Edit: Dương Lam

Trước khi bị bóc trần tâm tư, Trình Tân còn có thể ngờ nghệch vờ vịt, có thể giả lả lơ đi mọi chuyện, có thể tiếp tục kiềm chế, che giấu bao tình cảm lâu nay. Nhưng sau khi bị Trì Ngôn thẳng thừng lôi ra.

Cô không thể giữ mình bình lặng được nữa.

Cứ thỉnh thoảng, cô lại nhớ tới Liêm Đường, nhớ anh trai đẹp trai của cô.

Những lúc tập vẽ, lúc huấn luyện, lúc làm bài, đến cả những khi cuộn người trên sô pha xem phim cũng bất giác cảm thán, ừ, vai nam chính này có ánh mặt thật giống anh ấy...

Ngày tháng trôi qua, cô dần không thể kiểm soát nỗi nhớ anh.

Càng ngày càng muốn tới thăm anh một lần.

Trình Tân bắt đầu kì huấn luyện từ tháng 8, đến tận tháng 11 mới nghe phong thanh rằng sẽ được nghỉ ngơi một khoảng ngắn, không cần phải đến huấn luyện mỗi ngày, chỉ cần cứ cách nửa tháng lại tới một lần là được.

Vừa nảy sinh ý nghĩ này, Trình Tân liền vô cùng nóng lòng muốn nhanh chóng kiểm soát kĩ năng biến hình, hiện nếu cố gắng cũng đã có thể giữ được hình người trong vòng 3, 4 ngày, nên mới có thời gian nghỉ ngơi như trên.

Có thời gian riêng rồi, Trình Tân quyết định đi gặp Liêm Đường.

Nhưng trước tiên, cô phải có một cái cớ hoàn hảo không khiến người nhà nghi ngờ và lo lắng.

Cô không khỏi nghĩ tới Trì Ngôn. Anh ta là vị hôn phu được người nhà ngầm thừa nhận của cô, lấy cớ ra ngoài đi chơi với Trì Ngôn, chẳng phải là xong hết rồi sao? Rõ ràng ở trong cùng một thành phố, nhưng Trình Tân và Liêm Đường đã có tới 3 tháng chưa từng gặp mặt. Cô không ra khỏi cửa, Liêm Đường cũng không có bất cứ lý do gì để tới nhà cô làm khách.

Còn may là trong mấy tháng này Liêm Đường cũng tương đối bận rộn, phải bay tới bay lui để tham gia các hội thảo khoa học kĩ thuật, công tác linh tinh. Tuy cuộc sống riêng đều vô cùng thú vị, phong phú, nhưng nội tâm đôi bên đều cảm giác như có khoảng trống không thể lấp đầy, dù không nói ra, nhưng những khi cô đơn lặng lẽ thì đều lôi hình đối phương ra rồi thất thần.

Sau khi thương lượng kĩ càng với Trì Ngôn, Trình Tân báo với gia đình là sẽ đi xem phim với Trì Ngôn. Đương nhiên, Phù Khanh và Cổ Sênh vốn đã mong hai trẻ thành chuyện, tất sẽ cảm thấy đây là một biến chuyển tốt.

Cứ thế, Trình Tân đến thẳng nhà Liêm Đường.

Đúng vậy, cô muốn cho Liêm Đường một niềm vui bất ngờ.

Xác nhận Liêm Đường đang nghỉ ngơi trong nhà, không ra ngoài rồi, Trình Tân mới xuất phát. Trì Ngôn đã tới đón sẵn.

Trì Ngôn đưa Trình Tân tới phía ngoài tiểu khu Liêm Đường ở. Trình Tân rất biết ơn Trì Ngôn, anh ta đúng là một người tốt bụng! Sau đó lại nghĩ, Trì Ngôn có thể tận tâm giúp mình như vậy, hẳn đều do nể mặt quan hệ bạn bè với anh trai. Vậy nên, cũng được coi như hưởng ké phúc anh.

Ở đây, Trình Tân lén lút thậm thụt mang tới một niềm vui bất ngờ cho Liêm Đường.

Vậy lúc này, Liêm Đường đang làm gì?

Liêm Đường đang nói chuyện điện thoại với bà ngoại, Từ Nho Nghi.

Trong điện thoại, Từ Nho Nghi nói: "Bà biết ả mẹ kế của con vẫn chưa chịu từ bỏ, còn định tiếp tục gán ghép cháu với con gái nhà họ Tống của cô ta. Bên bà cũng biết mấy cô bé không tệ, tuổi tác tương đương, hay con tới gặp họ thử xem nhé? Nhân tiện cho bên kia hết cớ bám dai."

Liêm Đường đáp: "Bà ngoại, quên nói với bà, cháu thích người ta rồi."

Từ Nho Nghi vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng, vội nói: "Vậy thì tốt quá, dù gì con cũng đã có tuổi, là lúc nên lập gia đình. Thế con bé bao lớn rồi? Đang làm gì? Đã gặp người lớn nhà nó chưa? Rồi con bé đó thì sao?"

Nghĩ tới Trình Tân, Liêm Đường khe khẽ mỉm cười: "Cháu vẫn còn chưa tỏ tình, không biết người ta có chịu nhận lời không nữa. Nhưng cô ấy rất tốt."

Với tư cách là bà ngoại của Liêm Đường, hiển nhiên Từ Nho Nghi cảm thấy cháu trai mình không có chỗ nào là không tốt, không ai có thể không thích cháu mình, nên cũng lấy làm lạ: "Còn có lúc cháu không tự tin thế cơ à?"

"Cô ấy khác với tất cả phái nữ cháu biết, cô ấy rất đặc biệt, cũng rất đáng yêu." Có ý nghĩa không tầm thường trong lòng anh.

Hiếm lắm Từ Nho Nghi mới nghe được giọng điệu khen ngợi không chút nào che giấu như thế của Liêm Đường, nhất là khi nó còn được dùng cho một cô gái. Không ngờ, thằng bé mà cũng có loại cảm giác hồi hộp, lo được lo mất này.

Từ Nho Nghi bật cười sang sảng: "Thế thì còn do dự gì nữa? Bà nói cho nghe, con mà không nhanh lên thì cô bé tốt như vậy sẽ bay vụt qua mắt luôn đấy. Phải nắm lấy cơ hội, thích thì theo đuổi ngay. Lăn tăn dài dòng đâu phải là phong cách của con."

Lời bà ngoại khiến Liêm Đường thoáng ngơ ngẩn. Đúng là anh vẫn còn hơi do dự. Anh không biết liệu trong mắt Trình Tân, mình có vị trí, có ý nghĩa thế nào với cô.

Lỡ như cô không thích anh, mà chỉ đơn thuần coi anh như một người bạn từng tận tâm chăm sóc cô, thì phải làm sao?

Kết thúc cuộc gọi với bà ngoại, Liêm Đường thở ra một hơi dài thật dài.

Trong thời gian này, Trình Tân vẫn luôn quay cuồng với mớ lịch kín đặc của mình. Lần trước gặp mặt, cô có nói là từ sau hôm đó sẽ khó có thời gian rảnh hơn.

Bây giờ, chỉ có khi đêm đến họ mới có thể trao đổi đôi câu. Thi thoảng, Trình Tân còn chụp những bức tranh mình vẽ gửi cho Liêm Đường.

Liêm Đường chưa từng dò hỏi gì về gia đình Trình Tân. Theo anh, một quần thể kì ảo thần bí như vậy, hẳn sẽ không thích có tiếp xúc quá sâu với thế giới loài người.

Vừa nghĩ tới thân phận đặc biệt và gia đình bí ẩn của Trình Tân, Liêm Đường chỉ thấy, tỉ lệ tỏ tình thất bại cao không tưởng.

Dù vậy, anh vẫn không muốn từ bỏ.

Hơn 3 tháng nay, dù cả hai người đều bận đến chân không chạm đất, nhưng nỗi nhớ nhung thì lại da diết từng ngày.

Liêm Đường lặng nhìn điện thoại hồi lâu, mới mở cuộc trò chuyện với Trình Tân.

Gửi một tin nhắn.

Hỏi Trình Tân.

"Có thể gặp một lần được không?"

Lúc nhận được tin nhắn, Trình Tân vừa mới bước ra khỏi thang máy, đang tiến dần về phía căn hộ của Liêm Đường.

Trình Tân vừa đọc tin vừa cười đầy đắc ý, không gõ cửa ngay mà nhẫn nại nhắn trả lại anh: "Bao giờ gặp?"

"Nếu có thể, tôi muốn gặp em ngay hôm nay."

"Có chuyện gì gấp ạ?"

"Rất rất gấp."

"Có chuyện gì xảy ra hay sao?"

"Tôi có mấy lời cần nói với em."

"Không thể nói qua wechat được à?"

"Đúng vậy, phải gặp mặt nói trực tiếp."

"Tận mặt à.."

"Hôm nay em không ra ngoài được?"

"Được chứ."

Đọc câu này, Liêm Đường mới có thể thở nhẹ nhõm trong lòng. Không hiểu tại sao, anh cứ cảm thấy hôm nay Trình Tân lạ lắm.

Nhưng việc này cũng không làm chùn bước quyết tâm của anh.

Anh bảo: "Em nói địa điểm đi, tôi tới đón." Vừa nhắn xong, chuông cửa đã reo vang.

Bởi trong lòng vẫn miên man nghĩ chuyện Trình Tân, nên Liêm Đường chưa mở video xem người tới là ai đã ra mở cửa ngay. Sau cánh cửa, Trình Tân với nụ cười rạng rỡ tức khắc hiện ra trong mắt.

Liêm Đường ngẩn người bất động.

Kích thích lớn quá mà.

Người mà anh còn đang định đi đón, đã đang đứng ngay ngắn trước tận cửa nhà?

"Em -- " Liêm Đường nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng ngời.

Trình Tân nhanh nhẹn lách vào, đóng luôn cửa lại giúp anh.

"Tôi được rảnh mấy ngày nên tới thăm anh một lần, dù sao cũng lâu rồi không được gặp anh." Trình Tân quen cửa quen nẻo tự tìm dép cho mình, vừa xỏ vừa reo: "Dép của tôi này, anh vẫn chưa vứt đi à." Cô đã đi lâu thế rồi, mà anh trai đẹp trai vẫn giữ đồ của cô nguyên vẹn như ngày nào, cảm động quá đi!

Bất chợt, Trình Tân bị ép dựa vào tường.

Ngay lúc cô chưa kịp chuẩn bị, đã bị Liêm Đường tặng cho một cú dồn tường kinh điển. Rồi anh cúi xuống, ánh mắt sâu lắng lặng lẽ nhìn cô.

Trình Tân chỉ biết, cô lại bắt đầu thấy hít thở không thông, nai con chạy loạn trong lồng ngực nữa rồi.

Tim cô đang nảy lên thình thịch, thình thịch.

Trình Tân lắp bắp: "Anh... anh... sao lại..." Giọng nói lộ rõ sự luống cuống.

Lúc này, Liêm Đường vẫn còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tâm lý xong. Anh vươn tay vén những sợi tóc mai lòa xòa ra sau tai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, thủ thỉ: "Tiểu Tiểu, nhìn vào mắt anh, được không?" Giọng anh rất mực dịu dàng, khiến mặt Trình Tân lần nữa ứ máu, bừng đỏ. Cô bất giác khum tay bưng kín hai gò má, vâng theo yêu cầu của Liêm Đường, chầm chậm ngước mắt nhìn anh.

"Tiểu Tiểu -- hoặc, nên gọi là Tân Tân."

"Sao cũng được mà, gọi gì chẳng được." Vấn đề tên tuổi, gọi gì Trình Tân cũng chịu hết. Chẳng sao, chỉ một cái tên thôi mà.

"Tân Tân?"

"Dạ?" Tim Trình Tân giật thót, ngu ngơ khờ dại.

Liêm Đường: "Anh thích em, em có thích anh không?"

Anh thích em, em có thích anh không?

Anh thích em, em có thích anh không?

Những lời này mãi lặp đi lặp lại trong đầu Trình Tân, cảm giác khiếp sợ bủa vây cô. Nhưng hai mắt thì rực cháy, nóng bỏng.

Cô nhìn thẳng vào Liêm Đường, nói: "Em không nghe rõ, có thể nói lại lần nữa được không?" Tuy nói thế, nhưng nụ cười tươi rói, ngờ nghệch như kẻ ngốc trên mặt, và cả hai tay lúng túng bưng kín má đã bán đứng cô.

Liêm Đường vẫn cười, nghiêm túc lặp lại một lần.

Rằng: "Tân Tân, anh thích em. Em cũng thích anh chứ?"

Lần này, cuối cùng Trình Tân đã đáp lại.

Trình Tân che kín mặt mũi, gật mạnh đầu: "Em cũng thích anh."

Liêm Đường bắt chước những lời vừa nãy của cô: "Anh không nghe rõ, nói lại lần nữa được không?"

Nói xong, cả hai cùng nhìn nhau bật cười. Trình Tân nói từng chữ: "Em cũng thích anh đó!" Rất rất rất thích anh! Thích anh từ lâu lắm rồi!

"Đây chính là chuyện anh muốn hẹn gặp để nói với em." Liêm Đường vòng tay qua eo Trình Tân, tình cảm trong tim phút chốc dâng trào, tưởng như máu huyết sắp sửa bùng cháy, thiêu đốt thân thể.

Trình Tân chống tay lên ngực anh, nhẹ giọng: "Anh trai đẹp trai."

"Gọi là Liêm Đường."

"Liêm Đường."

"Anh nhớ em lắm." Kèm theo là một cái ôm siết của anh.

Anh nói: "Lúc xem văn kiện nhớ em, lúc đi tắm nhớ em, lúc ngủ nhớ em, lúc vô tình trông thấy những quần áo của em trong tủ, cũng nhớ em, lúc ăn cơm nhớ em, lúc trên máy bay, nhìn ra những đám mây bên ngoài, cũng sẽ nhớ em. Anh không biết mình đã thích em từ lúc nào, nhưng khi em rời xa anh, anh mới nhận ra, hóa ra em quan trọng với anh đến thế." Trạng thái này đã đeo bám anh suốt thời gian qua. Từ khi nhận ra tình cảm của mình với Trình Tân, anh như kẻ mất hồn, cuồng dại.

Trình Tân bị những lời này làm cho cảm động rưng rưng, hai mắt ngấn nước. Cô kiềm chế không cho nước mắt chảy xuống, dựa vào vai Liêm Đường, bỗng nhiên chỉ muốn khóc thật to cho thỏa lòng.

Khóc không phải vì lời tỏ tình của Liêm Đường.

Mà vì đột nhiên cô nghĩ tới tương lai sau này của họ, là lại buồn lòng.

Cô nói: "Em cũng nhớ anh, lúc vẽ tranh nhớ anh, lúc đọc sách nhớ anh, lúc cho cá ăn nhớ anh, lúc huấn luyện nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm, nên giờ em tới tìm anh rồi này."

"Tân Tân."

"Dạ?"

"Anh muốn lấy em, kết hôn với em, vậy thì sẽ có thể trông thấy em, ở bên em mỗi ngày." Chỉ là anh không biết, gia đình của em, liệu có thể chấp nhận một con người bình thường làm con rể hay không.

Nghe câu này, nước mắt Trình Tân tức khắc hoen nhòe đôi má. Cô ngẩng đầu, hướng mắt nhìn Liêm Đường, khóc ầm ĩ bất chấp mặt mũi như đứa trẻ.

Cô nói: "Nhưng em không thể như các cô gái bình thường khác, không thể sinh được đứa con của chúng ta." Chuyện này vẫn luôn tra tấn cô bấy lâu. Tuy lúc đó cô vẫn chưa biết Liêm Đường có thích mình hay không, nhưng mỗi khi đêm đến, thanh vắng một mình, cô vẫn thường hay day dứt. Giả như họ kết hôn, giả như họ bên nhau, tương lai của họ có thể thực sự hạnh phúc được không?

Mặc dù đây là một vấn đề nan giải, nhưng cô vẫn không hề có ý muốn giấu giếm chuyện này. Ở bên cô là một quyết định liều lĩnh thế nào, cô nhất thiết phải nói rõ cho anh biết từ trước khi họ quyết định đến với nhau, để anh biết rằng, cô không muốn lừa dối anh.

Về khả năng có lẽ không thể có được đứa con từ kết tinh tình yêu của hai người, với một người thích trẻ con như cô, quả là một việc khiến cô hết sức day dứt. Cô không rõ việc này có ý nghĩa thế nào với anh, nhưng có thế nào cũng phải khiến anh rõ ràng mọi việc.

Cho nên sau khi thổ lộ tình cảm với nhau, Trình Tân bỗng bừng tỉnh khỏi niềm hạnh phúc vô bờ, ngã trở về vực thẳm tăm tối.

Bơ vơ giữa hai miền cảm xúc.

Thấy Trình Tân khóc, Liêm Đường nhanh chóng vươn tay lau đi nước mắt vương trên gương mặt cô: "Là vì, anh là người, còn em thì không phải ư?" Anh đâu phải kẻ ngốc, chỉ cần suy nghĩ đôi chút, là đã có thể đoán được phần nào, chỉ là vẫn chưa dám chắc chắn.

Trình Tân thút thít gật đầu. Liêm Đường thở phào trong lòng, chỉ là chuyện con cái.

"Tân Tân, nín đi nào. Đây không phải vấn đề gì cả. Trong mắt em, chỉ cần em có thể khỏe mạnh sống tốt, là anh không ngại gì cả. Anh cũng lo lắm. Nếu anh thích em, nói với em, em chấp nhận rồi, thì liệu có thể gây ra tổn thương hay ảnh hưởng xấu gì với em hay không. Ví dụ như gia đình em ấy, lỡ đâu họ không đồng ý cho con mình lấy một con người bình thường thì sao."

Người nhà cô ấy à... Đúng là có thể... có thể không thích chuyện cô ở bên người bình thường lắm đâu... Thật là một chuyện đau đớn nhường nào.

Làm sao để khiến người nhà đồng ý nhỉ, khó rồi đây.

Nhưng có khó mấy, thì niềm vui khi biết người mình thích cũng thích mình, làm tâm trạng của Trình Tân dễ chịu hơn một chút.

Đồng thời giúp cô có thêm lòng tin đối mặt với tương lai sắp tới.

Còn chuyện gì tuyệt hơn chuyện người mình thích cũng thích mình nữa đâu?

Trình Tân nín khóc nhoẻn cười, nói với Liêm Đường: "Vậy thì không có chuyện gì rồi! Bọn mình sẽ tìm ra biện pháp giải quyết thôi mà!"

Thấy Trình Tân đã vui vẻ, phấn chấn trở lại, Liêm Đường cũng hào hứng lặp lại lời cô: "Đúng vậy, tất cả rồi sẽ có cách thôi."

Tháng 11 năm nay, với Trình Tân, là một tháng 11 ngập tràn hạnh phúc.

Vì có Liêm Đường. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện