Biên tập: R Bê Đê
"Phương Hoà buồn bực dụi đầu vào cổ Lê Chấn..."
Đứng trên biển quảng cáo, Phương Hoà nhìn xuống dưới lúc nha lúc nhúc toàn đầu tang thi, để ý kĩ mới thấy được con tang thi tiến hoá hệ tinh thần kia đang được bảo vệ ở giữa, nếu không phải cậu tinh mắt, nhận ra nó, thì từng này con tang thi cậu cũng không thấy được.
Phương Hoà nhìn Lê Chấn đang gϊếŧ tang thi. "Lê Chấn, anh có thể khống chế con tang thi tiến hoá kia không?"
Nếu Lê Chấn có thể khống chế con tang thi kia ra thì dễ dàng gϊếŧ nó rồi.
Bên kia, Lê Chấn nghe được âm thanh êm tai của Phương Hoà giữa những tiếng gào rú nhức đầu, hắn vung tay gϊếŧ chết mấy con tang thi đang nhào tới, liếc mắt nhìn Phương Hoà, lắc đầu.
Tang thi số lượng quá nhiều, mà con tang thi tiến hoá kia chỉ hèn nhát mà trốn trong đàn, xung quanh lại có rất nhiều tang thi cấp thấp vây quanh nó, Lê Chấn rất khó có thể bắt nó như lúc trước khống chế đám người Trần Uy Minh, không thể bắt nó ra từ đàn tang thi được.
Phương Hoà híp mắt nhìn con tang thi tiến hoá phía dưới, tinh hạch của tang thi này, bọn họ nhất định phải lấy được.
Phương Hoà bỗng từ trên bảng quảng cáo nhảy xuống, chính xác đứng trên đầu của một con tang thi, sau đó một đường chạy qua đầu những con tang thi gần nhau, nhanh chóng chạy tới chỗ con tang thi tiến hoá.
"Mèo Con." Âm thanh của Lê Chấn ở phía sau vang lên.
Phương Hoà cũng không quay đầu lại, cậu đang nhìn con tang thi tiến hoá phía trước, lúc đang chuẩn bị tung đòn thì những con tang thi xung quanh bỗng yên tĩnh lại, một giây sau, chúng nhào về phía tang thi tiến hoá ở giữa.
Phương Hoà muốn chửi thề, con tang thi hệ tinh thần kia thế mà lại điều khiển những con tang thi khác vây quanh nó, bây giờ ngay cả một cọng tóc của nó cậu cũng không nhìn thấy.
Thấy chính mình cũng sắp bị đám tang thi này đè bẹp, Phương Hoà lập tức chạy ra, nhảy lên trên đèn đường, có chút dở khóc dở cười nhìn đàn tang thi chồng lên nhau như một quả cầu, con tang thi tiến hoá phản hứng đúng là quá nhanh, hơn nữa cách trốn địch quả thật quá tuyệt vời.
Lê Chấn nhìn vậy thì nhíu mày, nhóc con hư đốn! Ánh mắt sau kính râm híp lại, hắn hướng về phía Phương Hoà gϊếŧ tang thi, động tác của Lê Chấn giống như mũi khoan, không ngừng đẩy tang thi ra hai bên.
Phương Hoà nhìn Lê Chấn, tai mèo rung rung, hắn đang lo cho cậu đấy à? Cậu rất nhanh đó, tang thi không đụng được vào móng của cậu nữa, rất an toàn.
Không có thời gian nghĩ ngợi, Phương Hoà tiếp tục vươn vuốt xông lên, lần này cậu không dùng lưỡi đao gió nữa mà là dùng chiêu gió xoáy cậu mới học được, những con tang thi chồng lên nhau bị cuốn văng.
Loại tấn công này tương đối tốn dị năng, Phương Hoà dùng càng nhiều thì cả người càng thấy vô lực rõ ràng, đây đúng là lần đầu tiên, Phương Hoà ngẩng đầu nhìn đàn tang thi, không biết có phải cậu bị ảo giác không nhưng những con tang thi kia đang trở nên tán loạn.
Tang thi cấp thấp chỉ có những tia sinh mệnh vì chúng ăn thịt người sống, còn những con tang thi tiến hoá có tinh hạch trong đầu vì chúng ăn đồng loại để tiến hoá, cho nên những con tang thi cấp thấp sẽ không tấn công Lê Chấn vì hắn cũng là tang thi, mà chúng nhằm vào cậu là vật sống.
Tang thi cấp thấp vì con dị năng hệ tinh thần khống chế mới tấn công Lê Chấn, nhưng lúc này, Phương Hoà thấy đám tang thi này hình như bối rối? Chúng chuyển từ tấn công Lê Chấn sang tấn công cậu.
Chuyển biến này làm Phương Hoà thấy có hi vọng, tiếp tục dùng dị năng cuốn bay những con xung quanh tang thi tiến hoá, móng vuốt sắp cào tới con tang thi kia.
Lê Chấn không vội vàng tấn công, việc hắn làm đầu tiên là che đi hơi thở vật sống của Phương Hoà, tang thi xung quanh không thể tìm thấy hơi thở của mèo con nữa, tạm ngừng công kích, hoang mang tìm kiếm.
Phương Hoà nhảy xuống, ngồi trên vai Lê Chấn, Phương Hoà cảm thấy tinh thần lực của Lê Chấn có gì đó kì lạ, hắn có thể giấu đi hơi thở của cậu để tang thi không thể đánh hơi thấy.
Lê Chấn giơ tay, nhấc lên từng lớp tang thi đè lên nhau, vặn gãy cổ chúng rồi ném ra, cuối cùng lộ ra hai con tang thi tiến hoá bên dưới, là một con tang thi tiến hoá tốc độ và con có tinh thần lực.
Nhìn tình hình bên trong, mắt mèo của Phương Hoà khẽ híp lại, bị nhiều tang thi đè lên nhau như vậy, con tang thi hệ tinh thần kia vậy mà bị gãy cổ, có lẽ nó không biết lúc tang thi nhào lên người nó lực rất mạnh, con tang thi này bị đè không nhẹ, nên đã xảy ra vụ việc tang thi dẫm chết tang thi.
Cho nên Phương Hoà thấy mình đánh giá hơi cao con tang thi hệ tinh thần này, nó biết sử dụng những con tang thi khác cản đòn cho nó, nhưng nó cũng không nghĩ tới việc mình có thể bị đồng loại đè chết hay không.
Lê Chấn từ xa bóp nát đầu nó, gạt sạch máu thịt xung quanh, lộ ra một viên tinh hạch màu đen, Phương Hoà tiến lên phía trước nhìn nhìn, là tinh hạch cấp một, cậu rất mong chờ lúc không gian hấp thụ nó, hồ nước sẽ biến đổi thế nào.
Xem như bọn họ đã giải quyết xong con tang thi tinh thần này, Phương Hoà nhìn dưới đất còn một con tang thi tiến hoá hệ tốc độ, nó vậy mà may mắn không bị đè chết.
Phương Hoà liếm móng vuốt, nếu lại có thêm một viên tinh hạch cấp một nữa thì càng tốt.
Phương Hoà thấy Lê Chấn không động thủ, đang định tự mình gϊếŧ thì con tang thi kia nửa bò nửa quỳ chạy nhanh tới bên chân Lê Chấn
Phương Hoà thu lại dị năng, vuốt mèo vung vẩy trong không trung, meo, chuyện gì vậy cà?
Phương Hoà đang định hỏi Lê Chấn là sao thì cậu thấy con tang thi tốc độ kia nhặt một miếng sắt gãy trên mặt đất vào vào nửa đàn tang thi phía sau, bắt đầu chém gϊếŧ đồng loại.
Phương Hoà lấy vuốt đỡ trán, cậu hơi hiểu rồi, nó muốn Lê Chấn thu nó làm đàn em à?
Nếu Lê Chấn có thể khống chế được tang thi, thì tại sao hắn không áp những con tang thi khác? Dựa vào khả năng của hắn, khống chế một con tang thi tiến hoá khó lắm sao?
Thần ra tinh thần lực của Lê Chấn và dị năng hệ tinh thần của con tang thi kia bản chất vẫn khác nhau.
Dị năng tinh thần của tang thi kia là trực tiếp khống chế hành vi của tang thi khác, những con tang thi khác sẽ có mục đích giống nhau, hành động của con nào cũng giống con nào, giống việc chúng cùng tấn công Lê Chấn vậy.
Mà tinh thần lực của Lê Chấn lại khác nhau, hắn có hai kiểu chi phối, một là cách chiến đấu của hắn, từ xa điều khiển đồ vật, người hoặc là tang thi đều nằm trong khả năng chi phối của sức mạnh, loại thứ hai chính là Lê Chấn có thể thay đổi kí ức hoặc xoá kí ức của người, vật khác.
Cho nên, cùng là khống chế tang thi nhưng Lê Chấn khống chế lại là bản năng ý thức, từ đó mà tang thi tự điều chỉnh hành vi của mình.
Đổi một chút cách so sánh thì là nếu Lê Chấn có thể khống chế nhiều tang thi thì bản thân hắn tương đương với một đội quân, mỗi một con tang thi đều trung thành tuyệt đối, nhưng chúng vẫn là cá thể độc lập.
Nhưng mà những con tang thi cấp thấp không có mấy bản năng ý thức, điều này giải thích vì sao Lê Chấn không thể kiểm soát được chúng, nhưng những tang thi đã tiến hoá thì khác, chúng cắn nuốt đồng loại, sản sinh ra ý thức nên Lê Chấn có thể điều khiển được con tang thi tiến hoá hệ tốc độ kia.
Dưới ánh mắt rối rắm của Phương Hoà, Lê Chấn cũng vọt vào đàn tang thi.
Những tang thi cấp thấp không còn mục tiêu tấn công, mặc người xâu xé, rất nhanh đã giải quyết xong, Phương Hoà nhìn bãi chiến trường trên đất, không muốn thừa nhận nhưng con tang thi này giúp bọn họ tiết kiệm không ít thời gian.
Hơn nữa con tang thi tiến hoá này vẫn khá sạch sẽ, không giống những con tang thi khác máu thịt bầy hầy, Phương Hoà khá vừa mắt, không giống mấy con tang thi khác gặm cắn khắp nơi.
Nhưng mà tang thi thì ăn thịt người, mang theo một quả bom nổ chậm thế này, không phải rất phiền toái hay sao.
Phương Hoà nghĩ ngợi, lấy một con gà từ trong không gian ném ra trước mặt nó, nó bắt đầu ăn, dáng vẻ ăn xấu đau xấu đớn, nhưng Phương Hoà đang nghĩ cậu có nên mở rộng diện tích chăn nuôi trong không gian hay không, rồi sau này phải đi tìm thêm gia cầm gia súc gì đó nữa.
Tính vậy nhưng Phương Hoà vẫn nghĩ tang thi thì ăn thịt, chỉ cần đều là vật còn thở thì đều là đồ ăn của chúng nó, cho nên dù trong không gian có đủ gà vịt nhưng Lê Chấn có thể khống chế nó không ăn thịt người không.
"Meo." Lê Chấn.
Phương Hòa muốn tìm Lê Chấn nói chuyện một chút nghe thấy tiếng kêu của chính mình thì bi ai không thôi, mắt mèo ngọc bích lập tức tràn đầy ưu thương, vuốt mèo tức giận cào lên biển quảng cáo. Trong thời điểm quan trọng này, cậu cần phải nói chuyện, nói chuyện, nói chuyện.
Nhưng thử hai lần vẫn đều là tiếng mèo kêu, Phương Hoà buồn bực dụi đầu vào cổ Lê Chấn, chỉ có thể chờ sau này lại nói.
Lần này Lê Chấn dự trữ được không ít năng lượng chữa trị, nhưng họ đã tốn mấy hơn một tiếng đồng hồ, Lê Chấn dùng ngón trỏ chọc chọc tai Phương Hoà, rảo bước tiếp tục đi.
Phương Hoà gác đầu lên vai Lê Chấn nhìn lại đằng sau, tang thi tốc độ đúng là đang bị Lê Chấn khống chế, không gần không xa đi theo bọn họ.
Tang thi này lúc trước là bị con tang thi hệ tinh thần kia khống chế biến thành công nhân lao động bị nô dịch hả? Có cảm giác như bọn họ có thêm một cái đuôi vậy.
Phương Hoà muốn nói, đừng đi theo bọn tao, tao và con sen của tao một mèo một người vui vẻ đầm ấm, mày đi theo làm mẹ gì, làm bóng đèn hả?
Nhưng tang thi phía sau không hiểu được căm hận trong mắt mèo, vẫn đu theo bọn họ như cũ.
Chờ lúc đi qua con phố này thì đường cái thông thoáng hơn, Lê Chấn lấy xe trong không gian ra, lần này hắn khởi động xe thành công, tăng tốc lao đi.
Phương Hoà tựa đầu vào ghế ngồi nhìn ra sau, một chuyện làm cậu vô cùng buồn bực, chính là con tang thi tốc độ kia, bọn họ chạy xe nhanh mức nào thì con tang thi kia chạy nhanh mức ấy, muốn quăng cũng không đi.
Những lúc bọn họ dừng xe, tang thi kia cũng theo đó dừng lại cạnh xe, sau đó ngồi xổm trên cốp.
Nhìn bộ dáng của con tang thi kia, Phương Hoà nghĩ nếu như tắm rửa rồi nguỵ trang một chút, chắc không ai có thể phát hiện nó là tang thi nhỉ?