chuyển sang ba, trời đã hửng sáng.
Miểu Diêu ngủ yên, lỗ tai linh động cũng không có động tĩnh, chỉ chừa bụng nhỏ nhẹ nhàng phập phồng hô hấp.
Đột nhiên, toàn thân Miểu Di tỏa ra một tia sáng trắng mềm mại, không nhìn kỹ thì không phát hiện được. Ánh sáng kỳ lạ này bao trùm khắp người nó, lóe sáng hoặc tối theo quy luật, một vài đốm sáng nhỏ tinh nghịch bay nhảy trên cơ thể Miểu Di, phần còn lại giấu dưới lớp lông.
Cố Chi Thanh dụi mắt không dám tin, ngồi thẳng dậy, sau khi chăm chú xác định chính mình thật không có nhìn nhầm, mới chậm rãi đưa tay ra, thăm dò chạm vào ánh sáng kỳ lạ.
Đương đầu ngón tay Cố Chi Thanh tiếp xúc chùm sáng kia, nó đột nhiên dừng lại, Cố Chi Thanh không rõ chân tướng cũng đình chỉ động tác thăm dò.
Bỗng nhiên ánh sáng kỳ lạ kia điên cuồng lóe lên, nguyên bản ánh sáng nhàn nhạt dần trở nên chói mắt, Cố Chi Thanh không thể chịu được dùng mu bàn tay che mắt, Miểu Miểu cái gì cũng không nhận ra, vẫn không tỉnh dậy, xem ra chùm sáng đó không làm hại Miểu Miểu, Cố Chi Thanh thoáng nhẹ nhõm.
Sau khi vụt sáng nhanh chóng, ánh sáng phát ra màu trắng chói mắt, căn phòng ngủ tối mờ mịt tức sáng như ban ngày, ánh sáng kéo dài chưa đầy một giây rồi phân tán thành hàng ngàn đốm lửa nhỏ, bùng lên xung quanh, tia lửa bắn tung tóe, rất xinh đẹp.
Nhưng Cố Chi Thanh không có tâm tình thưởng thức, nếu không kịp thời che mắt, e rằng nhất định anh sẽ bị tia sáng vừa rồi khuếch đại cho mù mắt.
Kỳ cảnh qua đi, phòng ngủ lại khôi phục bóng tối như ban đầu, bởi vì kích thích vừa nãy, Cố Chi Thanh cảm thấy phòng ngủ hiện tại đưa tay không thấy được năm ngón. Ngồi yên hồi lâu, tầm nhìn của anh mới chậm rãi khôi phục.
Miểu Di thủy chung vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, chuyện vừa rồi giống như trong mơ, nếu không phải đôi mắt còn có chút đau nhói, Cố Chi Thanh cũng không nguyện tin tưởng tình cảnh vừa nãy là thật.
Kỳ lạ, thực sự quá kỳ lạ, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong lòng Cố Chi Thanh có vô số câu hỏi, nhưng anh lại không chiếm được câu trả lời. Thời gian cũng không còn sớm, mang theo bụng nghi vấn, Cố Chi Thanh gối lên một đầu khác trên ghế sô pha, nặng nề ngủ.
......
Liên tục vài ngày, Cố Chi Thanh đều cố ý quan sát Miểu Di vào rạng sáng.
Miểu Di cũng biết thế nhưng chẳng thèm đoái hoài, Đại Ma Vương thích ngắm liền ngắm đi, mèo ta hôm nay chơi quá sức, phải nghỉ ngơi dưỡng sức rồi mai mới tiếp tục chơi được.
Sáng sớm, ánh sáng kỳ quái vẫn xuất hiện chỉ là nó càng ngày càng tối, ngay cả người không hiểu như Cố Chi Thanh cũng cảm giác nó ngày càng suy yếu.
......
"Chi Thanh, đã ngủ chưa?" đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm Vương Hải Đông.
"Vẫn chưa, mới mười giờ, có chuyện gì sao?" Cố Chi Thanh dùng vai kẹp điện thoại di động, lén lút bế Miểu Di đang say ngủ vào lòng, còn cẩn thận đắp một tấm chăn nhỏ.
"Chuyện là thế này, mấy ngày nay chúng ta hãy gác lại công việc đi. Ông Trương muốn tổ chức sinh nhật cho con trai ông ta, chúng ta sẽ tham gia, đại khái mất khoảng một hoặc hai ngày."
Đầu bên kia điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng gõ bàn phím, khoảng thời gian này cũng khổ cực cho Vương Hải đông, vừa phải lo việc công ty vừa phân tâm lo lắng Cố Chi Thanh suy sụp vì Miểu Di mất tích.
"Ồ, vậy thì tôi sẽ giao việc cho họ, khi nào thì đi?"
"Hai ngày nữa."
"Được tôi đã biết, anh cũng mau nghỉ ngơi đi."
Cúp điện thoại, Cố Chi Thanh đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Nhẹ nhàng đặt Miểu Di xuống giường, Cố Chi Thanh cũng lật người nằm xuống, đau lòng sờ sờ gò má gầy gò của mèo cưng, rõ ràng anh đã rất vất vả để nuôi bảo bối này, tại sao nó lại gầy đi? Ngay cả thời gian hoạt động cũng ngắn, mỗi ngày động đậy một chút liền quá mệt mỏi, bằng không anh cũng không có cơ hội ôm Miểu Miểu.
Cố Chi Thanh ẩn ẩn lo lắng, bởi vì tia sáng lạ kỳ kia, anh đã đưa Miểu Di đến bệnh viện thú y, nhưng bác sĩ nói không sao, rất khỏe mạnh, nghi hoặc bao quanh quấy nhiễu Cố Chi Thanh, chỉ cần Miểu Di khỏe mạnh, anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
......
Hai ngày sau, đã đến ngày tham dự bữa tiệc sinh nhật của con trai ông Trương.
Cố Chi Thanh lần này nhất định phải đưa Miểu Di đi cùng, nếu không hai ngày sau trở về, Miểu Di đã quên mình, vậy thì tìm ai để khóc đây?
Ông Trương này năm nay đã sáu mươi lăm, con ông ta vừa lên cao trung*, lớn lên cao lớn đẹp trai, ông cũng coi như về già mới có con, tự nhiên đối với đứa con trai này yêu thương gấp bội.
*giống cấp ba bên mình đó.
Trương trạch không ở trong nội thành, mà ở vùng ngoại thành nằm ngoài thành thị, phong cảnh cũng là hạng nhất, hữu sơn hữu thủy, cảnh sắc hợp lòng người, Trương lão đúng là có tâm.
Trong buồng xe Miểu Di tò mò nhìn đông nhìn tây, vẫn luôn rất hăng hái, mèo ta có vẻ rất hứng thú với chuyến đi này, cũng lười làm trò nhỏ với Cố Chi Thanh, liền lớn mật nhảy lên vai anh, tò mò nhìn ra bên ngoài.
Cây cối hai bên đường xanh tươi đổ bóng râm mát, cách đó không xa có một bãi cỏ lớn xanh mượt, Miểu Di rất muốn lao xuống, chạy tới lăn lộn trên thảm cỏ, hai mắt bùng lên vẻ khát vọng.
Hết chương 15.
Ban đêm hơi lạnh, Miểu Di trở mình thân thể tiến vào chăn bông, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Mơ mơ màng màng mở mắt, chợt thấy trước mặt có một bóng đen mông lung, mèo ta lập tức tỉnh táo, định thần lại hóa ra là Đại Ma Vương.
Lúc này Cố Chi Thanh đang mặc đồ ngủ, ngồi xếp bằng trên sàn, một tay chống đầu, yên lặng nhìn Miểu Di, gương mặt dưới ánh trăng nhàn nhạt càng thêm ôn nhu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Miểu Di liếc anh một cái rồi tiếp tục quay người, đưa lưng về phía Cố Chi Thanh. Lòng thầm nghĩ, Đại Ma Vương này nửa đêm không ngủ, như thế nào chạy ra sô pha giả ma.
Nếu Cố Chi Thanh biết Miểu Di nghĩ như vậy, nhất định thương tâm chết rồi. Từ khi Miểu Miểu trở lại, đều không nguyện ý ngủ cùng mình, chính mình nửa đêm lại nhớ nó. Hết cách rồi, nếu núi không tới, ta liền lên núi, ngồi cạnh Miểu Miểu ngắm nhìn, giải khát nỗi khổ tương tư.
Kỳ thực Miểu Di cũng biết Cố Chi Thanh đối với nó tốt. Mượn việc thức ăn hàng ngày nói, Cố Chi Thanh ngày ngày đều biến đổi đa dạng, không lặp lại, chỉ cần Miểu Di hơi tí không hài lòng, anh lập tức loại bỏ thay vào một cái mới.
Lại như nhóm người giúp việc nói, Cố tiên sinh thực sự biết thay đổi cách đối xử tốt với nó, kém điểm không coi nó là thần mà cung phụng.
Vì lẽ đó trong lòng Miểu Di không xúc động là không có khả năng, thế nhưng nó chính là...
Phòng ngủ yên tĩnh vẫn vô thanh vô tức, kim giờ lặng lẽ chuyển sang ba, trời đã hửng sáng.
Miểu Diêu ngủ yên, lỗ tai linh động cũng không có động tĩnh, chỉ chừa bụng nhỏ nhẹ nhàng phập phồng hô hấp.
Đột nhiên, toàn thân Miểu Di tỏa ra một tia sáng trắng mềm mại, không nhìn kỹ thì không phát hiện được. Ánh sáng kỳ lạ này bao trùm khắp người nó, lóe sáng hoặc tối theo quy luật, một vài đốm sáng nhỏ tinh nghịch bay nhảy trên cơ thể Miểu Di, phần còn lại giấu dưới lớp lông.
Cố Chi Thanh dụi mắt không dám tin, ngồi thẳng dậy, sau khi chăm chú xác định chính mình thật không có nhìn nhầm, mới chậm rãi đưa tay ra, thăm dò chạm vào ánh sáng kỳ lạ.
Đương đầu ngón tay Cố Chi Thanh tiếp xúc chùm sáng kia, nó đột nhiên dừng lại, Cố Chi Thanh không rõ chân tướng cũng đình chỉ động tác thăm dò.
Bỗng nhiên ánh sáng kỳ lạ kia điên cuồng lóe lên, nguyên bản ánh sáng nhàn nhạt dần trở nên chói mắt, Cố Chi Thanh không thể chịu được dùng mu bàn tay che mắt, Miểu Miểu cái gì cũng không nhận ra, vẫn không tỉnh dậy, xem ra chùm sáng đó không làm hại Miểu Miểu, Cố Chi Thanh thoáng nhẹ nhõm.
Sau khi vụt sáng nhanh chóng, ánh sáng phát ra màu trắng chói mắt, căn phòng ngủ tối mờ mịt tức sáng như ban ngày, ánh sáng kéo dài chưa đầy một giây rồi phân tán thành hàng ngàn đốm lửa nhỏ, bùng lên xung quanh, tia lửa bắn tung tóe, rất xinh đẹp.
Nhưng Cố Chi Thanh không có tâm tình thưởng thức, nếu không kịp thời che mắt, e rằng nhất định anh sẽ bị tia sáng vừa rồi khuếch đại cho mù mắt.
Kỳ cảnh qua đi, phòng ngủ lại khôi phục bóng tối như ban đầu, bởi vì kích thích vừa nãy, Cố Chi Thanh cảm thấy phòng ngủ hiện tại đưa tay không thấy được năm ngón. Ngồi yên hồi lâu, tầm nhìn của anh mới chậm rãi khôi phục.
Miểu Di thủy chung vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, chuyện vừa rồi giống như trong mơ, nếu không phải đôi mắt còn có chút đau nhói, Cố Chi Thanh cũng không nguyện tin tưởng tình cảnh vừa nãy là thật.
Kỳ lạ, thực sự quá kỳ lạ, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong lòng Cố Chi Thanh có vô số câu hỏi, nhưng anh lại không chiếm được câu trả lời. Thời gian cũng không còn sớm, mang theo bụng nghi vấn, Cố Chi Thanh gối lên một đầu khác trên ghế sô pha, nặng nề ngủ.
......
