Biên tập : R Bê Đê
" .... cậu chỉ có thể cầu trời cho con sen nhà mình về sớm chút ... "
Chỉ là Phương Hoà không biết cái cảm giác khủng bố kia có mình cậu thấy vậy thôi, mấy chữ này của cậu trông khá buồn cười, viết một câu mà sai chính tả tới ba lần, chưa kể lẫn trong đống chữ thì có rất nhiều nốt chân mèo, coi như có thể nhìn ra một nửa số chữ.
Đương nhiên sao chính tả không phải lỗi do Phương Hoà, cậu ở mạt thế mười ba năm lăn lộn gϊếŧ tang thi thì làm gì có cơ hội học nhiều.
Phương Hoà sau khi hoàn thành tác phẩm của mình thì đung bốn cái móng mèo còn dính tương cà đi thăm thú khắp nơi trong nhà Lê Chấn, những đồ dùng cá nhân của Lê Chấn cũng bị cậu lôi ra xem xét một lượt, đáng buồn là tên mặt lạnh này hình như chẳng mấy khi nấu ăn ở nhà, hắn toàn gọi đồ ở ngoài nên trong nhà không có mấy thứ như mỳ, dầu, gạo,bột gì.
Phương Hoà dùng hết sức mèo cạy cửa tủ lạnh, trông mong nhìn vào bên trong, ngoài bên trên có mấy bịch cá khô mà cậu thích ăn ra thì cũng chỉ còn một chút hoa quả và khoai tây, mấy lon bia, trên ngăn đông cũng có không ít thực phẩm đông lạnh.
Phương Hoà giật dữ từ trong tủ lạnh nhảy xuống, lại đi tìm tòi khắp mọi ngóc ngách trong nhà cũng không tìm được đồ ăn gì khác, xem ra mục tiêu lớn nhất là ngày mai phải tìm được đồ ăn đóng hộp càng nhiều càng tốt.
Tuy sau khi mạt thế đến một thời gian, có một vài căn cứ đã cải tạo lại đất bị ô nhiễm rồi tập trung mọi người trồng trọt, thế nhưng dưới tình huống tang thi bao vây khắp nơi thì đồ ăn đóng hộp vẫn là lựa chọn hàng đầu.
Tuy đồ đóng hộp hạn sử dụng nhiều nhất cũng chỉ được mấy năm, nhưng một cái lạp xưởng phơi khô không khốc, khô đến mức gãy răng thì vẫn rất quý, ở mạt thế có thể dùng để đổi lấy rất nhiều thứ.
Đương nhiên cũng không thể thiếu nước uống. Hiện tại nguồn nước vẫn chưa bị ô nhiễm nhưng về sau tới thời điểm bệnh độc tang thi lên tới đỉnh điểm thì nguồn nước sạch sẽ không còn an toàn nữa.
Phương Hoà không nhớ rõ lắm lúc nào thì nguồn nước bắt đầu ô nhiễm, nhưng nước bị ô nhiễm bắt buộc phải đun sôi, đun sôi hai mươi phút trở lên mới có thể diệt khuẩn, không những đối với thân thể không còn, nguồn đốt để đun nước sau đó cũng giảm mạnh.
Cho nên lo trước thì tránh được tai hoạ, những thứ như bình nước, thùng chứa hay những thứ dung tích lớn đều là những thứ ngày mai cậu phải chuẩn bị.
Phương Hoà ngồi xổm trên sô pha, tương cà đỏ au vương vãi khắp nơi, mắt mèo nhìn quay căn phòng một lúc, đồng thời suy nghĩ xem sử dụng được gì trong căn nhà này.
Rất nhiều ý nghĩ không ngừng xuất hiện trong đầu Phương Hoà, cậu hận không thể kéo xon sen Lê Chấn đi mua sắm ngay bây giờ, nhưng nhìn sang đồng hồ để bàn, Phương Hoà giật mình, thế mà đã tới nửa đêm rồi.
Phương Hoà chạy tới trước cửa ra vào, ngồi trên thảm lau mềm mại bắt đầu chăm chú nhìn cửa, cậu có chút lo lắng vung vẩy đuôi, tên ngu ngốc Lê Chấn không biết đêm nay có về không.
Phương Hoà đợi một lúc thì ngoài cửa xuất hiện âm thanh, cậu mừng thầm, may quá Lê Chấn còn biết đường về nhà. Nhưng sau đó, Phương Hoà lại thấy có gì đó không ổn, hình như bên ngoài không phải con sen của cậu.
Thời điểm cửa mở ra, Phương Hoà cảnh giác lấp mình sau ghế sô pha, trừng trừng nhìn kẻ mới bước vào.
Lúc Lê Chấn ra ngoài không tắt đèn, có lẽ hắn nghĩ Mèo Con sẽ sợ hãi. Cho nên Trần Uy Minh mở cửa liền thấy vết chân màu đỏ hỗn loạn đầy đất, khoé miệng giật một cái, anh không ngờ tới tên bạn thên mặt liệt Lê Chấn có thể nuôi mèo, đã thế còn bắt anh tới nhà cho mèo ăn giúp.
Lúc trước Lê Chấn mới chuyển nhà, anh còn muốn vào nhà hắn ngồi chơi một chút bị hắn không nể mặt từ chối thẳng, thế mà hôm nay vì cho một con mèo ăn mà tên kia đưa hẳn chìa khoá nhà cho mình.
Trần Uy Minh hiển nhiên là không sợ mấy vết chân mèo trên mặt đất, làm đội trưởng đội hình cảnh bao lâu nay anh còn chưa hồ đồ tới mức tương cà và máu còn nhầm lẫn.
Phương Hoà trừng mắt nhìn Trần Uy Minh, người này có vẻ ngoài không xuất sắc như con sen nhà cậu nhưng ánh mắt sắc bén, anh nhìn lướt qua đã thấy được Phương Hoà trốn phía sau sô pha.
Thời điểm thấy được mèo con, Trần Uy Minh cười một tiếng, anh để áo khoác đồng phục cảnh sát sang một bên, đi vào phòng khách, sau khi thấy những chữ nghuệch ngoạc trên tường thì sửng sốt một hồi rồi cười to, tên Lê Chấn này thế mà còn biết trò này, hắn đúng là điển hình của một gã muộn tao, nuôi một nhóc mèo trắng đen còn chưa tính, thế mà lại dùng tương cà rồi dạy mèo con viết lên tường, hắn nghĩ mèo nhà hắn là yêu quái thành tinh à? Tâm huyết dâng trào, Trần Uy Minh ngồi chồm hỗm trên mặt đất, dính chút tương cà nhơm nhớp vẫn chưa hoàn toàn khô trên đất, vẽ thêm vào dòng chữ xiêu vẹo kia một cái biểu tình vô liêm sỉ cười xấu xa, anh thoả mãn đứng dậy.
Phương Hoà nhìn cái mặt cười ngu xuẩn trên tường do Trần Uy Minh vẽ mà tức muốn điên luôn, tí nữa thì nhào qua cho Trần Uy Minh vài cú cào, tên dở hơi này rốt cuộc từ đâu ra, lại còn giọng khách át giọng chủ phá huỷ chỉ dụ của trầm, mi còn thêm cả cái mặt cười khùng điên kia vào nữa chứ.
Trần Uy Minh nhìn mèo con, giọng ồm ồm cất lên : " Mèo con, chủ của mày tối nay tăng ca, hắn nhờ tao tới cho mày ăn, sợ ngày mai mày đói bụng. Mèo con lại đây nào, cho tao sờ một cái tao cho mày cá khô nè. "
Phương Hoà nghe thấy thanh âm quen tai thì không xoắn xuýt nữa, cậu bị nội dung câu nói doạ sợ. Lê Chân tối nay tăng ca, đêm nay chưa chắc đã về nhà. Phương Hoà meo một tiếng, từ chân tủ nhào ra cửa lúc vào Trần Uy Minh không đóng lại.
Phương Hoà suy nghĩ rất đơn giản, nếu đêm nay Lê Chấn không về nhà, không xem được lời cảnh báo cậu viết thì cậu có thể đi tìm hắn mà, Phương Hoà nhớ chỗ Lê Chấn ngừng xe lần trước, chỉ cần tìm thấy xe là chắc chắn sẽ tìm được người.
Ngay lúc Phương Hoà cách cửa ra vào khoảng một mét thì đột nhiên cửa bị đóng lại cạch một tiếng, cậu hung dữ nhìn người còn nhanh hơn mình, bất chấp nhào qua.
Lông mày Trần Uy Minh hơi động, anh nhẹ nhàng kéo người mèo con tránh thoát được móng vuốt, " Mèo con à, nếu mày thật sự chạy mấy thì Lê Chấn chắc chắn sẽ tìm tao tính sổ đó, thế nên mày ngoan ngoãn ở nhà chờ hắn về dẫn mày đi ra ngoài dạo mát nha "
Phương Hoà dùng sức muốn thoát ra nhưng mà người này không dung túng cậu như con sen Lê Chấn, tới cổ tay của Trần Uy Minh cậu cũng không cào trúng được.
Trần Minh Uy xách mèo con đi vào nhà bếp, sau khi thấy được lồng mèo thì mở ra nhét mèo vào, tiện tay chốt cửa lồng.
Phương Hoà tức giận dùng vuốt caod cào lồng, cậu cuối cùng cũng nhớ ra được thanh âm này của ai, chính là người gọi con sen nhà cậu đi tăng ca, Trần đội trưởng, cậu dùng đôi mắt màu ngọc lườm Trần Uy Minh, ước gì có thể trừng mắt chết tên gây phiền toái cho bọn họ này.
Trần Minh Uy tìm thấy thức ăn chi mèo đi đổ một đĩa đầy hạt, suy nghĩ một lát anh lại lấy thêm một cái cốc rót thêm ít nước, hoàn toàn quên mất việc mèo thì có biết dùng cốc hay không, sau đó mở tủ lạnh ra.
Lê Chấn đặc biệt dặn dò anh phải lấy cá khô làm cho mèo con một ít ruốc cá, Trần Uy Minh lấy cá khô ra nhìn quanh nhà bếp một hồi, chẳng biết làm gì tiếp theo. Cũng đúng, trước nay Trần Uy Minh chưa từng dùng máy xay, không biết cái mày này dùng để làm gì, cuối cùng anh đành xé nhỏ cá khô ra rồi để chung với đĩa đồ ăn cho mèo.
Thật ra cái máy xay này là lúc Lê Chấn chuyển nhà, Lê Nguyệt, chị gái hắn mang đến. Lần trước cô ấy sử dụng, Lê Chấn nhìn thấy nên mới biết cách dùng ra sao.
Coi như xong việc, Trần Uy Minh rửa tay xong quay ra vẫn thấy mèo con kiên trò cào lồng đòi ra ngoài, anh cười xấu xa, tay vỗ vỗ lồng nói. " Tao thả mày ra ngoài nhé "
Phương Hoà dừng lại động tác cào của mình, mắt to nhìn thẳng Trần Uy Minh khiến anh nhíu mày. " Mày thông minh thật đấy "
Phương Hoà nghĩ tên này sẽ thả mình đi, anh lại mang lồng mèo đứng ở cửa bếp, cửa lồng mở ra Phương Hoà định lao thẳng ra ngoài thì Trần Uy Minh nhanh tay kéo cửa nhà bếp, nhốt Phương Hoà bên trong.
Phương Hoà Chấn kinh, nhìn cửa nhà bếp bị đóng lại, tên đội trường Trần này nhốt cậu trong bếp. Tức chết đi được.
Trần đội trưởng này nhất định là khắc tinh của bọn họ, Phương Hoà thề, sau này mà gặp lại Trần Uy Minh sẽ cho anh biết thế nào là đổ máu, cho kẻ phá hoại cảm nhận được phiền phức mình tự rước tới.
Sau khi Phương Hoà nghe thấy tiếng đóng cửa, tiếng bước chân của Trần Uy Minh cũng ngày một xa, cậu lập tức nằm úp sấp trên mặt đất, quả thật Phương Hoà khóc không ra nước mắt, bây giờ cậu chỉ có thể cầu trời cho con sen nhà mình về sớm chút, thời gian không còn nhiều nữa.
Quan trọng hơn là, Phương Hoà cầu mong cho Lê Chấn an toàn, phúc lớn mạng lớn để về được nhà.
Phương Hoà càng suy nghĩ càng thấy không yên lòng, cậu nhìn cửa sổ duy nhất trong nhà bếp, dáng người nhanh nhẹn nhảy lên bệ cửa sổ, móng vuốt thò ra vừa hay chạm vào khoá cửa số, còn một khoảng nhỏ nữa là cậu có thể mở ra, Phương Hoà nhìn quanh, cậu thấy một cái nồi nhỏ, dùng hết sức kéo nồi tới cửa sổ, cậu nhảy lên cái nồi, vuốt mèo lại cạy khoá mở được cửa sổ ra.
Phương Hoà vẫy đuôi, từ trên cửa sổ nhìn xuống bên dưới, với độ cao hơn mười tầng lầu thế này chỉ cần cậu bước hụt ngã xuống là đi đời nhà mèo, tuyệt đối không có bất kì cơ hội sống sót nào. Người ta hay bảo mèo có tới chín mạng nhưng truyền thuyết có đáng tin không?
Nội tâm Phương Hoà đấu tranh một lúc, nghĩ tới mạt thế đáng sợ thì vẫn quyết định ra ngoài, cẩn thận bước ra ngoài cửa, tình cảnh tối đen bên ngoài làm cậu hoa mắt, Phương Hoà bước lên lề sách chưa tới 20cm bên ngoài, trái tim như bị tảng đá đè nặng.