Biên tập : R Bê Đê
" Lê Chấn đột nhiên nâng Phương Hoà lên, hôn đỉnh đầu cậu một cái. "
Lê Chấn ôm Phương Hoà, cậu thuận thế bám lấy bả vai hắn, cái đuôi quấn vào cổ Lê Chấn.
Sau hai lần mở miệng nói chuyện đều bị hiểu lầm thàn dị năng giả có thể hoá thú, Phương Hoà đối với chuyện có bị phát hiện bí mật không đã chẳng để tâm nhiều nữa, huống chi sức mạnh của bọn họ bây giờ rất lớn, không phải ai cũng có thể bắt cậu từ tay Lê Chấn.
Phương Hoà nhìn bảy người quỳ rạp trên mặt đất. " Lê Chấn, tôi thấy mấy người này hơi lạ. "
Cứ cho là để bảy tỏ lòng biết ơn, nhưng cũng không cần phải quỳ mãi như vậy chứ? Cậu và Lê Chấn cứu vô số người rồi, nhưng chưa thấy ai quỳ mãi nhue vậy, có một câu nói rất đúng, dưới đầu gối đàn ông là càng, bảy người này không nói không rằng chỉ quỳ ở đó thì quá không hợp lý, Phương Hoà đoán, chẳng lẽ đầu óc bị tên điên kia làm cho ngốc luôn rồi? Lê Chấn kiểm tra qua cho một họ một lượt, gật đầu trả lời Phương Hoà. " Ý thức của họ đã bị tổn thương nặng nề, phục tùng theo bản năng. "
" Anh có thể giúp họ trở lại bình thường không? " Tên Nguỵ Nhất Thanh kia đúng là kẻ điên, biến các dị năng giả khác thành nô ɭệ, Phương Hoà ghê tởm nhất chính là loại người cướp đoạt tự do thân thể của người khác này.
Lê Chấn hơi ngồi xổm xuống. " Có cách, nhưng thời gian có lẽ hơi dài, em nghỉ ngơi trước đi. "
Phương Hoà nhảy xuống khỏi người Lê Chấn. " Không sao, tôi ngồi đây xem anh làm việc, tôi đợi được mà. "
Đáy mắt Lê Chấn loé lên ý cười, hắn dịu dàng xoa đầu Phương Hoà, sau đó ngồi khoanh chân, đối mắt với bảy dị năng giả, nhắn mắt lại, hắn vừa chiến đấu xong, dị năng hao tổn khá nhiều, cho nên cần phải tập trung cao độ mới có thể đưa tinh thần lực của mình vào không gian ý thức của những người này.
Phương Hoà ở bên cạnh nhìn, một lát sau cậu, cậu nghe thấy tiếng bước chân, lỗ tay hơi động, nhìn chăm chăm ra phía cửa, mắt mèo hơi híp lại, cậu nhìn Lê Chấn đang tập trung tinb thần, nhẹ nhàng không tiếng động lẻn ra khỏi phòng.
Lúc trước Phương Hoà nghĩ rằng tang thi ở những tầng trên này đều bị tên điên kia đuổi xuống những tầng dưới, sau đó Lê Chấn và cậu đi vào gϊếŧ được đáng kể rồi, không ngờ ở tầng trên vẫn còn, tang thi không còn bị dị năng tinh thần của Nguỵ Nhất Thanh khống chế đuổi đi, dần dần bị dị năng giả thu hút, tụ tập lại.
Phương Hoà quay đầu, từ khe cửa nhìn Lê Chấn, sau đó vung vuốt kéo cửa đóng lại, cậu biết, hắn bây giờ không thể bị quấy rầy.
Nhìn hành lang vô số tang thi xuất hiện, móng vuốt không ngừng vung lên, những tang thi này đối với cậu không thành vấn đề, chẳng bao lâu sau, hành lang chồng chết một số lượng lớn xác tang thi.
Nhưng, Phương Hoà phát hiện, đầu tang thi bị cậu chém xuống đều biến đi đâu mất, lúc đầu cậu cũng không nghĩ nhiều, bị dị năng hệ phong chém phải thì bay đi đâu đó cũng có khả năng xảy ra, nhưng mà quái lạ là chưa có một cái đầu nào rơi vào tầm mắt của Phương Hoà.
Phương Hoà nhìn từ xa có tang thi nhào qua đây, cậu dứt khoát không tấn công vội, chờ tang thi tới gần mình mới chém xuống một chiêu, không hiểu nổi là đầu vừa lìa khỏi cổ thì có một bóng dáng mơ hồ cướp lấy.
Phương Hoà mới ném ra dị năng, móng vuốt vẫn còn ở trên không trung, thi thể tang thi cũng chưa ngã xuống, vậy mà đầu đã bị một cái bóng lấy mất.
Phương Hoà nhìn cánh cửa mở ra đóng lại trong tích tắc, cậu sắp bị con sâu tò mò vờn chết, hận không thể chạy tới xem bên trong rốt cuộc là thứ gì, nhưng mà Lê Chấn vẫn đang chuyên tâm cứu người bên trong phòng, vừa nghĩ đến đây, lòng hiếu kì của Phương Hoà nhayd mắt giảm xuống hơn một nửa, momgs vuốt tiếp tục vung lên hạ xuống, trơ mắt nhìn đầu tang thi một cướp đi.
Chờ khi cậu nghe được động tĩnh bên trong cùng với tiếng nói chuyện, chắc chắn rằng Lê Chấn đã xong việc, cuối cùng nhịn không nổi nữa chạy tới cánh cửa kia.
Mèo con lông đen trong màn đêm dường như không nhìn thấy được, lúc cậu chạy tới cửa cầu thanh, chỗ này xem như cũng sạch sẽ, nhìn tới hành lang bên cạnh thì ...
Tình hình trước mắt khiến Phươmg Hoà sợ đến rụt cổ, quá là kinh khủng, có một con tang thi nhot gầy ngồi ở một bên, tay cầm lấy đầu tang thi bị Phương Hoà chặt khi nãy, dùng tay bới tinh hạch trong đầu tang thi ra, sau đó cho viên tinh hạch vẫn tính não và máu đen vào miệng nhai.
Tang thi nhỏ gầy thấy Phương Hoà xuất thì quỷ dị dừng lại, đôi mắt xanh trắng, tròng mắt đỏ tươi nhìn về phía cậu.
Nó nhìn Phương Hoà, đầu hơi nghiêng nghiêng, sau đó ném cái đầu tang thi xuống, cho viên tinh hạch cuối cùng vào miệng, nó nhào tới trước mặt cậu, tốc độ nhanh tới mực nháy mắt đã đứng trước mũi cậu.
Phương Hoà nhanh nhẹn lùi về sau, móng vuốt tung ra vô số lưỡi dao gió, tang thi nhỏ gầy cũng không kém, nháy mắt tránh được, cặp móng vuốt đen cào về phía Phương Hoà, tốc độ mắt thường không thể thấy được, nếu không phải cậu có dị năng hệ tốc độ và dị năng hệ phong thì 100% khi nãy đã trúng chiêu rồi.
Móng vuốt tang thi không đánh trúng Phương Hoà, quệt phải vách tườngc ngay lập tức, trên bức tường bê tông kiên cố xuất hiện vài đường momgs vuốt sâu hoắm.
Phương Hoà chắc chắn đây là một con tamg thi vừa có dị năng tốc độ, vừa có dị năng lực lượng, cấp bậc cũng cao hơn cậu, nếu không nhờ vào dị nang hệ phong, chỉ sợ cậu cũng khó mà tránh được những đòn tấn công của tang thi này, hơn nữa, cậu cũng không thể đánh trúng được nó, lưỡi dao gió của cậu đều bị nó né được.
Phương Hoà nhìn thoáng qua chỗ của Lê Chấn, con sen nhà cậu rất được những con tang thi khác để ý, cũng may là chỗ này cách căn phòng ban đầu một đoạn, tang thi này chưa cảm ứng được sự tồn tại của Lê Chấn, nếu không, với tốc độ của nó thì hắn không tránh đòn được, cho nên Phương Hoà dứt khoát chạy xuống tầng dưới, dẫn con tang thi này cách Lê Chấn càng xa càng tốt.
Tốc độ của cậu chỉ nhanh hơn tang thi kia một chút, cho nên sau khi cậu trốn sau thùng rác, con tang thi nhot gầy kia mới vọt xuống.
Phương Hoà vung móng vuốt, tung dị năng hệ phong ra làm giảm tốc độ của tang thi, sau đó trực tiếp lấy ra một quả cầu điện, ném về phía nó.
Nhưng mà, Phương Hoà không thể ngờ được là con tang thi này, vậy mà lại bắt được quả cầu điện, cậu sợ đến mức lông mèo dựng hết cả lên, nhanh chóng chạy lùi về sau.
Meo, con tang thi này có phải thông minh quá rồi không? Không những biết cướp tinh hạch để ăn, giờ còn biết chụp bóng nữa?
Nhưng mà lúc Phương Hoà nghĩ có khi nào nó ném quả cầu về lại thì con tang thi này dùng sức quá lớn, bóp vỡ lớp nhựa plastic bao quanh, nháy mắt đã nổ tang thi nhỏ gầy thành một con chồn đen, ngã xuống đất.
Chết chưa vậy? Phương Hoà cẩn thận tiến lên kiểm tra.
" Mèo Con. " Đúng lúc này, âm thanh Lê Chấn từ nơi không xa truyền tới.
Phương Hoà quay đầu, nhanh chạy tới quơ chân. " Anh đừng có tới gần, ở đây có tang thi tiến hoá. "
Lê Chấn bỗng nhiên biến mất, ngay lập tức lại xuất hiện ngay cạnh Phương Hoà, chân Phương Hoà dừng lại giữa không trung, cậu quên mất không gian của bọn họ có công năng chẳng khác nào di chuyển tức thời.
Phương Hoà dứt khoát chỉ lên cái xác đen thui trên đất, " Tang thi tiến hoá tốc độ và lực lượng, cấp bậc rất cao, cõ lẽ là cuối cấp ba. "
Phương Hoà vừa nói xong đã bị Lê Chấn ôm lên, bị hắn nhấn đầu vào cổ mình .
" Ừ, em giỏi lắm. " Lê Chấn nói, âm thanh có chút căng thẳng.
Nghe được cậu nói, Lê Chấn tim đập mạnh một cái, cả người đều hơi run rẩy, dùng sức cọ cằm lên đầu Phương Hoà, hắn khen cậu, có thể gϊếŧ được một con tang thi mạnh như vậy, nhưng thật ra Lê Chấn sợ muốn chết, sao lại liều lĩnh như vậy, muốn đánh đòn em ấy một trận quá.
Phương Hoà cũng dụi đầu vào cằm hắn, định nói gì đoa thì tronh hành lang xuất hiện thêm vài người.
Vài người như có như không đều đánh giá nhìn cậu, dường như rất ngạc nhiên, Phươnh Hoà lắc lắc đuôi, đầu chui vào khuỷu tay Lê Chấn.
Lê Chấn cũng cảm giác được, hắn xoay người, tuy rằng chỉ là một mặt lạnh tanh không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt những người này, hắn không khác gì Ma Vương tái thế, ánh mắt lạnh lẽo, vô cùng áp lực.
" Lão đại, chúng em không có ác ý. " Một người trẻ tuổi húi cua nói, chỉ là bọn họ không ngờ rằng lão đại có vẻ rất lạnh lùng lại dịu dàng với một con mèo, rồi ok, có thể con mèo này là người biến thành.
Lê Chấn đương nhiên không có ác ý, nếu có thì hắn đã gϊếŧ quách đu cho rồi, đám này được được hắn chữa trị ý thức, không cần dùng tới dị năng, hắn cũng biết được họ nghĩ gì.
Phương Hoà nằm trên khuỷu tay Lê Chấn, nghe thấy người kia gọi Lê Chấn là lão đại thì ngẩng đầu nhìn Lê Chẫn nhưng chỉ có thể nhìn tới mũi hắn.
Tuỳ rằng thấy có chút không ổn, nhưng Phương Hoà xấu hổ nghĩ, chẳng lẽ Lê Chấn quá buồn chán, muốn tìm người làm bạn, không thích mỗi ngày vuốt mèo giải sầu nữa?
Lê Chấn cúi đầu nhìn Phương Hoà, mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó đưa tay xoa nắn vành tai đang dựng thẳng của cậu, nói với bảy người kia " Các cậu đi đi, tôi không làm lão đại của các cậu được, chúng tôi cũng không cần người đi theo. "
" Lão đại, mong anh suy nghĩ lại. Bọn em nguyện ý đi theo anh, mặc dù sức bọn em bây giờ không tính là gì nhưng mặc kệ là gϊếŧ tang thi hay là tiêu diệt người khác đánh lén, chỉ cần anh nói, bọn em có thể làm được. "
Trong đó, có một người lên tiếng, cậu ta cũng là người duy nhất trong bảy người, bị Nguỵ Nhất Thanh Khống chế mà vẫn có thể suýt gϊếŧ được gã.
" Đúng vậy, lão đại, anh xem thế giới bây giờ loạn như cào cào rồi, càng đông càng an toàn hơn. " Thanh niên đầu húi cua nói.
Vài người còng lại dù không lên tiếng, nhưng nhìn vẻ mặt họ có thể thấy rõ rằng họ rất muốn theo Lê Chấn.
Phương Hoà cử động, người như một thảm lông đen nằm ngoài trên tay Lê Chấn, những người này nói gì cậu không quan tâm, dù sao Lê Chấn cũng từ chối rồi, thế giới hai người của họ sẽ không bị quấy rầy, ừm, ừm, hoàn hảo !
" Các cậu đi tới phoá Bắc nội thành, ở đó cần các cậu hơn. " Lê Chấn nhìn Phương Hoà lười biếng nằm dài trên khuỷu tay mình, muốn vuốt ve một chút ai ngờ lại bị cậu đẩy ra.
" Nhưng mà lão đại à, chúng em ... " Thanh niên húi cua vẫn chưa từ bỏ, gãi gãi đầu định nói tiếp.
Lê Chấn bị mèo con không cho vuốt lông thì có hơi khó chịu nhìn thanh niên, không nói lời nào nữa, cứ như vậy dùng tinh thần lực túm họ xuống cửa cầu thang.
Vài người nhìn nay không biết nên làm gì bây giờ.
" Chúng ta lén đi theo? " Đầu húi cua nêu ý tưởng.
" Ngu ngốc " Một người khác mắng.
" Đi thôi, chúng ta tới nội thành phía Bắc. "
Vài người khác sững sốt, sau đó lập tức đi theo hắn.
" Ui? Sao các cậu đi hết cả vậy? "
Thanh niên đầu húi cua tên là Tôn Gia Cường, vừa đi vừa lưu luyến. " Lý Khiêm, cậu đừng đi mà, tôi thấy đi theo lão đại mới có tiền đồ. "
Lý Khiêm âm thầm trợn mắt, tên nhóc này đúng là ngang ngược, một tiếng lão đại, hai tiếng lão đại, cũng chẳng biết người ta có nguyện ý không.
Lý Khiêm túm tay Tôn Gia Cường kéo xuống dưới, hắn không thể giải thích với tên ngốc này trước mặt người khác được. Người kia cùng với mèo của anh ta rất mạnh, nếu không muốn bọn họ đintheo, bọn họ cũng không thể lén lút theo sau được, không bằng giờ cố gắng nâng cao sức mạnh, biết không chừng sau này còn gặp lại.
Tuy rằng ánh sáng hôn ám, Lý Khiêm cũng không nhìn rõ diện mạo của Lê Chấn, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình sẽ không quên, sau này hắn nhất định phải trả ơn cứu mạng.
Bảy người kia đi rồi, Phương Hoà mới vỗ vỗ quần áo Lê Chấn. " Con sen, đàn em này anh cần không, không cần thì để trẫm gϊếŧ nó. "
Lê Chấn cúi đầu nhìn tang thi bị cháy đen trên mặt đất, hắn đã cứu vài người nhưng không phải là giới hạn, Lê Chấn đung tinh thần lực quét qua tang thi nhoe gầy, tinh hạch của nó bị cầu điện đmahs nát, nếu không có ngoại lực giúp đỡ thì rất khó thu phục.
" Con này rất lơi hợi, kể cả anh nếu không cẩn thận có khi tinh hạch cũng vào bụng nó ấy chứ, chúng ta nuôi nó đi, chỉ cho ăn tinh hạch, không cho ăn người.
Lê Chấn nghe Phương Hoà nói, hơi rũ mắt, mục đích hắn tới bệnh viện này không đơn thuần là tìm dụng cụ làm thí nghiệm mà hắn còn muốn thu nhận vài tang thi tiến hoá.
Lê Chấn nhớ thái độ của Phương Hoà với tang thi, mèo con nhà hắn không thích hắn không chế tang thi biến dị. Cho nên ban đầu hắn tính rằng nhân lúc mèo con không chú ý sẽ lén khống chế vài tang thi, về sau dễ bề làm thí nghiệm, còn có một vài việc chúng có thể làm.
Nhưng mà mèo con thế mà lại chủ động để hắn thu nhận tang thi ...
Chở tay không kịp.
Lê Chấn đột nhiên nâng Phương Hoà lên, hôn đỉnh đầu cậu một cái, mèo con nhà hắn không có cảm giác an toàn cũng không thành vấn đề, hắn sẽ từ từ làm cậu hiểu ra.
Hai chân trước bị nhấc lên, cả người Phương Hoà đều như không xương mà duỗi dài xuống, ngây ngốc nhìn cổ Lê Chấn gần trong gang tấc, này nhất định là hôn đúng không? Hôn ở ... Khôngg quan trọng, quan trọng là cuối cùng cậu cũng được hôm rồi, đuôi mèo không tự giác mà cong lên, nhẹ nhàng lắc lư.