Liên tục vài ngày, Cố Chi Thanh đều cố ý quan sát Miểu Di vào rạng sáng.
Miểu Di cũng biết thế nhưng chẳng thèm đoái hoài, Đại Ma Vương thích ngắm liền ngắm đi, mèo ta hôm nay chơi quá sức, phải nghỉ ngơi dưỡng sức rồi mai mới tiếp tục chơi được.
Sáng sớm, ánh sáng kỳ quái vẫn xuất hiện chỉ là nó càng ngày càng tối, ngay cả người không hiểu như Cố Chi Thanh cũng cảm giác nó ngày càng suy yếu.
......
"Chi Thanh, đã ngủ chưa?" đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm Vương Hải Đông.
"Vẫn chưa, mới mười giờ, có chuyện gì sao?" Cố Chi Thanh dùng vai kẹp điện thoại di động, lén lút bế Miểu Di đang say ngủ vào lòng, còn cẩn thận đắp một tấm chăn nhỏ.
"Chuyện là thế này, mấy ngày nay chúng ta hãy gác lại công việc đi. Ông Trương muốn tổ chức sinh nhật cho con trai ông ta, chúng ta sẽ tham gia, đại khái mất khoảng một hoặc hai ngày."
Đầu bên kia điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng gõ bàn phím, khoảng thời gian này cũng khổ cực cho Vương Hải đông, vừa phải lo việc công ty vừa phân tâm lo lắng Cố Chi Thanh suy sụp vì Miểu Di mất tích.
"Ồ, vậy thì tôi sẽ giao việc cho họ, khi nào thì đi?"
"Hai ngày nữa."
"Được tôi đã biết, anh cũng mau nghỉ ngơi đi."
Cúp điện thoại, Cố Chi Thanh đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Nhẹ nhàng đặt Miểu Di xuống giường, Cố Chi Thanh cũng lật người nằm xuống, đau lòng sờ sờ gò má gầy gò của mèo cưng, rõ ràng anh đã rất vất vả để nuôi bảo bối này, tại sao nó lại gầy đi? Ngay cả thời gian hoạt động cũng ngắn, mỗi ngày động đậy một chút liền quá mệt mỏi, bằng không anh cũng không có cơ hội ôm Miểu Miểu.
Cố Chi Thanh ẩn ẩn lo lắng, bởi vì tia sáng lạ kỳ kia, anh đã đưa Miểu Di đến bệnh viện thú y, nhưng bác sĩ nói không sao, rất khỏe mạnh, nghi hoặc bao quanh quấy nhiễu Cố Chi Thanh, chỉ cần Miểu Di khỏe mạnh, anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
......
Hai ngày sau, đã đến ngày tham dự bữa tiệc sinh nhật của con trai ông Trương.
Cố Chi Thanh lần này nhất định phải đưa Miểu Di đi cùng, nếu không hai ngày sau trở về, Miểu Di đã quên mình, vậy thì tìm ai để khóc đây?
Ông Trương này năm nay đã sáu mươi lăm, con ông ta vừa lên cao trung*, lớn lên cao lớn đẹp trai, ông cũng coi như về già mới có con, tự nhiên đối với đứa con trai này yêu thương gấp bội.
*giống cấp ba bên mình đó.
Trương trạch không ở trong nội thành, mà ở vùng ngoại thành nằm ngoài thành thị, phong cảnh cũng là hạng nhất, hữu sơn hữu thủy, cảnh sắc hợp lòng người, Trương lão đúng là có tâm.
Trong buồng xe Miểu Di tò mò nhìn đông nhìn tây, vẫn luôn rất hăng hái, mèo ta có vẻ rất hứng thú với chuyến đi này, cũng lười làm trò nhỏ với Cố Chi Thanh, liền lớn mật nhảy lên vai anh, tò mò nhìn ra bên ngoài.
Cây cối hai bên đường xanh tươi đổ bóng râm mát, cách đó không xa có một bãi cỏ lớn xanh mượt, Miểu Di rất muốn lao xuống, chạy tới lăn lộn trên thảm cỏ, hai mắt bùng lên vẻ khát vọng.
Hết chương 15.
Danh sách chương