Trường Genovaletica là một ngôi trường nổi tiếng của Enditold.
Không rõ vì sao nổi tiếng, nhưng phần lớn là do học sinh ở nơi này.
Một nửa là những người thành công.
Một nửa là những người lập dị.
Những người bình thường sẽ dần bị đào thải.
Hệ thống diễn đàn thuộc loại tối tân.
Trang thiết bị hạng nhất.
Và khuôn viên tươi đẹp rực rỡ.
Khu rừng quanh trường có những cái cây cao ráo với bóng râm là chỗ ngủ tuyệt vời.
Đó chính là những gì Lee đánh giá về ngôi trường cô mới chuyển đến.
Nằm vắt vẻo trên tàng cây, vắt chéo chân, cô nhanh chóng nhắn tin trả lời vị cha già muôn vàn yêu dấu của mình.
[Con lười.]
Ngụ ý, cha, người đừng hòng đổ thêm việc cho con.
[Mèo con yêu quý, cha biết con là một cô bé vừa hiếu thảo vừa ngoan hiền, lại rất giỏi giang kiên nhẫn, vì thế nhất định sẽ giúp đỡ cha mẹ đúng không?]
Ngụ ý, có lười thì cũng phải nhấc mông lên xử lý công việc cho cha, nếu không sẽ bị định tội là đứa con bất hiếu, vô dụng. Chẹp!
[Con gái, con phải để chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức chứ? Ây, già rồi, hôm trước đang nói chuyện với Elen thì cha đột nhiên ngáp một cái, con nói xem có phải là do mệt nhọc quá độ không?]
Ngụ ý, cha mệt nhọc đến mức độ đang nói chuyện với bạn gái cũng phải dừng lại để ngáp một cái, còn không kịp giữ gìn hình tượng, đó chính là biểu hiện của lao lực quá độ.
Lee bình thản nhìn dòng tin của cha già, trong lòng không khỏi hỏi thăm: Chứ không phải là vì hai người thấy chán quá sao? Không phải muốn tìm lí do để tiếp tục “chơi cờ” sao? Còn nữa, cái người suốt ngày bịa ra đủ mọi lí do củ chuối để nuôi mỡ cho con là ai thế? = =
[Con gái, đừng quá đau lòng, cái gì phải đến rồi sẽ đến.]
Giề? Cha thấy con đau lòng lúc nào? =.=
Mà cái giọng điệu sệt mùi triết lý đó là của ai vậy? Con không quen, không quen đâu đấy nhá. = =
[=.=]
[Trước khi tắt máy, cha có điều muốn nói với con]
= = Cha nói nhanh nhanh con còn ngủ. Nãy giờ 1 tiếng 13 phút rồi.
[Trông giúp cha L city, khi nào cha về sẽ có thưởng]
=.=!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đấy mới là mục đích chính của cha đúng không? Đuôi mắt nhẹ kéo, Lee cụp mắt che giấu tia giảo hoạt lóe lên.
[Được ạ, nhưng cha phải đáp ứng con một chuyện.]
[Thoái mái đi con gái, chỉ cần là việc cha có thể làm được, cha nhất định sẽ đồng ý.]
Dễ dàng như vậy? Vì cô chưa từng hỏi xin? Nhưng như vậy càng tốt, cha đã nói thì phải giữ lời.
[Con sẽ coi như mình là con một của cha mẹ.:)]
Gửi xong tin nhắn, cô không khỏi cong môi cười nhẹ. Thoải mái quá~~~
Đầu bên kia, người cha già kính yêu đang đau đầu nhìn tin nhắn kèm theo icon mặt cười vô cùng chimte của cô con gái. Già rồi già rồi, không còn cảnh giác như xưa, cứ như vậy liền bị con gái chơi một vố. /~
Ầyzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz
Thôi vậy, dù sao cũng không phải là việc gì quá đáng, hơn nữa... cũng chẳng hại gì đến ông. =_=
Và thế là gia chủ nhà Silver mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhắn tin lại.
[Được, nhưng con phải chú ý một chút, miễn không chết người là được.]
Hài lòng nhìn tin trả lời từ phía cha già, Lee bắt đầu chuyển sang chế độ “Auto Ngủ ngày“.
[Vâng. Cha tung hường ít thôi, cẩn thận dọa người ta chạy mất.:p]
Lướt nhẹ đầu ngón tay xóa cửa sổ chat, Lee vừa định cất điện thoại thì nhận được tin nhắn từ Vivi:
[Mèo lười yêu quý ~~~ Hôm nay Vivi muốn nghe cậu đàn hát bài Stupid Love, vẫn giờ cũ nha ~~~]
Đôi mắt tím khói đột nhiên mất đi tiêu cự, trước mặt cô tựa như hiện lên bóng hình một cô gái tóc vàng mắt nâu đang nghịch ngợm lè lưỡi cười đùa.
Nhưng chỉ 2 giây, đôi mắt ấy lại khôi phục sự bình thản ban đầu. Đưa tay tắt máy, cất vào túi quần, khóe môi cô nhẹ kéo lên.
Vi, cậu thật sự ác độc hơn mình nhiều lắm.
Nhắm lại đôi mắt, cô chậm rãi thả lỏng cơ thể từ từ chìm vào giấc ngủ.
Có điều...
“Anh tránh ra, tôi phải đến thư viện!”
Đến thì đến đi, quát ầm lên làm gì? Sợ người khác không biết cô bị chặn đường à? Ôi giấc ngủ ngàn vàng của tôi. Lee nhàm chán nghĩ thầm.
“Ôi chà? Tiểu mỹ nhân sinh khí thực đáng yêu nha. Có điều, hét lên như vậy là muốn làm gì đây? Ra vẻ thục nữ nghiêm chỉnh sao? Chẳng phải mục đích của cô là lôi kéo sự chú ý của tôi à?”
Cái giọng điệu tởm lợn như vậy mặc dù không làm cô không ngủ được, nhưng mà thực sự là còn ám ảnh hơn nhiều lắm. Quả nhiên ngôi trường này không dành cho người bình thường như cô. Lee mơ màng chớp chớp mắt.
“Anh đừng tưởng bở, tôi chẳng có chút hứng thú nào với anh cả.”
À, có tự giác đem giọng giảm xuống rồi đấy. Chỉ là đáng tiếc, vẫn phải làm hai bạn trẻ vỡ mộng rồi. Nếu giờ cô còn không xuống chuẩn bị, có lẽ sẽ muộn mất.
Nghiêng người đưa tay với lấy chiếc cặp sách gần như trống không, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, ngay cạnh đôi nam nữ đang dựa sát vào nhau kia, Lee không hề ngoảnh đầu lại mà bước đi.
Mặc dù là không một tiếng động chạm đất, cơ mà một người lù lù xuất hiện ở gần như vậy, đôi nam nữ kia cũng giật bắn cả mình. Nữ sinh kia tựa như là thẹn quá hóa giận, đột nhiên gắt giọng:
“Bạn học kia, mời bạn đứng lại xin lỗi tôi. Tại sao bạn có thể nghe lén người khác nói chuyện như vậy?”
Đưa tay phải cầm cặp sách khoác lên vai, tay trái chẳng biết lấy từ đâu ra một chiếc bluetooth màu bạc viền xanh, Lee cứ ung dung bước về phía tháp đồng hồ của Hội học sinh mà chẳng thèm đoái hoài gì đến hai con người kia.
Nữ sinh có mái tóc ngắn với nước da bánh mật khỏe khoắn chau mày lẩm bẩm:
“Người gì đâu mà vô duyên. Đã nghe lén người khác, còn... “
“Ôi chà ~~~ Xem ra cô không nắm bắt tình hình tốt lắm nhỉ? Cô gái đó chắc chắn phải ở trên cây từ trước đó rồi. Chẳng lẽ cô nghĩ rằng có ai đó nhìn thấy chúng ta ở đây và leo lên trên cây để nghe lén à? Hay là cô xấu hổ vì bị bắt bài lật mặt mà lại thấy có người nên hoảng? Thẹn quá hóa giận phải không?”
Nữ sinh kia giật mình kinh ngạc nhìn nam sinh trước đó vẫn còn mang vẻ mặt ngả ngớn lười nhác bất cần đời, giờ đã đổi thành thái độ lạnh nhạt coi thường mà không khỏi tức giận.
“Cậu... cậu nói như thế là có ý gì? Chẳng lẽ ai nhìn cậu cũng là thích cậu hết sao? Mắt ở trên mặt không để nhìn chẳng lẽ là để nhắm?”
Nhếch môi coi thường nhìn nữ sinh đang trừng mắt nhìn mình, Phượng Dạ Lâm bình tĩnh đút tay vào túi xoay người rời đi. Vừa bước đi còn không quên bỏ lại cho cô gái đang tức giận kia một câu:
“Muốn quyến rũ tôi thì phải mạnh dạn hơn chút nữa. Còn có, tôi thích nữ nhân thông minh.”
Nữ sinh kia ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nam sinh phía trước, lại quay sang hướng mà cô gái tóc đỏ kia vừa nhảy xuống, sau đó tựa như là chợt bừng tỉnh, gắt lên:
“Anh nói linh tinh cái gì vậy? Ai thèm quyến rũ anh chứ?”
Giậm mạnh chân xuống đất như để thể hiện tâm trạng bất mãn của mình, cô nữ sinh mím môi vẻ mặt tức giận. Gì chứ? Còn không phải là học viên có tiền, có điều kiện hơn cô một chút sao? VIệc gì phải ra vẻ ngạo mạn như thể mình là con trời vậy chứ?
Lee nhanh chóng di chuyển đến căn phòng nhỏ trên tầng thượng tháp đồng hồ của Hội học sinh, vứt cặp sách lên trên bàn, xách hộp đàn guitar đen nằm cạnh cửa lên, ra ngoài đóng cửa. Toàn bộ quá trình chưa đến 2 phút, xuống đến sân trường mất thêm 1 phút, đi bộ đến cổng trường mất thêm 2 phút, tổng cộng 5 phút.
Hài lòng nhìn đồng hồ đeo tay, Lee nhanh chóng quẹt thẻ thông hành lên máy nhận dạng trước cổng trường, ung dung bước ra ngoài.
Cuốc bộ trên đường, hít thở không khí trong lành của mùa thu, cảm nhận cơn gió thổi qua, mơn man da thịt.
Đây...
... từng là ước muốn của cậu nhỉ? Vivi?
Khép hờ đôi mắt nghĩ thầm, dưới chân tốc độ vẫn đều đều mà nhanh nhẹn như trước, Lee rẽ vào con đường nhỏ dẫn thẳng đến quả đồi ven sông.
Dừng lại trước sạp hoa quen thuộc, Lee theo quán tính liền mỉm cười, cho dù người kia không thể nhìn thấy.
“Buổi chiều hảo, An.”
Cậu thiếu niên cũng tươi cười đáp lại cô:
“Lee, cậu cũng vậy. Có chuyện gì vui sao?”
“Ừm, tôi mua toàn bộ số hoa này, cậu đi cùng tôi.”
Tựa như đã biết trước cô gái sẽ nói như vậy, thiếu niên không hề có biểu hiện kinh ngạc hay khó hiểu.
“Được, tổng cộng là 3782 tệ.”
“Mang theo, đi cùng tôi.”
Lee tiến lên giúp cậu ta chuyển hoa lên trên xe đạp, sau đó hai người cùng cuốc bộ về hướng nghĩa địa.
--- ------ ------ --------
Cùng trên tầng cao nhất tháp đồng hồ của Hội học sinh là phòng của Hội trưởng hội học sinh - Loucaditass Ryan Silver - anh trai song sinh của Lee.
Hiện tại trên chiếc giường King size trong phòng là một nam nhân với dáng người cao gầy. Bộ đồng phục màu trắng viền xanh cùng mái tóc mềm mại khiến cho anh có vẻ ngoài lãng tử và tao nhã như bạch mã hoàng tử. Gương mặt hoàn hảo như điêu khắc mang theo vẻ mơ hồ khiến cho anh tỏa ra sức hấp dẫn khó tả.
Hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung động, từ từ nâng lên để lộ đôi mắt xanh lá trong trẻo tựa như bảo thạch thượng hạng.
Ánh mắt ban đầu có chút mông lung dần trở nên rõ ràng mang theo tia nhìn sắc bén.
Nhanh nhẹn ngồi dậy, tay trái quơ lấy chiếc điện thoại màu trắng bạc trên bàn đút vào túi quần, tay phải cầm chiếc cặp sách đựng trên ghế khoác lên vai, Louis nhanh chóng mở cửa bước ra khỏi phòng.
Đến giờ rồi.
--- ------ ------ -------
“Đến nơi rồi.” - Dừng chân trước ngôi mộ được làm từ cẩm thạch trắng, Lee nheo mắt cười đặt chân chống cho chiếc xe đạp, sau đó bắt đầu lấy hoa trên xe xuống rải quanh ngôi mộ. Từ đầu đến cuối, cô không hề quay lại nhìn người thiếu niên đằng sau kia.
Thiếu niên kia dường như không hề quan tâm đến thái độ lạnh nhạt của Lee, cậu bình tĩnh dỡ hoa trên xe xuống giúp cô. Động tác cậu cẩn thận mà nhịp nhàng tựa như mắt cậu vẫn nhìn được vậy.
Đến khi toàn bộ hoa đã được dỡ xuống, cậu bình tĩnh cầm lên một bó hoa cẩm tú cầu lên, vuốt ve phần dây buộc bằng ruy băng tím nhạt.
“Tím nhạt là màu Vivi thích nhất, nhỉ? Có ấy nói đó là bởi vì nó giống màu mắt của cậu.”
Hơi nheo lại đôi mắt nhìn ngôi mộ đã được phủ đầy hoa, Lee cười nhạt nhìn tác phẩm của mình. Có lẽ là hài lòng, có lẽ là cười nhạo. Còn về cười nhạo ai, thì chỉ có cô biết.
Không nhận được câu trả lời nhưng cậu thanh niên vẫn ung dung như trước.
“Lee, Vivi mất rồi?”
Hơi ngửa đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, Lee nhớ đến đôi mắt xanh dương trong trẻo của Vivi, dường như, cũng là màu như vậy. Nhưng mắt Vivi vẫn đẹp hơn, vì nó biểu cảm.
“Ừ.” - Chữ ấy nặng tựa cả ngàn cân mà lại nhẹ tưa lông hồng, phiêu dù trong làn gió mát thoảng qua. Chạm đến tai cậu thiếu niên kia.
“Ồ.” - Vẫn cười điềm đạm mà bình tĩnh, cậu nhẹ nhàng bước lên vài bước, đến trước ngôi mộ kia. - “Vậy đây là mộ của cô ấy?”
Nghiêng đầu để lọng tóc trôi khỏi bờ vai, Lee cũng cười.
“Ừ.”
Cậu thiếu niên mỉm cười nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống trước mộ.
..........
“Cô ấy luôn chú ý đến cậu.”
“Ừ.”
“Mặc dù lúc nào cũng quấn lấy tôi nhưng đề tài nói chuyện lại luôn là hướng về cậu.”
“Ừ.”
“Vivi luôn cười khi kể về cậu, tôi nghe thấy trong nụ cười ấy là sự vui sướng hạnh phúc khi được làm bạn với cậu.”
“Ừ.”
“Vivi...”
“Thôi nào, cậu đang cố làm tôi cảm thấy áy náy đấy à?” - Cười nhạt nhìn về cậu thiếu niên, Lee vẫn giữ nụ cười trên môi và nói với giọng bất đắc dĩ. Nhưng sự khó chịu trong lời nói quá nhẹ để truyền tải đến người nghe, vì vậy cậu thiếu niên lại nghe được sự mỉa mai trong giọng nói của cô.
“Cậu khó chịu?”
“Không hẳn, chỉ là đột nhiên không biết nên làm gì. Tôi luôn là một người xã giao tốt, tiếp tục cuộc hội thoại vừa rồi sẽ làm mất hình tượng của tôi.”
Bật cười, cậu thiếu niên chẳng có vẻ gì là tức giận.
“Đưa tôi đến đây, ngoài việc thông báo về cái chết của cô ấy thì chắc hẳn cậu còn việc khác?”
“Ừ, muốn hỏi ý kiến của cậu về tay nghề của tôi.”
Nói xong, không đợi cậu thiếu niên nói thêm gì, Lee đặt hộp đàn xuống đất, lấy chiếc đàn guitar màu đen bóng ra. Cô quỳ một chân lên hộp đàn, tay còn lại bắt đầu gảy lên từng nốt nhạc buồn. Giọng hát êm dịu trong trẻo của cô cũng vang lên.
Walking the dog in my neighborhood
Said I never would for you
I got drunk on a money night
Hope it looks alright
Tattoo a few, uh
I"m a yes man on the loose
Black star on my credit card
Bought your favorite car, times two
I"m crazy for you
Lord know what I"d do
I"d even die for you
Whatever you need
I"m down on my knees
I guess that means
I guess that means
I"m *** da da rid a ***
*** da da rid a ***
*** da da rid a ***
Stupid love
*** da da rid a ***
*** da da rid a ***
*** da da rid a ***
Stupid
I"m stupid in love, stupid
Can"t believe I did
It"s true, it"s true
I"m a shame but I kiss the face
With you, with you
Cause I"m a yes man on the loose
And I"ll do anything for you
I"m crazy for you
Lord know what I"d do
I"d even die for you
Whatever you need
I"m down on my knees
I guess that means
I guess that means
I"m *** da da rid a ***
*** da da rid a ***
*** da da rid a ***
Stupid love
*** da da rid a ***
*** da da rid a ***
*** da da rid a ***
Stupid
I"m stupid in love, stupid
And they can all call me crazy (crazy)
I"m a fool for you baby (baby)
But they ain"t never seen you naked, naked
And they can all call me crazy
I"m a fool for you baby (baby)
But they ain"t never seen you naked, naked
I"m crazy for you
Lord know what I"d do
I"d even die for you
Whatever you need
I"m down on my knees
I guess that means
I guess that means
I"m *** da da rid a ***
*** da da rid a ***
*** da da rid a ***
Stupid love
*** da da rid a ***
*** da da rid a ***
*** da da rid a ***
Stupid
I"m stupid in love, stupid
Đôi mắt khép hờ, cô tựa như hòa mình vào bài hát. Khác với khuôn mặt bình tĩnh luôn tươi cười, giọng hát của cô đủ sức làm rung động người nghe, cậu thiếu niên kia cũng không ngoại lệ.
--- ------ ------ ----
Louis bước đến nhà thi đấu của trường, liếc nhìn đồng hồ.
4h30 phút, còn 1 tiếng nữa là đến giờ quyết đấu.
Nghĩ ngợi một hồi, anh bắt đầu đi xung quanh sân đấu quan sát cấu tạo cùng các sự vật trong phạm vi 1 mét quanh sàn đấu. Vừa quan sát, anh vừa nhanh chóng nghĩ cách lợi dụng chúng để tạo ra các đòn tấn công có hiệu quả nhất lên đối thủ - Levantariss.
--- ------ -------
Viết xong quên đăng lên mới nhục chứ. [Úp mặt vào gối]
Không rõ vì sao nổi tiếng, nhưng phần lớn là do học sinh ở nơi này.
Một nửa là những người thành công.
Một nửa là những người lập dị.
Những người bình thường sẽ dần bị đào thải.
Hệ thống diễn đàn thuộc loại tối tân.
Trang thiết bị hạng nhất.
Và khuôn viên tươi đẹp rực rỡ.
Khu rừng quanh trường có những cái cây cao ráo với bóng râm là chỗ ngủ tuyệt vời.
Đó chính là những gì Lee đánh giá về ngôi trường cô mới chuyển đến.
Nằm vắt vẻo trên tàng cây, vắt chéo chân, cô nhanh chóng nhắn tin trả lời vị cha già muôn vàn yêu dấu của mình.
[Con lười.]
Ngụ ý, cha, người đừng hòng đổ thêm việc cho con.
[Mèo con yêu quý, cha biết con là một cô bé vừa hiếu thảo vừa ngoan hiền, lại rất giỏi giang kiên nhẫn, vì thế nhất định sẽ giúp đỡ cha mẹ đúng không?]
Ngụ ý, có lười thì cũng phải nhấc mông lên xử lý công việc cho cha, nếu không sẽ bị định tội là đứa con bất hiếu, vô dụng. Chẹp!
[Con gái, con phải để chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức chứ? Ây, già rồi, hôm trước đang nói chuyện với Elen thì cha đột nhiên ngáp một cái, con nói xem có phải là do mệt nhọc quá độ không?]
Ngụ ý, cha mệt nhọc đến mức độ đang nói chuyện với bạn gái cũng phải dừng lại để ngáp một cái, còn không kịp giữ gìn hình tượng, đó chính là biểu hiện của lao lực quá độ.
Lee bình thản nhìn dòng tin của cha già, trong lòng không khỏi hỏi thăm: Chứ không phải là vì hai người thấy chán quá sao? Không phải muốn tìm lí do để tiếp tục “chơi cờ” sao? Còn nữa, cái người suốt ngày bịa ra đủ mọi lí do củ chuối để nuôi mỡ cho con là ai thế? = =
[Con gái, đừng quá đau lòng, cái gì phải đến rồi sẽ đến.]
Giề? Cha thấy con đau lòng lúc nào? =.=
Mà cái giọng điệu sệt mùi triết lý đó là của ai vậy? Con không quen, không quen đâu đấy nhá. = =
[=.=]
[Trước khi tắt máy, cha có điều muốn nói với con]
= = Cha nói nhanh nhanh con còn ngủ. Nãy giờ 1 tiếng 13 phút rồi.
[Trông giúp cha L city, khi nào cha về sẽ có thưởng]
=.=!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đấy mới là mục đích chính của cha đúng không? Đuôi mắt nhẹ kéo, Lee cụp mắt che giấu tia giảo hoạt lóe lên.
[Được ạ, nhưng cha phải đáp ứng con một chuyện.]
[Thoái mái đi con gái, chỉ cần là việc cha có thể làm được, cha nhất định sẽ đồng ý.]
Dễ dàng như vậy? Vì cô chưa từng hỏi xin? Nhưng như vậy càng tốt, cha đã nói thì phải giữ lời.
[Con sẽ coi như mình là con một của cha mẹ.:)]
Gửi xong tin nhắn, cô không khỏi cong môi cười nhẹ. Thoải mái quá~~~
Đầu bên kia, người cha già kính yêu đang đau đầu nhìn tin nhắn kèm theo icon mặt cười vô cùng chimte của cô con gái. Già rồi già rồi, không còn cảnh giác như xưa, cứ như vậy liền bị con gái chơi một vố. /~
Ầyzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz
Thôi vậy, dù sao cũng không phải là việc gì quá đáng, hơn nữa... cũng chẳng hại gì đến ông. =_=
Và thế là gia chủ nhà Silver mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhắn tin lại.
[Được, nhưng con phải chú ý một chút, miễn không chết người là được.]
Hài lòng nhìn tin trả lời từ phía cha già, Lee bắt đầu chuyển sang chế độ “Auto Ngủ ngày“.
[Vâng. Cha tung hường ít thôi, cẩn thận dọa người ta chạy mất.:p]
Lướt nhẹ đầu ngón tay xóa cửa sổ chat, Lee vừa định cất điện thoại thì nhận được tin nhắn từ Vivi:
[Mèo lười yêu quý ~~~ Hôm nay Vivi muốn nghe cậu đàn hát bài Stupid Love, vẫn giờ cũ nha ~~~]
Đôi mắt tím khói đột nhiên mất đi tiêu cự, trước mặt cô tựa như hiện lên bóng hình một cô gái tóc vàng mắt nâu đang nghịch ngợm lè lưỡi cười đùa.
Nhưng chỉ 2 giây, đôi mắt ấy lại khôi phục sự bình thản ban đầu. Đưa tay tắt máy, cất vào túi quần, khóe môi cô nhẹ kéo lên.
Vi, cậu thật sự ác độc hơn mình nhiều lắm.
Nhắm lại đôi mắt, cô chậm rãi thả lỏng cơ thể từ từ chìm vào giấc ngủ.
Có điều...
“Anh tránh ra, tôi phải đến thư viện!”
Đến thì đến đi, quát ầm lên làm gì? Sợ người khác không biết cô bị chặn đường à? Ôi giấc ngủ ngàn vàng của tôi. Lee nhàm chán nghĩ thầm.
“Ôi chà? Tiểu mỹ nhân sinh khí thực đáng yêu nha. Có điều, hét lên như vậy là muốn làm gì đây? Ra vẻ thục nữ nghiêm chỉnh sao? Chẳng phải mục đích của cô là lôi kéo sự chú ý của tôi à?”
Cái giọng điệu tởm lợn như vậy mặc dù không làm cô không ngủ được, nhưng mà thực sự là còn ám ảnh hơn nhiều lắm. Quả nhiên ngôi trường này không dành cho người bình thường như cô. Lee mơ màng chớp chớp mắt.
“Anh đừng tưởng bở, tôi chẳng có chút hứng thú nào với anh cả.”
À, có tự giác đem giọng giảm xuống rồi đấy. Chỉ là đáng tiếc, vẫn phải làm hai bạn trẻ vỡ mộng rồi. Nếu giờ cô còn không xuống chuẩn bị, có lẽ sẽ muộn mất.
Nghiêng người đưa tay với lấy chiếc cặp sách gần như trống không, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, ngay cạnh đôi nam nữ đang dựa sát vào nhau kia, Lee không hề ngoảnh đầu lại mà bước đi.
Mặc dù là không một tiếng động chạm đất, cơ mà một người lù lù xuất hiện ở gần như vậy, đôi nam nữ kia cũng giật bắn cả mình. Nữ sinh kia tựa như là thẹn quá hóa giận, đột nhiên gắt giọng:
“Bạn học kia, mời bạn đứng lại xin lỗi tôi. Tại sao bạn có thể nghe lén người khác nói chuyện như vậy?”
Đưa tay phải cầm cặp sách khoác lên vai, tay trái chẳng biết lấy từ đâu ra một chiếc bluetooth màu bạc viền xanh, Lee cứ ung dung bước về phía tháp đồng hồ của Hội học sinh mà chẳng thèm đoái hoài gì đến hai con người kia.
Nữ sinh có mái tóc ngắn với nước da bánh mật khỏe khoắn chau mày lẩm bẩm:
“Người gì đâu mà vô duyên. Đã nghe lén người khác, còn... “
“Ôi chà ~~~ Xem ra cô không nắm bắt tình hình tốt lắm nhỉ? Cô gái đó chắc chắn phải ở trên cây từ trước đó rồi. Chẳng lẽ cô nghĩ rằng có ai đó nhìn thấy chúng ta ở đây và leo lên trên cây để nghe lén à? Hay là cô xấu hổ vì bị bắt bài lật mặt mà lại thấy có người nên hoảng? Thẹn quá hóa giận phải không?”
Nữ sinh kia giật mình kinh ngạc nhìn nam sinh trước đó vẫn còn mang vẻ mặt ngả ngớn lười nhác bất cần đời, giờ đã đổi thành thái độ lạnh nhạt coi thường mà không khỏi tức giận.
“Cậu... cậu nói như thế là có ý gì? Chẳng lẽ ai nhìn cậu cũng là thích cậu hết sao? Mắt ở trên mặt không để nhìn chẳng lẽ là để nhắm?”
Nhếch môi coi thường nhìn nữ sinh đang trừng mắt nhìn mình, Phượng Dạ Lâm bình tĩnh đút tay vào túi xoay người rời đi. Vừa bước đi còn không quên bỏ lại cho cô gái đang tức giận kia một câu:
“Muốn quyến rũ tôi thì phải mạnh dạn hơn chút nữa. Còn có, tôi thích nữ nhân thông minh.”
Nữ sinh kia ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nam sinh phía trước, lại quay sang hướng mà cô gái tóc đỏ kia vừa nhảy xuống, sau đó tựa như là chợt bừng tỉnh, gắt lên:
“Anh nói linh tinh cái gì vậy? Ai thèm quyến rũ anh chứ?”
Giậm mạnh chân xuống đất như để thể hiện tâm trạng bất mãn của mình, cô nữ sinh mím môi vẻ mặt tức giận. Gì chứ? Còn không phải là học viên có tiền, có điều kiện hơn cô một chút sao? VIệc gì phải ra vẻ ngạo mạn như thể mình là con trời vậy chứ?
Lee nhanh chóng di chuyển đến căn phòng nhỏ trên tầng thượng tháp đồng hồ của Hội học sinh, vứt cặp sách lên trên bàn, xách hộp đàn guitar đen nằm cạnh cửa lên, ra ngoài đóng cửa. Toàn bộ quá trình chưa đến 2 phút, xuống đến sân trường mất thêm 1 phút, đi bộ đến cổng trường mất thêm 2 phút, tổng cộng 5 phút.
Hài lòng nhìn đồng hồ đeo tay, Lee nhanh chóng quẹt thẻ thông hành lên máy nhận dạng trước cổng trường, ung dung bước ra ngoài.
Cuốc bộ trên đường, hít thở không khí trong lành của mùa thu, cảm nhận cơn gió thổi qua, mơn man da thịt.
Đây...
... từng là ước muốn của cậu nhỉ? Vivi?
Khép hờ đôi mắt nghĩ thầm, dưới chân tốc độ vẫn đều đều mà nhanh nhẹn như trước, Lee rẽ vào con đường nhỏ dẫn thẳng đến quả đồi ven sông.
Dừng lại trước sạp hoa quen thuộc, Lee theo quán tính liền mỉm cười, cho dù người kia không thể nhìn thấy.
“Buổi chiều hảo, An.”
Cậu thiếu niên cũng tươi cười đáp lại cô:
“Lee, cậu cũng vậy. Có chuyện gì vui sao?”
“Ừm, tôi mua toàn bộ số hoa này, cậu đi cùng tôi.”
Tựa như đã biết trước cô gái sẽ nói như vậy, thiếu niên không hề có biểu hiện kinh ngạc hay khó hiểu.
“Được, tổng cộng là 3782 tệ.”
“Mang theo, đi cùng tôi.”
Lee tiến lên giúp cậu ta chuyển hoa lên trên xe đạp, sau đó hai người cùng cuốc bộ về hướng nghĩa địa.
--- ------ ------ --------
Cùng trên tầng cao nhất tháp đồng hồ của Hội học sinh là phòng của Hội trưởng hội học sinh - Loucaditass Ryan Silver - anh trai song sinh của Lee.
Hiện tại trên chiếc giường King size trong phòng là một nam nhân với dáng người cao gầy. Bộ đồng phục màu trắng viền xanh cùng mái tóc mềm mại khiến cho anh có vẻ ngoài lãng tử và tao nhã như bạch mã hoàng tử. Gương mặt hoàn hảo như điêu khắc mang theo vẻ mơ hồ khiến cho anh tỏa ra sức hấp dẫn khó tả.
Hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung động, từ từ nâng lên để lộ đôi mắt xanh lá trong trẻo tựa như bảo thạch thượng hạng.
Ánh mắt ban đầu có chút mông lung dần trở nên rõ ràng mang theo tia nhìn sắc bén.
Nhanh nhẹn ngồi dậy, tay trái quơ lấy chiếc điện thoại màu trắng bạc trên bàn đút vào túi quần, tay phải cầm chiếc cặp sách đựng trên ghế khoác lên vai, Louis nhanh chóng mở cửa bước ra khỏi phòng.
Đến giờ rồi.
--- ------ ------ -------
“Đến nơi rồi.” - Dừng chân trước ngôi mộ được làm từ cẩm thạch trắng, Lee nheo mắt cười đặt chân chống cho chiếc xe đạp, sau đó bắt đầu lấy hoa trên xe xuống rải quanh ngôi mộ. Từ đầu đến cuối, cô không hề quay lại nhìn người thiếu niên đằng sau kia.
Thiếu niên kia dường như không hề quan tâm đến thái độ lạnh nhạt của Lee, cậu bình tĩnh dỡ hoa trên xe xuống giúp cô. Động tác cậu cẩn thận mà nhịp nhàng tựa như mắt cậu vẫn nhìn được vậy.
Đến khi toàn bộ hoa đã được dỡ xuống, cậu bình tĩnh cầm lên một bó hoa cẩm tú cầu lên, vuốt ve phần dây buộc bằng ruy băng tím nhạt.
“Tím nhạt là màu Vivi thích nhất, nhỉ? Có ấy nói đó là bởi vì nó giống màu mắt của cậu.”
Hơi nheo lại đôi mắt nhìn ngôi mộ đã được phủ đầy hoa, Lee cười nhạt nhìn tác phẩm của mình. Có lẽ là hài lòng, có lẽ là cười nhạo. Còn về cười nhạo ai, thì chỉ có cô biết.
Không nhận được câu trả lời nhưng cậu thanh niên vẫn ung dung như trước.
“Lee, Vivi mất rồi?”
Hơi ngửa đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, Lee nhớ đến đôi mắt xanh dương trong trẻo của Vivi, dường như, cũng là màu như vậy. Nhưng mắt Vivi vẫn đẹp hơn, vì nó biểu cảm.
“Ừ.” - Chữ ấy nặng tựa cả ngàn cân mà lại nhẹ tưa lông hồng, phiêu dù trong làn gió mát thoảng qua. Chạm đến tai cậu thiếu niên kia.
“Ồ.” - Vẫn cười điềm đạm mà bình tĩnh, cậu nhẹ nhàng bước lên vài bước, đến trước ngôi mộ kia. - “Vậy đây là mộ của cô ấy?”
Nghiêng đầu để lọng tóc trôi khỏi bờ vai, Lee cũng cười.
“Ừ.”
Cậu thiếu niên mỉm cười nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống trước mộ.
..........
“Cô ấy luôn chú ý đến cậu.”
“Ừ.”
“Mặc dù lúc nào cũng quấn lấy tôi nhưng đề tài nói chuyện lại luôn là hướng về cậu.”
“Ừ.”
“Vivi luôn cười khi kể về cậu, tôi nghe thấy trong nụ cười ấy là sự vui sướng hạnh phúc khi được làm bạn với cậu.”
“Ừ.”
“Vivi...”
“Thôi nào, cậu đang cố làm tôi cảm thấy áy náy đấy à?” - Cười nhạt nhìn về cậu thiếu niên, Lee vẫn giữ nụ cười trên môi và nói với giọng bất đắc dĩ. Nhưng sự khó chịu trong lời nói quá nhẹ để truyền tải đến người nghe, vì vậy cậu thiếu niên lại nghe được sự mỉa mai trong giọng nói của cô.
“Cậu khó chịu?”
“Không hẳn, chỉ là đột nhiên không biết nên làm gì. Tôi luôn là một người xã giao tốt, tiếp tục cuộc hội thoại vừa rồi sẽ làm mất hình tượng của tôi.”
Bật cười, cậu thiếu niên chẳng có vẻ gì là tức giận.
“Đưa tôi đến đây, ngoài việc thông báo về cái chết của cô ấy thì chắc hẳn cậu còn việc khác?”
“Ừ, muốn hỏi ý kiến của cậu về tay nghề của tôi.”
Nói xong, không đợi cậu thiếu niên nói thêm gì, Lee đặt hộp đàn xuống đất, lấy chiếc đàn guitar màu đen bóng ra. Cô quỳ một chân lên hộp đàn, tay còn lại bắt đầu gảy lên từng nốt nhạc buồn. Giọng hát êm dịu trong trẻo của cô cũng vang lên.
Walking the dog in my neighborhood
Said I never would for you
I got drunk on a money night
Hope it looks alright
Tattoo a few, uh
I"m a yes man on the loose
Black star on my credit card
Bought your favorite car, times two
I"m crazy for you
Lord know what I"d do
I"d even die for you
Whatever you need
I"m down on my knees
I guess that means
I guess that means
I"m *** da da rid a ***
*** da da rid a ***
*** da da rid a ***
Stupid love
*** da da rid a ***
*** da da rid a ***
*** da da rid a ***
Stupid
I"m stupid in love, stupid
Can"t believe I did
It"s true, it"s true
I"m a shame but I kiss the face
With you, with you
Cause I"m a yes man on the loose
And I"ll do anything for you
I"m crazy for you
Lord know what I"d do
I"d even die for you
Whatever you need
I"m down on my knees
I guess that means
I guess that means
I"m *** da da rid a ***
*** da da rid a ***
*** da da rid a ***
Stupid love
*** da da rid a ***
*** da da rid a ***
*** da da rid a ***
Stupid
I"m stupid in love, stupid
And they can all call me crazy (crazy)
I"m a fool for you baby (baby)
But they ain"t never seen you naked, naked
And they can all call me crazy
I"m a fool for you baby (baby)
But they ain"t never seen you naked, naked
I"m crazy for you
Lord know what I"d do
I"d even die for you
Whatever you need
I"m down on my knees
I guess that means
I guess that means
I"m *** da da rid a ***
*** da da rid a ***
*** da da rid a ***
Stupid love
*** da da rid a ***
*** da da rid a ***
*** da da rid a ***
Stupid
I"m stupid in love, stupid
Đôi mắt khép hờ, cô tựa như hòa mình vào bài hát. Khác với khuôn mặt bình tĩnh luôn tươi cười, giọng hát của cô đủ sức làm rung động người nghe, cậu thiếu niên kia cũng không ngoại lệ.
--- ------ ------ ----
Louis bước đến nhà thi đấu của trường, liếc nhìn đồng hồ.
4h30 phút, còn 1 tiếng nữa là đến giờ quyết đấu.
Nghĩ ngợi một hồi, anh bắt đầu đi xung quanh sân đấu quan sát cấu tạo cùng các sự vật trong phạm vi 1 mét quanh sàn đấu. Vừa quan sát, anh vừa nhanh chóng nghĩ cách lợi dụng chúng để tạo ra các đòn tấn công có hiệu quả nhất lên đối thủ - Levantariss.
--- ------ -------
Viết xong quên đăng lên mới nhục chứ. [Úp mặt vào gối]
Danh sách chương