Edit: Dương Lam
Chúng ta không có cái gì để nói hết... Trình Tân bày vẻ mặt nghiêm túc xem ti vi, bơ đẹp Liêm Đường.
Ý đồ dùng sự coi thường thể hiện suy nghĩ "Anh đừng có nói bậy nha, tui là thiên sứ nhỏ ngoan ngoãn thiện lương chứ bộ, grừ..." cái tội này tui không nhận đâu à grừ, cái gì tui cũng không biết không hiểu không rõ không hay grừ...
Liêm Đường nhìn cái mặt mèo nghiêm túc xem ti vi của Trình Tân mà cứ có cảm giác như cô đang chột dạ.
Anh nhấc máy tính bảng lên, đặt ngay bên cạnh Trình Tân.
Trình Tân phản xạ dời vuốt tránh đi, thầm nhủ không được lại gần máy tính bảng, ừm, tránh bị nghi ngờ.
"Không phải hôm nay mày dùng cái này để làm chuyện xấu rồi à, hử?"
Đúng lúc ấy, điện thoại Liêm Đường có chuông.
Mở máy kiểm tra, ba thằng bạn đang hỏi anh sao không vào game, đang làm gì. Hôm nay là ngày chơi game định sẵn của họ, từ hồi còn đi học đã định tên đêm này là đêm của đàn ông.
Liêm Đường đọc tin mới nhớ nay là ngày chơi game cố định của cả đám, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn tên đầu sỏ khiến anh quên khuấy chuyện này, tay đánh chữ: Thẩm vấn nghi phạm mèo.
Chương Kính Chi: Gì cơ? Lãnh Trạc: Nghi phạm mèo?
Dịch Viễn Sơn: Tiểu Tiểu làm gì vậy?
Liêm Đường: Nghịch máy tính bảng, để lông xù selfie.
Chương Kính Chi: Tớ biết chuyện gì rồi, chắc thú vị lắm đây! Mau chụp hình quay phim lại đi!
Lãnh Trạc: Tớ cũng phải nhìn thử xem cậu thẩm... thế nào... Có phải chuyện máy tính bảng do mày nghịch không? Meo...
Dịch Viễn Sơn: Nghe các cậu nói cũng có vẻ rất hay... Nhanh nào, quay lại gửi cho mọi người cùng xem!
Trước yêu cầu mạnh mẽ của đám bạn, Liêm Đường day day huyệt thái dương, quyết định thuận theo dân ý.
Cầm điện thoại, nhắm đúng vào Trình Tân, vừa quay vừa hỏi.
"Nhóc không muốn giải thích chuyện máy tính bảng chút nào sao?" Sau đó bật sáng màn hình, bấm vào weibo, kéo tới bài weibo đó, chỉ vào tấm hình selfie hỏi tiếp: "Cái này có phải do mày đăng không?" Ống kính điện thoại không chỉ chụp được Trình Tân ngồi đây mà còn ghi cả bạn nhỏ trong tấm ảnh selfie trên máy tính, ừ, đúng là một bé mèo.
Mặt Trình Tân đối diện với ống kính, cô nâng vuốt lên che mặt theo bản năng, khổ nỗi bàn chân nhỏ quá, không che được mặt, chỉ kín mỗi mắt.
Lại meo thêm một tiếng hết sức đáng thương.
Đừng quay tôi, đừng quay tôi mà, anh có chứng cứ gì mà dám nói tôi, rõ ràng là do máy tính bảng tự chường mặt ra trước!
Liêm Đường ngắm Trình Tân che mặt qua màn hình, khóe miệng không tự giác cong lên, sau đó phóng lớn tấm hình tự sướng kia, nói: "Còn muốn chối? Không chịu nhận à? Tấm hình này, góc chụp kì quặc như vậy, không phải chính mày chụp thì còn có thể là ai?"
"Meo..." Tôi... không phải tôi... Tôi không làm mà... Trình Tân ti hí mắt lén quan sát Liêm Đường, thấy anh vẫn đang quay thì yên lặng xoay lưng lại, sau đó cun cút lủi vào góc tam giác hẹp tạo bởi hai mặt ghế và cái gối dựa, khổ nỗi chui lọt mỗi đầu, còn hơn nửa thân mèo bao gồm cả cái đuôi mèo xù lông vẫn thù lù ra ngoài.
"Sợ tội lẩn trốn... Cá khô của ngày mai phải cắt giảm thôi."
Trình Tân nghe mà tuyệt vọng rên rỉ thê lương.
"Meo --" Không!
Nếu người không biết mà xem đoạn video này, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kia chắc chắn sẽ ôm bụng cười phá lên, vì họ cảm thấy tiếng kêu nghe như đứt ruột này và lời tuyên án của chủ nhân cơ hồ vang lên cùng một lúc. Mèo ta như ôm nỗi oan Thị Mầu, vừa tuyệt vọng lại không cam lòng biết nhường nào, cộng với hành động moe moe rúc vào khe gối kia nữa, thật là đáng yêu hết sức.
Đăng video vào group, Chương Kính Chi là tên đầu tiên cười rớt cả hàm mất sạch hình tượng.
Dịch Viễn Sơn tri kỉ chèn thêm phụ đề méo mẻo mèo meo tức độc thoại nội tâm của mèo ta, phải nói là tiếng mèo trình độ cao cấp, cơ hồ không sai chỗ nào.
Ai nấy đều chỉ cho là trùng hợp.
Nhưng thật ra đây cũng là đối thoại chân thực trong nội tâm Trình Tân lúc đó.
Trời ơi, ngày mai không có cá khô bé nhỏ ư!!!
Không phải người ta chỉ nghịch máy tính bảng có xíu xiu thôi à!
Không phải chỉ có lén vô weibo của anh có xíu xìu xiu thôi ư!
Sao có thể nhẫn tâm vậy chứ!
Anh có còn là sen thân thiết của tui nữa không hả!
Tại sao anh không thể khom lưng uốn gối, cung cúc hầu hạ tui như sen nhà người ta hử, mỗi ngày cho tui thêm chút cá khô bé nhỏ đi chứ!
Tui không chịu, hổng có chịu đâu!
Tui muốn cá khô của tui!
Trình Tân vừa nghe tuyên án đã vội chui ra, lao vọt tới bên Liêm Đường bò lên đùi anh, vừa méo méo meo meo vừa ra sức cọ đầu cọ má, khỏi phải nói dính người thế nào.
"Meo --" Không chịu đâu, cá khô của tui, không được cắt giảm cá khô bé bỏng của tui! Hu hu hu.
Trình Tân nhìn Liêm Đường mà rưng rưng nước mắt, thấy anh thờ ơ lại bò rạp cả người ra đùi anh, sau đó nâng chân trước đặt lên bụng anh, ngước đầu khoe nước mắt.
Wow!
Bụng cứng quá nhỉ!
Trình Tân không nhịn được đập đập mấy cái!
Rất rắn chắc!
Cảm giác còn tuyệt hơn cô tưởng tượng! Tuyệt quá! Chảy nước miếng-ing!
Dù cách một lớp quần áo nhưng vẫn khiến Trình Tân miên man mơ tưởng... Thiếu chút nữa sặc máu mũi luôn rồi...
Liêm Đường còn đang tự hỏi sao nhóc con đột nhiên ngồi yên không cọ nữa, cũng cảm nhận bụng mình bị một đôi móng mèo sờ tới sờ lui như tìm báu vật. Anh buồn cười nâng một bàn chân lên, trêu chọc Trình Tân: "Chỗ này của tao đâu có giấu cá khô, sờ lung tung gì đấy." Hoàn toàn không ngờ mèo ta đang ăn đậu hũ của mình.
Thử hỏi ai có thể nghĩ tới, rằng một con mèo sẽ ăn đậu hũ của người?
Anh chỉ quay tới cảnh Trình Tân nhào tới mở to đôi mắt long lanh làm nũng liền tắt máy.
Sau đó gửi video vào trong group.
Chương Kính Chi xem mà la hét ầm ĩ: Cho! Có cá khô sẽ cho bé hết! Ôi sao đáng yêu thế! Giá mà là mèo của anh! Anh sẽ cung phụng cá khô bé nhỏ cho bé yêu mỗi ngày!
Tin nhắn âm thanh này được Liêm Đường mở loa tăng âm lượng, Trình Tân nghe vào tai mồn một.
Dùng vẻ mặt "Anh thấy chưa hả, mau nhìn người ta đi kìa!" để liếc Liêm Đường, ánh mắt sâu xa hàm ý.
Liêm Đường gãi gãi cằm Trình Tân, nói: "Chỉ biết ra vẻ kì quặc."
"Meo --" Không phải! Rõ ràng người ta đáng yêu vậy cơ mà! Tiểu tiên mèo siêu moe! Mau cẩn thận dỗ dành tôi đi! Chiều chuộng tôi đi! Cho tôi sờ cơ bụng và chỗ dưới cơ bụng... Khụ.
Dịch Viễn Sơn còn chua lời cho video nhưng Liêm Đường chưa xem. Vì lúc Dịch Viễn Sơn chèn lời thì anh đã đi tắm.
Sau đó, Chương Kính Chi xem lại đoạn video đã thêm phụ đề độc thoại lại cười nghiêng ngả thêm chập nữa, trong cơn kích động đăng tất lên weibo.
Lập tức, những nick weibo đã xem tấm ảnh seo phì trước đó liền phát hiện, đây không phải là bé mèo tiên kia sao?
"Wow, yêu yêu quá đi!"
"Giọng nói của anh chủ cũng quyến rũ ghê đó, lỗ tai tui muốn mang thai luôn rồi."
"Ai dịch lời cho bé mèo tiên nhà tui vậy trời, đúng là tiếng mèo siêu quần luôn, buồn cười quá đi mất."
"Kính Chi, anh là bạn với đại thần ạ! Bé mèo thật đáng yêu! Cá khô sẽ mua mua hết! Bé con muốn gì chị sẽ cho tất!"
"Kính Chi và đại thần là bạn đâu phải bí mật gì? Không thấy bọn họ tương tác với nhau từ xưa rồi à, còn cả giáo sư Lãnh và tác giả Dịch nữa. Bốn người họ đã là bạn tốt nhiều năm rồi."
Các fan mới không rõ chuyện lập tức bừng tỉnh chạy đi lùng sục tài khoản của Lãnh Trạc và Dịch Viễn Sơn.
"Hóa ra là như vậy. Trông cool ghê luôn, ai nấy đều có địa vị vượt bậc trong lĩnh vực riêng, hơn nữa vừa nhìn đã biết là người có chân tài thực học. Mà tui còn siêu siêu mê sách của Dịch Viễn Sơn nữa đó. Trước đó một cuốn làm tui khóc sướt mướt mãi, truyện anh ấy viết vừa chân thực lại buồn thương."
"Nghe phổ cập kiến thức này, lý lịch của bốn người này... Quả đúng là sự tồn tại vừa bình lặng lại đặc sắc, xin quỳ."
"Xem hình trong lý lịch kìa, các người còn biết gửi lên cơ đấy..."
"Mèo nhỏ thật đáng yêu! Ai chèn thoại vô vậy? Người chèn cũng thật hài hước?" Bình luận này được Chương Kính Chi chọn trả lời, đồng thời tag cả Dịch Viễn Sơn vào, bảo do cậu ta thêm.
Bởi nội dung trong video và sức ảnh hưởng của minh tinh mà lượt share tăng lên vùn vụt. Trước đó lượt share của tấm hình tự sướng kia chỉ khoảng hơn mười lăm ngàn nhưng sau bài đăng này của Chương Kính Chi, chưa tới một đêm đã tăng thêm hơn mười ngàn lượt nữa, đừng nói là mấy ngày tiếp theo sẽ tiếp tục tăng thế nào.
Hơn nữa, bởi quan hệ với Chương Kính Chi nên lượt follow weibo của cả ba đều tăng vọt theo.
Hiện Liêm Đường có khoảng vài trăm ngàn follower, trước đó đã tăng vài chục ngàn bởi tấm hình Trình Tân đăng, sau chuyện Chương Kính Chi tiếp tục tăng thêm một, hai chục ngàn nữa.
Lãnh Trạc là giáo sư, weibo chỉ có hơn ba mươi ngàn follow. Anh ta ít khi kiểm tra weibo, lên được con số này đều do sinh viên trong trường đổ gục trước sức quyến rũ của anh mà tự động tìm tới. Còn lần này tăng một phát tới tận hơn bảy mươi ngàn, lượng fan vốn đều là người trong giới nay nhờ tác động của Chương Kính Chi mà cũng thu hút thêm chú ý của không ít người ngoài nghề.
Còn Dịch Viễn Sơn, tuy là nhà văn có sức ảnh hưởng rất rộng nhưng trên mạng lại không có ai biết anh cũng đã xây nhà trên weibo. Tài khoản này vốn do trợ lý đăng ký giúp, chỉ có tên chứ không hề có một bài đăng, cũng chưa từng tuyên truyền cho bất cứ nhà xuất bản nào. Bình thường anh ta chẳng bao giờ ngó ngàng tới, weibo cũng mới có hơn năm mươi ngàn follow và đều là độc giả trung thành cất công tìm kiếm theo dõi, ai nấy đều mong Dịch Viễn Sơn có thể lên weibo hoạt động giao lưu với mọi người nhiều hơn. Nay nhờ phúc Chương Kính Chi mà tăng lên tới hơn chín mươi ngàn follow, trong đó có một số lớn vốn là độc giả của Dịch Viễn Sơn nhưng không biết tác giả đại thần của mình cũng dùng weibo. Giờ nhờ Chương Kính Chi mới biết và lật đật chạy qua thêm follow.
Tất cả đều chỉ là chuyện trong một đêm.
Trừ Chương Kính Chi ra thì cả ba người kia đều không hứng thú với weibo lắm. Bình thường họ đã rất bận rộn rồi, thi thoảng rỗi rãi mới chơi chút game linh tinh để giải trí thôi. Còn chuyện Chương Kính Chi đang tính cực xã giao quan hệ lôi kéo thêm sự chú ý cho mình, cả ba đều không thích chơi weibo tất nhiên không hay gì sóng gió trên mạng.
Ngày hôm sau, thậm chí còn có phóng viên muốn tới phỏng vấn ba người. Đương nhiên đều do quan hệ với Chương Kính Chi là chính, chắc đang mong sẽ đào được tin sốt dẻo gì từ họ đây.
Khiến cho trợ lý của ba vị này nghệt mặt hết cả, không thể hiểu được chuyện đang xảy ra, sao tự dưng lại lắm phóng viên tới muốn hẹn phỏng vấn thế này.
Sau khi ba vị biết chuyện, tất nhiên đều nhất nhất từ chối hết.
Bọn họ cũng đâu phải con công đực thích nổi tiếng và chú mục, luôn hưởng thụ cảm giác được mọi người mở to mắt chiêm ngưỡng như Chương Kính Chi kia.
Chúng ta không có cái gì để nói hết... Trình Tân bày vẻ mặt nghiêm túc xem ti vi, bơ đẹp Liêm Đường.
Ý đồ dùng sự coi thường thể hiện suy nghĩ "Anh đừng có nói bậy nha, tui là thiên sứ nhỏ ngoan ngoãn thiện lương chứ bộ, grừ..." cái tội này tui không nhận đâu à grừ, cái gì tui cũng không biết không hiểu không rõ không hay grừ...
Liêm Đường nhìn cái mặt mèo nghiêm túc xem ti vi của Trình Tân mà cứ có cảm giác như cô đang chột dạ.
Anh nhấc máy tính bảng lên, đặt ngay bên cạnh Trình Tân.
Trình Tân phản xạ dời vuốt tránh đi, thầm nhủ không được lại gần máy tính bảng, ừm, tránh bị nghi ngờ.
"Không phải hôm nay mày dùng cái này để làm chuyện xấu rồi à, hử?"
Đúng lúc ấy, điện thoại Liêm Đường có chuông.
Mở máy kiểm tra, ba thằng bạn đang hỏi anh sao không vào game, đang làm gì. Hôm nay là ngày chơi game định sẵn của họ, từ hồi còn đi học đã định tên đêm này là đêm của đàn ông.
Liêm Đường đọc tin mới nhớ nay là ngày chơi game cố định của cả đám, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn tên đầu sỏ khiến anh quên khuấy chuyện này, tay đánh chữ: Thẩm vấn nghi phạm mèo.
Chương Kính Chi: Gì cơ? Lãnh Trạc: Nghi phạm mèo?
Dịch Viễn Sơn: Tiểu Tiểu làm gì vậy?
Liêm Đường: Nghịch máy tính bảng, để lông xù selfie.
Chương Kính Chi: Tớ biết chuyện gì rồi, chắc thú vị lắm đây! Mau chụp hình quay phim lại đi!
Lãnh Trạc: Tớ cũng phải nhìn thử xem cậu thẩm... thế nào... Có phải chuyện máy tính bảng do mày nghịch không? Meo...
Dịch Viễn Sơn: Nghe các cậu nói cũng có vẻ rất hay... Nhanh nào, quay lại gửi cho mọi người cùng xem!
Trước yêu cầu mạnh mẽ của đám bạn, Liêm Đường day day huyệt thái dương, quyết định thuận theo dân ý.
Cầm điện thoại, nhắm đúng vào Trình Tân, vừa quay vừa hỏi.
"Nhóc không muốn giải thích chuyện máy tính bảng chút nào sao?" Sau đó bật sáng màn hình, bấm vào weibo, kéo tới bài weibo đó, chỉ vào tấm hình selfie hỏi tiếp: "Cái này có phải do mày đăng không?" Ống kính điện thoại không chỉ chụp được Trình Tân ngồi đây mà còn ghi cả bạn nhỏ trong tấm ảnh selfie trên máy tính, ừ, đúng là một bé mèo.
Mặt Trình Tân đối diện với ống kính, cô nâng vuốt lên che mặt theo bản năng, khổ nỗi bàn chân nhỏ quá, không che được mặt, chỉ kín mỗi mắt.
Lại meo thêm một tiếng hết sức đáng thương.
Đừng quay tôi, đừng quay tôi mà, anh có chứng cứ gì mà dám nói tôi, rõ ràng là do máy tính bảng tự chường mặt ra trước!
Liêm Đường ngắm Trình Tân che mặt qua màn hình, khóe miệng không tự giác cong lên, sau đó phóng lớn tấm hình tự sướng kia, nói: "Còn muốn chối? Không chịu nhận à? Tấm hình này, góc chụp kì quặc như vậy, không phải chính mày chụp thì còn có thể là ai?"
"Meo..." Tôi... không phải tôi... Tôi không làm mà... Trình Tân ti hí mắt lén quan sát Liêm Đường, thấy anh vẫn đang quay thì yên lặng xoay lưng lại, sau đó cun cút lủi vào góc tam giác hẹp tạo bởi hai mặt ghế và cái gối dựa, khổ nỗi chui lọt mỗi đầu, còn hơn nửa thân mèo bao gồm cả cái đuôi mèo xù lông vẫn thù lù ra ngoài.
"Sợ tội lẩn trốn... Cá khô của ngày mai phải cắt giảm thôi."
Trình Tân nghe mà tuyệt vọng rên rỉ thê lương.
"Meo --" Không!
Nếu người không biết mà xem đoạn video này, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kia chắc chắn sẽ ôm bụng cười phá lên, vì họ cảm thấy tiếng kêu nghe như đứt ruột này và lời tuyên án của chủ nhân cơ hồ vang lên cùng một lúc. Mèo ta như ôm nỗi oan Thị Mầu, vừa tuyệt vọng lại không cam lòng biết nhường nào, cộng với hành động moe moe rúc vào khe gối kia nữa, thật là đáng yêu hết sức.
Đăng video vào group, Chương Kính Chi là tên đầu tiên cười rớt cả hàm mất sạch hình tượng.
Dịch Viễn Sơn tri kỉ chèn thêm phụ đề méo mẻo mèo meo tức độc thoại nội tâm của mèo ta, phải nói là tiếng mèo trình độ cao cấp, cơ hồ không sai chỗ nào.
Ai nấy đều chỉ cho là trùng hợp.
Nhưng thật ra đây cũng là đối thoại chân thực trong nội tâm Trình Tân lúc đó.
Trời ơi, ngày mai không có cá khô bé nhỏ ư!!!
Không phải người ta chỉ nghịch máy tính bảng có xíu xiu thôi à!
Không phải chỉ có lén vô weibo của anh có xíu xìu xiu thôi ư!
Sao có thể nhẫn tâm vậy chứ!
Anh có còn là sen thân thiết của tui nữa không hả!
Tại sao anh không thể khom lưng uốn gối, cung cúc hầu hạ tui như sen nhà người ta hử, mỗi ngày cho tui thêm chút cá khô bé nhỏ đi chứ!
Tui không chịu, hổng có chịu đâu!
Tui muốn cá khô của tui!
Trình Tân vừa nghe tuyên án đã vội chui ra, lao vọt tới bên Liêm Đường bò lên đùi anh, vừa méo méo meo meo vừa ra sức cọ đầu cọ má, khỏi phải nói dính người thế nào.
"Meo --" Không chịu đâu, cá khô của tui, không được cắt giảm cá khô bé bỏng của tui! Hu hu hu.
Trình Tân nhìn Liêm Đường mà rưng rưng nước mắt, thấy anh thờ ơ lại bò rạp cả người ra đùi anh, sau đó nâng chân trước đặt lên bụng anh, ngước đầu khoe nước mắt.
Wow!
Bụng cứng quá nhỉ!
Trình Tân không nhịn được đập đập mấy cái!
Rất rắn chắc!
Cảm giác còn tuyệt hơn cô tưởng tượng! Tuyệt quá! Chảy nước miếng-ing!
Dù cách một lớp quần áo nhưng vẫn khiến Trình Tân miên man mơ tưởng... Thiếu chút nữa sặc máu mũi luôn rồi...
Liêm Đường còn đang tự hỏi sao nhóc con đột nhiên ngồi yên không cọ nữa, cũng cảm nhận bụng mình bị một đôi móng mèo sờ tới sờ lui như tìm báu vật. Anh buồn cười nâng một bàn chân lên, trêu chọc Trình Tân: "Chỗ này của tao đâu có giấu cá khô, sờ lung tung gì đấy." Hoàn toàn không ngờ mèo ta đang ăn đậu hũ của mình.
Thử hỏi ai có thể nghĩ tới, rằng một con mèo sẽ ăn đậu hũ của người?
Anh chỉ quay tới cảnh Trình Tân nhào tới mở to đôi mắt long lanh làm nũng liền tắt máy.
Sau đó gửi video vào trong group.
Chương Kính Chi xem mà la hét ầm ĩ: Cho! Có cá khô sẽ cho bé hết! Ôi sao đáng yêu thế! Giá mà là mèo của anh! Anh sẽ cung phụng cá khô bé nhỏ cho bé yêu mỗi ngày!
Tin nhắn âm thanh này được Liêm Đường mở loa tăng âm lượng, Trình Tân nghe vào tai mồn một.
Dùng vẻ mặt "Anh thấy chưa hả, mau nhìn người ta đi kìa!" để liếc Liêm Đường, ánh mắt sâu xa hàm ý.
Liêm Đường gãi gãi cằm Trình Tân, nói: "Chỉ biết ra vẻ kì quặc."
"Meo --" Không phải! Rõ ràng người ta đáng yêu vậy cơ mà! Tiểu tiên mèo siêu moe! Mau cẩn thận dỗ dành tôi đi! Chiều chuộng tôi đi! Cho tôi sờ cơ bụng và chỗ dưới cơ bụng... Khụ.
Dịch Viễn Sơn còn chua lời cho video nhưng Liêm Đường chưa xem. Vì lúc Dịch Viễn Sơn chèn lời thì anh đã đi tắm.
Sau đó, Chương Kính Chi xem lại đoạn video đã thêm phụ đề độc thoại lại cười nghiêng ngả thêm chập nữa, trong cơn kích động đăng tất lên weibo.
Lập tức, những nick weibo đã xem tấm ảnh seo phì trước đó liền phát hiện, đây không phải là bé mèo tiên kia sao?
"Wow, yêu yêu quá đi!"
"Giọng nói của anh chủ cũng quyến rũ ghê đó, lỗ tai tui muốn mang thai luôn rồi."
"Ai dịch lời cho bé mèo tiên nhà tui vậy trời, đúng là tiếng mèo siêu quần luôn, buồn cười quá đi mất."
"Kính Chi, anh là bạn với đại thần ạ! Bé mèo thật đáng yêu! Cá khô sẽ mua mua hết! Bé con muốn gì chị sẽ cho tất!"
"Kính Chi và đại thần là bạn đâu phải bí mật gì? Không thấy bọn họ tương tác với nhau từ xưa rồi à, còn cả giáo sư Lãnh và tác giả Dịch nữa. Bốn người họ đã là bạn tốt nhiều năm rồi."
Các fan mới không rõ chuyện lập tức bừng tỉnh chạy đi lùng sục tài khoản của Lãnh Trạc và Dịch Viễn Sơn.
"Hóa ra là như vậy. Trông cool ghê luôn, ai nấy đều có địa vị vượt bậc trong lĩnh vực riêng, hơn nữa vừa nhìn đã biết là người có chân tài thực học. Mà tui còn siêu siêu mê sách của Dịch Viễn Sơn nữa đó. Trước đó một cuốn làm tui khóc sướt mướt mãi, truyện anh ấy viết vừa chân thực lại buồn thương."
"Nghe phổ cập kiến thức này, lý lịch của bốn người này... Quả đúng là sự tồn tại vừa bình lặng lại đặc sắc, xin quỳ."
"Xem hình trong lý lịch kìa, các người còn biết gửi lên cơ đấy..."
"Mèo nhỏ thật đáng yêu! Ai chèn thoại vô vậy? Người chèn cũng thật hài hước?" Bình luận này được Chương Kính Chi chọn trả lời, đồng thời tag cả Dịch Viễn Sơn vào, bảo do cậu ta thêm.
Bởi nội dung trong video và sức ảnh hưởng của minh tinh mà lượt share tăng lên vùn vụt. Trước đó lượt share của tấm hình tự sướng kia chỉ khoảng hơn mười lăm ngàn nhưng sau bài đăng này của Chương Kính Chi, chưa tới một đêm đã tăng thêm hơn mười ngàn lượt nữa, đừng nói là mấy ngày tiếp theo sẽ tiếp tục tăng thế nào.
Hơn nữa, bởi quan hệ với Chương Kính Chi nên lượt follow weibo của cả ba đều tăng vọt theo.
Hiện Liêm Đường có khoảng vài trăm ngàn follower, trước đó đã tăng vài chục ngàn bởi tấm hình Trình Tân đăng, sau chuyện Chương Kính Chi tiếp tục tăng thêm một, hai chục ngàn nữa.
Lãnh Trạc là giáo sư, weibo chỉ có hơn ba mươi ngàn follow. Anh ta ít khi kiểm tra weibo, lên được con số này đều do sinh viên trong trường đổ gục trước sức quyến rũ của anh mà tự động tìm tới. Còn lần này tăng một phát tới tận hơn bảy mươi ngàn, lượng fan vốn đều là người trong giới nay nhờ tác động của Chương Kính Chi mà cũng thu hút thêm chú ý của không ít người ngoài nghề.
Còn Dịch Viễn Sơn, tuy là nhà văn có sức ảnh hưởng rất rộng nhưng trên mạng lại không có ai biết anh cũng đã xây nhà trên weibo. Tài khoản này vốn do trợ lý đăng ký giúp, chỉ có tên chứ không hề có một bài đăng, cũng chưa từng tuyên truyền cho bất cứ nhà xuất bản nào. Bình thường anh ta chẳng bao giờ ngó ngàng tới, weibo cũng mới có hơn năm mươi ngàn follow và đều là độc giả trung thành cất công tìm kiếm theo dõi, ai nấy đều mong Dịch Viễn Sơn có thể lên weibo hoạt động giao lưu với mọi người nhiều hơn. Nay nhờ phúc Chương Kính Chi mà tăng lên tới hơn chín mươi ngàn follow, trong đó có một số lớn vốn là độc giả của Dịch Viễn Sơn nhưng không biết tác giả đại thần của mình cũng dùng weibo. Giờ nhờ Chương Kính Chi mới biết và lật đật chạy qua thêm follow.
Tất cả đều chỉ là chuyện trong một đêm.
Trừ Chương Kính Chi ra thì cả ba người kia đều không hứng thú với weibo lắm. Bình thường họ đã rất bận rộn rồi, thi thoảng rỗi rãi mới chơi chút game linh tinh để giải trí thôi. Còn chuyện Chương Kính Chi đang tính cực xã giao quan hệ lôi kéo thêm sự chú ý cho mình, cả ba đều không thích chơi weibo tất nhiên không hay gì sóng gió trên mạng.
Ngày hôm sau, thậm chí còn có phóng viên muốn tới phỏng vấn ba người. Đương nhiên đều do quan hệ với Chương Kính Chi là chính, chắc đang mong sẽ đào được tin sốt dẻo gì từ họ đây.
Khiến cho trợ lý của ba vị này nghệt mặt hết cả, không thể hiểu được chuyện đang xảy ra, sao tự dưng lại lắm phóng viên tới muốn hẹn phỏng vấn thế này.
Sau khi ba vị biết chuyện, tất nhiên đều nhất nhất từ chối hết.
Bọn họ cũng đâu phải con công đực thích nổi tiếng và chú mục, luôn hưởng thụ cảm giác được mọi người mở to mắt chiêm ngưỡng như Chương Kính Chi kia.
Danh sách chương