- Hôm nay 2 cô làm rất tốt! Tôi rất tự hào! 

- Cảm ơn chú!- Ngân và Vy đồng thanh. 

- À chú Kiên! Hôm nọ chú hứa sẽ may váy cho tôi cơ mà! Váy của tôi đâu? 

- Ơ… váy nào nhỉ?- Ông Kiên ngơ ngác. 

- Á à! Chú dám quỵt váy của tôi à? 

- Ai thèm quỵt? Váy nào ý nhỉ? 

- Không biết đâu! 

- Đùa thế thôi chứ tôi thiết kế cho cô rồi! Mai tôi sẽ đưa cho cô! 

- Không! Tôi muốn bây giờ cơ! 

- Giờ cũng muộn rồi mà! Mai đi! 

- Không biết đâu! Nếu chú không đưa cho tôi thì tôi sẽ không giúp chú nữa! 

- Thôi được rồi! Đi theo tôi! Mệt cô quá cơ! 

- Ha ha! Có thế chứ! Vy đợi chị tý nha! Tý chị quay lại! 

- Ok! Chị đi đi! 

Vy ngồi 1 mình trong cánh gà sau sàn diễn, cô nghĩ đến những lời khen không ngớt của mọi người về mình. Cô cũng cảm thấy tự hào khi mình lại có thể làm được như thế! Quả thật rất bất ngờ! 

- Sao người mẫu của Fashion King lại phải ngồi đây 1 mình thế này? 

1 chàng trai mặc vét đen, 1 tay đút túi quần, tay kia cầm ly rượu vang, người dựa vào tường, đôi mắt màu xám tro nhìn cô 1 cách thích thú. 

- Anh làm gì ở đây? Khách không được vào chỗ này!- Vy đuổi khéo. 

- Có ai lại đuổi khách của mình đi như thế không?- Anh mỉm cười. 

- Hừ!- Cô quay mặt đi. 

Anh đến gần cô, kéo ghế lại rồi ngồi ngay đối diện cô, cười nửa miệng. 

- Quên tôi rồi sao? 

- Tôi phải nhớ anh sao? 

- Sao lại không? 

- Cái gì?- Vy nhíu mày. 

- Cô còn nợ tôi 1 lời xin lỗi vì hôm nọ đụng vào tôi cơ mà! Phải nhớ tôi chứ!- Anh nhấp 1 ngụm rượu. 

- Đồ dở hơi! 

- Hôm nay cô diễn tốt đấy! Tôi thích màn trình diễn ở tổ 4! 

Vy đỏ mặt, cô cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xám tro tinh quái kia. 

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên. 

- Sao vậy? 

- Anh có thể ra ngoài được không? 

- Không!- Anh tỉnh bơ. 

Vy ngẩng mặt lên nhìn anh. 

- Tại sao? 

- Không thích! 

- Thế thì tôi sẽ đi! 

Cô bật dậy, đi nhanh ra ngoài. 

Đằng sau Vy, 1 chàng trai với mái tóc ngắn màu đen đang bình thản ngồi đó, tay cầm ly rượu từ từ đưa lên môi nhấp 1 ngụm. Đôi mắt màu xám tro nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô, khóe miệng nhếch lên. 

*** 

- Cảm ơn anh! 

- Ừ! Cũng muộn lắm rồi! Em đi ngủ đi! 

- … 

Huyền Anh chậm rãi bước vào nhà, bên trong không có ai, có lẽ Vy vẫn chưa về. 

Cô nằm xuống giường, khẽ thở dài. 

Vậy là… anh đã yêu người con gái tên Linh rồi! Cô chẳng bao giờ có cơ hội được đến gần anh. 

Huyền Anh cười nhạt. 

Sao lại có thể yêu người con trai đã có người khác trong tim rồi cơ chứ? Ngốc quá! Thật ngốc quá! Kể cả Linh đã mất rồi nhưng Duy vẫn chỉ yêu mỗi Linh mà thôi! Huyền Anh cảm thấy mình như người thứ 3 xen vào tình yêu giữa 2 người. 1 người đã khuất, 1 người còn sống… Kể cả như thế nhưng tình yêu thì vẫn có thể duy trì được mãi mãi. Chẳng gì ngăn cản được cả! 

Phải rồi! Có lẽ nên quên anh đi! Yêu đơn phương chỉ làm khổ mình mà thôi! 

Thôi thì… tình yêu đầu của mình chỉ đến đây thôi vậy! 

Cô mỉm cười chua xót rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Không biết những giọt nước long lanh khẽ rơi xuống từ khóe mắt của cô từ lúc nào. Ngay cả lúc ngủ, Huyền Anh cũng không ngừng nghĩ về anh. 

Có lẽ… cô đã quá yêu anh rồi! 

*** 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện