- Dậy! Sáng rồi! 

- Ơ! Sáng rồi á? Thôi để tôi ngủ thêm tý nữa đi! Buồn ngủ lắm! 

- Ngủ ngáy gì nữa? Dậy mau! Đi ăn với tôi! 

- Tôi không đói! Anh đi mà ăn! Tôi muốn ngủ cơ! 

- Này thì ngủ!- Kevin hất tung chăn mà Vy đang đắp ra. 

- Anh là đồ chết tiệt! Sao cứ nhất thiết phải kéo thêm tôi thế? Anh đi 1 mình thì chết người à? 

- Ừ đúng rồi đấy! 

- Đã thế thì tôi không dậy! 

- Có dậy không? 

- Không! 

- Dám cứng đầu với tôi hả? 

Kevin nắm lấy tay Vy, anh bế xốc cô lên. 

- Anh làm cái trò gì vậy? Thả tôi ra!- Vy giãy giụa. 

- Vì cô không chịu xuống nên tôi đành phải đưa cô xuống thôi! 

- Thả ra! Sao anh cứ bắt ép tôi thế? 

- Không thả! Tôi thích thế đấy! Tôi sẽ bế cô ra ngoài đường! 

- Đừng làm thế!- Vy hét lên. 

- Tôi cứ làm thế đấy! Cô làm gì được tôi? 

- Thôi được rồi! Tôi đi, tôi đi là được chứ gì? 

- Tốt! Thế này ngay từ đầu có phải ngoan không? Riêng cô thì tôi phải sử dụng biện pháp mạnh mới hạ được cái tính ngang bướng của cô! ”Chết tiệt, mình toàn thua hắn thế này! Hắn cứ dọa mình cái kiểu như thế thì đến bao giờ mới thoát khỏi hắn đây?” 

- Này! 

- Gì? 

- Đi ra biển tiếp đi! 

- Làm gì? 

- Tôi muốn xây lâu đài cát tiếp! 

- Tha cho tôi! Cô không còn trò nào khác à? 

- Đi mà!- Vy chớp chớp mắt. 

- Cô đúng là đồ nhiều chuyện! 

- Kệ tôi chứ! Anh đưa tôi đến đây cơ mà! 

- Cô ra mà chơi 1 mình, tôi không đi đâu! Tôi không phải là trẻ con! 

- Anh cứ bảo thủ thế này thì chả bao giờ khá lên được đâu! Biển là nơi để giải trí, để ngắm chứ không phải là nơi để anh tìm đến giải tỏa những cái ưu phiền vớ vẩn. Mà anh có ngắm biển đâu? Chỉ ngồi uống rượu rồi đập phá thì nói làm gì? Nếu đã mất công đến đây rồi thì anh nên tận dụng chúng bằng cách làm những công việc nhẹ, đơn giản ý. Nó sẽ giúp anh cảm thấy lạc quan và thư thái hơn đấy! Tôi thề là anh sẽ quên hết nỗi buồn luôn. Cách này hiệu quả gấp tỉ lần uống rượu đó! Uống rượu sẽ càng làm anh đau đớn hơn mà chẳng giải quyết được gì cả! 

- Cô là nhà tâm lý học à? 

- Không! Tôi chỉ nói theo suy nghĩ và kinh nghiệm của tôi thôi! Nhưng tôi dám chắc là rất chính xác. 

- Tôi không ham hố những cái đó! Tôi chỉ sống và làm việc vì tập đoàn mà thôi! Mấy cái này toàn làm cản đường tôi! 

- Anh thật là… Cái gì mà vớ vẩn? Anh nghĩ cứ vùi đầu vào công việc là tốt à? Anh cũng phải chăm sóc cho bản thân mình đi chứ? Làm như vậy chỉ khiến anh thêm căng thẳng, mệt mỏi. Thảo nào anh nghiêm khắc trong công việc kinh khủng. Mọi người trong tập đoàn ai cũng sợ anh, anh có biết điều đó không? 

- Có! 

- Anh là cấp trên mà chẳng bao giờ nghĩ cho cấp dưới gì cả! Họ nhận lương của anh không có nghĩa là anh có quyền sai khiến họ hết việc này đến việc khác! Con người ai mà chả có lúc mắc sai phạm. Người ta sai có 1 tý thôi cũng đuổi đến mức không còn công ăn việc làm! Anh không thấy mình quá đáng sao? Anh nên thay đổi mình 1 chút đi! Cứ sống thế này mãi thì chỉ có tổn thọ thôi! 

Kevin không nói gì nữa, anh đút 2 tay túi quần, lẳng lặng đi ra chỗ khác. Vy nhún vai rồi chạy tung tăng xung quanh. Cuối cùng cô dừng chân lại ở nơi mà hôm qua cô đã đứng và xây lâu đài cát. 

”Tên chết dẫm kia! Tôi nói trúng tim đen của anh rồi đúng không? Người ta nói cho mà sửa còn không thèm cảm ơn lấy 1 câu, lại còn vênh mặt lên đi ra chỗ khác nữa chứ! Cái bản mặt thấy mà ghét! Thôi dù sao mong anh thay đổi, đừng gây áp lực cho nhân viên nữa!” 

”Cô ta nói đúng! Có lẽ mình đã quá khắt khe trong công việc. Mình cần thư giãn để giảm căng thẳng. Mình cũng phải thử cái trò lâu đài cát này xem nó lí thú đến mức nào mà con Mèo Xù kia thích đến thế mới được!” 

- Này! 

- Sao? 

- Tôi chơi với! 

- Hừ! Tôi tưởng anh còn định cứng đầu nữa? Nghe lời tôi rồi chứ gì? Lại đây đi!

- Làm như thế nào? 

- Bây giờ phải lấy cát đã, xong bắt đầu nhào. 

- À hóa ra là thế! Dễ nhỉ? 

- Đương nhiên! Dễ mà! Không cần ai dạy thì tôi cũng biết làm đó nha! Hay tôi và anh thi đi! Ai xây đẹp hơn thì thắng! 

- Ok! Chơi! 

- Chuẩn bị nha! 1 2 3… Bắt đầu! 

Cuộc chơi bắt đầu, Vy và Kevin cùng bắt tay vào xây lâu đài cát, chẳng ai chịu thua ai. 

- Xongggggggg!- Cả 2 đồng thanh. 

- Ủa? Anh xong rồi á? Mới biết xây mà đã giỏi vậy rồi sao?- Vy ngạc nhiên. 

- Đương nhiên! Tôi mà lị! Nào bây giờ cùng đếm. Đếm đén 3 thì cùng cho nhau xem thành quả nha! 

- Ok! 

- 1 2 3!- Cả 2 cùng đếm. 

- Ha ha ha ha! Kia mà gọi là lâu đài ư? Đống bùi nhùi thì có ha ha ha ha ha…- Vy ôm bụng cười. 

- Cô cứ làm như của cô đẹp lắm ý! Hơn tôi chưa mà nói? 

- Đương nhiên là tôi phải hơn anh rồi! 

- Cô nhìn lại của cô đi! Nhìn có khác gì chỗ ở nhếch nhác của con Mèo Xù như cô không? Ôi trời ơi nhìn này, cửa chả ra cửa, mái chả ra mái, cả cái đáy lâu đài nữa này! Chậc chậc, tệ quá! 

- Thôi đê! Của tôi hơn anh! Anh ghen tị nên mới nói thế chứ gì? 

- Ai thèm ghen tị với con Mèo Xù như cô? Đồ Mèo Xù dở hơi, ngốc nghếch! 

- Anh dám nói như thế với tôi hả? Chết nè!- Vy bốc 1 nắm cát rồi ném vào người Kevin. 

- Cô… cô dám ném tôi ư? 

- Sao lại không? Lêu lêu đáng đời! 

- Tôi sẽ cho cô biết tay!- Kevin không chịu thua, anh lấy xẻng xúc 1 ít cát hất vào người Vy. 

Thế là 1 trận chiến cát xảy ra…. 

*** 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện