Đàm Tiểu Hữu còn chưa nghĩ ra câu đầu tiên phải chỉ trích hắn như thế nào, đã bị Liên Trạm phát hiện. Người đàn ông hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cậu.

Đàm Tiểu Hữu mở miệng nói đã lắp bắp rồi: “Anh, anh tên khốn nạn này!”

“Tôi làm sao?”

Đàm Tiểu Hữu trợn tròn hai mắt, cả giận nói: “Sao anh còn dám ở trước mặt tui cho con mèo khác ăn! Anh thiếu nợ tui còn chưa trả đâu!”

Liên Trạm ù ù cạc cạc: “… Tôi vẫn luôn ở đây, là cậu tự xuất hiện.”

“Anh, anh còn vẫn luôn ở đây!” Đàm Tiểu Hữu cũng sắp giơ chân lên, “Không ở trước mặt tui cũng không thể cho con mèo khác ăn!”

Bây giờ Liên Trạm mới hiểu được cậu đang tức giận cái gì, đổ toàn bộ thức ăn cho mèo trong tay xuống đất để mèo hoang tự ăn. Đàm Tiểu Hữu vừa nhìn càng khó chịu hơn, tóc cũng sắp dựng lên. Liên Trạm nói: “Rất xin lỗi.”

Xin lỗi của hắn không thể xoa dịu cơn giận của tiểu miêu yêu, ngược lại còn làm cho đối phương giận hơn, bước nhanh đến trước mặt hắn, dọa con mèo con vốn đang yên tĩnh ăn thức ăn cho mèo chạy mất hút. Đàm Tiểu Hữu cúi đầu nhìn, mấy viên thức ăn cho mèo kia rơi vào trong mắt cậu cực kỳ gai mắt, tựa như chứng cứ con mèo khác xâm chiếm lãnh địa của mình. Cậu giơ chân đạp vỡ ngay lập tức, “độp xẹt…” hai tiếng, lại túm lấy cổ áo Liên Trạm, muốn mắng người lại không nghĩ ra nên mắng cái gì.

Liên Trạm vỗ vỗ tay cậu: “Đừng lần nào cũng túm cổ áo tôi, sẽ nhăn.”

“Liên quan cái rắm gì đến tui!” Đàm Tiểu Hữu lập tức mạnh miệng.

“… Cậu vui là được.”

Thái độ của Liên Trạm càng thuận theo cậu, càng khiến cậu cảm thấy không vui, như thể giữa hai người có một khoảng cách từ đầu đến cuối, khiến cậu không có cách nào… không có cách nào thật sự trả thù được tên này. Đàm Tiểu Hữu đẩy hắn lên tường, cố sức húc người đàn ông cao hơn cậu một cái đầu, muốn bắt chước người đàn ông trong phim hôm nay mình xem, cắn lên, nhưng còn phải kiễng chân, cảm giác khí thế không đủ.

Liên Trạm nói: “Cậu muốn thế nào mới có thể nguôi giận, nói đi.”

“Anh cho rằng tui dễ xua đuổi như thế à?!” Đàm Tiểu Hữu cố tình gây sự, chỉ muốn cãi nhau với hắn, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Anh cái tên khốn kiếp này, căn bản không chịu trách nhiệm! Cũng không biết xấu hổ tí nào!” Đàm Tiểu Hữu bực tức nói, “Nói gì mà để tôi ở trên, đối với anh mà nói không đáng kể chút nào chứ gì!”

“… Còn không đáng kể cơ à, ” Liên Trạm tiếp lời, “Ngoài cậu ra, tôi chưa bao giờ lên giường với người khác, càng chưa bao giờ ở phía dưới.”

Đàm Tiểu Hữu suýt nữa giẫm hắn một phát, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

“Tôi nghiêm túc bồi thường cho cậu, cho nên cậu có yêu cầu gì đều có thể nói ra.”

Đàm Tiểu Hữu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn lại giận không có chỗ xả, vừa ấm ức vừa tức giận, nói không lựa lời: “Tui ghê tởm đồ chết bầm nhà anh!”

“Ừ…”

“Đợi, đợi sau khi tui đè anh rồi, anh lăn được bao xa thì lăn bấy xa cho tui, tui cũng không muốn nhìn thấy anh nữa!”

“Tôi cũng quyết định như thế, ” Liên Trạm bỗng nhiên sờ lên tóc cậu, “Trước đó tôi đã xin từ chức, nhưng trong học kỳ này không dễ làm việc. Dù sao học kỳ này cũng chỉ còn hai tháng nữa, làm phiền cậu nhịn thêm chút.”

Đàm Tiểu Hữu ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn hắn, không ngờ hắn thật sự định rời đi.

Sau khi bồi thường cho mình xong hai bên đã thanh toán xong, Liên Trạm rời đi xa, không có một tí ti quan hệ nào với mình.

Cậu không nói rõ được chua xót trong lòng là do đâu, cũng không nhận ra mắt mình dần dần đỏ lên, thay vì nói ánh mắt hung dữ không bằng nói là bướng bỉnh, tay run rẩy hai lần, đột nhiên hất mạnh ra.

Đàm Tiểu Hữu quay đầu bước đi, đấu đá lung tung, còn suýt nữa đụng vào thùng rác ở đầu ngõ. Cậu đi rõ nhanh, bước chân rất vội, người đứng phía sau không có động tĩnh, tựa như không hề có ý định đi lên kéo cậu lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện